Thược Dược không còn xuất hiện vào mỗi buổi sáng như thường ngày nữa, Hoa Chỉ còn chưa thấy sao nhưng Phất Đông đã cảm thấy không quen trước Hạ nén cười kể cho tiểu thư nghe: “Mới sáng sớm Phất Đông đã làm thêm một phần ăn sáng, nô tỳ có nhắc nhở nàng ấy rồi.
Nào ngờ đến trưa nàng ấy vẫn làm dư ra một phần.
Buổi chiều Niệm Thu lại đi nhắc nhở nàng ấy thêm một lần, kết quả đến tối vẫn làm dư.
Nàng ấy nói bắt đầu từ ngày mai phải khắc chữ lên đầu mình để khỏi quên.”Hoa Chỉ bật cười: “Hiếm có nha, nàng ấy cũng có lúc bị các ngươi trêu đùa cơ đấy.”“Đúng rồi ạ, muốn bắt được lỗi của nàng ấy khó lắm.” Bão Hạ đưa tách trà đến tay nàng: “Tiểu thư, vết thương của người còn đau không ạ?”“Không đau nữa rồi, hơi ngứa mà thôi.”“Người ráng nhịn đừng gãi nha.
Thược Dược cô nương nói khi vết thương kết vảy sẽ ngứa, điều đó chứng minh vết thương của người đang hồi phục đó.
Thuốc của Thược Dược cô nương thật hiệu quả.” Bão Hạ dừng lại một chút, thở dài nén cười: “Thật là, nói một hồi nô tỳ cũng có chút nhớ Thược Dược cô nương rồi.”Người có tính cách như thế có ai mà không thích cơ chứ.
Hoa Chỉ cúi đầu uống vài hớp trà.
Dưới ánh hoàng hôn, nàng chợt có cảm giác như đây là năm tháng tươi đẹp của mình vậy.“Tình hình trong xưởng thế nào rồi?”“Mọi người đều làm rất tốt, giống như người nói vậy, công việc không khó, vừa dạy là biết làm ngay, làm nhiều rồi tốc độ cũng nhanh hơn.
Có điều, hôm nay đã có người mà trước đây Lưu Minh Nguyệt đặt cọc tiền giao hoa quả đến, sau này số lượng cần làm sẽ lớn hơn, nô tỳ sợ không đủ nhân lực.”“Là ta suy nghĩ không thấu đáo.” Trước đây nàng quản lý cả một công ty lớn, thứ nhìn thấy cũng là cục diện rộng lớn, còn loại hình xưởng nhỏ này, nàng mới tiếp xúc lần đầu tiên.
Nàng cũng không suy xét đến những món đồ nàng thêm vào kia sẽ gặp phải trở ngại vì khác biệt thời đại, là nàng sơ ý Chỉ im lặng một lúc: “Như vậy đi, các ngươi chịu khó chen chúc một chút, chừa ra căn phòng phía Tây, những món đồ không dùng đến đều dọn hết ra, sau đó đi tìm Lưu Tề, bảo ông ấy kêu người dọn hết đồ đạc ở tiền viện đến hậu viện.
Chúng ta sẽ bắt đầu làm từ bước nấu ở hậu viện, làm xong trực tiếp bỏ vào trong hầm đất ở đó luôn.
Bảo đám Ngô Đại làm nhanh một chút, ít nhất ở hậu viện phải đào được bốn hầm đất.”“Tiểu thư, đây là chỗ người ở…”“Không cần so đo đến vậy đâu.” Hoa Chỉ lắc đầu: “Nhà cũng chỉ to chừng này, đợi Từ Kiệt mua cam quýt về, chắc chắn chỗ để hoa quả ở tiền viện sẽ không đủ, cho nên vẫn phải tiến hành nhanh lên.
