Bên tai là tiếng rêи ɾỉ thì GV truyền đến, Tống Dao nằm dưới thân Chu Phàm, đã không phân biệt được âm thanh trong phòng khách rốt cuộc là từ TV hay từ bản thân nữa, y chỉ có thể ngốc nghếch nhận ra số ngón tay trong cơ thể mình hình như đã gia tăng.
Qua một lúc lâu, động tác của Chu Phàm ngừng lại, hắn nâng một chân của Tống Dao lên đặt quanh em mình, tách hai chân của y ra, lại thoa gel cho mình, hạ thân nóng bỏng cứng rắn đặt trước miệng huyệt.
Chu Phàm đã nhịn đến trán toàn là mồ hôi, vẫn cúi người xuống khàn giọng hỏi: "Có thể không?"
Tống Dao ôm lấy vai hắn, "Tiến vào đi."
Chu Phàm ưỡn người, chậm rãi tiến vào.
"A......" Tống Dao run rẩy rêи ɾỉ, cự vật từng tấc từng tấc xâm nhập, y chỉ cần nghĩ đến giờ này khắc này, là Chu Phàm đang lấp đầy y, loại cảm giác mãn nguyện không thể miêu tả thành lời lập tức dâng tràn.
Chu Phàm hôn y, "Có đau không?"
"Không đau." Cơ thể bị cưỡng ép mở ra đương nhiên không mấy thoải mái, nhưng Tống Dao chẳng để tâm, trong tim trong mắt y chỉ có Chu Phàm, "Anh muốn làm em như thế nào...... đều được cả."
"Bảo bối." Chu Phàm cúi người dịu dàng hôn liếm hầu kết của Tống Dao, tay ôm lấy eo y, thân dưới hơi dùng sức tiến vào, ngay lập tức toàn bộ đều nằm ở bên trong.
"A! Quá, quá sâu rồi......" Tống Dao ngửa đầu rêи ɾỉ, chỉ cảm thấy vừa đau vừa sướng, nhưng lại không muốn dừng.
Hô hấp của Chu Phàm càng trở nên gấp gáp, ngừng lại một lúc lại bắt đầu ra vào, lần nào cũng sẽ vào đến nơi sâu nhất trong cơ thể Tống Dao, liên tục làm y mấy cái, Chu Phàm dựa vào trí nhớ tìm đến điểm mẫn cảm của y, cố ý vô ý mà nhẹ nhàng ma sát nơi đó.
Tống Dao nhận ra được ý đồ của hắn, căng thẳng ôm lấy hắn nói: "Chậm đã, chậm đã, đừng——"
Chu Phàm nhìn y như soi nhìn mồi, "Đến đây."
Nói xong liền rút toàn bộ ra ngoài, ngắm chuẩn nơi đó hung hăng đỉnh vào, đồng thời ôm lấy eo Tống Dao khiến y hoàn toàn nghênh đón hắn.
Tống Dao lập tức khóc ra tiếng, "Ư! Chu Phàm......! Em—— A!"
Y cảm nhận được nước mắt tèm lem trên mặt đã được hắn ôn nhu hôn hết, nhưng tính khí hung hăng trong cơ thể lại chưa từng dừng lại, không ngừng ra vào bên trong thông đạo ấm nóng ẩm ướt chật hẹp, lực độ ngược lại ngày càng nặng, kɦoáı ƈảʍ kịch liệt lao đến, đôi mắt của Tống Dao đã hoàn toàn mê ly, chống đỡ lấy cánh tay của Chu Phàm, vô ý thức rêи ɾỉ, tùy ý hắn sắp xếp.
Một tay Chu Phàm nâng cao mông Tống Dao lên, xoa nắn phần thịt mềm mại, một tay tách hai chân y ra, lại lần nữa dùng lực đâm vào, cơ thể hai người chẳng còn khe hở, đồng thời cũng vào đến nơi sâu nhất trong cơ thể Tống Dao.
"A a!" Tống Dao thuận theo lực đạo của Chu Phàm, khóc nói, "Đã...... Đã đâm đến nơi sâu nhất rồi, thật sự không thể vào thêm nữa đâu......"
Chu Phàm khàn giọng ừ một tiếng, hỏi: "Bảo bối, có sướng không?"
Tống Dao nằm gọn trong lòng hắn gật đầu, "Sướng...... Ư!"
Lúc trả lời lại bị hắn hung hăng đâm vào.
Chu Phàm: "Nâng eo lên."
Nước mắt Tống Dao chảy dài, ngoan ngoãn nâng eo nghênh hợp, phối hợp với động tác của hắn.
