Tia Nắng Từ Anh

chương 13: chương 13: tôi rất nhớ em!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thư Giao cùng Lan Thy học xong một buổi sáng thì ai về nhà nấy. Có điều Lan Nguyệt không có ai cùng ở nhà liền đòi sang nhà Thư Giao. Thư Giao cũng không từ chối chăm sóc Lan Nguyệt, dù sao cả buổi chiều cô cũng rãnh có thể dẫn Lan Nguyệt đi chơi. Lan Thy bảo rằng có việc nên không ở nhà. Thư Giao luôn nghĩ Lan Thy thì có chuyện gì để làm mà bận rộn như thế, cô cũng không muốn quan tâm nhưng dạo này thái độ của Lan Thy rất lạ lùng. Chỉ cần học một buổi liền biến mất dạng ngay cả đi đâu cũng không nói, dạo này còn nghe chú nói đôi khi hơi khuya Lan Thy mới về. Thư Giao nhiều lần hỏi nhưng Lan Thy chỉ cười cười cho qua làm cô đã nghi lại càng thêm nghi.

Nghĩ là muốn điều tra xem Lan Thy đang giở trò gì nhưng cô cũng không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng của Lan Thy. Mỗi người đều cần giữ riêng ình một bí mật. Cô cũng có một bí mật không muốn ai biết.

Từ ngày nhìn thấy Trí Hi đầu óc Thư Giao vô cùng rối bời. Ngoài miệng, cô luôn nói với Lan Thy rằng không hề nhớ đến Đại Vũ nhưng hiện tại là hình ảnh của anh đã lấp đầy trí óc rồi. Hơn nữa hiện tại cô bị hình ảnh của Trí Hi tạo ra một cảm giác không rõ ràng. Nghĩ càng nhiều càng rối cho nên Thư Giao quyết định đi chơi cho thanh thản đầu óc.

Chính vì nghĩ như vậy, cô xin phép bà Hạnh xong thì đưa Lan Nguyệt đến công viên dạo chơi. Cô vừa đi khuất thì có một chiếc xe dừng lại trước nhà cô.

Chính vì đi dạo nên cô quyết định đi bộ mà Lan Nguyệt cũng thích thú chạy nhảy trên vỉa hè. Một thân ảnh nhỏ bé mủm mỉm như chim sẻ nhảy nhót lung tung, Thư Giao phải đi rất sát mới có thể ngăn cho Lan Nguyệt không va vào người khác. Thư Giao hôm nay diện trên người một bộ đồ hết sức bình thường, chỉ một quần jean lửng cùng chiếc áo sơ mi nữ đính vài hạt cườm đơn giản trên ngực. Mái tóc uốn lọn xõa quá vai. Nhìn ra một cô gái vô cùng năng động không dịu dàng như những người con gái khác.

- Chị Giao nhanh lên một chút, sắp đến công viên rồi.

- Từ từ thôi coi chừng ngã bây giờ.

- Chị đi chậm thế._Lan Nguyệt kéo tay Thư Giao, thân thể tròn tròn hiếu động khiến người ta yêu thích.

- Được rồi! Chỉ còn vài bước em không cần phải khẩn trương._Thư Giao tươi cười nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lan Nguyệt.

Hai người hưng phấn hướng đến công viên mà dạo chơi trong cái nắng nhàn nhạt của buổi xế chiều. Lan Nguyệt thích thú chạy nhảy còn chơi một số trò chơi vô cùng phấn khích và vui vẻ.

Một chiếc xe dừng lại trước công viên, người con trai bước từ trong xe ra. Dáng người cao cao, màu da sạm màu bánh mật cùng vết sẹo mờ nhạt trên má trái không làm người ta ghê sợ chỉ khiến anh thêm phần nổi bật. Nơi công viên đông đúc không ít người qua lại, anh lại thành một hình mẫu đáng để ngắm chứ không thể chạm, vì trên mặt anh là sự thờ ơ lãnh đạm.

- Vũ ca, em đi tìm chỗ đỗ xe. Lát nữa có cần em đi theo không?_Đằng Triết ngồi ở ghế lái hỏi ý kiến Đại Vũ.

Đại Vũ nhíu mày nhìn công viên đông đúc có chút chần chừ.

- Không cần.

- Chị hai chắc đến lâu rồi, bác gái nói chị ấy đi đã lâu, bên trong có người nếu thấy chị ấy sẽ trực tiếp gọi cho anh. Nơi đây đông người anh chú ý một chút._Đằng Triết không nhịn được cười cười nhắc nhở.

Đại Vũ đơn giản gật đầu không đáp bước về phía trước, ánh mắt quét khắp nơi trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp.

Đại Vũ rất quyết đoán trong công việc nhưng chỉ là gặp Thư Giao lại không giữ được bình tĩnh. Vừa rồi muốn đến tận nhà để gặp cô, không ngờ cô đã ra khỏi nhà. Anh cũng thật không có thời gian, nhưng trong lòng lại muốn nhìn thấy cô. Đơn giản thấy cô nở một nụ cười là tốt rồi. Cho dù biết cô có thể sẽ trở thành điểm yếu của anh hoặc trở thành người có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của anh, anh vẫn không thể từ bỏ. Thật ra cô cũng chưa hề quên anh, cô vẫn thường xuyên hỏi về tin tức của anh. Anh biết nhưng anh đang bị thương không tiện lộ diện. Hiện tại, mọi việc cũng tạm ổn anh mới muốn xuất hiện trước mặt cô.

