Chương
Vân Vũ mân mê cành hoa trên tay, bàn tay nhẹ nhàng mà tàn khốc bóp nát vụn vỡ cả cành hoa nhỏ bé trong tay. Phút chốc anh cảm giác tên này không an toàn đối với Tịch Nhan.
“Anh vợ? Xin lỗi Tịch Gia chỉ có Tịch Nhan là con.”
“Cố Trì anh ấy là con trai nuôi của Tịch Gia từ nhỏ rồi.”
Vân Vũ không nói gì, Mộ Cố Trì gật đầu rồi ngồi xuống. Tịch Quân mở cửa đi vào, hai tay bao nhiêu là đồ.
“Ây dô ba, lâu lắm rồi không gặp ba đấy. Sức khoẻ ba dạo này dồi dào nhỉ? Không biết có ai…”
Vừa thấy Tịch Quân, Vân Vũ đã đứng lên không khịa thì cũng phải nói kháy.
“Thằng nghịch tử này thấy ba mày vác đồ nặng thế này mà không ra giúp à.”
“Sức khoẻ ba vẫn tốt sao lại kêu con.”
Tịch Quân hùng hổ ném đống đồ về phía Vân Vũ, thân thủ cậu ta nhanh nhẹn né tránh không là vấn đề gì khó khăn.
Bên này Mộ Cố Trì vẫn đang bận chăm sóc cho Tịch Nhan. Còn cô lại đang đùa giỡn với giới hạn của anh.
Đôi tay nhỏ của cô nhẹ nhàng chạm thử vào yết hầu của Cố Trì. Anh giật mình nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Bên dưới nổi lên một cục cứng như đá. Anh nhìn lên cô, đôi mắt cô long lanh như sắp khóc. Lại nhìn xuống dưới người anh em đang muốn ngóc đầu lên.
“Tịch Nhan em biết nguy hiểm lắm không?”
“Em… Em không biết.”
Mộ Cố Trì kìm nén đi ra ngoài, thấy con gái bị bắt nạt Tịch Quân dừng việc đôi co với Vân Vũ.
“Tịch Nhan con làm gì vậy? Sao lại bị cậu ta bắt nạt?”
“Đúng, cậu ta dám bắt nạt em gái anh. Anh sẽ tìm cậu ta đấm cho một trận.”
“Con… Con chỉ lỡ chạm vào cổ anh ấy.”
Tịch Nhan nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi. Tịch Quân, Vân Vũ quay mặt đi chỗ khác không quan tâm tới Tịch Nhan nữa.
“Cái đó anh đi xem Mộ Cố Trì cậu ta như thế nào.”
“Ba cũng có việc bận rồi.”
Bên này Mộ Cố Trì trong nhà vệ sinh đang cố gắng kiềm chế người anh em ruột thịt của mình lại.
“Chết tiệt, Tịch Nhan em đợi đó.”
“Không chịu được thì trực tiếp làm đi.”
Vân Vũ dựa người vào cửa, Cố Trì khó chịu nhìn lên. Vân Vũ là người Vân Gia không có lý nào mà lại ở Tịch Gia.
“Vân Vũ anh chẳng phải là người của Vân Gia hay sao? Bây giờ lại là con nuôi Tịch Gia?”
“Cậu đừng chuyển chủ đề, chuyển đi cũng không làm cậu dễ chịu hơn được đâu.”
Đúng thật anh đang muốn quên chuyện này đi nhưng không được. Nó vẫn cương cứng đến khó chịu, như muốn nổ tung cơ thể ra vậy.
“Tôi chịu được.”
“Từ nhỏ tôi đã được Tịch Gia cưu mang, từ đó sống ở Tịch Gia. Đến năm tuổi thì Vân Gia đón về, dù gì người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã. Mấy năm trước tôi trực tiếp cắt đứt quan hệ với Vân Gia như mẹ cậu cắt đứt quan hệ với bọn họ vậy.”