Thanh Tư Phong khi về đến nhà vẫn còn cảm giác lâng lâng trong lòng.
Nhớ đến Lam Vũ Đình, cô cảm thấy cả huyết mạch như sôi trào lên, từng tế bào trong lòng bỗng chốc nhu hòa, lắng dịu.
Mới xa cách một chút cô đã thấy nhớ nàng không thôi, rất muốn ôm nàng, hôn nàng.
Nghĩ đến nàng thẹn thùng nằm dưới người mình, môi bị mình hôn đến sưng đỏ quyến rũ, làm người khác thật muốn ra sức chà đạp rồi lại luyến tiếc làm nàng đau.
Nhắm mắt lại một chút, vỗ vỗ đầu mình muốn thoát khỏi những hình bóng trong đầu, cứ như thế này thật sự không xong.
Cứ nghĩ sau tất cả tổn thương, cô sẽ cả đời không bén mảng tới chuyện yêu đương, cứ nghĩ mình thật sự chết tâm, thật sự bị những tổn thương cũ vây không lối thoát.
Thế nhưng Lam Vũ Đình tiến vào cuộc sống cô, nàng như dòng nước thơm mát dịu dàng chảy đến gột rửa đi những đau khổ, uất ức của cô, như một đóa hoa quyến rũ mềm mại từ từ đâm chồi trong lòng cô không cách nào từ chối.
Sau tất cả, nghĩ lại những người trong quá khứ, nhất là Nhan Tịnh Tuyết, cô hiện tại chỉ cầu mong nàng sẽ hạnh phúc quãng đời còn lại của mình.
Mở tủ lấy bức ảnh của Nhan Tịnh Tuyết ra, nhìn nó một lúc sau đó mỉm cười nhẹ nhàng, như thật sự đã cởi bỏ được chấp thủ này, châm lửa rồi bỏ xuống.
Ngọn lửa bén nhọn nhanh chóng hóa tấm hình thành tro bụi.
Tịnh Tuyết, em đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi, cảm ơn chị vì tất cả, chúc chị luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Trời đã bắt đầu tối hẳn, Thanh Tư Phong hôm nay tâm trạng rất tốt đun một ấm trà ra ngoài hiên thưởng trăng ngắm sao pha trà và nhớ Lam Vũ Đình.
...
Sáng hôm sau như thường thức dậy lúc h, Thanh Tư Phong vừa đánh răng rửa mặt bước vào đã bị một hương thơm bao lấy, trong lòng là một thân thể thơm mềm.
Lam Vũ Đình háo hức chờ một đêm để gặp Thanh Tư Phong, sáng sớm đã thức dậy chạy qua đây, thấy Thanh Tư Phong đi ra thì lập tức bổ nhào đến ôm cổ cô, giọng ngọt ngào ngay bên tai: "Tư Phong, buổi sáng tốt lành" sau đó hôn lên môi cô một phát.
Thanh Tư Phong ôm lấy eo nàng, hôn hôn lại gương mặt, hôm nay nàng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng hồng bó sát, mái tóc bóng mượt xõa tung sau đầu, tay vuốt lấy mái tóc nàng, mềm giọng: "Ân, Vũ Đình của em buổi sáng vui vẻ"
Lam Vũ Đình dính dính Thanh Tư Phong một lát sau đó nắm lấy tay cô ra ngoài cửa, hai người bây giờ phải đi ngắm hoa, phơi sương đón bình minh.
Thanh Tư Phong để mặc nàng nắm lấy tay mình, ánh mắt như si như mê nhìn ngắm nàng không rời, càng nhìn càng bị lạc vào mê cung không thấy đường ra, cô cũng nguyện chết chìm trong mê cung, trong sự xinh đẹp này.
Thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là vẻ đẹp yêu nghiệt a.
Lúc Lam Vũ Đình quay sang đã thấy ánh mắt Thanh Tư Phong dán chặt vào mình, ánh mắt không chút nào che giấu sự si mê và tình ý nồng đậm.
Nàng có chút thẹn thùng cúi mặt, cảm giác mặt mình bắt đầu phát nhiệt, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tư Phong đang nhìn cái gì? Mặt chị có dính gì sao?"
Thanh Tư Phong thấy khóe môi nàng e lệ cười, cô nắm lấy bàn tay hai người đang đan vào nhau lên, hôn hôn lên ngón tay nàng: "Có, dính sự xinh đẹp"
Lam Vũ Đình nghe thấy càng mắc cỡ dọa người, trong lòng nghĩ như thế nào mà Thanh Tư Phong có thể ngọt ngào như vậy a, tuy nàng thiên sinh lệ chất, từ nhỏ đã nghe người khác khen ngợi không biết bao nhiêu từ ngữ màu mè, nhưng khi đứng trước mặt người mình yêu, nàng vẫn thẹn thùng không thôi, muốn mình thật xinh đẹp trong mắt người nọ.
