Khi trời vừa sáng thì Trí Hi cùng Thiệu My và cả Lâm Tường đã nhanh chóng đến sân bay để đi chuyến bay sớm nhất sang Singapore để tham dự một hội thảo nghiên cứu về để phát triển các công trình đô thị.
Khương Hàn đưa ba người đến sân bay. Nhìn đến đồng hồ là : thì còn nửa tiếng máy bay mới cất cánh. Khương Hàn đưa hành lí cho Trí Hi.
- Chúc mọi người có chuyến công tác thuận lợi._Khương Hàn cười tạm biệt.
Không biết vô tình hay cố ý mà Khương Hàn nhìn qua Lâm Tường một cái. Lâm Tường hơi nhíu mày nhưng tựa hồ đã hiểu ý tứ trong ánh mắt Khương Hàn, Lâm Tường không khỏi cười khổ. Hơn ai hết Lâm Tường hiểu rõ trong tình huống này đúng là mối quan hệ tay ba phức tạp. Thiệu My không nói gì nhưng cô cũng biết chuyến đi này sẽ có rất nhiều việc bất tiện. Cho dù bọn họ từng làm việc chung một chỗ ba người nhưng chỉ là ở công ty nhưng sắp tới bọn họ ở cùng khách sạn làm việc vậy phải thường xuyên chạm mặt ba người, tình trạng lúng túng này không phải ai cũng có thể chịu được.
So với cảm xúc phức tạp của ba người kia thì thái độ Trí Hi vô cùng bình tĩnh. Mơ hồ có thể thấy đôi môi anh treo lên một nụ cười nhàn nhạt. Bởi vì anh đang nhớ đến cô gái ngốc nào đó.
Khương Hàn nhìn Trí Hi chỉ cảm thấy thái độ Trí Hi rất lạ, anh không bày ra bộ mặt lạnh như sương nữa mà dường như có chút vui vẻ.
- Anh hai nhớ chú ý sức khỏe.
Trí Hi cười cười:
- Em quên anh đã sống ở nước ngoài năm năm sao? Chỉ là đi một tuần mà thôi.
Khương Hàn không biết nên nói gì chỉ cười khổ trong lòng. Nhìn bề ngoài thì đúng là Khương Hàn lo lắng hơi quá nhưng anh biết Trí Hi đi một công đôi chuyện. Anh biết mình không nên nghi ngờ nắng lực ứng phó của Trí Hi nhưng lần này Trí Hi đi một mình không có Đằng Triết ở cạnh hỗ trợ anh có thể không lo lắng sao?
- Vậy được rồi, ba người vào trong đi.
Thiệu My được Lâm Tường xách hộ hành lí đi vào trong. Bọn họ không có đứng lại lâu lắm. Trí Hi cũng đi theo vào. Đột nhiên Trí Hi lại nghe Khương Hàn gọi lại, dù nghi ngờ không biết Khương Hàn muốn nói gì nhưng Trí Hi vẫn đứng lại. Thiệu My và Lâm Tường thì đi thẳng vào trong. Bởi vì hai người họ ý thức được Khương Hàn có chuyện muốn nói riêng với Trí Hi.
- Anh hai!
- Còn chuyện gì sao?
- Trác Quang cũng có tham gia vào đợt điều tra lần này hay là anh bảo Đằng Triết đi cùng đi!
Trí Hi sửng sốt một lúc nhưng sau đó ánh mắt trầm xuống:
- Không cần, nếu Đằng Triết đi ở đây không ai quản lí hơn nữa một mình anh vẫn có thể ứng phó. Huống hồ anh không làm gì sai cả chỉ là muốn điều tra cái chết của ba mà thôi. Nếu Trác Quang nhúng tay vào anh cũng không sợ.
- Nhưng mà…
Khương Hàn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trí Hi. Trí Hi nhận ra sự quan tâm của Khương Hàn thì có chút ấm áp, anh vỗ nhẹ vai Khương Hàn:
- Không sao anh đã làm việc này nhiều năm rồi, từ lúc anh còn chưa có thế lực anh còn không sợ huống chi là bây giờ.
