Vi Thái hậu khẽ híp mắt, hung ác ra lệnh:’’Kéo hoàng trưởng tử ra! Lập tức đánh chết yêu nữ điện Côn Luân Chung Duy Duy! Trời sập xuống bổn cung chống! Đánh!’’
Hựu Hựu bị cung nhân ôm đi, thét lên dùng sức giãy giụa, trong đôi mắt vừa lớn vừa đen tràn đầy nước mắt, kinh hoàng lại mơ màng, hoàn toàn chính là dáng vẻ của con nít hồ đồ, không tỉnh táo.
Chung Duy Duy thầm nói một tiếng hỏng rồi! Sở dĩ thằng bé này che chở nàng như vậy, có lẽ là bị kinh sợ liên tiếp, kích thích ký ức kinh khủng ngày trước. Rất có thể là cậu xem nàng là dưỡng mẫu vì che chở cậu mà chết, dẫu sao khi đó hắn đã nhớ được rồi.
Nàng muốn quan tâm Hựu Hựu, nhưng nàng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhũ mẫu đoạt lấy Hựu Hựu, gắt gao đè tay chân của hắn lại, giam cầm hắn vào trong ngực, vừa dọa vừa dỗ.
Chung Duy Duy nhíu mày, nàng có Lương huynh trông chừng, Hựu Hựu thì sao? Người trông chừng Hựu Hựu đâu? Đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc, nàng đến tranh cái gì trong nước đục chứ, con người Trọng Hoa gian trá xảo quyệt như vậy, sao lại tùy tiện giao Hựu Hựu cho bà nhũ nương ngu xuẩn thế này? Nhất định là hắn có sắp xếp khác.
Nếu tất cả đều trong lòng bàn tay Trọng Hoa, Chung Duy Duy chẳng thèm vùng vẫy, tùy cung nhân của Vạn An cung lật đè nàng trên đất, nện gậy xuống.
Dĩ nhiên gậy không thể đập xuống người nàng, cung nhân cầm gậy gãy tay mà không biết tại sao, thảm thiết kêu to:’’Nàng ta là yêu nữ, nàng ta có yêu thuật!’’
Một đám người nâng long liễn chạy như bay đến, kêu lớn:’’Bệ hạ giá lâm!’’
Trọng Hoa ngồi trên long liễn, lạnh lùng nhìn Vi Thái hậu và Vi Nhu từ trên cao, rồi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chung Duy Duy bị người lật đè trên đất, cùng với Hựu Hựu bị vú nuôi đè mạnh lại, nhẹ nhàng nâng tay lên.
Trịnh Cương Trung vung tay lên, mấy Ngự lâm quân cường tráng xông lên phía trước, cán đao rời khỏi vỏ, nhũ nương và cung nhân hành hình hét lên rồi ngã xuống, Hựu Hựu được kịp thời đưa đến trong ngực Trọng Hoa, Chung Duy Duy cũng được người nhanh chóng đỡ dậy, đưa đến bên người Trọng Hoa.
Trọng Hoa nhét Hựu Hựu vào trong lòng Chung Duy Duy, lạnh nhạt phân phó:’’Đưa Chung đồng sử và hoàng trưởng tử về.’’
Chung Duy Duy thấy hắn liền giận không chỗ trút, nàng cảm thấy nàng càng ngày càng không ưa Trọng Hoa, ngay cả sống chung hòa bình, đạo vua tôi, tình đồng môn cũng không quan tâm nữa, mỗi lần nàng thấy hắn cũng chỉ muốn cắn, muốn hung hăng đạp hắn.
Trọng Hoa nhận ra ánh mắt của nàng, mặt không thay đổi quay đầu:’’Ngươi muốn như thế nào mới hả giận?’’
Giết chết ngươi! Chung Duy Duy nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp mở miệng, Minh Nguyệt đã hét toáng lên:’’Hoàng trưởng tử ngất rồi!’’
“Về đi, thái y đang chờ.’’ Trọng Hoa không cho thương lượng hạ lệnh, lập tức có người khiêng kiệu đến, Chung Duy Duy không thể làm gì khác hơn là ôm Hựu rời đi.