Chu Phàm ôm chặt lấy y, lại tiếp tục dùng sức đâm rút cuối cùng Tống Dao cũng không kiềm chế được nữa, bấu lấy vai Chu Phàm, lớn tiếng kêu lên.
"Ư~~~~ Em muốn bắn!"
Chu Phàm lại nắm lấy hạ thân của y, "Ngoan, chúng ta cùng nhau đến."
Nhưng cảm giác xúc động muốn xuất tinh khiến cho Tống Dao nhịn không được, vì vậy bắt đầu nịnh nọt kêu tên Chu Phàm, cố gắng phối hợp với hắn.
"Chu Phàm, Chu Phàm...... Ùm......"
"Cho em ra," Tống Dao vẫn bị hắn đâm rút đến rêи ɾỉ, "A! Xin anh đó, Chu Phàm...... Ông xã."
Chu Phàm đột nhiên cúi người, dán lại gần dỗ dành y, "Kêu thêm lần nữa."
Tống Dao nhỏ giọng nỉ non, "Ông xã, bắn vào bên trong em đi."
"Ừm." Chu Phàm cực kỳ ôn nhu mà nhìn y, sự sủng ái trong đôi mắt đó đã nhiều đến không thể nhiều được nữa, Chu Phàm hôn lấy y, đỉnh thêm mấy lần nữa, cuối cùng buông tay ra.
Tống Dao ưỡn eo, tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính lên hết bụng hai người.
Trường bích eo hẹp theo đó siết chặt, hạ thân Chu Phàm bị điên cuồng ôm lấy, hắn cắn răng nhanh chóng đỉnh lộng thêm mấy chục cái nữa, toàn bộ đều xuất vào bên trong cơ thể y, Tống Dao cảm nhận được từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bên trong mình, lại tiếp tục run rẩy.
Tống Dao mở to miệng hít thở, hoàn toàn mất hết khí lực, Chu Phàm chỉ dùng một cánh tay đã ôm chặt lấy y vào trong lòng, da thịt thân mật dán vào nhau, hạ thân vẫn còn nằm bên trong y.
Chu Phàm ôm lấy Tống Dao từ phía sau, y nghiêng đầu tìm kiếm môi hắn.
Chu Phàm hôn lên mũi y, thấp giọng nói: "Ông xã yêu em."
Trong căn phòng chỉ còn lưu lại tĩnh mịch, không ai lên tiếng, những lời Chu Phàm nói giống như những thước phim quay chậm trong đầu y, khiến y gần như muốn khóc.
Vào lúc này Tống Dao mới phát hiện, mình thật sự đã nhận được tình yêu của Chu Phàm.
Cuối cùng cũng là Chu Phàm ôm Tống Dao vào nhà tắm, Tống Dao treo trên người hắn, ngón tay tiến vào thanh lý huyệt đạo, Tống Dao dựa đầu lên vai Chu Phàm nhỏ tiếng rêи ɾỉ, động tĩnh này lại gợi lên du͙ƈ vọиɠ của hắn, hạ thân lại dần dần ngẩng cao, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ, không lên tiếng mà tắm rửa sạch sẽ cho Tống Dao.
Nửa tiếng sau, nằm trên giường phòng ngủ, Chu Phàm ôm lấy Tống Dao trong lòng, dịu dàng
hôn y mấy cái.
Tống Dao mệt mỏi ngáp một cái, cả người đều chôn trong lòng ngực Chu Phàm, gối đầu lên cánh tay hắn, ôm lấy eo Chu Phàm lưu luyến ma sát, nhẹ nhàng hôn lên lòng ngực của hắn.
Chu Phàm xoa xoa tóc Tống Dao, nâng một chân của y gác lên eo mình, đưa tay ra mát xa hậu huyệt vẫn còn mềm mại ướŧ áŧ của y, ưỡn người đỉnh toàn bộ tính khí vào bên trong, lại không động nữa, chỉ đùa giỡn với phần mông trắng mềm dưới tay.
"A......" Tống Dao thấp giọng rêи ɾỉ, phục tùng mà phối hợp với hắn, hỏi: "Vẫn muốn làm sao?"
Chu Phàm hôn lên đôi mày của y, "Không làm nữa, cứ để nó ở đó rồi ngủ thôi."
"Ừm." Mặc dù Tống Dao cảm thấy động tác này rất xấu hổ, nhưng y càng mê luyến sự thân mật đến từ Chu Phàm này, trong tim cực kỳ mãn nguyện, vui vẻ nhắm mắt.
Chu Phàm ôm lấy y, ánh mắt dừng lại trên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận, ánh mặt trời đã hoàn toàn lụi tàn, ánh trăng đã treo cao trên bầu trời.