Khương Hàn nhìn xung quanh cảm thấy không có ai đến gần, không nhịn được lại nói ra suy nghĩ trong lòng:
- Lúc trước khác, bây giờ khác. Lúc trước anh chỉ đấu với một mình ông Phạm Văn nhưng hôm nay anh còn phải chạm mặt Trác Quang, đề phòng thế lực của Hoàng Đạt hơn nữa bên đó là thế lực của nhà họ Thái. Anh cũng biết Hoàng Đạt muốn cưới Thái Vy là vì thế lực nhà họ Thái.
Trí Hi mím môi, ánh mắt lạnh dần:
- Anh biết. Em ở lại giải quyết công việc cho tốt đừng để chị em Hoàng Đạt giở trò là được rồi.
- Dạ, anh hai!
Trí Hi thở dài một cái, xoay người rời đi. Trước khi bước vào máy bay anh nhìn lại điện thoại một lần cuối nhưng không thấy bất cứ tin nhắn hoặc cuộc gọi nào của Thư Giao. Trong lòng Trí Hi xuất hiện cảm giác mất mác khó nói thành lời.
Khương Hàn cũng không có ở lại lâu mà nhanh chóng quay trở về công ty làm việc. Ở anh xem ra không thể cản việc Trí Hi đang làm. Nếu đã như vậy anh cũng chỉ có thể im lặng làm theo. Con người anh không thích tranh quyền đoạt lợi nếu người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Người kính ta một thước, ta sẽ kính người một trượng. Trí Hi và Hoàng Đạt là hai người mà Khương Hàn phân biệt đối xử. Anh không muốn tranh quyền nhưng nếu bị người chà đạp thì nhất định phải vùng dậy. Trí Hi cho anh cơ hội tranh đoạt cho nên anh cũng sẽ tận dụng nó. Tuy vậy anh sẽ không tranh giành cùng Trí Hi. Nếu Trí Hi muốn anh sẽ trả lại tất cả. Bởi vì mạng của hai mẹ con anh là do Trí Hi cứu trở về.
Cũng bởi vì cứu mẹ con anh cho nên Trí Hi mới phải trở thành người thừa kế nắm giữ quyền lực RN. Cũng vì tránh nhiều phiền phức mà Trí Hi không muốn dùng thân phận thật để lãnh đạo RN. Có lẽ vì vậy mà một thiếu niên hai mươi tuổi đã trở thành một người đứng đầu của thế lực được cho là đen tối. Tuy vậy người thiếu niên cũng chưa từng làm gì quá trớn để gây nên sai trái. Vấn đề là cách đánh giá người ngoài thì không cho là như vậy. Bởi vì người nắm giữ quyền lực RN của thế hệ trước đã khiến nó trở thành đen tối cho dù có cố tẩy cách mấy thì nó cũng không sạch hơn được.
Hơn thế nữa Trí Hi phải thực hiện một lời hứa với người đứng sau RN. Cụ thể là lời hứa gì cũng chỉ có Trí Hi và người đó biết. Đứng sau RN là một người quyền lực mà với sức của Trí Hi khi còn là thiếu niên mười lăm tuổi thì không thể chống lại chỉ còn cách đáp ứng theo yêu cầu của người đó. Cho đến bây giờ Khương Hàn cũng chưa từng hỏi qua Trí Hi về lời hứa đó.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng làm việc, ánh mắt Khương Hàn mông lung nhìn vào một khoảng không vô định.
“Cốc.. cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Khương Hàn:
- Vào đi!
- Khụ..khụ…sếp anh hôm nay lại gặp chuyện buồn à?
Bảo Điền vừa mở cửa ra thì nhìn thấy mùi khói thuốc nồng nặc không nhịn được mà ho vài tiếng. Đối với việc hút thuốc của Khương Hàn anh ta rất rõ, chỉ khi Khương Hàn gặp chuyện khó nghĩ hoặc buồn bực mới đụng đến thuốc lá.
Khương Hàn lấy lại tinh thần cười cười rồi dụi tắt thuốc. Anh cũng không có trả lời vấn đề của Bảo Điền:
- Anh tìm tôi có việc gì?
Bảo Điền biết Khương Hàn không muốn nhắc đến chuyện trong lòng cho nên không hỏi nữa.