Đại Vũ đi vào trong công viên rộng thênh thang, nơi đây ngoài khuôn viên cây cảnh đẹp để đi dạo, còn có bãi cỏ xanh có thể ngồi hóng mát hay chuẩn bị một buổi dã ngoại cũng được. Cũng có hồ cá cùng trò chơi cho trẻ em nên càng náo nhiệt bởi tiếng trẻ con. Đại Vũ thoáng nhíu mày vì người đi lại không ngớt khiến anh không thể tìm thấy Thư Giao. Anh muốn tự mình tìm nên không gọi cho Đằng Triết.

Đại Vũ đi rất lâu trong công viên, đang lúc anh cảm thấy không tìm thấy muốn gọi người tìm giúp thì lại thấy cô cùng Lan Nguyệt bên hồ cá. Tiếng cười khanh khách của Lan Nguyệt vang lên không ngớt. Nụ cười trên môi của Thư Giao cũng không dứt, nụ cười đó vô cùng hồn nhiên không vướng chút sầu lo nào, một dòng cảm xúc vui mừng lan tràn. Đại Vũ nắm chặt điện thoại trong tay, muốn bước đến nhưng lại sợ cô lãng tránh.

Thư Giao cùng Lan Nguyệt đi vòng quanh bờ hồ nhìn đàn cá đủ màu sắc vùng vẫy bơi trong nước. Nước trong vắt nên có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì dưới đáy hồ.

- Con cá kia màu đỏ bơi thật nhanh! Em cũng muốn bơi giống cá, ha ha…_Lan Nguyệt vừa nói vừa cười.

Thư Giao ôm lấy Lan Nguyệt đứng lên thành hồ để nhìn cho rõ.

- Em tập bơi thì sau này sẽ giống như con cá kia bơi nhanh trong nước.

- Thật sao? Thế chị Giao có bơi nhanh được như con cá kia không?

- Chị biết bơi nhưng không nhanh._Thư Giao cười cười nghiêng mặt nhìn Lan Nguyệt.

Lan Nguyệt hào hứng nhìn đàn cá nhỏ bé bơi thành từng đàn. Thư Giao một lúc nhíu mày xoay người, đẩy gọng kính nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Rõ ràng cô cảm nhận được có ai đang nhìn mình nhưng vừa xoay người thì lại không thấy gì khả nghi. Ý thức cảnh giác của một người học võ rất cao cô không cho rằng mình đa nghi. Thư Giao đột nhiên dâng lên cảm giác bất an liền ôm Lan Nguyệt nhanh chóng rời khỏi chỗ này đến nơi khác, tránh việc không may xảy ra.

- Lan Nguyệt chúng ta đến chỗ khác đi!_giọng Thư Giao thoáng trầm xuống có chút gấp gáp.

- Em còn chưa xem xong ở thêm một chút đi!_Lan Nguyệt lại tỏ ra vô cùng luyến tiếc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đám cá lớn cá bé đang bơi tới bơi lui trong nước.

- Lần sau lại đến, nghe chị chúng ta đi nơi khác đi!_Thư Giao tiếp tục khuyên.

Lan Nguyệt vẫn lắc đầu không chịu đi. Thư Giao bất lực muốn dùng vũ lực bế con bé đi nhưng lại sợ nó nháo lên, mọi chuyện lại thêm khổ sở nên thôi. Điện thoại Thư Giao vang lên. Trên màn hình nhấp nháy cái tên mà cô vừa nhớ vừa vừa lo lắng “Lưu manh”.

- A…alo!_giọng Thư Giao có chút lúng túng._Thư Giao một tay nghe điện thoại một tay ôm chặt lấy Lan Nguyệt. Cô sợ bản thân lơ là sẽ thật sự có chuyện xảy ra.

- Là tôi! Đã lâu như vậy không gặp, tôi rất muốn gặp em._giọng nói anh trầm thấp vang lên trong điện thoại.

Thư Giao sửng sốt một lúc, sâu trong đôi mắt ẩn nhẫn một tia mong đợi nhưng cũng có bất an không rõ ràng.

Trong đầu Thư Giao đột nhiên vang vọng liên hồi câu nói của anh “ Tôi rất muốn gặp em.”. Tại sao cô nghe ra trong câu nói của anh chứa sự chờ mong mãnh liệt, giống như nếu cô từ chối sẽ thất vọng vô cùng. Cô đột nhiên nhớ đến ánh mắt thất vọng của anh ngày bị cô đuổi về. Có phải hiện tại nếu đứng trước mặt cô anh cũng sẽ dùng ánh mắt đó nhìn cô không? Nghĩ đến Thư Giao có cảm giác mình rất tuyệt tình thì phải. Nhưng mà trong đầu cô hình như cũng vang lên câu nói “ Rất muốn gặp anh.”

