Chương
“Mộ thiếu phu nhân em thật đẹp đấy.”
Tịch Nhan bất ngờ rồi lại đỏ mặt tay vén tóc, đúng là một thiếu nữ đáng yêu. Anh không tự chủ được mà nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống liên tục.
Chợt Viễn Trình từ đâu xuất hiện sau lưng anh. Anh không đề phòng cũng khá là bất ngờ.
“Thiếu gia, lão phu nhân đến đang ngồi ở dưới phòng khách rồi ạ.”
“Hả? Bà nội đến sao?”
Tịch Nhan như đứng hình cô còn chưa chuẩn bị gì cả mà bà nội lại đột ngột đến. Cô đi đến bên cạnh Cố Trì nói thầm.
“Em còn chưa ăn sáng.”
Cô không dám để bà nội nói là một đứa con gái không có kỉ luật, giờ giấc vì trước khi đi lấy chồng ba cô có bảo bà nội Mộ rất là nghiêm khắc.
“Không sao anh cũng chưa ăn mà.”
“Nhưng mà em sợ…”
Cố Trì bật cười, không ngờ cô lại sợ bà nội đến vậy. Người sợ bà nội rất nhiều nhưng biểu hiện như cô là lần đầu tiên.
“Không sao đâu mà.”
Tịch Nhan và Cố Trì đi xuống dưới nhà. Cô sợ hãi đi sau lưng Cố Trì, vừa nhìn thấy bà nội đang nghiêm túc uống trà cô đột nhiên sởn gai ốc lên.
“Cái đó… Cố Trì…”
“Không sao.”
Mộ Cố Trì trấn an tinh thần Tịch Nhan. Vừa thấy cháu dâu bà lập tức đứng dậy khuôn mặt hiền từ trông ngóng chạy lại chỗ cô.
“Tịch Nhan đấy ư? Cháu dâu của ta sao dạo này trông cháu gầy vậy? Có phải thằng nhóc này đối xử không tốt với cháu hay không? Ngày hôm qua ta không xem kĩ, ôi cháu dâu của ta.”
Khả Phương tỏ mặt đau buồn còn Tịch Nhan ngớ người. Bà nội Mộ không giống tưởng tượng của cô, bà là một người hiền lành.
“Bà ơi cháu không sao mà.”
“Ôi thật là. Tịch Nhan cháu ăn sáng chưa?”
Đang định trả lời rồi thì Mộ Cố Trì chen miệng làm cô ái ngại.
“Cháu dâu của bà chưa ăn đâu.”
“Ôi thế hả? Bà cũng chưa ăn chúng ta ăn cùng nhau đi.”
Khả Phương kéo cháu dâu vào bàn ăn. Đang đi thì nghe thấy tiếng chó sủa, bà nội đơ người ngó ra ngoài.
“Chú Lý con chó này của ai thế?”
Vân Anh phủi quần áo đi xách vali hành lí đi vào. Mộ quản gia cùng đám người hầu trong nhà cúi đầu chào hỏi.
“Mộ phu nhân.”
“Mẹ con chó đó là con nuôi đó.”
Chưa kịp nghe hết câu thấy Tịch Nhan bà đã xông vào xem xét tình hình. Bà nội Mộ bên cạnh mặt càng thêm thư giãn.
“Đây là Tịch Nhan sao? Mẹ chồng sao mẹ cũng ở đây?”
“Ta hỏi con mới đúng. Tại sao lại từ Hoa Thành về Đô Thành rồi?”
Mộ lão phu nhân bày ra bộ mặt lạnh như tiền cũng không khác gì Cố Trì. Đúng là cái gì cũng có gen di truyền cả.