- Tôi có một văn kiện cần cậu kí. À, hồ sơ mà Vũ Cẩm Lệ làm ra lần trước đáng lẽ đưa cho tổng giám đốc duyệt qua nhưng mà hiện tại tổng giám đốc không có ở đây cho nên tôi nghĩ sếp sẽ là người duyệt nó.
Khương Hàn cầm tập văn kiện mà Bảo Điền nhìn qua một lượt, vừa nghe đến tên Vũ Cẩm Lệ chân mày anh nhíu lại.
- Để tôi hỏi tổng giám đốc đã nếu anh ấy muốn tự duyệt thì anh gửi chuyển phát nhanh đến Singapore đi.
- Rõ rồi sếp.
Khương Hàn nhìn văn kiện thêm vài lần, kí vào rồi trả lại cho Bảo Điền:
- Anh đi ra ngoài sẵn tiện gọi người quản lí tình hình kinh doanh của Trung tâm thương mại Vũ Đại vào đây.
- Dạ sếp.
Bảo Điền xoay người đi ra ngoài nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại một lần nữa quay trở vào. Khương Hàn nhíu mày nhìn hành động khó hiểu của Bảo Điền.
- Sếp có biết việc hợp tác của tập đoàn chúng ta với tập đoàn Thái Vĩnh không?
Khương Hàn sửng sốt một lúc rồi gật đầu. Dĩ nhiên chuyện này anh biết hơn nữa việc hợp tác này còn dựa vào một cuộc hôn nhân.
Bảo Điền nhìn thái độ bình tĩnh của Khương Hàn thì không nhịn được nhắc nhở:
- Nếu như vậy địa vị cha con ông Vũ Tần không phải được nâng lên trong lòng lão chủ tịch sao? Như vậy địa vị của sếp…
Khương Hàn khoát tay cho Bảo Điền đi ra ngoài:
- Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi. Còn nữa…nếu gặp người của Hoàng Đạt thì tốt nhất tránh xa một chút nếu không rất dễ sinh chuyện, bọn họ có nói cái gì cũng bỏ ngoài tai đi.
Bảo Điền cảm thấy buồn bực thay cho Khương Hàn nhưng cũng không biết phải nói gì chỉ có thể im lặng đi làm việc. Trong lòng anh ta chỉ mong Trí Hi có thể một phát đạp cha con nhà Vũ Tần ra khỏi tập đoàn. Vì chỉ có như thế mới có thể không gây bất lợi cho Khương Hàn. Dù anh ta không đoán biết được vì sao Trí Hi lại giúp đỡ người em khác mẹ là Khương Hàn, nhưng anh ta tin rằng Trí Hi sẽ không làm việc gì bất lợi đối với Khương Hàn.
Bảo Điền ôm tập văn kiện đi ra khỏi phòng phó giám đốc. Anh ta bấm thang máy chuẩn bị xuống tầng dưới gọi người lên cho Khương Hàn. Trong thang máy lại đi ra một người, người kia lại tựa như không thấy đường mà đụng anh ta một cái.
Bảo Điền ngơ ngác một lúc không biết người có mắt hay không nữa. Bảo Điền định bước vào thang máy lại nghe giọng nói bén nhọn phía sau khiến anh ta rùng mình một cái.
- Này, anh kia, anh đụng người khác mà cũng không biết xin lỗi hả?
Bảo Điền cảm thấy bản thân vướng phải phiền phức rồi. Anh ta quay lại nhìn đối phương một cái. Đánh giá của anh ta về đối phương chính là một cô gái chanh chua không đỡ nổi.
- Này, là cô đụng tôi không phải tôi đụng cô, người xin lỗi là cô mới đúng.
Cô gái tựa hồ nghe được chuyện cười mà chỉ vào mình rồi nhếch mày một bộ dạng cao cao tại thượng:
- Anh bảo tôi xin lỗi anh? Chuyện này thật là buồn cười, Thái Vy này sống hai mươi ba năm rồi chỉ có người khác xin lỗi tôi không có khả năng tôi xin lỗi người khác. Tôi nói anh sai thì là anh sai. Nếu anh không xin lỗi tôi đừng hòng rời khỏi đây.
Nghe giọng nói đầy kiêu ngạo của cô gái, đầu của Bảo Điền chỉ cảm thấy một trận đau nhức. Trong đời của Bảo Điền đã gặp qua nhiều cô gái kênh kiệu nhưng là cũng cảm thấy cô gái này không những kiêu ngạo còn vô lí gây sự. Vì không có cảm tình với cô gái này cho nên Bảo Điền đã không để ý đến tên cô gái.
