.
“Anh ta… tiếp quản Thẩm gia?”
Khi chạy đến nhà ga, tôi nhớ đến lời Thẩm Diệp Châu nói, do dự hỏi.
“Năm ngoái, sau khi thiếu gia tiếp quản công ty, phu nhân đã chuyển một nửa cổ phần sang tên thiếu gia.”
Thường Bân không giấu gì, có lẽ là cảm thấy biết ơn vì vừa rồi tôi hợp tác.
“Hiểu rồi, cảm ơn.”
Tôi chủ động kết thúc câu chuyện.
Lúc tôi ở bên Thẩm Diệp Châu, anh ta kể cho tôi mọi thứ.
Tôi biết là cha anh ta qua đời, để lại % cổ phần công ty, đến khi đủ tuổi có thể kế thừa.
Rồi thì mẹ anh ta có % cổ phần trong tay, giờ đã cho anh ta một nửa, thế là anh ta nắm giữ % cổ phần công ty.
Chế ngự được mẹ, ở công ty tuyệt đối có tiếng nói.
Từ giờ trở đi, anh ta sẽ không bao giờ… dễ dàng bị mẹ mình kiềm chế nữa, tôi nghĩ trong lòng.
Tôi nhắm mắt, muốn ngủ một lúc nhưng lòng lại rối bời không ngủ được.
Tay chạm vào túi, theo thói quen lấy di động ra.
Lại sờ vào túi rỗng.
Bấy giờ tôi mới nhớ ra chiếc điện thoại đã ở nhà họ Thẩm.
Chắc là để ý thấy hành động nhỏ của tôi, Thường Bân bỗng nói:
“Chuyện hôm nay, tôi cũng chỉ nghe lệnh mà làm, Ninh tiểu thư đừng quở trách.”
“Tôi có tư cách này à?”
Tôi không nhịn được châm chọc anh ta.
Anh ta nhìn thẳng phía trước, không nói gì nữa.
Xe chạy dọc theo cao tốc đến thành phố lân cận.
“Có tiền mặt không?” Lúc chuẩn bị xuống xe, tôi hỏi.
Thường Bân lấy ví, mở ra, “Ninh tiểu thư cần bao nhiêu?”
“Hai trăm là được rồi.” Tôi cầm lấy tờ hai trăm tệ, “Phiền Thường sư phụ lấy hành lý giúp tôi.”
Anh ta mở cửa xe đi ra ngoài.
Tôi nhét chiếc điện thoại mới vào hộp đựng đồ phía trước chỗ ngồi, xách túi xuống xe, đi một mạch đến sân ga với sự hộ tống của Thường Bân.
Lần này từ biệt, từ nay về sau, dù có là trời cao biển rộng cũng không ai có thể điều khiển cuộc sống của tôi được nữa.
Đường sắt cao tốc rồi tàu hỏa, tàu hỏa rồi xe buýt, xe buýt rồi xe đầu kéo, xe đầu kéo rồi xe ôm…
Cuối cùng sau hai ngày một đêm, rốt cuộc tôi cũng đến một thôn nhỏ trên núi phía Nam.
Quê hương của tôi, cũng là quê hương của mẹ tôi.
Sau khi cha qua đời, bà không muốn hoài niệm cố nhân nên lặng lẽ trở về nơi đây.
Diệp Sầm mất đi “quân cờ” cuối cùng để giam hãm tôi, nửa năm nay càng theo dõi tôi chặt chẽ hơn.
Tôi chọc giận bà ta hết lần này đến lần khác, mới thành công khiến bà ta “tống cổ” tôi khỏi Bắc thành.
Hiện giờ, cho dù bà ta nắm được tin tức về thân phận giả của tôi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm người trên ngọn núi mênh mông.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là, mẹ đã biết ý định giảng dạy của tôi, đề nghị cho tôi ở trong ký túc xá của trường.
Tôi chỉ có thể liên hệ với giáo viên sẽ hỗ trợ mà tôi tìm được trên mạng, nhờ bà đưa tôi đến gặp hiệu trưởng.
May mà hiệu trưởng thấu tình đạt lý, sắp xếp cho tôi một gian phòng ở trong ký túc xá.
Đêm đó trên núi có một trận tuyết rơi.
Nửa đêm tôi bắt đầu sốt cao vì chưa kịp thích nghi với giường ván gỗ và khí hậu lạnh ẩm.
Trong cơn mê man, không hiểu sao tôi lại nhớ tới Cố Kiêu, sau đó nhớ đến “thỉnh cầu” mà anh ta cứ khăng khăng muốn tặng tôi.
Tôi khó chịu thở dài.
Đúng là vẫn giữ lời hứa.
Trận ốm này vật vã, may mà thuốc trước đó mang đi còn dùng được nên khỏi cũng mau.
Sau khi thích nghi được một nửa với ngôn ngữ địa phương ở đây, tôi bắt đầu làm việc.
Tôi lựa chọn môn tiếng Anh.
Ban ngày dạy học, những lúc rảnh rỗi ở nhà thì trồng rau với mẹ.
Cũng coi như là “An cư lạc nghiệp”.
Cả ngày đối mặt với người dân chất phác và những đứa trẻ hiếu học.
Họ kỳ vọng vô hạn vào thế giới bên ngoài dãy núi, tôi cũng không ngại phiền mà giảng cho họ nghe.
Từ khi được hỏi có đối tượng hay chưa, tôi cất hết áo váy xinh đẹp.
Ngẩng mặt lên trời, hòa nhập hoàn toàn với mảnh đất này.
Kết nối internet trên núi không ổn định, cũng may là điện thì dùng ổn.
Đêm dài vắng lặng không niềm an ủi, tôi ngồi bên cửa sổ ngắm sao.
Đêm trên núi luôn tĩnh mịch trống trải, như thể chứa đựng mọi thứ, lại như chẳng có gì ở đây cả.
Chút yêu thương và thù hận trong lòng dần hóa thành hư vô.
Dạy học là ước mơ thuở nhỏ của tôi, nửa đời còn lại của tôi có lẽ sẽ mang sắc điệu bình thản như thế.
Tôi cứ nghĩ có lẽ đời này sẽ như vậy.
Không ngờ nửa năm sau lại gặp mẹ của Thẩm Diệp Châu.