Trọng Hoa ngồi trên long liễn cao, lạnh lùng nhìn chăm chú Vi Thái hậu và Vi Nhu, Vi Thái hậu cao ngạo ngước đầu, lạnh lùng lom lom nhìn Trọng Hoa giống vậy. Hai mẹ con cũng rất rõ ràng, ngăn cách và oán hận giữa bọn họ, đời này cũng rất khó thay đổi.
Vi Nhu hơi sợ, nuốt nước miếng, lấy lòng tiến lên hành lễ vấn an Trọng Hoa:’’Thần thiếp thỉnh an bệ hạ. Ban nãy đều là hiểu lầm thôi... Có người muốn mưu thích mẫu hậu, phóng hỏa Vạn An cung, tiếp đó hoàng trưởng tử không biết tại sao chẳng thấy tăm hơi, dọa ta và mẫu hậu sợ...’’
Trọng Hoa thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vi Nhu, thanh âm rét lạnh:’’Hiểu lầm?’’
Vi Nhu bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy khắp cả người phát rét, nhắm mắt nói:’’Là hiểu lầm.’’
Trọng Hoa nhếch khóe môi, chỉ Đại cung nữ bên cạnh Vi Nhu Thanh Tú:”Trượng tễ.’’
Thanh Tú hét lên một tiếng, quỳ sụp xuốn đất, túm chặt lấy ống tay áo của Vi Nhu, thất thanh khóc lóc:’’Nương nương cứu mạng, nương nương cứu mạng...’’
Vi Nhu hoảng hốt thất thố, nhào tới dưới chân Trọng Hoa, khóc lóc nói:’’Bệ hạ bớt giận, nàng ta vô tội.’’ Thấy Trọng Hoa không nhúc nhích, liền lại kêu khóc với Vi Thái hậu:’’Thái hậu nương nương, mau cứu nàng ta đi.’’
Vi Thái hậu cười nhạt:’’Hoàng đế, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cho dù là muốn xử tử cung nhân, cũng phải có lý do mới được. Nếu không hôm nay ngươi chém cái đầu này, có phải ngày mai cũng có thể tùy tiện giết người khác?’’
Trọng Hoa lãnh đạm nói:’’Cung nữ trong cung của trẫm Thiêm Phúc, không biết tại sao bị người khác mưu hại mất mạng, tất cả chứng cớ đều chỉ về phía cung nhân Chi Lan điện Thanh Tú, đây là thứ nhất. Thứ hai, người này không rõ lai lịch, đã từng xúi giục quan hệ giữa trẫm và Thục Phi, tội không thể tha. Thứ ba, nàng ta chẳng những công khai vu oan ngự tiền nữ quan là yêu nữ điện Côn Luân, còn mê hoặc mẫu hậu và Thục Phi đều tin, có thể thấy nàng ta mới thật sự là yêu nữ điện Côn Luân. Mẫu hậu và Thục Phi nếu như cảm thấy không ổn, vậy bắt giam nàng ta trước đã, chúng ta từ từ tra cho kỹ càng.’’
Những tội danh này, cái này so với cái kia dọa người hơn, Vi Nhu bị dọa hết hồn, trong nháy mắt quyết định, không thể nhúng vào chuyện của Thanh Tú nữa. Nàng lập tức quỳ sụp xuống:’’Bệ hạ anh minh, thần thiếp lại bị tiện tỳ này che mắt, suýt nữa phạm sai lầm lớn, ngài muốn trượng tễ cứ trượng tễ, thần thiếp tuyệt không hai lời.’’
“Thục phi nương nương!’’ Thanh Tú không ngờ nàng sẽ lại như vậy, thù hận nói:’’Rõ ràng là người xúi giục nô tỳ, sao ngài có thể qua cầu rút ván chứ?’’
“Ngươi im miệng!’’ Vi Nhu nhảy dựng lên, tát Thanh Tú một cái thật mạnh, rồi kêu cung nhân:’’Chặn miệng nàng ta lại, không được cho nàng ta nói bậy bạ!’’ Sợ hãi nhìn về phía Trọng Hoa:”Bệ hạ, ngài ngàn vạn lần chớ nghe nàng ta nói bậy...”
