“Anh biết không, Chase, thời gian trôi qua thật nhanh. Mùa đông sẽ hết trước khi anh kịp nhận ra, và khi ấy họ sẽ bỏ lỡ cơ hội được lười biếng vào những ngày đông lạnh lẽo, ngồi sát vào nhau trước đống lửa như thế này.” ( lãng mạn thế k biết)
“Ai sẽ chứ?” anh hỏi, như thể không biết vợ anh mới đây đã nói sang chuyện khác một chút.
“Colt và nữ Công tước đấy. Em thật sự phải làm gì đó mới được.”
“Anh cứ tưởng em đồng ý để họ có thể tự tìm ra cách rồi chứ.”
“Ừ thì, em không biết cả hai người sẽ ngu ngốc và bướng bỉnh đến vậy. Cô ấy đang ở phía trên vùng đất mở rộng của gia đình Callan ba tuần rồi. Cô ấy đã sửa sang mọi thứ về chỗ ở. Đồ đạc đang được chuyển đến từ miền Đông. Thậm chí cô nàng còn cho xây dãy chuồng ngựa mới nữa.”
“Và em chưa nói cô ta biết đất cô ta mua là của ai hả?”
“Cô ấy đã tiêu quá nhiều tiền vào đó trước khi em phát hiện ra, em không còn lòng dạ nào mà nói cô ta biết nữa. Nhưng em cho rằng đó có thể là lý do tại sao Colt sẽ không ghé qua đấy.”
“Em yêu, em không nghĩ là nếu cô ấy muốn thì sẽ tìm cớ đến đây thăm chúng ta đôi lần, nơi cô ta có thể vô tình gặp phải cậu ấy? Chứ không phải đến nói chuyện với em.”
“Chỉ có điều cô nàng thật ngoan cố— và có lẽ phải cần một chút khích lệ. Cậu ấy thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với cô ấy nữa mà, anh biết đấy. Lần cuối mà cô ấy gặp Colt là vào cái đêm cậu ấy đưa cô nàng về đây. Và cô nàng vẫn tưởng rằng cậu ấy vui khi tống khứ được mình đi.”
“Có thể cậu ấy …”
Jessie khịt khịt mũi: “Nếu anh hỏi em, thì bản thân cậu ấy cũng đang bị giày vò bởi cùng cảm tưởng ấy đấy.”
“Giày vò ư? Anh biết em đã đi thăm nữ Công tước nữa rồi.”
Jessie tự cười với mình, mơn man đầu ngón tay dọc xuống khuôn ngực trần của chồng dưới tấm chăn. Cô luôn không để mình thua mỗi khi anh trêu chọc cô.
“Anh muốn bị nhéo à?”
Bởi vì anh biết cô không giận—điều dễ nhận ra sau ngần ấy năm chung sống—anh kéo cô nằm lên nửa thân trên của mình và đề nghị một cách uể oải, “Nếu em hôn nó, khiến nó cảm thấy khá hơn sau đó, thì em có thể nhéo anh ở bất cứ chỗ nào em thích.”
“Em nghĩ anh sẽ không thấy phiền lắm đâu.” Nhưng khi tay cô mân mê xuống giữa hai chân anh, thì anh căng cứng người, làm cô cười khúc khích.
“Chuyện gì thế, chồng yêu? Bộ không tin vợ yêu của anh sao?”
“Có chứ, cưng,” anh càu nhàu về sự ma mãnh của cô. “Có đôi khi anh nghĩ em vẫn còn rất hoang dã và dữ dội như ngày đầu tiên anh đã gặp em.”
Cô hơi nghiêng đầu để lưỡi mình xoắn quanh núm vú anh. Đôi mắt màu ngọc lam hé nhìn lên để thu nhận phản ứng của anh.
“Anh có muốn em khác đi không?”
“Không đời nào.”