- Hiện giờ tôi cùng Lan Nguyệt đi chơi cũng không có ở nhà._Thư Giao muốn từ chối nhưng bất đắc dĩ nói như vậy.

- Em ở đâu tôi liền đến đó._anh cười khẽ.

Toàn thân Thư Giao run lên khi nghe tiếng cười của anh. Từ khi nào tiếng cười của anh như một thứ ấm áp len lỏi vào tim cô.

- Không, không cần. Anh không phải rất bận đi nên không cần tốn công tốn sức như vậy.

- Rất nhanh tôi liền xuất hiện trước mặt em, không tốn công cũng không tốn sức._Đại Vũ lại phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thư Giao trợn tròn mắt xoay người nhìn khắp nơi, cô muốn biết anh hiện đang ở đâu. Anh có thể tự tin nói bản thân lập tức xuất hiện tức là đã ở gần đây. Thư Giao ôm chặt lấy Lan Nguyệt bế con bé xuống khỏi thành hồ, cô có thể nghe thấy tiếng bất mãn của con bé.

- Anh ở đâu?_Thư Giao khom người ngồi xuống cạnh Lan Nguyệt.

Tay cô thật sự là ôm chặt lấy Lan Nguyệt mắt lại không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm. Lúc cô không để ý thì anh đã bước đến sau lưng cô một cách nhẹ nhàng, cô nghe tiếng cười khẽ từ sau lưng thì toàn thân cứng đờ.

- Em tìm tôi sao?_Đại Vũ đứng cách cô mấy bước.

Tiếng nói của anh vang đồng thời cả trong điện thoại lẫn bên ngoài. Thư Giao lấy điện thoại ra khỏi tai đứng dậy xoay người nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện. Lúc này, khoảng cách của anh và cô đã rất gần. Trước mặt cô chính là một người con trai không gọi là thân thiết nhưng không thể xa lạ, là mối quan hệ mập mờ không rõ ràng. Trên người anh chỉ độc nhất chiếc áo sơ mi trắng đứng đó nhếch môi nhìn cô trên tay vẫn cầm điện thoại. Thư Giao lùi về sau mấy bước đã đụng phải thành hồ nhưng lưng cô không có đau đớn vì đã có một bàn tay ôm lấy eo cô. Tay bị va đập vào thành hồ, Đại Vũ hơi nhíu mày lại.

- Anh…đến từ khi nào?

- Rất lâu rồi nhưng hình như đã bị em phát hiện._Đại Vũ nhún vai nhưng không có ý định buông cô ra.

Thư Giao hơi ngây người nhìn anh một lúc, cô có thể cảm nhận ánh mắt anh thật sự rất dịu dàng, không hề giống lần đầu cô nhìn thấy anh.

- Anh đẹp trai ôm Lan Nguyệt đi đừng ôm chị Giao._Lan Nguyệt chu môi, đưa tay muốn ôm.

Không khí nhất thời lắng động, ngượng ngùng, xấu hộ, cái gì cũng có. Thư Giao mặt đỏ lên đẩy Đại Vũ ra. Anh lại rất bình tĩnh, ho khan một cái. Bây giờ anh mới ngồi xổm xuống trước mặt Lan Nguyệt.

- Anh rất đẹp trai sao?_Đại Vũ cong môi cười xoa đầu Lan Nguyệt.

- Đẹp trai nhưng không trắng bằng anh đẹp trai lần trước._Lan Nguyệt rất thật thà gật gật đầu nhưng rồi lại suy tư nghĩ ngợi.

Đại Vũ nhíu mày ngẩng đầu nhìn Thư Giao như muốn hỏi người đẹp trai mà Lan Nguyệt nhắc đến là ai. Sắc mặt anh một lúc cũng thoáng sa sầm đến khó coi. Thư Giao bị anh nhìn đến chột dạ. Thế nhưng anh không hỏi ra miệng lại mỉm cười nhìn Lan Nguyệt dụ dỗ.

- Người đẹp trai kia là ai, là gì của chị Giao?

- Là…là gì nhỉ? Lan Nguyệt không biết nhưng mà cũng ôm chị Giao._Lan Nguyệt rất thật thà khai báo.

Sắc mặt Đại Vũ lạnh thêm mấy phần, càng lúc càng khó coi. Mà Thư Giao cả kinh ôm lấy Lan Nguyệt trừng mắt nhìn con bé.

- Em nói năng bậy bạ gì đó.

- Em đâu có nói bậy, rõ ràng em thấy anh đẹp trai kia ôm chị mà.

Đại Vũ lạnh lùng đứng dậy nhìn hai người nói chuyện mà trong lòng càng lúc càng khó chịu. Anh chỉ mím chặt môi không nói.

Thư Giao bất giác run lên nhưng một lúc nghĩ lại tại sao cô lại lo anh nghĩ gì chứ. Cô ở với ai cũng đâu liên quan đến anh. Thư Giao bĩu môi một cái muốn bế LanNguyệt lên đi chỗ khác chơi. Lan Nguyệt đột nhiên lách người khỏi Thư Giao chạy đến trước mặt Đại Vũ giơ lên hai cánh tay ngắn ngủn, mủm mỉm đòi bế.

- Anh đẹp trai bế Lan Nguyệt đi, lần trước anh đẹp trai kia cũng bế Lan Nguyệt nữa.

