Đã quá giờ, Dịch Dao hãy còn bận bịu ở phòng cấp cứu.
- Bác sĩ Mộng, chị mau đến đây.
Tính hiệu không tốt lắm.
Dịch Dao vội vàng chuyển từ giường bệnh này sang giường bệnh khác.
Bệnh nhân nam trước mặt có dấu hiệu tim ngừng đập, chỉ số thể hiện trên điện tâm đồ ngày giảm dần.
Ở phía ngoài tấm nilong mỏng, vợ con người ấy đang ôm nhau khóc nức nở.
Đảo mắt nhìn họ, Dao ngay lập tức nhảy lên giường bệnh, dùng hai tay trợ tim.
Mồ hôi đổ ướt cả trán, cô liếc mắt nhìn điện tâm đồ, miệng lẩm bẩm.
- Làm ơn, làm ơn đi mà...
Đến khi mệt lả, khi cả hai tay đã mỏi đừ, Dương Nhất Kiệt liền kéo cô xuống.
Đưa tay ôm bụng, Dao hỏi y tá bên cạnh.
- Tim ngừng đập khi nào?
- Vừa đúng phút.
Ngồi trên người bệnh nhân, Dương Nhất Kiệt dùng hết sức bình sinh cùng thiết bị y tế nhằm kéo lại nhịp tim, vừa thở dốc, anh vừa đề nghị: Mau tìm bác sĩ chuyên khoa tim mạch đến.
Dịch Dao không đáp, cô chôn chân tại chỗ.
Trừng mắt nhìn cô, anh hét lớn: Đi mau!
Bên ngoài, một đứa trẻ độ khoảng tuổi liền níu lấy tay cô, khóc lóc.
- Làm ơn cứu bố cháu, cứu bố cháu đi mà...!
Bà mẹ trẻ liền khụy gối, ôm con gái vào lòng.
Cô dùng tay che mắt nó.
- Mẹ ơi, bố sẽ chết sao ạ? con sợ lắm, mẹ ơi...
Nghiến chặt răng, cô đưa mắt nhìn mẹ con họ rồi vội chạy đi tìm người có chuyên môn.
Đến khi đặt chân trở lại phòng cấp cứu, Dao liền sững sờ khi thấy Dương Nhất Kiệt đứng nghiêm người, hai tay để phía dưới, đầu cuối thấp.
Bà mẹ trẻ ngất tại chỗ.
Đứa trẻ tuổi ôm cái xác bất tri của bố, kêu khóc thảm thiết.
Khi nhìn thấy Dịch Dao, con bé liền kéo tay cô đến giường bệnh, khụy mạnh gối xuống nền gạch, liên tục van xin cứu mạng.
Rút tay mình khỏi con bé, cô lùi lại phía sau, nước mắt rơi.
Dương Nhất Kiệt liền kéo tấm màng che, nhanh chân tiến về phía trước, anh dắt tay cô ra ngoài.
Đặt tay lên vai Dao, anh trấn an.
- Họ không kiện chúng ta được, dù gì anh ta đã mắc bệnh từ trước.
Ánh mắt ngạc nhiên, có chút khinh bỉ, cô hướng về phía Dương Nhất Kiệt, rồi mạnh tay đẩy anh ra xa.
- Đó là điều anh quan tâm à? anh sợ bản thân bị liên lụy sao?
- Tôi không có ý - -
Nước mắt ứa đầy hai khóe, cô rưng rưng.
- Anh chính là có ý đó! anh nhìn thử đứa trẻ đó đi, cảm giác của nó anh có hiểu không? anh có biết chữ "tuyệt vọng" đánh vần thế nào không?
Chỉ tay vào trong, cô tiếp tục.
- Họ đã tin chúng ta như vậy, tin chúng ta sẽ cứu sống người nhà, nhưng chúng ta làm được những gì? anh làm được những gì và giờ đây anh lo sợ người ta kiện mình?
....
Phòng bệnh .
Lý Tự Bách tưởng bản thân đã thắng đậm Tống Tử Kỳ, anh liền đắc ý rời phòng.
- Hai người cũng nghĩ như anh ta sao?
Nhìn vợ chồng Thẩm Phù, Tống Tử Kỳ khẽ hỏi.
- Các người điều nghĩ em ấy gả cho tôi sẽ lâm vào cảnh ngộ như thế? rồi sẽ thành góa phụ trẻ?
Lý Tự Bách bỗng dừng bước.
Anh hướng người về phía cửa, đứng yên lắng nghe.
Nhược Nhai liền khẽ nhỏ giọng.
- Tự Bách vốn là người thẳng thắn, anh đừng để tâm.
- Tôi không chấp nhặt với anh ta.
Đồ nhỏ mọn!.
Lý Tự Bách bỗng liếc mắt về phía Tử Kỳ, giọng đanh đá.
- Anh mới là đồ nhỏ mọn đó.
- Dù gì Dao cũng là bạn gái tôi, anh không là gì cả.
Tống Tử Kỳ nắm thế thượng phong.
Anh bỏ hai tay vào túi áo, ngồi chễm chệ trên giường bệnh.
Anh tự đắc:
- Con tôi sau này mang họ Tống, Tống gia cũng không bỏ rơi nó.
Huống hồ gì mẹ nó họ Mộng, bố vợ sẽ không làm lơ chứ?
Khắp phòng nóng rang, Lý Tự Bách mặt mày đỏ ửng, anh tức đến điên đầu rồi đùng đùng, hậm hực ngồi lên ghế, không đáp lời Tống Tử Kỳ.
Tử Kỳ nhếch nhẹ mép cười, lòng anh lân lân vui sướng trước cơn hỏa hoạn tỏa ra từ chỗ Tự Bách..