Bỗng nghe có người nói ở bên ngoài: “Trong phòng sôi nổi quá nhỉ!”
Ngọc Trợ cuống quýt đi ra nghêng đón, cười rạng rỡ thỉnh an: “Triệu tổng quản, hôm nay cơn gió nào đưa ngày đến đây thế?”
Người đến chính là tổng quản thái giám Triệu Hữu Trung với giọng vịt đực và khuôn mặt tươi cười. “Ta mang tin tức tốt tới cho Vân Sơ cô nương. Vân Sơ, từ ngày hôm nay cô nương dừng việc ở đây, đến chỗ Đoan chủ nhân làm việc.”
Ngọc Trợ cười, nói: “Chuyện này ngài cứ phái người đến nói một tiếng, bảo Vân Sơ qua đó là được, còn phiền ngài tự mình đi một chuyến.” Rồi nàng lại nói lời chúc mừng với Văn Sơ.
Lúc này, Họa Châu mới lấy lại tinh thần, nói liên mồm: “Vân Sơ, tỷ tỷ thật là tốt số!”
Lâm Lang nắm tay Vân Sơ, khẽ siết chặt, nói nhỏ: “Còn không mau tạ ơn Triệu tổng quản?”
Văn Sơ vui vẻ ra mặt, thỉnh an Triệu Hữu Trung. Triệu Hữu Trung nói: “Hầu hạ nương nương thì tiền đồ rộng mở, Văn Sơ cô nương thông minh, lanh lợi, ắt có phúc.”
Vân Sơ bàn giao công việc xong xuôi thì trở lại phòng gói ghém đồ đạc. Lâm Lang thu dọn y phục và chăn gối thay nàng, hai mắt Văn Sơ đỏ hoe: “Lâm Lang, muội phải đi thăm tỷ đấy!”
Lâm Lang cười nhẹ nhàng: “Vân Sơ, tỷ được đi đến nơi tốt hơn rồi. Nếu muội có thời gian rãnh muội sẽ đi thăm tỷ.”
Vân Sơ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Lâm Lang, trước nay tỷ luôn kiêu ngạo, nhưng phải nói rằng gặp được muội là may mắn nhất đời này của tỷ.”
Lâm Lang cười, nói: “Tỷ mới là người có phúc, muội còn trông tương lại được nhờ đây. Trước mặt của chủ nhân không giống như giữa tỷ muội chúng ta. Tuy Đoan chủ nhân ôn tồn, còn có quan hệ tốt với Vinh chủ nhân nhưng dù gì cũng là chủ nhân nương nương, việc gì tỷ cũng phải cẩn thận.”
Vân Sơ gật đầu, cầm tay Lâm Lang mà không nói nên lời.
Vân Sơ theo Triệu Hữu Trung đến Hàm Phúc cung nơi Đoan Tần ở. Hàm Phúc cung nằm ở Tây Lục Sở. Vân Sơ vào cung chưa lâu, chưa từng đi tới nơi này. Nàng cùng Triệu Hữu Trung đi men theo hai con đường với hai bên là tường cao một lúc lâu, lại rẽ vào một đường khác, cuối cùng rẽ tiếp mới thấy cung điện trước mắt. Trên tấm biển được treo để ba chữ “Hàm Phúc cung”. Triệu Hữu Trung dẫn nàng đi theo cửa hông. Trong vườn có một cung nữ đang cầm một cái đĩa có cá nhỏ trộn cơm cho mèo ăn, khi nhìn thấy họ thì đặt đĩa xuống rồi thỉnh an Triệu Hữu Trung, ánh mắt nhìn Vân Sơ đánh giá. Triệu Hữu Trung cười, hỏi: “Đây là Vân Sơ mới tới, nếu bây giờ chủ nhân có rảnh thì ta đưa nàng ta vào dập đầu.”
Cung nữ kia nói: “Triệu tổng quản chờ chút, nô tỳ đi bảo cho Thê Hà tỷ tỷ.” Nàng đi vào một lát rồi ra ngay, xoay người vén rèm. “Triệu tổng quản, chủ nhân cho gọi vào.”
