Chu Phàm đã bắn một lần, nhưng Tống Dao dùng tay xoa xoa, cảm nhận được nơi đó của hắn vẫn còn cứng rắn, biết rằng hắn vẫn còn tinh lực, lại không có chút biểu hiện muốn làm thêm một lần, có lẽ là nghĩ cho y.
Quả nhiên, Chu Phàm hôn y nói: "Anh cũng giúp em."
Tống Dao bật cười, nhưng thứ y để ý nhất chỉ là cảm nhận của Chu Phàm, vì vậy y nghiêng người về phía Chu Phàm, hỏi: "Anh còn muốn nữa không?"
Chu Phàm gật đầu.
Tống Dao nhịn xuống cảm giác xấu hổ ngượng ngùng nói: "Hôm nay, ừm, em chưa chuẩn bị gì cả, lần sau anh hãy tiến vào có được không?"
Yết hầu của Chu Phàm động đậy, "Tiến vào đâu?"
"...... Nơi này." Tống Dao kéo tay hắn đến phía sau mình, nhỏ tiếng nói: "Trong nhà không có gel, a...... gel bôi trơn."
Giọng nói của Tống Dao ngừng lại một chút, bởi vì ngón tay của Chu Phàm đang nhẹ nhàng xoa nắn hậu huyệt của y, nơi chưa từng có ai bước đến hiện tại đang được người ta cẩn thận tìm tòi, ngón tay đầy vết chai không ngừng ma sát, khiến cho Tống Dao gần như là ngả vào trong lòng Chu Phàm run rẩy.
Chu Phàm dùng một tay ôm lấy Tống Dao, cắn lên vành tai y nói: "Nơi này rất mềm."
Tống Dao đỏ bừng cả mặt, đầu chôn vào ngực Chu Phàm thở dốc, y kéo lấy một bên tay Chu Phàm, ngậm lấy một ngón tay của hắn liếʍ ʍúŧ, đợi đến khi ngón tay ướt đẫm mới nhả ra, nói: "Như vậy...... có thể tiến vào thử."
Chu Phàm lại lần nữa ôm lấy Tống Dao ngồi lên người mình, để y ôm lấy mình, ngắm nhìn biểu cảm đang đắm chìm trong tìиɦ ɖu͙ƈ của y, ngón tay chạm đến gần huyệt khẩu, chậm rãi thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng va chạm.
"Ư~~~~" Tống Dao không dám nhìn Chu Phàm, nhắm chặt mắt rêи ɾỉ, rõ ràng cảm nhận được ngón tay đang tiến vào trong cơ thể mình. Loại trải nghiệm này có lẽ y đã từng tưởng tượng đến, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến sẽ là cảnh tượng như lúc này—— Chu Phàm, Chu Phàm dùng ngón tay hắn khuếch trương cho mình.
Toàn bộ ngón tay đều tiến vào, không chút đau đớn, chỉ có một loại cảm giác trướng kỳ lạ, trong cơ thể lẫn trong tim.
Một tay Chu Phàm xoa nắn mông thịt Tống Dao, ngón tay ướŧ áŧ ôn nhu ra vào cơ thể y, nội bích mềm mại, nóng bỏng, nhỏ hẹp hút chặt lấy ngón tay hắn, tốc độ di chuyển của ngón tay cũng ngày càng nhanh.
Toàn thân Tống Dao đều trở nên vô lực, cả cơ thể gần như là đu trên người Chu Phàm, cằm y tựa lên vai Chu Phàm, mở to miệng mê loạn rêи ɾỉ, trong mơ hồ lại phát hiện trong cơ thể mình không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một ngón tay hợp lại cùng nhau chơi đùa, vậy mà không hề khô khốc, ngược lại đằng sau được nhét càng thêm đầy.
Hai ngón tay không ngừng đâm rút, điên cuồng ma sát tràng bích, lâu lâu lại thay đổi góc độ mà đào bới, kɦoáı ƈảʍ cường liệt khiến Tống Dao không thể khống chế được, ỷ lại mà đi tìm kiếm đôi môi của Chu Phàm, liều mạng hôn hắn, dịch thể trong suốt theo khoé miệng chảy xuống.
Đột nhiên, ngón tay chạm phải nơi nào đó, phản ứng của Tống Dao càng trở nên mãnh liệt hơn, mạnh mẽ run rẩy.
"A......!" Y ưỡn cong eo, bên môi không ngừng thoát ra tiếng rêи ɾỉ, nước mắt lăn dài khóe mi, "Chu Phàm, đừng—— Ưm——"
Chu Phàm ý thức được gì đó, cực độ ôn nhu hôn lấy y, lực độ nơi ngón tay lại càng lớn hơn, nhắm đúng mục tiêu mà đâm vào nơi đó, lưu giữ gương mặt thất thần của Tống Dao vào trong đáy mắt.
Tống Dao bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức ngón chân đều cuộn chặt lại, không chút mạch lạc mà kêu: "Em sẽ—— A! Bên trong, quá......"
Chu Phàm nói: "Gọi tên anh."
Tống Dao chống người trên lưng hắn, vừa khóc vừa không ngừng gọi tên hắn.
Đồng thời Chu Phàm còn dùng tay nắm lấy tính khí đã ướt đẫm dịch nhờn của Tống Dao, lên xuống nhanh chóng luận động, vài phút sau Tống Dao nắm chặt lấy vai Chu Phàm, trong bàn tay của hắn bắn ra ngoài.
......
Chỉ với ngón tay của Chu Phàm mình đã ra rồi sao?
Tống Dao ngã vào trong lòng Chu Phàm, ý thức vẫn chưa rõ ràng.