Chiều hôm đó, Jessie cưỡi ngựa lên đồi để đến ngôi nhà gỗ của Colt. Cô vẫn mỉm cười mỗi lần đi ngang qua nơi mà cô và Chase đã lần đầu làm tình với nhau, nơi ngọn đồi thấp nhìn được cả khung cảnh thung lũng. Lần đầu tiên ấy thật tuyệt vời, dẫu cho nó kết thúc tồi tệ. Anh ấy nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng lấy vợ và ổn định cuộc sống. Nhưng anh đã nghĩ khác đi. Anh thậm chí còn đưa cô lên đây sau khi họ trở lại Wyoming để hoàn thành một cách bài bản lần này, anh đã nói thế. Đã có lần nào họ làm thật bài bản chưa nhỉ?
Đối với họ những năm tháng qua thật hạnh phúc, và cũng cực kỳ tốt đẹp. Cô có lẽ vẫn đối xử cộc cằn với anh nhiều lần— thói quen cũ thì khó bỏ, và cô vẫn luôn dễ nổi nóng—nhưng cô biết người đàn ông này yêu cô cũng nhiều như cô yêu anh ấy, nhiều đến mức không sao kể xiết.
Ngôi nhà nhỏ của Colt ở chỗ cao hơn trên núi, kế bên nhánh sông nơi mà cô đã từng bơi lội khi còn là một cô bé, với ở đó không chỉ thấy được thung lũng mà còn nhìn xa đến tận vùng đồng bằng ở phía bên dưới. Ngay cả khi vẫn còn tuyết cao vài centimet phủ đầy con đường dốc, cô vẫn thấy anh ngoài trời chỉ mặc mỗi cái quần ống da hoẵng cũ kỹ khi đang bửa củi. Một núi gỗ nhỏ được chất thành đống phía sau lưng anh. Anh vung rìu mạnh mẽ như trút giận. Khí trời lạnh thế này mà, mồ hôi vẫn ướt đẫm ngực và lưng anh.
Cô quyết định không nhận xét về cách thức làm việc để xả bực dọc của anh, vì cô biết rõ lý do tại sao. “Còn chút cà phê nào trên lò không?”
Anh không nhìn lên khi gật đầu, đã biết vị khách đến thăm mình là ai từ lâu trước khi cô hiện ra trong tầm nhìn rõ ràng của anh. “Chị cứ tự nhiên.”
Cô đi vào trong, để ý rằng ngôi nhà nhỏ của anh thật bừa bộn và còn cả tá chai rượu uýtski chất đầy trong thùng ở ngay góc, tất cả đều được uống hết. Cô trở ra ngoài đứng ngay lối đi, cầm tách cà phê trong tay. Anh vẫn không ngừng việc bửa củi.
“Dạo gần đây em có bắt được con ngựa nào không?”
Bởi vì bãi bẫy thú trống rỗng, nên đó là câu hỏi thực sự chọc tức anh. Nhưng nó cũng chẳng ăn thua gì.
“Không,” là tất cả những gì anh nói.
“Billy sẽ bắt xe lửa về Chicago vào tuần tới. Chị nghĩ mẹ chị bây giờ thực sự sẽ lắng nghe ý kiến của nó về mấy khóa học thêm mà nó không muốn. Nhưng có học thì cũng chẳng sao. Có lẽ em và chị có thể nói chuyện để làm nó thay đổi quyết định.”
“Thằng bé đủ lớn để tự quyết định cho mình, Jessie à.” Anh nói khi vung thêm một nhát rìu nữa.
Cô bỏ qua chủ đề ấy. “Em không gặp nó từ khi nó hướng dẫn mấy người nước ngoài kia vào thị trấn. Ít nhất thì em cũng nên xuống dưới để nói lời tạm biệt chứ? Chị để ý thấy gần đây em vắng mặt ở đó đấy.”
Cô thú hút sự chú ý của anh với lời nhận xét ấy. “Câu đó có ý gì đây?”