Vân Sơ đi vào theo Triệu Hữu Trung, cũng không kịp nhìn kĩ cách bày trí trong chính điện. Cung nữ kia dẫn nàng và Triệu Hữu Trung đi vào phòng phía đông, nhanh chóng, vén chiếc mành lên. Vân Sơ cảm thấy một hơi ấm mang theo một mùi hương tinh tế phải vào mặt, bước vào thì thấy một người đang ngồi trên trảng kỷ lớn bên cửa sổ, trên người mặc chiếc áo gấm dài thêu hoa sen xanh, chữ bách, trên đầu cài đầy phỉ thúy, vàng ngọc trên chiếc trâm phượng buông xuống trên mái tóc. Vân Sơ vội vàng quỳ xuống dập đầu, Triệu Hữu Trung thỉnh an: “Thỉnh an Đoan Tần, đây chính là Vân Sơ.”
Vân Sơ nghe nàng ta nói: “Đứng dậy cả đi!” Hai người đều tạ ơn rồi mới đứng lên. Vị Đoan Tần đó nhìn Vân Sơ thật kĩ rồi nói: “Quả nhiên là bộ dạng đứng đắn, sau này ngươi theo Thê Hà, có vấn đề gì cứ hỏi nàng ta.”
Lúc này Vân Sơ mới để ý đến nữ tử mặc chiếc áo màu lam nhạc đứng bên Đoan Tần, mặt mày hiền lành, đoán nàng ta chắc chắn là Thê Hà, nàng cung kính đáp một tiếng “vâng”.
Thê Hà dẫn Vân Sơ ra ngoài, sắp xếp chỗ ở cho nàng rồi nói một lượt tất cả quy định cùng kiêng kỵ cho Vân Sơ. Vân Sơ vốn nhanh nhẹn lại cẩn thận, Đoan Tần có quan hệ tốt với Vinh Tần nên tất nhiên đối với nàng không bạc, cứ như vậy nàng cũng dần ổn định.
Ngày mùng Hai tháng Hai được gọi là ngày “Rồng ngẩng đầu”. Thời tiết hôm nay nắng ráo, ánh mặt trời chiếu lên mái ngói vàng kim và tường cung đó tạo nên một vùng phản quang lấp lánh chói mắt. Ngày này trong cung theo tập tục cũ kỵ may vá, thêu thùa, có người ham vui, thích náo nhiệt thì học theo bách tính trong dân gian rải tro để “gọi rồng”. Hiện chưa đươc một năm sau ngày Hiếu Chiêu Hoàng hậu qua đời nên trong cung không tổ chức yến tiệc. Vân Sơ nghe nói Đoan Tần nhận lời mời của Vinh Tần và Thông Quý nhân đi dạo ở ngự hoa viên. Đoan Tần nói: “Ở trong phòng cũng chán, ra ngoài đi dạo một lát vậy.” Vì nàng chỉ đi dạo nên vịn vào tay Thê Hà, quay đầu nhìn thấy Vân Sơ liền nói: “Ngươi cũng theo cùng đi!”
Trong lòng Vân Sơ chỉ cầu có thế, nàng vội vàng đáp “vâng” rồi cầm lấy chiếc áo choàng màu xanh ngọc đốm vàng của Đoan Tần, lại cầm lấy chiếc đệm ngồi làm từ lông vũ mềm mại. Thế Hà cười, nói: “Vân Sơ làm việc thật cẩn thận!”
Vân Sơ vừa cười vừa đáp: “Chẳng qua là muội học tỷ tỷ thôi!”
Trong ngự hoa viên, cây cối, hòn giả sơn như còn mang theo sự vắng lặng của mùa đông, nhưng lại còn có ánh mặt trời nên người ta còn cảm thấy xuân ấm áp. Vì ánh nắng ấm áp nên ba vị chủ nhân bèn ngồi xuống hàn huyên. Đang nói chuyện thì nhìn thấy mấy người vây quanh một chiếc kiệu đi qua dãy giả sơn phía xa xa. Thông Quý nhân – Nạp Lạc thị mau miệng nói: “Đó không phải là kiệu của Đông Quý phi sao?”
Đoan Tần bèn khẽ mỉm cười: “Không nhìn rõ, có lẽ là đúng.”