Tốt nhất là phải xử lý xong chỗ đào này trước khi hắn vận chuyển đống cam quýt về.”“Nhiều đào thế kia.” Bão Hạ đau đầu, trước đây nàng ấy còn khá thích ăn, nhưng mấy ngày nay liên tục nhìn thấy khiến nàng ấy chẳng muốn nhìn thêm nữa rồi.“Niệm Thu đâu?”Niệm Thu nghe thấy tiếng gọi bèn từ trong phòng đi ra, tay còn đang cầm sổ sách: “Tiểu thư, nô tỳ ở đây ạ.”“Ngươi về nhà một chuyến, bảo tổ mẫu chọn một số nha hoàn nhũ mẫu tay chân lạnh lẹ đến đây.
Đào còn dễ xử lý, chứ sau này cam quýt phải lược bỏ hết những sợi vỏ trên thân nó, sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Nhân tiện lấy thêm một lô hũ sứ qua đây.
Nói với Nghênh Xuân, phải nhanh chóng mua hũ sứ về, đừng để đến khi xử lý hết hoa quả nhưng lại không có hũ đựng.”“Vâng, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ về ngay.” Niệm Thu đáp lời, nàng ấy nhìn sổ sách có chút khó xử: “Tiểu thư, bạc trong tay chúng ta không còn nhiều nữa rồi.”“Còn lại bao nhiêu?”“Trừ đi sáu trăm bốn mươi lượng bạc người nói tuyệt đối không được đụng vào ra, thanh toán tiền hoa quả cho những người nông dân xong, e rằng chẳng còn dư nhiều nữa.”Hoa Chỉ xoa trán: “Ngươi về hỏi Từ quản gia xem căn nhà kia đã bán được chưa, chưa bán thì hạ giá thấp xuống một chút.”“Vâng.”Hoa Chỉ - người chưa từng rầu rĩ vì tiền suốt hai kiếp người – không hề nóng vội, đối với nàng thì việc kiếm tiền xưa nay không phải chuyện khó khăn gì, cho dù không suy nghĩ cách khác, chỉ cần chống đỡ được qua hai tháng này, đợi khi trời vừa chuyển lạnh thì chỗ hũ hoa quả này sẽ bán được một số bạc điều, nàng cũng không muốn cam lòng như đầu suy nghĩ hết cái này đến cái khác, khi nhìn thấy ánh sáng cuối cùng trên bầu trời đã tắt đi, xuất hiện những ngôi sao sáng lấp lánh, lòng nàng mới bình tĩnh nghĩ, sẽ không giống nhau được đâu, Bách Lâm không phải Hoa Lâm Kỳ, người mẫu thân mít ướt của nàng cũng mãi mãi không thể trở thành bà Hứa được.
Và nàng, cũng không phải Hoa Lâm Chỉ sau, Niệm Thu đã mang theo người và tin tức tốt lành về: “Từ quản gia nói mấy ngày trước đã bán được căn nhà rồi, đối phương rất hào phóng, không hề ép giá chút nào.
Lão phu nhân đoán rằng người nọ có thể là bạn cũ của lão thái gia, muốn ghi nhớ ân tình của họ.
Nhưng lúc làm giấy tờ thì đối phương chỉ sai quản sự đến, cũng không nghe ngóng ra được đối phương là gia đình nào, cho nên chỉ đành ghi nhớ trong lòng trước, sau này tính sau.”Hoa Chỉ không bất ngờ, bạn cũ của tổ phụ rất nhiều, mà học sinh nhận được sự chăm sóc của ông càng nhiều hơn.
Họ không dám có quan hệ qua lại ngoài mặt với Hoa gia, nhưng nhất định sẽ có người âm thầm giúp đỡ: “Bán được bao nhiêu bạc?”“Ba ngàn năm trăm lượng.
Từ quản gia nói ông ấy đã tìm người định giá, khu vực đó tốt, hoàn cảnh xung quanh cũng được, ba ngàn năm trăm lượng là giữ lại chút để người ta trả giá.