Jessie nhún vai. “Chỉ là nữ Công tước của em để ý đến sự vắng mặt của em vào buổi sáng mà cô ấy rời khỏi. Cô nàng không nhận ra được mình sẽ không còn gặp lại em nữa.”
Anh vung rìu một lần nữa, chẳng nhận xét gì thêm ngoài câu “Cô ấy không phải là nữ Công tước của em.”
“Được thôi, tất nhiên là không phải,” Jessie công nhận. “Ý chị không phải thế.” Cô đi ra ngoài, đến ngồi lên gốc cây gần sát đống gỗ và nhận xét như thể vô tình, “Cô ta chắc chắn là một người phụ nữ luôn biết cách làm tốt mọi việc. Chị nghe nói cô ta chỉ vào ngân hàng rồi bước ra không tới nửa giờ sau là đã có một tờ văn bản trong tay.”
“Về chỗ ở của nhà Callan.”
Hóa ra là anh có biết. Nhưng cô đã không chắc chắn. “Ừ thì, ở đây không có nhiều tòa nhà đang rao bán. Cô nàng sửa sang lại để em sẽ không nhận ra được, nhưng chị đoán là cô ấy vẫn không mấy vui vẻ về chuyện đó. Cô ta còn mua một miếng đất trống thông suốt lên đến tận núi và dự tính sẽ xây một tòa nhà dưới chân đồi khi mùa xuân đến. Đã có vài kiến trúc sư New York nổi tiếng đang vẽ bản phác thảo cho cô ấy, và cô ta có thể mời cả đội sẵn lòng đi xa như vậy đến đây—”
“Làm sao chị biết nhiều quá vậy, Jessie”
“Chị đến thăm cô ta một hai lần. Giờ cô nàng là hàng xóm của chị mà, xét cho cùng, thì chỉ cách nhau một quãng đường đi ngựa ngắn thôi mà.”
“Em biết.”
Cô cau mày khi nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của anh. “Có chuyện gì sao?”
“Bộ nên có chuyện gì à?”
“Thì, nghe có vẻ em không quá vui mừng về chuyện đó.”
“Bộ em phải vậy sao?”
“Ừ … đúng vậy, chị phần nào nghĩ em sẽ như thế. Không phải em và cô ta là bạn nhau sao?”
" Cô ta thuê em làm việc. Và em làm."
“Và giữa cả hai người tất cả chỉ có vậy thôi?”
“Jessie,” anh bắt đầu với giọng cảnh cáo, nhưng cô gạt phăng ngay.
“White Thunder, người em đang nói chuyện là chị đấy. Và chị thấy được cách em nhìn cô ta, nên em không thể nói với chị là em không muốn cô ta. Tại sao em không qua đó tán tỉnh người ta đi? Quản đốc của tôi thì lại tận dụng mọi cơ hội mà ông ta có.”
“Emmett Harwell ư?” anh ngắt lời. “Ông ta đủ già để làm cha cô ta!”
“Ừ, mà bây giờ ba cái chuyện đó thì nhằm nhò gì chứ? Chị còn nghe nói Công tước của cô ta thậm chí còn già hơn nữa kìa.”
Anh giận dữ quắt mắt nhìn cô một lúc, nhưng lại quay đi tiếp tục bửa củi ngay. Jessie thốt lên bực tức. Nói thẳng ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi nói, “Em biết đấy, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện về gã đỏm dáng người Anh cứ bám theo săn đuổi cô nàng miết, chị tưởng rằng điều đầu tiên mà cô ta sẽ làm khi vào ở là sẽ cho xây một bức tường xung quanh nhà, nhưng cô ta lại không. Chị còn thậm chí hỏi cô ta về chuyện đó, rồi em biết cô nàng nói gì không?”
Cô đợi. Phải mất khoảng hai mươi giây, nhưng cuối cùng anh cũng nhìn cô và hỏi, “Nói gì?”