Vị trí cao nhất trong hậu cung còn khuyết, trong hậu cung đều coi quý phi Đông Giai thị là người đứng đầu. Nàng là con gái của trọng thần đương triều Đông Quốc Duy, là cháu ruột của Hiếu Khang Chương Hoàng hậu. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng vị trí còn trống kia sớm muộn gì cũng vào tay Đông Quý phi.
Thông Quý nhân thở dài một tiếng. “Hoàng hậu mất gần một năm rồi, chỉ không biết trong lòng Hoàng thượng có dự tính gì?”
Vinh Tần bèn nói: “Lúc này chúng ta không nên nhắc đến những chuyện này, không lại sinh rắc rối.”
Đoan Tần nói: “Chẳng lẽ người ta nghĩ được mà chúng muội không được nói.”
Vinh Tần cười, đáp: “Con người muội muội thẳng thắn, chẳng giống chúng ta vòng vo.” Nàng lại giơ tay cầm tay Đoan Tần nói “ô” lên một tiếng. “Đôi vòng tay màu xanh ngọc này của muội đẹp quá, bây giờ hiếm gặp phỉ thúy trong vắt như thế này.”
Đoan Tần không giấu được sự vui vẻ: “Là hôm trước Thái hậu mới ban thưởng cho muội.”
Vinh Tần luôn miệng nói: “Thảo nào!” Lại duỗi tay mình ra. “So ra thì màu sắc chiếc vòng tay của ta quá đậm rồi.”
Thông Quý nhân xen vào: “Lần trước Nội vụ phủ trình danh sách lên, những thứ khác thì nhiều nhưng vòng phỉ thúy tốt như thế này chẳng có là bao.” Đã nhắc đến châu báo, ngọc ngà thì ắt sẽ buôn chuyện một lúc lâu.
Đầu xuân ngày ngắn, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngã về tây. Đoan Tần cười, nói: “Ngồi cả nữa ngày rồi, trời hơi lạnh, muội chỉ sợ về lại đau thắt lưng cho nên muội xin về trước.”
Thông Quý nhân bèn nói: “Vậy muội cũng đi đi, nếu các tỷ tỷ có thời gian vậy hôm khác chúng ta lại ra ngoài đi dạo.”
Vinh Tần cũng nói: “Đợi thời tiết ấm lên thì ngày càng đi dạo càng nhiều.”
Đoan Tần đã đi được hai bước mới chợt nhớ ra, rồi quay lại nói với Vân Sơ. “Đúng là ta sơ suất, đã lâu ngươi không gặp Vinh chủ nhân, đi nói chuyện với tỷ ấy vài câu đi! Ta và Thê Hà về trước.”
Vân Sơ vội đáp: “Nô tỳ không dám!”
Vinh Tần cũng nói: “Chẳng qua chỉ là mấy ngày không gặp, hơn nữa nó ở chỗ muội muội thì cũng giống như ở chỗ ta, chẵng lẽ còn có lời gì cần nói riêng?”
Đoan tần nói: “Muội không có muội muội, vì vậy trong lòng muội coi Vân Sơ như muội muội ruột vậy. Tỷ muội lâu ngày không gặp thì nói với nhau đôi ba câu cũng là bình thường. Tỷ tỷ nói như vậy thấy muội có khoảng cách với tỷ đấy.”
Những lời này khiến Vinh Tần cười, nói: “Vậy nếu ta từ chối, thì cũng không phải rồi!”
Đoan Tần xoay người cười một cái rồi vịn vào Thê Hà đi về.
Vân Sơ bèn đỡ khuỷu tay Vinh Tần, hai người đi về phía trước, theo con đường đá xanh. Cung nữ thân cận của Vinh Tần biết hai tỷ muội họ có lời muốn nói nên đi theo xa xa, đã đắc tội với không ít người. Vinh Tần liền nói khẽ với Vân Sơ: “Tuy Đoan chủ nhân đang được sủng ái nhưng tính tình không tốt, miệng lưỡi lại xấu xa, đã đắc tội với không ít người. Muội phải tính lâu dài cho chính mình. Muội vào cung mấy năm nay có người nào, có việc gì chưa từng trải qua? Hiện giờ nàng ta trẻ trung, Hoàng thượng ham cái mới nên có đôi chút nhớ thương, nhưng một khi không còn mới mẻ thì sớm muộn gì cũng bị thất sủng.”
