Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thanh Tư Phong còn đang nhàm chán ngồi hóng gió ngoài đồng, bụng đã gáy o o như mấy con gà trống.
Đưa tay sờ sờ bụng mình, nghĩ thầm hay là lén về xem sao, nếu có bị mắng thì nói là đói bụng là được, Vũ Đình thương cô như vậy, chắc chắn sẽ không mắng cô đâu.
Nghĩ như vậy nên tăng gấp mười dũng khí, hiên ngang bước về ngôi nhà nhỏ.
Đến ngã rẽ vừa khom lưng nấp sau khóm hoa định nhìn lén vào hiên nhà chợt một thân hình màu trắng từ phần ngực trở xuống xuất hiện trước mắt, Thanh Tư Phong hết hồn ôi một tiếng bật ra phía sau, suýt nữa té nhào.
Vừa ổn định thân mình vội lùi lại một bước, tạo khoảng cách với cánh tay vừa đỡ cô, vừa nghe thấy giọng nói của Nhan Tịnh Tuyết:"Phong vẫn luôn hấp tấp như vậy".
Ngước nhìn lên là một nụ cười quen thuộc, thời gian nào đó cô cũng vì nụ cười này mà trái tim đều hóa mềm yếu, nhưng vật đổi sao dời, kỉ niệm như cắt vào da thịt.
Thanh Tư Phong không biết trả lời thế nào, mím mím môi nhìn qua Lam Vũ Đình đang một mình ôm tay trầm tư kế bên, lòng chợt đổ mồ hôi lạnh, nhị tiểu thư này thâm trầm như vậy chắc chắn là không có chuyện gì tốt, vả lại bây giờ nàng đang dùng ánh mắt rất không thể lí giải nhìn lại Thanh Tư Phong.
Sau khi Nhan Tịnh Tuyết quyến luyến nhìn cô nói nàng sẽ quay lại sau, sau đó rời đi.
Cả ngày hôm đó, Lam Vũ Đình không để ý đến cô.
Không biết hai người sáng hôm đó đã nói những gì, mà bây giờ Lam Vũ Đình có vẻ đang tức giận.
Nhưng nhìn kĩ lại nàng cũng không phải tức giận, mà là không hài lòng, không vui vẻ.
Bằng chứng là hôm đó nàng vẫn ở nhà Thanh Tư Phong, nhà của cô có một cái bàn và ghế lười bằng gỗ do Lam Vũ Đình mang đến, mục đích là để nàng nằm trên đó đọc sách.
Ghế đủ cho hai người nằm chung với nhau, Lam Vũ Đình thích nhất là lúc đọc sách được nằm trong lòng Thanh Tư Phong.
Hôm nay nàng vẫn nằm đó, nhưng không cho Thanh Tư Phong đến gần, Lam Vũ Đình lười biếng duỗi đôi chân trắng nõn dưới ánh sáng, tóc đen uốn lượn được xõa tung ra phía sau, có vài lọn tóc chạm đến mặt đất.
Thanh Tư Phong ủy khuất nhìn chằm chằm nàng nảy giờ, bị người ta không thèm để ý, bây giờ nhìn thấy có việc để làm nên lập tức chạy vào nhà lấy một cây kẹp tóc có đính những hạt ngọc trai sáng bóng của Lam Vũ Đình đi ra phía sau đầu nàng, nhẹ nhàng gom những lọn tóc lại với nhau, giữ chúng lại.
Nhưng đến khi chạm vào những sợi tóc như sợi chỉ mềm này cô lại không kiềm được lòng mình, mùi hương thơm mát quyến rũ lôi kéo cô mỗi lúc một gần nàng, đến khi chóp mũi cô chạm vào đỉnh đầu nàng, được bao vây trong hương hoa chỉ mềm, Lam Vũ Đình vẫn cầm sách đọc, không hề nhúc nhích.
Được một tất lại tiến một bước, nghĩ rằng Lam Vũ Đình đã không giận dỗi nữa, Thanh Tư Phong nhanh chóng nâng người dậy, từ đỉnh đầu nàng hôn dần xuống trán, đôi mắt, cánh mũi của Lam Vũ Đình, nhẹ nhàng dịu êm, tựa như vỗ về một cánh hoa, đến khi nụ hôn sắp rơi xuống môi, nhưng hình như có gì đó hơi cứng, mở mắt ra mới thấy Lam Vũ Đình đã lấy quyển sách ngăn lại môi Thanh Tư Phong rồi.