Thư Giao rủa một tiếng thôi xong, con bé này chẳng biết sợ người lạ gì cả. Cứ hễ nhìn thấy ai xinh đẹp đều theo cả nam lẫn nữ, thật là đỡ không nổi. Cô lại nghĩ con người lạnh băng này làm sao mà yêu thích trẻ con được, tốt nhất để con bé tránh xa anh một chút. Cô muốn ôm lấy Lan Nguyệt trở về thì đã thấy Đại Vũ nở nụ cười ôm lấy Lan Nguyệt rồi.

- Anh…muốn làm cái gì?

- Bế Lan Nguyệt em không thấy sao?_Đại Vũ nhếch lên một nụ cười.

Lan Nguyệt được bế khanh khách cười vui sướng. Thư Giao cảm thấy da đầu tê buốt không thôi, không biết nên làm cái gì cho phải. Tại sao cô lại gặp anh trong hoàn cảnh này, thật là đi không xong mà ở cũng không được.

Thư Giao muốn đòi lại Lan Nguyệt nhưng Lan Nguyệt thì ôm chặt lấy cổ Đại Vũ không buông. Đại Vũ rât thỏa mãn nhìn bộ dạng chật vật của Thư Giao muốn đòi lại người.

- Mau trả Lan Nguyệt cho tôi!_Thư Giao trừng mắt nhìn Đại Vũ.

Thật ra cô có hơi mỏi cổ vì anh cao hơn cô cả cái đầu, thật đáng giận.

- Em không thấy là Lan Nguyệt không muốn em bế sao?

- Nó đã lớn như vậy cũng có thể tự đi, không cần bế. Lan Nguyệt xuống mau nếu không chị về mách chú đánh đòn em._Thư Giao liếc mắt cảnh cáo Lan Nguyệt.

- Oa…oa chị Giao bắt nạt em, em về mách bác Hạnh đánh đòn chị._Lan Nguyệt vùi mặt vào ngực Đại Vũ lớn tiếng khóc nhưng không có nước mắt.

- Em…_Thư Giao tức giận mặt đỏ bừng, giậm chân bực dọc.

Đại Vũ phì cười một cái nhìn bộ dạng tức mà không có chỗ trút của Thư Giao.

- Lúc anh đẹp trai kia bế em, chị cũng đâu có khó chịu như vậy, chị muốn giành một mình anh đẹp trai này à?_Lan Nguyệt quệt nước mắt, bĩu môi không chấp nhận.

Thư Giao chấn động suýt chút thì hộc máu ngã lăn ra đất. Gì mà giành với chả giật thật là không đỡ nổi. Đại Vũ nhướng mày, sắc mặt đang không tốt cũng vì câu nói này mà tốt lên, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng.

- Tôi không nghĩ em cũng có ý nghĩ này.

- Anh…nằm mơ đi!

Cô sắp bị hai người này làm cho tức chết. Lan Nguyệt là em họ cô tại sao lại trở thành đồng minh của Đại Vũ nhỉ?

- Anh đẹp trai tên gì thế?_Lan Nguyệt cười khì khì nhìn Đại Vũ.

- Đại Vũ.

- Thế gọi là anh Vũ à?

- Anh Vũ? Cũng không tệ cứ gọi như vậy đi._Đại Vũ luôn miệng nói cơ hồ tâm tình của anh hiện tại vô cùng vui vẻ.

Thư Giao đang buồn bực đột nhiên phì cười một cái. Cô đang nghĩ hẳn là Lan Nguyệt chính là người đầu tiên gọi anh là anh Vũ nên anh mới hơi ngạc nhiên như vậy. Đại Vũ nhíu mày nhìn Thư Giao không hiểu cô đang cười chuyện gì.

- Anh Vũ em muốn xem cá bơi.

- Được.

Đại Vũ bước đến đứng bên hồ cá, Thư Giao cũng đến đứng bên cạnh giống như sợ rằng cô chỉ cần lơ là một chút Lan Nguyệt liền bị Đại Vũ quẳng xuống cho cá ăn.

- Em còn chưa nói cho tôi biết người đẹp trai kia là ai?_Đại Vũ nhìn sang Thư Giao.

Thư Giao ngẩng mặt nhìn anh kinh ngạc, cô không nghĩ anh lại đi hỏi cái vấn đề nhỏ nhặt này. Mà cô cũng không có bổn phận phải trả lời anh.

- Là ai cùng anh cũng không có liên quan._Thư Giao lạnh nhạt nói.

- Em là thử thách tính nhẫn nại của tôi có phải không?_trong ánh mắt anh ẩn nhẫn tia tức giận, giọng nói lạnh lùng bức người.

Thư Giao run lên, Lan Nguyệt đang nằm trong tay anh, cô không thể chống đối anh được. Nhưng cô khó hiểu, anh làm gì phải tức giận?

- Tôi, tôi…thật ra đó là thầy dạy võ của tôi.

- Có thân phận gì?

- Là con trai nhà họ Vũ.

- Chỉ như vậy?

- Chỉ như vậy thôi, anh muốn biết tại sao không tự đi điều tra? Anh không phải giỏi lắm sao?_Thư Giao trừng mắt tức giận.

