Giọng nàng có chút lớn, tất cả các cung nhân đều quay đầu nhìn sang, Chung Duy Duy xinh đẹp xoay người, thu cầu, tiện tay ném cho tiểu cung nữ, phất tay bảo cung nhân giải tán, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?’’
Cát Tương Quân cười lạnh, xoay người rời đi.
Tiểu Đường tức xì khói muốn tố cáo, Chung Duy Duy cầm tay nàng ta, khẽ lắc đầu.
Tiểu Đường không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không nói gì, sao nàng ta cứ quá oán trách người khác như vậy?’’
Chung Duy Duy rủ mắt: “Ta biết.’’
Gần đây Cát Tương Quân đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, nàng mơ hồ đã đoán được là vì cái gì, việc nàng nên làm đều đã làm, chờ đến lúc cả hai đều không chịu nổi nữa, vậy thì đoạn tuyệt thôi.
“Bánh bao! Ngươi đồ bánh bao! Có lúc ngươi sẽ thiệt thòi!’’ Tiểu Đường hung dữ trợn mắt nhìn Chung Duy Duy một cái, nổi giận đùng đùng nâng nong tre phơi trà lên sải bước rời đi.
Bị nha đầu mắng không chút lưu tình, Chung Duy Duy cảm thấy có chút mất mặt, nhìn ngó bốn phía, chỉ thấy các cung nhân sớm biết điều tránh được, chỉ có Hựu Hựu ngước đầu chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh đen láy, tựa như cái gì cũng biết, bèn hì hì cười nói: “Nha đầu này tính khí kém như vậy, tương lai nhất định bị nhà chồng chê.’’
Hựu Hựu cười cười, chẳng nói lời nào.
Chung Duy Duy thấy mặt cậu hơi đỏ, đưa tay sờ trán một cái liền bị dọa một chút, vội vàng ôm lấy đưa vào trong, bảo ngươi đi truyền thái y, bẩm báo Trọng Hoa.
Thái y và Trọng Hoa trước sau bước đến, Chung Duy Duy thấy Trọng Hoa vô cùng không được tự nhiên, tránh hắn ở xa xa, chỉ thầm cầu nguyện Hựu Hựu chẳng qua là một chút bệnh nhỏ, ngàn vạn lần không nên sốt tiếp nữa.
Nhưng ông trời không chìu ý người, Hựu Hựu chẳng những sốt, hơn nữa thế tới ồ ạt, bất kể thuốc gì đút vào, đều chỉ có thể bảo đảm một hai giờ, đến buổi tối, cả người đều nóng đến đỏ rực, mê man, thỉnh thoảng tỉnh lại, liền khàn giọng mà khóc.
Trọng Hoa ôm lấy Hựu Hựu đi tới đi lui, hắn không biết dỗ con, quanh đi quẫn lại, chỉ biết một câu: “Không khóc, Hựu Hựu là một đứa trẻ ngoan, không khóc ~ ”
Hựu Hựu khóc đến khàn đi, khóc mệt liền tựa trên vai Trọng Hoa ngủ, Trọng Hoa hơi có ý định để cậu xuống, cậu lập tức sợ mà tỉnh, khàn khàn gọi người. Chung Duy Duy vểnh lỗ tai nghe, nghe được hắn kêu là “Mẹ’’, vì vậy trong lòng như bị nắm chặt, cảm thấy mình chỉ là một người ngoài cuộc, có lòng muốn đi, thấy dáng vẻ đáng thương của Hựu Hựu, không biết tại sao liền ở lại.
Nàng xụ mặt đi lên, bảo Trọng Hoa ôm Hựu Hựu, nhẹ nhàng cởi quần áo cho Hựu Hựu, dùng nước ấm kiên nhẫn lau chùi, thỉnh thoảng lại cầm nước bôi lên cho môi dưới của cậu ươn ướt. Nhiệt độ cơ thể của Hựu Hựu cuối cùng không nóng như trước nữa, cậu từ từ an tĩnh lại, nằm ở trên vai Trọng Hoa ngủ say, Chung Duy Duy đã làm đến toàn thân là mồ hôi.
Bởi vì rất sợ đánh thức Hựu Hựu, nàng dùng mắt ra hiệu với Trọng Hoa, ý bảo hắn đặt Hựu Hựu nằm xuống, để cho Hựu Hựu nghỉ ngơi cho khỏe. Trọng Hoa mù mờ nhìn nàng, không hiểu ý nghĩa ám thị một chút nào.