Bảo Điền cười lạnh liếc mắt đánh giá:
- Cô là người cõi trên mới xuống à? Tôi cũng sống hai mươi bốn năm rồi cũng chưa thấy người nào vừa kiêu ngạo vừa vô lí như cô vậy. Tôi không sai tại sao phải bắt tôi nhận lỗi.
- Anh chưa nghe có tiền là có quyền à? Tôi xem bộ dạng của anh chỉ là người làm công mà thôi, nếu anh không nhận lỗi tôi liền cho anh phải cút khỏi tập đoàn này.
Thái Vy nhìn Bảo Điền cười khinh bỉ. Bảo Điền nhìn Thái Vy bằng một ánh mắt lạnh băng. Nhưng mà còn chưa kịp bộc phát lửa giận đã thấy Khương Hàn đi ra khỏi phòng làm việc đi về phía này.
Khương Hàn muốn ra ngoài giải quyết chút việc. Anh không ngờ lại nhìn thấy cảnh hai người đứng giằng co trước thang máy.
Bảo Điền cúi đầu chào Khương Hàn :
- Chào sếp!
Thái Vy nghe Bảo Điền gọi người đến là sếp thì xoay người nhìn về phía Khương Hàn. Trong ánh mắt của Thái Vy thoáng qua một tia kinh ngạc. Khương Hàn nhìn thoáng qua Thái Vy rồi không nói gì, nhíu mày hỏi Bảo Điền bằng giọng nhàn nhạt :
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nghe giọng nói của Khương Hàn, Bảo Điền đột nhiên giống như giải thoát. Ở anh ta xem ra nếu Khương Hàn không xuất hiện anh ta nhất định bộc phát lửa giận.
Không đợi Bảo Điền trả lời Thái Vy đã giở giọng bề trên:
- Anh ta va vào tôi không chịu xin lỗi, anh là sếp của anh ta phải không? Anh là cấp trên mà không biết quản nhân viên của mình cho nên anh cũng có lỗi.
Nghe lời nói của Thái Vy mà Bảo Điền tức đến trợn trắng mắt.
- Cô…
Khương Hàn cũng cảm thấy mình gặp phải một đại tỷ vô lí. Anh nheo mắt nhìn Thái Vy một cái.
- Cô Thái Vy phải không?
Thái Vy lại một lần nữa kinh ngạc khi nghe Khương Hàn nói ra tên mình. Tuy nhiên rất nhanh trên mặt vẫn mang một bộ dạng ta đây quyền quý không ai bằng.
- Kể như anh có kiến thức đó. Anh có phải là đứa con riêng không có địa vị kia không?_ánh mắt Thái Vy lóe lên tia khinh thường.
Bảo Điền nghe Thái Vy nói như vậy thì tức đến mức muốn mắng cả dòng họ Thái Vy. Khương Hàn thì không có biểu hiện gì ngoài vẻ mặt lạnh nhạt. Không có ai biết lòng anh đang gợn sóng. Khương Hàn cụp mắt xuống kiềm chế lửa giận sau khi mở mắt thì chỉ thấy nơi đó một vẻ lãnh mạc.
- Tôi nhớ…cô Thái Vy không có bất cứ chức vị gì ở tập đoàn Vũ Đại cả vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Mắt thấy Khương Hàn vẫn bình tĩnh lại lộ ra một loại hơi thở lạnh lùng thì Thái Vy hơi ngẩn ra.
- Tôi…đến tìm Hoàng Đạt, hơn nữa…anh đừng quên tập đoàn nhà tôi sẽ hợp tác cùng tập đoàn Vũ Đại cho nên tốt nhất anh nên làm tôi hài lòng.
Khương Hàn cười lạnh:
- Hài lòng? Chắc cô đã quên tập đoàn nhà cô mong muốn hợp tác cùng tập đoàn chúng tôi. Cho nên…người quyết định hài lòng hay không là chúng tôi không phải cô. Hiện tại cô đến chỗ chúng tôi gây sự vô lí, tôi có thể nói tôi rất hài lòng thái độ của cô.