Trọng Hoa khinh thường lướt qua nàng, bảo Trịnh Cương Trung:’’Nếu vụ án có tiến triển mới, vậy nhất định phải tra, dẫn người đi đi.’’
Vi Nhu bị dọa sợ:’’Bệ hạ, thần thiếp không có dị nghị, mau mau xử tử yêu nữ này đi, để lâu sợ xảy ra chuyện đấy ạ.’’
Trọng Hoa căn bản không để ý tới nàng, chậm rãi xuống long liễn, hành lễ vấn an Vi Thái hậu:’’Mới vừa rồi nhi tử quá mức tức giận, lại quên thỉnh an với mẫu hậu, mẫu hậu từ ái độ lượng, nhất là thương nhi tử, hẳn sẽ không trách nhi tử đâu.’’
“Đương nhiên không rồi.’’ Vi Thái hậu chán ghét nhìn Trọng Hoa, cảm thấy đứa con trai này chính là một con quỷ đòi nợ, chẳng những không nghe lời nàng, không chịu trọng dụng Vi thị không nói, còn luôn đối nghịch với bà khắp nơi, đáng hận năm đó không bóp chết hắn. Đều do Vĩnh đế người chết không được tử tế, nếu như nghe lời bà, giao đế vị cho Trọng Nghiệp thì tốt biết bao, Trọng Nghiệp lại ngoan ngoãn nghe lời, tốt hơn nhiều so với hắn.
Trọng Hoa bình tĩnh nhìn ánh mắt Vi Thái hậu:’’Nếu mẫu hậu không trách nhi tử, dĩ nhiên cũng sẽ thích Hựu Hựu chứ? Hồi nhỏ nó không có mẹ, lại mấy lần suýt nữa bị người ám sát chết, rất là đáng thương. Mới đến trong cung, liền bị dọa đến bệnh cũ tái phát, nếu như truyền ra bên ngoài, chỉ sợ người ngoài sẽ nói, là mẫu hậu bất chấp tình thân, tàn sát máu mủ, không tha cho hoàng tử không phải Vi thị sinh ra.’’
Vi Thái hậu bị hắn nói trúng tâm sự, nhất thời thẹn quá hóa giận, cao giọng nói:’’Ngươi đang chỉ trích ta sao? Ngươi lén sinh con trai ở bên ngoài, đón vào cung cũng không chịu nói với ta một tiếng, ngươi không quy củ không hiếu đạo, ta lại không thể không nhân từ! Chẳng qua là ta tốt bụng mang nó tới nhìn một chút, muốn đối tốt với hắn một chút, sao là tàn sát máu mủ? Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi đứa con bất hiếu này!’’
Vi Thái hậu xông lên muốn đánh Trọng Hoa, Trọng Hoa nắm chặt cổ tay bà, khẽ nói:’’Mẫu hậu, người nên tha thì tha đi, ngươi sinh ra ta, ta không muốn khiến cho ngươi quá mức khó coi, dẫu sao có một người mẹ ruột ác độc kinh khủng, đối với thanh danh hoàng đế mà nói không phải chuyện gì tốt.
Đừng tưởng rằng ta không biết những năm này ngươi đã làm những gì, thật sự là bà mới biết có Hựu Hựu sao? Người giết nhũ nương đầu tiên của Hựu Hựu, ngược đãi hành hạ nó là ai? Người hôm nay cho nhũ nương uống trà hạnh nhân độc lại là ai? Cố ý ác độc đánh Chung Duy Duy ngay trước mặt nó, chẳng lẽ không phải muốn kích thích hù dọa nó sao?’’
Ánh mắt Trọng Hoa vừa sâu lại âm u, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của ác quỷ, Vi Thái hậu từ đâu tới sinh ra một cảm giác sợ hãi, môi run run, lạnh lùng thốt:’’Ta không biết ngươi đang nói gì.’’