“Cô ấy không muốn tránh hắn. Cô ta nói sẽ cố thủ và chờ hắn đến. Nghe có vẻ giống điều mà em đã đề nghị cô ta làm nhỉ.”
“Có lẽ em đã nói.”
“Đúng như chị nghĩ, nhưng chị không thể tưởng tượng được tại sao em lại không ở đấy cùng chờ với cô ta.”
“Cô ấy có đủ người—”
“Nhưng cô nàng không tính dùng họ. Cô ta lên kế hoạch tự mình sẽ bắn gã người Anh, cho nên chọn sẵn cách dễ dàng cho hắn đến tóm lấy cô.”
Colt buông rìu xuống. “Cô ta lấy đâu ra cái ý tưởng điên khùng đó vậy?”
Jessie nhún vai. “Chị đâu biết. Có thể cô nàng chỉ cố gây ấn tượng với chị bằng sự can đảm của mình, bởi vì chị cảm thấy thế thật. Như lời em nói, cô ta có quá nhiều người bảo vệ. Có lẽ sẽ có một hoặc hai người nấp xung quanh để bắt hắn trước khi hắn tới chỗ cô ta.”
Colt không có nhận xét gì về lời nói ấy. Anh đã bước về phía căn nhà gỗ của mình. Jessie theo sau, cố nhịn cười.
“Em định đi qua đó hả?” cô gọi với theo sau anh.
“Cô nàng không đưa ra ý kiến tầm phào thế đâu, Jessie,” anh thốt lên qua vai mình. “Nếu cô ta nói sẽ bắn hắn, thì cô ta nói nghiêm túc đấy. Phải có ai đó nói cho cô ta biết đó là ý định ngu xuẩn chết tiệt chứ.”
“Vậy, trong lúc em ở đó, sao em không tự chấm dứt luôn chuỗi đêm dài uống rượu cho đến khi say mềm và hỏi cưới cô nàng đi?”
Anh quay phắt lại, quắt mắt giận dữ nhìn cô. “Lo chuyện của chị đi, Jessie.”
“Em có muốn, đúng không?”
“Cái đó thì có gì quan trọng? Cô ta là người da trắng, hay chị đã không nhận ra?”
Cô bình thản mở to mắt, y như thể giờ mình đã hiểu rõ ngọn ngành. “À, thế sao em không nói với chị là cô ta có thành kiến với em?”
“Chị điên hả? Cô ta thậm chí còn không biết nghĩa của từ đó nữa kìa.”
“Vậy cô ta quá kiêu căng với em hả? Lẽ ra chị nên biết, cô ta là nữ Công tước mà.”
“Cô ấy không kiêu căng hơn chị đâu,” anh trả đũa lại.
“Ừm, chị đâu có kiêu căng, cho nên có nghĩa cô ta có nhỏ nhen, ích kỉ. Chị không bao giờ ngờ được.”
“Chị thôi đi, Jessie,” anh rít lên giận dữ. “Cô ấy chẳng có chút gì là nhỏ nhen hay ích kỉ cả. ”
“Vậy chắc là vẻ bề ngoài của cô ta rồi. Và chị nghĩ em không để ý đến túm tóc đỏ xấu xí đó chứ.”
“Lẽ ra Chase nên bẻ cổ chị lúc anh ấy đe dọa chị lần gần đây nhất.”
“Mà chị đã nói gì nhỉ?” cô hỏi một cách ngây thơ.
Anh cười khẽ, rồi tóm lấy eo và ôm cô thật chặt. “Chị đã nói rõ ý của mình rồi đấy, chị gái. Em nghĩ cũng chẳng mất gì nếu thử hỏi cưới.”
Jessie bước lùi ra sau, nhăn mũi và chùi hai tay vào quần. “Tốt nhất là đi tắm trước đi. Em đâu muốn cô nàng bị ngất đi trước khi có cơ hội trả lời em.”
Cô gần như không thể nói hết câu vì phải thét lên và bắt đầu chạy.