Nghe Khương Hàn nói như vậy Thái Vy tức đến mức run người đưa tay chỉ Khương Hàn cùng Bảo Điền:
- Anh…anh…hai người giỏi lắm, đợi sau khi tôi bước vào nhà họ Vũ tôi nhất định không để anh yên. Tôi nhất định khiến tên con riêng như anh cút khỏi tập đoàn.
Khương Hàn nhướng mày :
- Phải không? Tôi chống mắt chờ coi.
Ánh mắt Thái Vy nhìn Khương Hàn tựa hồ phun ra lửa nhưng cô ta biết rằng hiện tại bản thân không có quyền chỉ trích Khương Hàn. Thái Vy nuốt giận xoay người đi tìm Hoàng Đạt.
Có một điều cả Thái Vy lẫn Khương Hàn đều biết là hôn ước giữa nhà họ Thái và nhà họ Vũ chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi. Bên trong thật chất là nhà họ Thái mong muốn được hợp tác để cứu vớt khủng hoảng tập đoàn Thái Vĩnh. Cho nên vì rõ điểm này mà Thái Vy dù kênh kiệu cũng không thể phản bác lời Khương Hàn.
Nhìn Thái Vy tức giận rời đi, ánh mắt Khương Hàn híp lại thoảng qua một tia nguy hiểm. Bảo Điền thì thở phào nhẹ nhõm nhìn ra anh ta còn có chút hả hê.
- Sếp thật giỏi, cô gái kia đúng là kênh kiệu quá mức. Mà chuyện sếp nói là thật hả?
- Ừ.
Khương Hàn đi vào thang máy mà Bảo Điền cũng đi theo vào.
- Sếp, cậu muốn ra ngoài sao? Có cần tôi đi theo không ? Còn chuyện báo cáo tình hình kinh doanh của trung tâm thương mại thì sao ạ?
- Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nên ra ngoài. Anh ở lại xử lí công việc đi còn chuyện báo cáo…để mai đi.
- Rõ rồi sếp.
Khương Hàn ra khỏi thang máy thì trực tiếp đi đến nơi hẹn. Có một người không biết vì sao lại hẹn anh. Tuy vậy anh cũng không có từ chối.
Khương Hàn lái xe đến nơi thì đã thấy người đó ngồi ở một góc quán cà phê vẫy tay chào anh. Khương Hàn khẽ cười đi đến ngồi đối diện.
- Em chờ tôi lâu chưa?
Thư Giao cười khẽ lắc đầu:
- Em mới tới thôi, thầy…
- Đã bảo tôi không còn dạy em nữa cho nên đừng gọi thầy, hơn nữa võ nghệ của em vốn đã giỏi tôi cũng chẳng dạy được gì.
Khương Hàn cười khổ không thôi với cách xưng hô này của Thư Giao. Thư Giao cười xấu hổ.
- À, anh…uống gì cứ gọi đi ạ!
Dù sửa cách gọi nhưng Thư Giao vẫn cảm thấy khó khăn. Khương Hàn cũng không bắt lỗi nữa mà vẫy phục vụ gọi một ly cà phê.
Khương Hàn nhìn khuôn mặt không có mùa xuân của Thư Giao khẽ hỏi:
- Em gọi tôi ra không phải chỉ mời tôi uống nước chứ?
- Em…có một chuyện muốn hỏi anh.
Thư Giao nhăn mày có chút không yên. Cô không biết vì sao cô lại cảm thấy như vậy, nhưng trực giác nói cho cô biết cảm giác này xuất phát từ việc Trí Hi đi công tác. Cô muốn hỏi Đằng Triết nhưng cô biết Đằng Triết là người ít nói lại vô cùng kín miệng chắc chắn sẽ không nói cho cô biết. Mà người biết thân phận Đại Vũ của Trí Hi cũng chỉ còn bà Thu Trân và Khương Hàn. Cô lại không muốn làm bà Thu Trân nghĩ ngợi lung tung cho nên chỉ còn cách hỏi Khương Hàn. Nếu Khương Hàn không nói lúc đó cô mới tìm cách khác.
Khương Hàn không nói chỉ dùng ánh mắt ý bảo Thư Giao nói tiếp:
- Anh biết…anh Trí Hi không đơn giản chỉ là công tác phải không?