Cô thế nào lại như con ngốc đáp lấy đáp để mỗi câu hỏi của anh.

Đại Vũ mím môi không nói, ánh mắt đúng là vơi đi phần nào tức giận nhưng cũng không khá hơn là bao. Nếu nói như vậy cô hẳn là không biết đến mối quan hệ của anh và Khương Hàn nên mới bình thản như vậy. Thế cũng tốt, anh cũng không muốn cô biết đến chỉ tổ thêm rắc rối. Hai người cứ như vậy đứng bên hồ cá cùng Lan Nguyệt một lúc lâu, ánh nắng xuyên qua tán cây rợp bóng, bóng hai người đổ dài bên cạnh nhau không nhìn ra có chút khoảng cách nào. Đột nhiên có một người người phụ nữ độ ba mươi tuổi đẩy một xe kem đi ngang không ngừng rao. Lan Nguyệt cười toe toét muốn Thư Giao mua.

- Chị Giao em muốn ăn kem!

Thư Giao mỉm cười xoa đầu Lan Nguyệt liền vẫy tay gọi xe kem. Người phụ nữ đẩy xe kem đi đến nhìn ba người mỉm cười. Thư Giao nhướng mày hỏi Đại Vũ:

- Anh có ăn không?

Đại Vũ nhất thời có chút mất tự nhiên, ho khan mấy tiếng, khoát tay từ chối.

- Không.

Thư Giao hắc hắc cười nhìn bộ dạng mất tự nhiên của anh. Cô biết là anh không ăn nên mới hỏi. Đại Vũ nhíu chặt chân mày nhìn điệu bộ đắc ý của cô, bừng tỉnh đại ngộ bản thân bị cô đùa giỡn. Anh cũng muốn cùng cô đùa giỡn.

- Thế nào em muốn cầm kem đút tôi ăn?_anh cười thâm sâu, đưa hai tay ôm lấy Lan Nguyệt chứng tỏ hai tay mình không rãnh rỗi.

Thư Giao liếc anh một cái không quan tâm.

- Cho em hai que kem đi chị!_Thư Giao hướng người phụ nữ mỉm cười.

- Hai em còn trẻ như vậy mà đã có con lớn như vậy rồi, đứa bé thật dễ thương!_người phụ nữ nhìn ba người hạnh phúc cùng một chỗ không nhịn được liền tán thưởng.

Mặt Thư Giao từ tươi cười rồi đỏ ửng rồi tái nhợt. Cô chỉ mới mười tám tuổi mà đứa bé này cũng đã năm tuổi, cô kết hôn lúc mười hai mười ba tuổi sao? Thư Giao rùng mình một cái. Mà Đại Vũ đứng bên cạnh phát ra tiếng cười trầm thấp. Thư Giao liếc anh một cái, muốn mở miệng thanh minh.

- Đây là anh chị của con không phải ba mẹ!_Lan Nguyệt rất biết điều giải thích.

Thư Giao nở nụ cười khen ngợi Lan Nguyệt.

Người phụ nữ đưa hai que kem cho Thư Giao mà tay run rẩy, khóe môi giật giật:

- Thật xin lỗi, chị cứ tưởng…

- Không sao, không sao!_Thư Giao cười khan hai tiếng.

Thanh toán tiền xong, người phụ nữ nhanh chóng rời đi. Thư Giao đưa tay không ngừng vuốt mồ hôi lạnh. Đưa một cây kem cho Lan Nguyệt, một cây còn lại chính là bản thân hưởng thụ. Đại Vũ cười cười nhìn hành động trẻ con của cô. Lan Nguyệt đứng vững trên thành hồ nhờ Đại Vũ, cầm que kem hưởng thụ. Cơn gió thổi qua làm mấy sợi tóc con bay bay ra trước mặt Thư Giao, những ngón tay thon dài của anh đưa lên dịu dàng vén mấy sợi tóc của cô về phía sau, ánh mắt không rời gương mặt trắng nõn của cô. Thư Giao mất tự nhiên né tránh, chỗ bị tay anh tiếp xúc liền nóng lên, cô cúi đầu ăn kem không dám nhìn đến anh, cô nghĩ anh và cô từ khi nào thì thân mật như vậy? Thư Giao cùng Lan Nguyệt nói cười cũng không quan tâm đến anh nữa. Lan Nguyệt thỉnh thoảng còn nhiễu giọt kem tan chảy xuống mặt nước nhìn đám cá bu đến đớp đớp, vui mắt cười khanh khách. Một lúc lâu, khi hai người ăn xong Thư Giao lấy khăn giấy ra lau miệng cho cả hai. Thư Giao thỉnh thoảng liếc nhìn Đại Vũ cũng thấy anh đang nhìn cô nên động tác cứng ngắt một lúc, cô đột nhiên nhớ đến cái gì buộc miệng hỏi anh.

- Anh bao nhiêu tuổi vậy?

Đại Vũ nhíu mày khó hiểu:

- Quan trọng lắm sao?

- Tôi chỉ muốn biết anh không muốn nói thì thôi vậy._Thư Giao bĩu môi xem thường.

- Hai mươi lăm.