Bình minh chưa lên nhưng rạng mây đỏ trên mặt nàng đã lan tràn khắp đôi má.
Ngoài miệng lại sẵng giọng: "Miệng lưỡi trơn tru!"
Thanh Tư Phong đột nhiên đứng lại, đứng đối diện nàng, hai người ánh mắt giao triền, tay cô ôm lấy mặt nàng, nghiêm túc nói: "Vũ Đình, em nói là thật, chị là sự dịu dàng trong lòng em, là đóa hoa xinh đẹp nhất em để trong tim, cảm ơn chị vì đã cho em cơ hội để yêu chị, ở bên chị".
Nói rồi thật sâu hôn lên môi nàng, Lam Vũ Đình lòng ngọt ngào muốn chảy mật nhắm mắt lại, hai người sáng sớm đã ôm hôn nhau giữa cánh đồng ngập tràn hương hoa và sương sớm.
Sau đó Lam Vũ Đình luôn ở bên cạnh Thanh Tư Phong, luôn lôi kéo cô theo mình, nàng là đau lòng cô phải ra ngoài làm việc vất vả, trực tiếp cho cô một chức vụ mới, vừa là tình nhân vừa là vệ sĩ của nàng, dù sao trồng hoa hay bồi nàng đều chỉ có mục đích là làm cho Lam Vũ Đình vui vẻ, nên làm cái nào cũng như nhau.
Tất nhiên sẽ không ai dám phản đối, Thanh Tư Phong lại càng không.
Hai người thường chỉ dán vào nhau, đôi lúc Lam Vũ Đình sẽ qua nhà Thanh Tư Phong, hay sẽ ở trong phòng nàng ở biệt thự, không biết làm cái gì trong đó mà khi đi ra đều là mặt đỏ tai hồng, người giúp việc Lam gia có hôm lên gọi nhị tiểu thư và cô gái luôn bên nàng xuống ăn cơm, nhưng gọi mãi không có ai lên tiếng, sợ có chuyện gì nên đập cửa gọi mấy lần nữa mới thấy cô gái hay đi theo nhị tiểu thư ra mở cửa, người giúp việc lúc đó sững sờ nhìn cô gái đầu tóc có chút mất trật tự, mặt đỏ như quả cà chua, hình như còn thấy được trên vai cô lộ ra một vết màu đỏ chót.
Thanh Tư Phong mấy hôm nay đều bồi Lam Vũ Đình, nếu không đi dạo thì là nghe nàng đánh đàn, hoặc nằm dựa vào nhau đọc sách, đôi khi sẽ ở trong phòng làm chút chuyện mặt đỏ tai hồng.
Thậm chí có vài đêm nàng chạy qua nhà cô ngủ, hai người vì thế mà chút nữa đã không kiềm chế được, mỗi lần đều là Thanh Tư Phong dừng cương trước bờ vực, nhưng Lam Vũ Đình quá mức yêu nghiệt, còn như có như không luôn câu dẫn cô, ai mà chịu cho nỗi.
Nhưng lí trí của cô nói vẫn còn chưa thể, không biết tại sao nhưng ít nhất là lúc này, trong lòng cô vẫn còn một chút cấm kị.
Cô cũng nghe từ Lam Vũ Đình rằng Lam Thần Nhân đã biết chuyện hai người, làm cô toát mồ hôi lạnh một trận, nhưng Lam Vũ Đình thì rất vui vẻ, ôm cổ tiến đến môi cô thổ khí: "Ân, nếu Tư Phong không thương chị, chị sẽ nói ba ba làm chủ, lúc đó em chết chắc nha".
Thật đáng sợ.
Cũng vì vậy mà cô luôn khống chế dục vọng của mình, ít nhất, ít nhất phải được Lam Thần Nhân chúc phúc cho hai người.
Lam Vũ Đình vì đã ngả bài với Lam Thần Nhân nên đêm nào cũng không ngủ ở nhà, chạy tới nhà Thanh Tư Phong suốt, cả ngày đêm không muốn về.
Làm Lam Thần Nhân thấy nhưng không thể nói, vị chua trong lòng sắp lên men rồi, âm thầm muốn tìm thời gian để gặp mặt cô một lần, xem thử người này đã cho Lam Vũ Đình uống cái gì mà con gái ông ngay cả nhà cao cửa rộng không chịu, lại chạy đi chui rúc vào ngôi nhà nhỏ xíu đó.
Ông đau lòng con gái bảo bối chịu khổ a..