Trước đó đi tắm cũng như không, cả hai người đều mồ hôi đầy mình, trên giường cũng bẩn hết cả.
Chu Phàm bế Tống Dao vào nhà tắm, rửa ráy cho cả hai, Tống Dao tựa lên người Chu Phàm, cảm nhận được bên dưới hắn hình như có tinh lực trở lại rồi, chưa đợi y mở miệng hỏi, Chu Phàm đã nói trước: "Không cần để ý tới nó đâu."
"Em đã mệt rồi, ngủ trước đi." Chu Phàm tắt nước, lau khô người cho Tống Dao, nhìn vào đôi mắt Tống Dao mấy giây, lại cúi đầu hôn y, một lúc sau mới đưa y rời khỏi phòng tắm.
Thay xong drap giường, lúc ngã người lên giường đôi mắt Tống Dao đã sắp nhắm lại rồi, cánh tay dài của Chu Phàm đặt dưới cổ của Tống Dao làm gối cho y, Tống Dao đương nhiên dựa vào lòng hắn, vai kề vào eo hắn.
Chu Phàm không mặc quần áo cho cả hai, dưới tấm chăn mỏng manh, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người đàn ông trưởng thành ôm lấy nhau.
Tống Dao không quen ngủ nude, nhưng y thích cảm giác da thịt tiếp xúc thân mật với Chu Phàm, bên mũi hoàn toàn là hương thơm nam tính của Chu Phàm, khiến tim Tống Dao vô cùng thư thoáng.
Chu Phàm ôm lấy y, hôn lên trán y, "Ngủ thôi."
Tống Dao chôn đầu vào trong cổ Chu Phàm ngửi ngửi, "Ngủ ngon."
Hôm nay giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, lên lên xuống xuống, hai giờ rưỡi, tàu lượn siêu tốc cuối cùng cũng đến trạm rồi.
Đêm hôm trước quả thật quá mệt mỏi, vì vậy đồng hồ sinh học cũng không thể đánh thức Tống Dao, đợi đến lúc y tự nhiên tỉnh đã sắp mười một giờ rồi.
Vào lúc Tống Dao mở mắt ra, có một khoảnh khắc y cảm thấy rất hoảng hốt mơ hồ, sau đó rất nhanh y đã cảm nhận được vòm ngực ấm áp dính chặt lấy lưng mình, cùng với cánh tay dài nơi eo y, một loại hạnh phúc không thể miêu tả lập tức nhấn chìm lấy y.
Tia nắng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên trên chiếc drap giường màu xanh lam, truyền đến âm thanh huyên náo vụn vặt trên phố.
Tống Dao xoay người lại, ngước mắt đã nhìn thấy tầm mắt chuyên chú trầm mặc của Chu Phàm.
"Đã dậy lâu rồi sao?" Tống Dao xấu hổ cười cười, nhích người đến hôn lên môi hắn.
"Ừm." Cánh tay Chu Phàm siết chặt lấy ôm y vào lòng, cúi đầu vô cùng ôn nhu mà hôn y, xoa xoa mái tóc y hỏi, "Tối qua...... Có làm em khó chịu không?"
Chu Phàm vừa hỏi, tất cả ký ức trong khoảnh khắc trôi vào não bộ có chút chậm chạp của Tống Dao, y đỏ mặt trả lời: "Không có, em cảm thấy rất tốt, anh thì sao? Làm cái đó với em...... Có cảm thấy kỳ lạ không?"
Thực tế không chỉ là "rất tốt", lần đầu tiên của mình là Chu Phàm, Tống Dao nghĩ, không còn gì có thể đẹp đẽ kỳ diệu hơn được nữa.
Chu Phàm nhìn chằm chằm lấy y, "Em khiến anh căn bản không thể khống chế bản thân."
Nếu như phải nói đến "kỳ lạ", vậy chỉ có tình trạng mà hắn mới nói.
Trước đây, Chu Phàm chưa từng cho rằng bản thân là một người quan trọng tìиɦ ɖu͙ƈ, chuyện vợ chồng, hắn vẫn luôn là khắc chế và trầm mặc, sau đó càng vì sự bận rộn trong công việc mà hứng thú với phương diện kia càng trở nên nhạt nhòa; vậy mà Tống Dao đã hoàn toàn lật đổ nhận định đó, y vực dậy khát vọng cường liệt đối với tìиɦ ɖu͙ƈ trong cơ thể Chu Phàm, giống như một con mãnh thú xổng chuồng, như hồng thuỷ dâng tràn.
Sự ân cần cùng nhu thuận của Tống Dao chính là mồi lửa cuối cùng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đốt cháy lý trí của hắn thành tro tàn.
Nghe thấy đáp án của hắn, Tống Dao cảm nhận được tim mình đã tràn đầy, y nói với Chu Phàm: "Đâu cần phải khống chế đâu, anh muốn như thế nào với em cũng được mà, chỉ cần có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc."
"......"
Chu Phàm không nói lời nào, ôm lấy vòng eo không mảnh vải của Tống Dao, kéo y vào trong lòng mình, thuận theo tình cảm và khát khao của bản năng mà hôn y.
......
Vào lúc nhân sinh của hắn đi đến vực sâu đáy cốc, ánh sáng mùa xuân đột nhiên chiếu rọi, hắn vừa vươn tay ra, vậy mà đã có thể ôm lấy rồi.
Lời tác giả: Tít tít tít! Tui lại lái xe nhỏ đến thăm mọi người đây! Vẫn còn một chiếc du thuyền xa hoa lộng lẫy đang trên đường đi đó!