- Hai…hai mươi lăm?_Thư Giao có chút kinh ngạc nhìn anh.

- Thế nào rất ngạc nhiên sao? Thế em nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?_anh phát ra tiếng cười khẽ.

- Tôi nghĩ anh khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai gì đó.

- Chênh lệch cũng đâu có lớn, có gì khác biệt sao?

- Có. Nếu tôi biết anh hai mươi lăm nhất định gọi anh bằng chú._Thư Giao gật đầu với ý nghĩ của mình, đáng tiếc hiện tại cô sửa không được.

Đại Vũ sắc mặt xám ngoét nhưng một lúc lại bất đắc dĩ cười khổ. Thư Giao lại nhìn anh tiếp tục hỏi.

- Anh…có quan hệ gì với nhà họ Vũ không?

- Hửm? Em muốn biết sao?_Đại Vũ nhíu mày muốn biết vì sao cô lại hỏi như vậy.

- Anh không muốn nói thì cũng không cần ép buộc. Anh xem ra có vai trò không nhỏ trong Vũ Đại, mà Vũ Đại lại thuộc quyền quản lí của nhà họ Vũ. Anh đừng nói với tôi anh không biết Vũ Khương Hàn đi._Thư Giao bĩu môi giải thích những gì mình biết được.

Lúc nãy cô không nói thêm gì về Khương Hàn chính là vì cô biết anh hẳn là người rõ ràng mới đúng.

Đại Vũ cười nhẹ gật đầu:

- Tôi quên mất lần trước đã cho em biết vai trò của tôi trong Vũ Đại. Đúng là tôi có quan hệ mật thiết với nhà họ Vũ nhưng mà…quan hệ thế nào em không cần biết sẽ tốt hơn.

- Hèn gì có người giống anh đến thế._Thư Giao ngộ ra, nhẹ than một tiếng.

- Ai?_anh nhíu mày nhìn cô.

- Thì chính là cả hai anh em nhà họ Vũ. Đặc biệt là người anh, anh không cảm thấy như vậy sao?_Thư Giao nhún vai một cái. Giống đến mức cô nhìn nhầm kia mà.

Đại Vũ cười cười không nói, tỏ ý tán thành nhận xét của cô.

- Thế trong ba người chúng tôi em thích ai hơn?

Thư Giao ngẩng đầu nhìn câu hỏi quái lạ của anh. Mới gặp bọn họ chưa lâu làm sao lại hỏi loại chuyện này?

- Nếu anh hỏi ai đẹp trai hơn thì tôi có thể trả lời. Bởi vì trong đầu tôi không thích ai cả.

Đại Vũ nheo mắt, anh gật đầu phụ họa:

- Vậy được, em nói xem trong ba chúng tôi ai đẹp trai hơn?

- Anh Trí Hi!_Thư Giao thản nhiên nói.

Cho dù cô chỉ mới tiếp xúc Trí Hi một lần nhưng cô có thể nhận thấy. Trí Hi toát lên vẻ đẹp hơn người, có chút mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần nho nhã dễ gần. Bất giác thiện cảm trong lòng cô cũng tăng thêm mấy phần dành cho người này. Chân mày Đại Vũ càng lúc càng nhíu chặt rồi dãn ra, bất đắc dĩ thở dài. Thư Giao nghiêng đầu nhìn thái độ bình tĩnh của Đại Vũ, anh đẹp trai như vậy có thể chịu được bị cô cho lép vế trước mặt một người khác sao? Nhưng nghĩ lại anh có suy nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến cô.

- Anh Vũ chúng ta đến thảm cỏ kia chơi đi!_Lan Nguyệt huơ huơ ngón tay mủm mỉm, nhìn chỉ muốn cắn một ngụm.

- Đi thôi!_Đại Vũ nhìn Thư Giao nhếch môi một cái.

Thư Giao nhìn chằm chằm anh, cô muốn biết anh đang tính toán cái gì. Từ đâu chạy tới lại giành Lan Nguyệt cùng cô, bây giờ lại giống như bọn họ cùng nhau đi chơi vậy, ở đâu ra cái tình hình này. Thật buồn bực!

- Anh bế lâu như vậy chắc là mỏi tay rồi đặt con bé xuống đi!_Thư Giao cười cười đi đến trước mặt Đại Vũ, ánh mắt cầu xin nhìn anh.

Cô chính là kiếm đường rời khỏi đây nhưng hiện tại Lan Nguyệt bị anh bế mất rồi cô làm sao mà đi được. Người con trai này thích mềm không thích rắn, thế thôi cô chỉ có thể tươi cười cùng anh.

- Em là quan tâm tôi sao?_trong mắt anh hiện lên ý cười, toát lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Anh cười khẽ một tiếng, nụ cười như nắng ban mai vậy. Thư Giao ngẩn người một lúc, húng hắng ho khan một lúc, xoay mặt sang chỗ khác.

- Khụ…khụ, anh có thể đừng ăn dưa bở hay không? _Thư Giao bĩu môi khinh thường.

Tại sao mỗi câu cô thốt ra dù tốt hay xấu, anh đều gán ghép nó cho tình cảm của cô dành cho anh, đây là đại biểu cho ý gì.