Thanh Tư Phong bĩu môi, làm ra vẻ tội nghiệp, cuối cùng vẫn là bị ai kia lơ đi.
Thấy khổ nhục kế của mình không thành công, Thanh Tư Phong cũng học tư thái của Lam Vũ Đình, ra dáng giận dỗi đi đến bàn gồ ngồi "phịch" xuống một cái rõ to.
Hòng tố cáo ủy khuất trong lòng.
Lam Vũ Đình nghe thấy cũng chỉ nhếch mép một cái, tên này thật quá trẻ con.
Ngồi đó uống trà một lúc lâu cũng không thấy Lam Vũ Đình lên tiếng hay nghe tiếng nàng lật sách, quay đầu lại đã thấy nàng nhắm mắt ngủ rồi, quyển sách đang được đặt trên bụng.
Theo từng nhịp thở của nàng mà nhấp nhô lên xuống.
Nhìn thấy như vậy những giận hờn nảy giờ đột nhiên đều biến mất, Thanh Tư Phong chợt nảy lên trong đầu một ý nghĩ bất thiện.
Càng nhìn nàng ý nghĩ này càng bành trướng, càng nóng dần.
Không mất thời gian do dự, Thanh Tư Phong lập tức leo lên ghế đè lên người Lam Vũ Đình, ngay khi nàng vừa giật mình tỉnh dậy lập tức chế trụ đầu nàng trong vòng tay, nhắm xuống đôi môi hé mở, hôn sâu.
Lam Vũ Đình không kịp lấy lại tỉnh táo, mở mắt ra đã thấy Thanh Tư Phong lấy khí thế sét đánh hôn xuống rồi.
Tên này vậy mà lại có thể ăn hiếp nàng như thế, thật sự là dạo này đã chiều cô đến vô pháp vô thiên rồi!
Nàng vẫn còn nhớ lại những gì Nhan Tịnh Tuyết nói lúc sáng, nàng ta sẽ không bỏ qua cho Thanh Tư Phong dễ dàng như vậy, nên nàng muốn ra uy chút với Thanh Tư Phong, làm cho cô biết sợ mà không được qua lại tiếp xúc với Nhan Tịnh Tuyết.
Vốn nghĩ cô ngồi đó hối lỗi, không ngờ lúc nàng không phòng bị lại giở trò vô lại như thế.
Lần này phải trừng trị thật nghiêm khắc mới được.
Nghĩ vậy, Lam Vũ Đình cực lực chống cự Thanh Tư Phong, hai tay để lên vai đẩy cô thế nào cũng không được, chân bị Thanh Tư Phong chế trụ đè chặt, tay cô còn sờ mó bên trong đùi nàng.
Trong cổ họng phát ra tiếng "ưm..ưm", cả người vặn vẹo muốn tránh thoát nhưng không làm sao thoát được càng khiến cho quần áo nàng xộc xệt, lộ ra một mảng da thịt một bên ngực chi chít là dấu hôn.
Nhận ra sự chống cự của Lam Vũ Đình làm Thanh Tư Phong càng thêm điên cuồng, một mực giữ lấy môi nàng không cho nàng chạy thoát.
Tay cũng thừa cơ nắm lấy một bên ngực của Lam Vũ Đình ra sức nắn bóp.
Lam Vũ Đình bị đối xử như vậy không biết nên làm thế nào, lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh mà Thanh Tư Phong cường thế như vậy, nàng thế nhưng lại có phản ứng, cả người nóng ran, phía dưới bắt đầu ẩm ướt.
Thế nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt a, nàng bị Thanh Tư Phong cưỡng hôn còn cảm thấy hưng phấn làm nàng xấu hổ vô cùng.
Cố gắng lấy lại chút ý thức, vùng vẫy định đẩy Thanh Tư Phong ra, chợt nghe một tiếng bạo rống rất quen thuộc, tiếp sau đó cảm thấy cả người nhẹ bẫng, một chiếc áo khoác bọc lấy nàng.
Tiếp theo là nghe thấy người nọ hét lên một tiếng, nàng ngồi dậy thì đã thấy Thanh Tư Phong ôm mặt té lăn xuống đất rồi.
Tất cả diễn ra quá nhanh, khi Lam Vũ Đình hoàn hồn lại thấy Thanh Tư Phong như vậy, lòng đau đớn như dao cắt..