Nào ngờ đối phương không hề ép giá.”Trước đây Hoa Chỉ từng ước chừng căn nhà đó khoảng hai ngàn bảy trăm, tám trăm lượng gì đó.
Cho nên cái giá này khiến nàng có chút ngạc Thu lại nói: “Lão phu nhân biết nô tỳ về phủ nên đã gọi nô tỳ đến gặp mặt, bà ấy nói mình tạm thời giữ lấy ngân phiếu, đợi tiểu thư trở về sẽ giao lại cho người.”“Cũng được, chỗ tiền này ta vốn không định dùng ở đây.
Trước mắt, chỗ bạc trong tay chúng ta chắc đủ dùng rồi.
Bên Nghênh Xuân thì sao? Lần này ngươi mang bao nhiêu hũ sứ về?”“Hai ngàn hũ ạ.
Nghênh Xuân nói nàng ấy có đặt năm ngàn hũ ở một chỗ khác, hai ngày sau sẽ giao thẳng đến trang viên.”“Chuyện này lát nữa ngươi nói với Lưu Tề một tiếng, bảo ông ấy kiểm tra hàng hóa, hàng kém chất lượng thì không nhận.”“Vâng.”Người ở trong hậu viện đông lên, dần dần cũng có chút cảm giác nóng bức.
Hoa Chỉ không muốn khiến người làm cảm thấy không được thoải mái, nên phần lớn thời gian nàng đều ở trong vì yên yên ổn ổn dưỡng bệnh, cộng với hiệu quả của thuốc tốt nên nàng hồi phục cũng nhanh, sắc mặt trông đã tốt lên nhiều.“Tiểu thư, Thược Dược cô nương cho người giao thuốc đến.” Lưu Hương bước nhanh vào bẩm báo, Bão Hạ đi ra tiền viện bận việc rồi, còn Phất Đông lại đang bận rộn ở nhà bếp, muốn nấu những món ăn ngon cho nàng.
Bên cạnh Hoa Chỉ hiện giờ chỉ còn mỗi Niệm Thu, nhưng nàng ấy thường xuyên bận tính toán sổ sách, cho nên nàng dứt khoát thăng cho Lưu Hương làm nha hoàn nhất đẳng đến hầu hạ bên cạnh mình.
Tuy rằng không nói nguyên nhân, nhưng mọi người cũng biết tiểu thư đang báo đáp lại sự trung thành của Lưu Chỉ ngồi thẳng người: “Người đâu?”“Ở tiền viện ạ, người đến là một nam nhân.
Thược Dược cô nương còn bảo hắn chuyển lời, nàng ấy nói khoảng thời gian này không thể qua đây, thuốc trong bình sứ màu xanh lam dùng hết thì dùng sang bình xanh lục.
Bôi thuốc khoảng một khắc xong thì bôi hũ thuốc trị sẹo lên, khi này là thuốc có hiệu quả tốt nhất.”“Chỉ mỗi vậy thôi sao?”“Vâng.”Hoa Chỉ không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút, Thược Dược là đại phu, nàng ấy không thể đến chứng tỏ có người bị thương rồi.
Xem ra, dù là thời đại nào thì cũng giống nhau cả, luôn có một số người tiến lên trong màn đêm.“Đi xem thử Phất Đông làm món gì, bảo nàng ấy chọn món nào ngon thì đóng gói lại cho người nọ mang về cho Thược Dược đi.
Giúp ta chuyển lời cho nàng ấy, nếu thuận tiện thì giúp ta vận chuyển thêm ít đá đến.”“Vâng.”Bởi vì đông người nhiều tai mắt, Hoa Chỉ không muốn để người ta biết nàng biết cách làm đá.
Lợi ích lớn như vậy, dù là tổ mẫu biết được cũng chưa chắc bà chịu ngồi yên, vẫn nên giữ kín thì hơn..