- À là tôi hiểu lầm sao?_Đại Vũ nhướng mày nhìn sắc mặt ửng hồng của Thư Giao.

- Đi thôi! Tôi sợ một lát nữa tôi sẽ thật sự đánh người._Thư Giao thở dài, bàn tay đã nắm thành quyền đi thẳng đến bãi cỏ xanh mướt như tấm thảm.

- Thế nào công phu em luyện đến đâu mà muốn so tài với tôi?

- Tôi biết bản thân không đánh lại anh nên mới phải nhịn, nếu không anh nghĩ tại sao tôi lại để anh bám theo cho đến bây giờ còn không một cước cho anh xách dép bỏ chạy._Thư Giao hừ lạnh.

Đại Vũ nghe cô nói như vậy liền bật cười. Thật sự là anh có chút hứng thú với việc chọc giận cô.

- Nói như em thì chỉ những người có công phu cao hơn em mới đến gần em được.

Lan Nguyệt hơi vùng vẫy từ trong lòng anh muốn nhảy xuống đám cỏ xanh mướt chơi đùa. Đại Vũ thuận tiện cũng để Lan Nguyệt xuống. Thư Giao muốn ôm lấy Lan Nguyệt thì con bé lại chạy nhảy lung tung, làm Thư Giao trở nên bất lực.

- Dĩ nhiên rồi._Thư Giao liếc anh một cái lại tiếp tục nhìn Lan Nguyệt chạy nhảy.

Đại Vũ nheo mắt bí hiểm một tia âm lãnh xẹt qua, xa xa có một bóng dáng đang đi tới, thuận thế ôm cô vào vào trong lòng, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trên đỉnh đầu Thư Giao. Thư Giao tròn mắt kinh ngạc, nhưng động tác lại chậm rì rì chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

- Anh làm cái gì, đây là chỗ đông người.

- Thì sao? Tôi muốn biết một người con trai có thể tiếp xúc với em gần đến mức nào? Có như thế này không?_Đại Vũ cúi đầu in lên trán Thư Giao một nụ hôn.

- Anh…

Trời sập! Lần này là trời sập thật rồi! Thư Giao mở lớn mắt nhìn khuôn mặt của anh, đôi môi kia cong cong giương môi cười nhìn cô đầy ý vị. Ánh nắng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt anh, tạo nên một sự mị hoặc khó tả. Thư Giao bất giác rùng mình với ý nghĩ trong đầu.

- Anh…tên lưu manh này lại lợi dụng tôi!_Thư Giao mặt đỏ ửng rồi chuyển sang xanh mét, đầy giận dữ.

Thư Giao dùng hết sức giẫm thật mạnh lên chân Đại Vũ, nghiến răng nghiến lợi muốn giẫm chết anh.

- A…đau! Đúng là chỉ có những người có công phu giỏi mới có thể lại gần em._Đại Vũ nhíu mày than một tiếng nhưng không buông cô ra còn đắc ý cười cười.

- Anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ giẫm chết anh.

- Em nghĩ em có khả năng giẫm chết tôi sao, ngay cả lực chế trụ của tôi em cũng không thoát được còn muốn giẫm chết tôi._Đại Vũ nhướng mày chờ xem phản ứng của cô.

Thư Giao há hốc mồm, thái độ cô lập tức dịu lại không muốn cùng anh tranh luận. Cô đúng là đoán không sai, anh thích mềm không thích rắn, chỉ cần cô kiên quyết chống đối anh thì anh càng áp đặt. Thư Giao hì hì cười nhưng câu nói lại như rít ra từ kẽ răng.

- Hì hì, anh có tin tôi hô lên một tiếng anh cưỡng ép con gái nhà lành hay không?

- Được, tôi cũng muốn xem em hô như thế nào.

Thư Giao mỉm cười, há miệng muốn lớn tiếng hô nhưng là thật sự không kịp bởi vì anh đã cúi người dùng môi mình khóa lấy môi cô mất rồi. Toàn thân Thư Giao vô lực, chân run run thiếu chút nữa ngã chỉ có thể dựa vào người anh, bàn tay mềm mại chống trước ngực anh. Cô mở mắt kinh ngạc thật không dám tin anh lại cướp đi nụ hôn thứ hai của cô. Ánh mắt anh toát ra tia nhìn vô cùng dịu dàng cùng nồng đậm ý cười. Một bàn tay của anh từ eo cô đã bò lên gáy của cô chế trụ thật chặt, một nụ hôn thật sâu ập đến. Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn phía sau Thư Giao, một bóng dáng đứng bất động tại chỗ. Một tiếng cười khẽ lại tiếp tục thoát ra từ đôi môi mỏng đang chà sát môi Thư Giao. Đến khi Thư Giao sắp hít thở không thông anh mới buông cô ra. Anh buồn cười nhìn cô, có ai hôn lại mở lớn mắt như vậy nhưng mà cô không có bài xích nụ hôn của anh, tâm tình anh dâng lên mười phần vui vẻ.

- Khoảng cách gần như vậy hình như cũng chỉ có tôi mới chạm vào em được thì phải. Tôi nói cho em biết khoảng cách này cũng chỉ có tôi mới có tư cách._anh nhìn cô nở nụ cười, giọng điệu lại lạnh lùng uy hiếp.