“Trẫm biết là được.’’ Trọng Hoa hất mạnh tay bà ra, độc ác cười cười:’’Thanh Tú nhất định là phải chết, Vi Nhu thì sao, thì phải xem tâm trạng của trẫm rồi. Dù sao Vi thị còn nhiều con gái, nàng ta chết rồi, thì đổi một người khác vào. Còn nữa, mẫu hậu, quên nói cho người, hình như Bình Nghiệp cũng có chút liên quan đến chuyện này đó. Không biết thân vương mưu hại hoàng tự, là tội gì?’’
Bình Nghiệp tức Trọng Nghiệp, sau khi Trọng Hoa đăng cơ, những người huynh đệ vì tị húy tên của hắn, tất cả đều đã đổi Trọng thành Bình.
“Ngươi dám! Bình Nghiệp là em trai ruột của ngươi!’’ Vi Thái hậu giống như bị chém một đao, ánh mắt đỏ như máu nhảy dựng lên, hung tợn trợn mắt nhìn Trọng Hoa: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?’’
Lúc này lại nhớ Bình Nghiệp là em trai ruột của hắn rồi. Lúc bà và Bình Nghiệp tính kế hắn, phái người ám sát hắn, sao không nhớ hắn và bọn họ là máu mủ ruột thịt? Trong mắt Trọng Hoa thoáng qua một tia đau khổ, cười lạnh nói:”Điều trẫm muốn, chẳng qua là trong cung thái bình an tĩnh một chút mà thôi, không muốn ba ngày hai đầu náo loạn như vậy. Mẫu hậu vươn tay quá dài, thái độ đối với trẫm quá tệ, đối với sư muội và con trai của trẫm, cũng quá tệ.’’
Vi Thái hậu căm ghét Trọng Hoa: “Bổn cung là Thái hậu! Chính là nên quản chuyện trong hậu cung của ngươi, Chung Duy Duy yêu nữ này...’’
"Nàng không phải!’’ Trọng Hoa ép tới gần Vi Thái hậu, khẽ nói:’’Chuyện hôm nay là một lần cuối cùng, hẳn mẫu hậu biết, trước nay ta không phải người tốt tính gì. Nếu không, nàng và Hựu Hựu nếu như lại xảy ra chuyện gì, cho dù không làm được hoàng đế, ta cũng nhất định phải kéo ngươi và Bình Nghiệp cùng nhau xuống địa ngục! Ngôi vị hoàng đế này, hời cho người khác cũng không hời cho các ngươi!’’
“Nghịch tử! Đừng quên là ngươi chui ra từ đâu! Vì ngươi, ta im hơi lặng tiếng làm bao nhiêu chuyện, không tiếc đưa tỷ tỷ ngươi vào Thánh Nữ cung phá hủy một đời, ngươi không cảm kích cũng được, lại dám trả đũa! Ngươi xứng đáng với ai!’’ Vi Thái hậu nổi cơn tam bành, nhảy lên muốn tát Trọng hoa, lại bị một chuôi thương bạc đâm ra từ bên trong ngăn trở.
“Bà không xứng nhắc tới a Tỷ, trên đời này, ngươi không xứng nhất chính là bà!’’ Thứ nhì là hắn, khuôn mặt Trọng Hoa không có biểu tình gì lui sang một bên, phân phó: “Mời Thái hậu nương nương và Thục phi trở về cung điện của mỗi người.’’
Vi Nhu không biết hai mẹ con này mới vừa xảy ra chuyện gì, còn ở nơi đó giả bộ đáng thương: “Bệ hạ, ngài tha cho thần thiếp đi, thần thiếp thật sự là bị kẻ gian lừa lấp, ngài phải tin tưởng thần thiếp...’’
Trọng Hoa nhếch khóe môi, cười nhạt: “Ngươi chỉ dùng miệng nói không tính, ngươi phải khiến cho trẫm thấy quyết tâm của ngươi, trẫm mới tin tưởng ngươi.’’
Vi Nhu vội nói: “Bệ hạ muốn thần thiếp làm gì? Thần thiếp tuyệt không hai lời!’’
Trọng Hoa gở bảo đao treo bên hông xuống, đưa sang cho nàng ta: “Ngươi giết Thanh Tú, thì trẫm tin ngươi.’’
Vi Nhu giật nảy người: “Bệ hạ... Việc này, việc này, sao thần thiếp có thể làm loại chuyện này chứ?’’