Ngốc chết đi được! Trong lòng Chung Duy Duy bốc lên cơn giận, xoay người muốn đi, tay áo bị người ta nhẹ nhàng kéo lại, Trọng Hoa một tay đỡ Hựu Hựu, một tay kéo tay áo nàng, vụng về ra hiệu nàng kéo chăn ra giúp hắn, giúp hắn đặt Hựu Hựu xuống cho ổn thỏa.
Chung Duy Duy nhìn hắn, bực bội không chịu động đậy, trong cung này thứ không thiếu nhất chính là người, chỉ kéo một cái chăn trải giường mà thôi, đâu cần đến nàng?
Trọng Hoa thở dài, chìa một ngón tay, dùng khẩu hình im lặng nói: “Một tháng.’’
Kéo chăn liền ngang bằng một tháng dịch kỳ, Chung Duy Duy bất đắc dĩ tiến lên kéo chăn ra, tặng thêm đặt chiếc gối của Hựu Hựu, ôm tay đứng ở một bên, lặng lẽ xem Trọng Hoa đặt con ngủ.
Trọng Hoa khoa tay múa chân bên trái, khoa tay múa chân bên phải, từ đầu đến cuối không đúng cách.
Thấy Hựu Hựu sắp bị hắn lóng ngóng làm tỉnh, Chung Duy Duy quả thực không nhìn nổi, xụ mặt tiến lên đón lấy Hựu Hựu, Trọng Hoa trầm mặc rủ mắt, thuận theo đưa Hựu cho nàng, lúc thu tay về, không biết là vô tình hay là cố ý, toàn bộ bàn tay vừa vặn chụp ở trước ngực nàng, rồi dùng sức rút tay ra, trước ngực liền theo đó run rẩy hai cái.
Mặt Chung Duy Duy “Pừng’’ đỏ lên, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Trọng Hoa, Trọng Hoa không hiểu ra sao cả nhìn lại nàng, rồi không cảm xúc thu hồi ánh mắt, đặc biệt chuyên tâm đắp chăn mỏng lên cho Hựu Hựu, biểu thị nàng rất vô lý, hắn không chấp nàng.
Chung Duy Duy kìm cả miệng máu ở ngực, phun không ra nuốt không trôi, muốn lý luận với hắn, dường như hắn không phải cố ý, hơn nữa hắn nhất định sẽ nói, trong lòng hắn đang bận lòng bệnh tình của Hựu Hựu, nào có tâm tình để sàm sỡ nàng? Chẳng lẽ nàng là người sắc nước hương trời sao? Hay là hắn thiếu đàn bà, chưa từng thấy nữ nhân? Không nói rõ ràng còn sẽ nói móc nàng ngực nhỏ.
Nghĩ rằng không tranh luận, lại thực sự là cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều, khẩu khí này có thể làm người khác chết ngộp. Trái lo phải nghĩ, đi lên phía trước, một tay nắm lấy ngực trái của Trọng Hoa, cầm, nắm chặt, dùng sức nhéo một cái, rồi nhanh chóng buông ra, trốn đến chỗ an toàn.
Trọng Hoa không dám tin trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt hung tàn đáng sợ: “Ngươi đang làm gì?’’
Chung Duy Duy lộ nửa cái đầu từ phía sau cây cột, cây ngay không sợ chết đứng: “Ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt.’’ Hắn dám sàm sỡ nàng, thì nàng dám để cho hắn biết cái gì gọi là đau!
“Ta đã làm gì ngươi?’’ Trọng Hoa hút sâu, như là không thể nhịn được nữa: “Chung Duy Duy, ngươi đừng quá đáng quá.’’
Vẻ mặt của hắn vừa vô tội vừa buồn rầu, tức giận lại ẩn nhẫn, Chung Duy Duy có lý chẳng sợ không kiềm được có chút mềm lòng, chẳng lẽ mới vừa rồi hắn không cố ý thật? Vả lại căn bản không biết được đã xảy ra chuyện gì? Là nàng suy nghĩ nhiều chăng?
Trọng Hoa thấy nàng không nói lời nào, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã làm gì ngươi? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng mong được yên ổn!’’
Chung Duy Duy nịnh hót cười một tiếng: “Nhị sư huynh, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, thuốc của Hựu Hựu sắc xong rồi, ta đi xem thử...’’ Lòng bàn chân bôi dầu, chạy còn nhanh hơn chuột.
Chờ nàng chạy rồi, Trọng Hoa liền thu lại vẻ giận dữ, như có điều suy nghĩ, hình như là đã lớn hơn hồi trước nhiều, quả nhiên là trưởng thành rồi.
Chung Duy Duy kì kèo ở bên ngoài hồi lâu, cho đến khi không thể trì hoãn nữa mới bưng thuốc đi vào, Trọng Hoa ngồi ở một bên phê tấu chương, thấy nàng đi vào cũng không gọi nàng, chỉ hờ hững liếc một cái liền thu hồi ánh mắt.
Chung Duy Duy thấy hắn không có ý tìm mình tính toán, liền thả lỏng, dỗ Hựu Hựu uống thuốc, Hựu Hựu khóc nhỏ uống sạch, siết chặt góc chăn ngủ mất.
Chung Duy Duy ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu Hựu, một lần nữa cảm thấy đứa bé này khôn khéo đến đáng thương, khiến cho người khác muốn ghét cũng không có cách.
Trọng Hoa đặt bút xuống, nhìn nhìn Chung Duy Duy, rồi nhìn Hựu Hựu trên giường, thở dài, chân mày nhíu chặt lại. Hựu Hựu là nợ hắn thiếu, sợ rằng phải trả cả đời mới có thể trả hết, Chung Duy Duy thì sao, chắc hẳn là hắn thiếu nợ nàng ba đời ba kiếp, đoán chừng đời này cũng trả không hết.
Chung Duy Duy mệt mỏi, dứt khoát cởi giày ra tựa vào bên người Hựu Hựu, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc trướng, dáng vẻ giả vờ như không thèm để ý chút nào: “Mẹ của nó là hạng người gì?’’
Tay Trọng Hoa ngừng lại, một giọt mực đỏ tươi đẹp nhỏ ở trên tấu chương, hóa thành một giọt máu tươi đẹp, rất lâu, hắn mới nói không rõ ràng: “Là một người rất tốt.’’
Chung Duy Duy không nói ra được mùi vị trong lòng là gì, tính tình TRọng Hoa cao ngạo, người có thể được hắn coi trọng tất nhiên không phải người bình thường gì đó. Nàng cười tự giễu, làm bộ thờ ơ nói: “Dĩ nhiên ta biết nàng ta rất tốt, nghiêng nước nghiêng thành, thế gian ít có, đúng không?’’
Giọng điệu Trọng Hoa gượng gạo: “Đích xác là thế gian ít có, nghiêng nước nghiêng thành.’’
Chung Duy Duy lại hỏi: “Chắc hẳn tính tình nhân phẩm cũng là thế gian ít có?’’
Là đang ghen tỵ sao? Trọng Hoa ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng không phải bình thường: “Đúng vậy, nàng ấy dịu dàng hiền lành, rộng lượng kiên cường, vì người yêu không để ý an nguy bản thân, dám lấy thân mình gánh lấy hưng vong của một đất nước.’’
Nếu quả thật là nữ nhân như vậy, nàng cũng xem như thua đến nơi đến chốn. chung Duy Duy mỉm cười: “Vậy thật không dễ dàng, khó trách sẽ sinh ra đứa con khôn khéo như Hựu Hựu.’’ Ngay cả nàng hẹp hòi lại thích đố kị người khác, cũng không nhịn được đau lòng đứa trẻ này.
Trọng Hoa nghe được ý chua trong giọng nói của nàng, không kiềm được nở nụ cười: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy.’’
Chung Duy Duy không cười nổi nữa: “Nhị sư huynh, có chuyện ta cảm thấy chúng ta phải nói rõ, ta không có thói quen ăn cơm thừa.’’
Cơm thừa? Đây là chỉ hắn ư? Hắn là cơm thừa? Sao hắn là cơm thừa được? Hà Thoa Y cũ mèm như vậy nàng cũng để ý, đến hắn liền ngại hắn là cơm thừa! Trọng Hoa vừa mới có chút đắc ý, thì lại không nhịn được tức giận, nhướn mày nhìn về phía Chung Duy Duy: “Chung Duy Duy, ngươi đừng khiêu khích!’’