Vân Sơ im lặng lắng nghe, một lát sau mới nói: “Lúc Lâm Lang tiễn muội cũng nói với muội rồi.”
Vinh Tần gật đầu. “Lâm Lang là người chu đáo. Bản thân muội cũng phải cẩn thận từng chút một. Giờ thì mau về đi, nếu nán lại lâu hơn e là có người lại sinh nghi.”
Vân Sơ đáp một tiếng “vâng” rồi mới cất bước.
Trời vào tháng Ba thì ngày càng ấm lên. Hôm nay lúc Đoan Tần đang ngủ trưa, mọi người bèn tản ra, Vân Sơ về phòng mình, đang ngồi trên tràng kỷ vẽ mẫu thêu thì có tiểu cung nữ vào bảo: “Vân tỷ tỷ, người của phòng Giặt đồ đưa y phục tới, đang đợi ở trong này, hỏi tỷ có ở trong này không.”
Vân Sơ không kịp đặt chiếc bút lông xuống đã vội chạy ra, từ xa đã thấy Lâm Lang. Nàng vui vẻ đến đón rồi hỏi: “Sao muội lại đến đây?”
Lâm Lang đáp: “Muội nói với Ngọc cô cô một tiếng là mang y phục tới cho Đoan chủ nhân rồi tiện thăm tỷ luôn.” Nắm lấy tay Vân Sơ rồi nhìn từ trên xuống dưới, thấy nàng mặc áo gấm màu xanh lục nhạt, mặt trắng mịn, hồng hào nên nói: “Trông tỷ rất tốt, có thể thấy cuộc sống của tỷ bây giờ rất đúng ý tỷ.”
Vân Sơ cười dáp: “Bây giờ tỷ chỉ lo việc chải đầu cho Đoan chủ nhân, những chuyện khác không cần lo nên đang béo lên đây!”
Vân Sơ dẫn Lâm Lang vào phòng mình ngồi, hai người nói chuyện hơn nữa canh giờ, Lâm Lang sợ trễ việc nên chuẩn bị về. Vân Sơ vội mở chiếc rương đầu tràng kỷ rồi lấy một vật nho nhỏ đưa cho nàng. “Đây là đồ Đoan chủ nhân thưởng cho ta, là cao sâm Triều Tiên cống, bôi vào sẽ không bị nứt nẻ, cũng không bị lạnh cóng.”
Lâm Lang nói: “Chủ nhân thường cho tỷ, tỷ giữ lại mà dùng.”
Vân Sơ đáp: “Tỷ vẫn còn, huống hồ muội cầm lấy mà dùng, so với tỷ dùng còn khiến tỷ vui hơn.”
Lâm Lang nghe nàng ta nói như vậy đành nhận lấy. Nàng đi ra từ Hàm Phúc cung, đi theo lối nhỏ men theo con đường ngự hoa viên rồi rẽ vào con đường hẹp, đúng lúc gặp Phùng Vị đang ôm một bao y phục. Hắn thấy nàng thì mặt mày hớn hở. “Đúng là khéo, là y phục Hoàng thượng thay ra đấy, cô nương tiện thể mang về luôn đi.”
Lâm Lang đáp: “Ta đâu dám nhận, lại chẳng có người ở đây, sau này nếu mất thứ gì thì bảo ta giải thích thế nào đây?”
Phùng Vị nói: “Trong này là bộ y phục bắn cung bằng lụa Gia Ninh màu xám.”
Lâm Lang trả lời: “Ngươi chỉ nói bừa, trong cung chẳng săn bắn, sao có y phục săn bắn được?”
Phùng Vị mở bao ra, hớn hở nói: “Cô nương xem, không phải y phục bắn cung thì là gì? Hôm nay Hoàng thượng có hứng nên truyền mấy đại nhân, định giải thưởng rồi thi bắn cung ở ngự hoa viên, thật sự rất ngoạn mục!”
Lâm Lang hỏi: “Tận mắt ngươi trông thấy sao?”
Phùng Vị không khỏi ngạc nhiên. “Ta đâu có cái vận may được hầu hạ ngự tiến. Là nghe sư phụ ta kể lại đấy!”