Chương
“Đây là… Mộ Cố Trì nổi tiếng ngốc nghếch tàn tật của Đô Thành hay sao?”
Cùng lúc đó Viễn Trình cũng đi tới, khuôn mặt Mộ lão phu nhân khó chịu nhìn Vãn Y. Cô ta đúng là chán sống mới nói xấu Mộ Cố Trì ngay trước mặt bà.
Vừa đến nói Viễn Trình hoảng loạn cúi đầu chào Mộ lão phu nhân. Bà gật đầu rồi phất tay ra hiệu cho vệ sĩ đưa Tụ Vãn Y ra ngoài, Cố Trì không quên nói một câu.
“Hủy hợp tác với Tụ Gia, nếu ai hợp tác coi như trực tiếp đối đầu với Mộ Thị.”
Vãn Y như chết lặng, vẫn không tin vào mắt mình đây là sự thật. Đám bạn của cô thì cười tươi như hoa nở.
“Đúng cả gia đình cô ta đáng chết. Tụ gia vốn coi khinh người nghèo, lấy lời đường mật nịnh kẻ trên rơi vào hoàn cảnh này đúng đáng.”
“Đúng coi như kết cục ả làm trà xanh còn bắt nạt cả Tịch Nhan nhà chúng ta nữa.”
Bà Mộ đang tươi cười chợt dừng lại, nhìn về phía Phương Mai hỏi.
“Cháu nói Tịch Nhan từng bị cô ta bắt nạt hay sao?”
Mai gật đầu, cả đám cũng đua nhau gật theo. Ánh mắt bà xa xăm, khuôn mặt khó chịu. Khi nghe cô bị bắt nạt nét mặt anh cũng không khác bà là bao.
“Thôi ta còn có việc các cháu cứ việc ăn đi. Hôm nay ta bao hết các cháu, giờ ta có việc rồi hẹn hôm sau gặp lại.”
“Dạ chào Mộ Tổng.”
“Cháu chào bà nội.”
Mộ lão phu nhân đang suy nghĩ gì đó cũng chợt thay đổi sắc mặt quay sang chào tạm biệt mọi người.
“Cố Trì cháu theo ta ra ngoài này.”
“Vâng.”
Mộ lão phu nhân và Cố Trì vừa bước ra khỏi cửa cả đám đã vây quanh Tịch Nhan dò hỏi.
“Nhan mày thật sự cưới được một người đẹp trai thế kia sao?”
“Tao không biết nữa.”
Tịch Nhan cảm thấy khó chịu không muốn nói tới chuyện này nữa. Dường như cảm thấy phiền phức.
“Mày cẩn thận đấy, anh ta giàu như thế cơ mà. Phụ nữ vây quanh không hết lại còn mối tình lúc…”
“Tao cũng nghĩ thế. Hắn ta sẽ không yêu mày thật lòng đâu.”
Nghe lời nói của đám bạn cô cảm thấy cũng đúng nhưng nghĩ đến đấy trái tim lại thắt lại. Không lẽ chỉ vài ngày mà đã có tình cảm với anh ta.
Tịch Nhan cười gượng, cũng lúc đó Mộ Cố Trì đi về. Cả đám im lặng không nói gì, vừa về tới nơi đã ngồi xuống xoa đầu cô.
“Anh có việc tí nữa em đi chơi cùng các bạn nhé. Xong Viễn Trình sẽ đưa em về nhà.”
Anh vừa cười vừa xoa đầu cô, Tịch Nhan buồn rầu không nói gì chỉ gật đầu. Có phải đúng như lời đám bạn cô nói phải không?
Nhìn thấy thế Lãn Nguyệt lộ ra ánh mắt thoả mãn. Cô ta cười âm hiểm nhìn về phía Mộ Cố Trì.
“Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về tôi.”
Tầm giờ cả đám đi chơi về, Tịch Nhan đứng trước khu trung tâm thương mại chờ đợi người đến đón.
Lãn Nguyệt cũng không chịu về mà nhất quyết muốn đi cùng cô. Tịch Nhan ngây thơ cũng đồng ý, trên đường cũng có người bầu bạn tâm sự.
“Thiếu phu nhân cô ta là ai?”