Khương Hàn lộ vẻ kinh ngạc khi nghe Thư Giao hỏi như vậy. Hơn ai hết anh biết mức độ quan trọng của việc biết thân phận Trí Hi. Xưa nay, anh vẫn không hoàn toàn tin tưởng Thư Giao bởi vì cô có quen biết với Trác Quang mà cô còn là con gái của một vị cảnh sát từng đối đầu với ba anh. Cho nên đối với Khương Hàn việc Thư Giao biết thân phận của Trí Hi tựa như một loại uy hiếp vô hình. Anh lại không hiểu vì sao Trí Hi lại dễ dàng đặt niềm tin vào Thư Giao.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Khương Hàn cười nhẹ:
- Tại sao em lại hỏi như vậy?
Thư Giao gấp gáp :
- Anh nói cho em biết đi, em rất lo lắng cho anh ấy.
Khương Hàn nhìn thái độ gấp gáp của Thư Giao thì thở dài một cái, anh uống một ngụm cà phê để điều chỉnh cảm xúc.
- Tôi chỉ có thể nói cho em biết anh ấy đi một công đôi chuyện, còn những chuyện khác nếu em muốn biết thì trực tiếp hỏi anh ấy. Anh nghĩ chuyện mà anh ấy không muốn em biết thì em tốt nhất đừng nên hỏi.
Thư Giao nghe Khương Hàn nói như vậy thì trong lòng không khỏi run lên. Suy đoán của cô quả không sai. Nhưng mà…đúng như lời Khương Hàn nói. Có những chuyện cô không nên biết. Huống hồ mẹ cô muốn cô chia tay cùng Trí Hi nếu cô cứ tiếp tục quan tâm đến anh thế này thì làm sao mà cắt đứt được. Thư Giao cười khổ trong lòng.
Thư Giao một mình lang thang trên đường, tâm tư cô cũng đã đặt vào câu nói cuối cùng của Khương Hàn. Đầu óc cô cũng không ngừng suy nghĩ lung tung. Cô liên tưởng đến nhiều chuyện. Kể cả những câu nói của Trác Quang cô cũng nghĩ tới. Cô sợ một tin tức nào đó không tốt về Trí Hi cũng như Trác Quang.
Làn gió thổi nhẹ làm rung động mấy lọn tóc xoăn nhẹ của Thư Giao. Hôm nay, cô gái thường ngày vui tươi đã không còn như trước nữa. Trên người cô chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần kaki đơn giản, không hiểu sao khiến người ta nhìn vào có cảm giác cô đơn cùng yếu ớt.
Thư Giao đi đến công viên tìm kiếm một chỗ để ngồi, cô nhìn thấy một đám chim bồ câu bay lên sà xuống trông rất vui mắt. Thư Giao nhìn thấy một đứa bé đùa nghịch chạy tới chạy lui đuổi đám bồ câu. Đứa bé cười khanh khách. Thư Giao khẽ cười tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt cô nhìn vào cô bé kia đột nhiên dâng lên cảm giác quen thuộc.
Bỗng cô nhìn thấy một thanh niên hơi gầy gò đi ra bế cô bé lên. Cô bé cười giòn giã:
- Anh hai, em muốn chơi nữa !
Người thanh niên khẽ trách:
- Trưa rồi về nhà ăn cơm, mẹ hôm nay làm rất nhiều món ăn em thích.
- Thật không? Anh hai hôm nay cũng ở nhà ăn cơm cùng em nhé!
Người thanh niên cười vui vẻ nhéo mũi cô bé:
- Được rồi anh hai cùng em ăn cơm.
Người thanh niên bế cô bé đi về hướng ngược lại hướng Thư Giao đi lúc nãy. Thư Giao kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy gương mặt người thanh niên. Tuy nhiên cô không có cách nào nhớ ra tên anh ta.Người thanh niên còn đang vui vẻ nói cười với cô em gái khi nhìn thấy Thư Giao cũng giật mình. Phút chốc không gian giống như hoàn toàn yên lặng. Trong mắt Thư Giao có chút phức tạp nhìn người thanh niên kia. Mà người thanh niên kia nhìn Thư Giao một lúc lộ ra một nụ cười nhăn nhở như những lần gặp trước.