- Đại Vũ anh là tên vô lại!_Thư Giao không tự chủ được gào lên, nước mắt trào ra.

Cô thật sự rất tức giận. Cô tự hỏi tại sao không phản kháng lại anh nhưng nghe anh áp đặt cô liền không nhịn được muốn mắng người. Cô luôn bị anh khi dễ, thật sự không chịu nổi cảm giác này.

Đại Vũ toàn thân cứng ngắt nhìn đôi mắt đầy nước của cô. Trong lòng anh đột nhiên có thứ gì đâm thật sâu vô cùng khó chịu.

- Tôi cứ tưởng em sẽ không bao giờ khóc._Đại Vũ bất đắc dĩ thở dài, thả cô ra, ngón tay thon dài lau đi nước mắt cho cô.

Trong mắt anh cô vô cùng cứng rắn, không ngờ chỉ vì bị anh áp đặt một nụ hôn mà trào nước mắt.

Cô trừng mắt nhìn anh, cô là con gái cớ gì không thể khóc? Cô rõ ràng bị anh khi dễ trong lòng rất uất ức. Nụ hôn cô dành cho người cô yêu hết lần này đến lần khác bị anh cướp đi, còn giở giọng uy hiếp, cô không cam lòng. Thư Giao đưa tay quệt mạnh đôi môi rồi gạt tay anh ra khỏi mặt mình. Cô mím môi không nói một lời, xoay người vẫy tay gọi Lan Nguyệt đang nhảy nhót trên đám cỏ xa xa.

- Lan Nguyệt chúng ta về thôi!

- Chị Giao lại đây chơi đi, đám cỏ ở đây thật dày, nhảy thật thích.

- Chiều rồi, chúng ta về thôi!_Thư Giao lớn tiếng hô, bước chân muốn bước đến chỗ Lan Nguyệt, giọng nói có chút nghẹn lại.

Đại Vũ mím chặt môi, ánh mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn của cô muốn rời đi. Trong lòng dâng lên đau lòng cùng tội lỗi. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, đôi môi đã không biết từ khi nào đã thốt ra một câu không chỉ khiến cô giật mình mà ngay cả bản thân anh cũng không dám tin anh đã nói ra những lời này.

- Thật xin lỗi! Thời gian qua tôi rất nhớ em! Cho nên… Còn em?

Vì nhớ cô nên mới đến đây tìm cô, vì nhớ cô nên muốn ôm cô, vì nhớ cô nên áp đặt một nụ hôn không được sự cho phép của cô làm cô nổi giận. Anh muốn biết cô có cảm giác như anh không? Thư Giao run lên, không dám tin vào tai mình. Bước chân cũng như bị đông cứng, tức giận trong lòng cũng đã giảm đi mấy phần. Vì một câu này mà cứng rắn trong lòng từng bước một bị đánh gãy không còn một mảnh. Có thứ cảm xúc ấm áp lan tràn trong tim. Cô có thể tin lời anh vừa nói không? Cô cũng muốn nói cô nhớ anh. Đúng vậy, nếu không nhớ cô đã chẳng cách ngày lại hỏi thăm tin tức của anh, nếu không nhớ cô đã chẳng vì anh tâm phiền ý loạn, nếu không nhớ cô đã không nhìn nhầm người khác thành anh. Cô có thể phủ nhận bản thân không nhớ anh sao? Hẳn là không thể rồi nhưng mỗi lần nhìn thái độ đùa cợt cùng uy hiếp của anh khi nói chuyện với cô, cô lại không kìm được tức giận muốn tránh anh càng xa càng tốt. Thư Giao im lặng rất lâu không đáp, một giọt nước mắt chảy dài. Cô làm sao vậy đối diện với anh lại không ngừng lộ vẻ yếu đuối. Bị anh khi dễ lại không thể ngừng nhớ đến anh. Cô tự hỏi quan hệ của hai người là gì mà làm cô có những cảm xúc thất thường. Nhưng mà cô không muốn dính dán đến anh, anh và cô thuộc hai thế giới khác nhau.

- Vì sao không trả lời tôi, em có nhớ tôi không?_anh giống như không kiên nhẫn bàn tay siết chặt lấy tay cô.

Thư Giao đưa tay quệt đi hàng nước mắt, đưa tay gỡ tay anh ra khỏi tay mình, giọng điệu lạnh nhạt.

- Không có.

Một câu này đánh vào trong tâm cả hai người thật đau. Thư Giao bước đi cố kìm không cho nước mắt trào ra lần nữa, cô không biết đây là cảm giác gì lại đau đến như vậy. Đại Vũ đứng đó bất động, bàn tay nắm chặt thành quyền, tim nhói đau kì lạ. Cô thật một chút cũng không nhớ anh sao? Thế những ngày qua, cô hỏi tin tức của anh nhằm mục đích gì? Là như Đằng Triết nghĩ sao, là muốn nói cho Trác Quang biết? Anh đột nhiên run rẩy trong lòng. Là anh sai khi tin cô sao? Trong lòng lại kịch liệt phủ nhận ý nghĩ này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio