Phụ thân bị đánh bại, xương sống bị cắt đứt, Triêu Dương võ quán đùa cợt, Nhật Hỏa cuồng tiếu, còn có Tiêu Cảnh Dương lạnh lùng nhìn, một đường xóc nảy, các học viên ủ rũ. Hết thảy hết thảy đều không ngừng tại trong óc của hắn lật qua lật lại.
Ngắn ngủn mấy giờ, đối với nàng mà nói giống như là toàn bộ bầu trời đều sụp xuống.
"Ngươi bây giờ trở về có làm được cái gì?!"
"Vì cái gì lúc ta cần ngươi ngươi lại không tại?!"
Nhìn xem trên mặt thiếu nữ, nước mắt chậm rãi chảy ra, Tả Chí Thành nhàn nhạt mà thở dài một hơi: "Sư tỷ, có một số việc ta một mực gạt các ngươi, bất quá hiện tại ta nghĩ, có lẽ không cần lại dấu diếm nữa rồi."
"Kỳ thật ta rất lợi hại."
"Cái gì?" Trong lúc Tưởng Tình có chút ngây người, Tả Chí Thành đã đem một quả kỳ quái trái cây nhét tại trong tay của nàng.
"Đây là cho sư phó, nói không chừng có thể chữa tốt thương thế." Nói xong, Tả Chí Thành hai tay giật giật, tựa hồ muốn ôm Tưởng Tình, nhưng cuối cùng vẫn là biến thành sờ đầu của đối phương.
"Võ quán sự tình, kế tiếp ta sẽ an bài thật kỹ, Triêu Dương võ quán bên kia, ta cũng sẽ lấy lại cái thuyết pháp."
Nói xong, tại trước khi Tưởng Tình kịp phản ứng, hắn đã lần nữa bước ra đại môn, triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Ảnh Tử binh đoàn chỗ đó phản ứng, đối với Tả Chí Thành cái này thân phận suy đoán, Tống lão đại an bài, Hạo Nhiên võ quán kế tiếp ứng đối, Quỷ Quyền, bang phái.
Tất cả sự tình tại trong óc của hắn từng cái hiện lên, tuy nhiên thời cơ cùng hắn hai ngày này kế hoạch có chút không đúng, bất quá cũng không có quá lớn vấn đề, chỉ là cần phải chú ý thoáng một phát độ chấn động, đừng đem Thanh Nguyệt Khâu bên kia làm quá căng rồi.
Hắn hiện tại, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ có 20 tiếng dùng đến tu luyện, học tập, trở nên mạnh mẽ, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào tổ chức một ít thế lực đến hỗ trợ. Ví dụ như giám sát Tân Lục thành hướng đi, phòng ngừa như hôm nay Hạo Nhiên võ quán loại chuyện này phát sinh.
Cũng cần nhân thủ tại Tân đại lục các địa phương khác thu thập tin tức, tìm kiếm Linh Năng đồ ăn, còn có tìm kiếm những cái kia thượng cổ di tích. Nước Mỹ đài phóng xuất hiện, đều khiến hắn cảm giác phi thường không đúng.
Trừ đó ra, còn cần có Trung Nguyên địa khu, đặc biệt là Thận Tông tình báo. Còn phải nghĩ biện pháp thu thập các đạo thuật bí tịch khác, chỉ dựa vào Đạo Kinh nội dung còn chưa đủ.
Bình thường những chuyện này đều là một mình hắn làm, hiện tại thời gian đều muốn dùng đến tu luyện, nhất định phải càng cấp tiến một điểm rồi.
Tổ chức thế lực mà nói, cũng tất nhiên cùng triều đình sinh ra liên hệ, bất quá hắn hiện tại có Quỷ Quyền thân phận với tư cách cùng Ảnh Tử binh đoàn ở giữa giảm xóc.
"Nên đủ rồi..."
Nghĩ đi nghĩ lại, cả người hắn đã dung nhập trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
...
Triêu Dương võ quán, tuy nhiên đã tiếp cận đêm khuya, nhưng là như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Phía trên cự đại luyện võ trường, xếp đặt hơn mười bàn lớn, các loại món ngon, rượu cùng thức ăn liên tục được đưa lên đến.
Đang ngồi toàn bộ đều là Tân Lục cảng đầu phục Triêu Dương võ quán võ sư. Cơ hồ là võ thuật hiệp hội sở hữu tất cả võ quán đều tham gia. Tuy nhiên còn không có nói rõ, nhưng là Tiêu Cảnh Dương võ thuật hiệp hội hội trưởng thân phận đã là ván đã đóng thuyền.
Dù sao bọn hắn tiền cũng không có Tiêu Cảnh Dương nhiều, đánh cũng đánh không lại người ta đồ đệ. Vốn đang chờ mong Tưởng Thiên Chính giáo huấn Nhật Hỏa, kết quả ngược lại bị thu thập rồi.
Vài tên võ quán quán chủ ngồi cùng một chỗ, thay nhau chiếu vào mặt mũi tràn đầy hồng quang Tiêu Cảnh Dương mời rượu.
"Tiêu đại ca, cái này Tân Lục cảng, ngươi là ta bội phục nhất một cái." Nghiên Vũ xã xã trưởng Tần Vũ hướng Tiêu Cảnh Dương giơ ngón tay cái: "Luận võ công, ngài mười tám tuổi liền đánh khắp bến cảng, nếu như ngài hiện tại trẻ lại mười tuổi, làm sao đến phiên cái kia Tưởng Thiên Chính được xưng cái gì Tân Lục Thần Quyền."
"Ai, không nên không nên, ta đã già." Tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tiêu Cảnh Dương trên mặt tràn đầy nụ cười, hiển nhiên đối với Tần Vũ lời nói rất là hưởng thụ.
"Xem như không luận võ công, Tiêu đại ca ngài uy vọng, đức hạnh, cái kia đều là cái này!" Bên cạnh một gã quán trưởng giơ ngón cái nói ra: "Võ thuật hiệp hội vị trí hội trưởng, không phải ngài làm, ta đây cái thứ nhất không phục a."
"Ha ha ha ha." Tiêu Cảnh Dương nở nụ cười: "Chư vị say rồi. Loại lời này cũng không thể nói lung tung."
Bên kia, Triêu Dương võ quán các học viên ngồi cùng một chỗ, thay phiên cho Nhật Hỏa vỗ mông ngựa tâng bốc. Chỉ nghe Nhật Hỏa cuồng tiếu một tiếng: "Cái kia Tưởng Thiên Chính còn được xưng cái gì Tân Lục Thần Quyền, kết quả liền ta mười chiêu đều tiếp không nổi. Thật sự là hại ta uổng công mong đợi một hồi."
Một bên một danh khác đệ tử tán thán nói: "Nhật Hỏa sư huynh, ngươi cái này Ưng Trảo công đã vượt qua sư phó đi à nha, tương lai toàn bộ Tân Lục cảng tựu ngươi đánh giỏi nhất rồi."
"Đúng vậy a đúng vậy a, không bằng Nhật Hỏa sư huynh về sau đã kêu Tân Lục Thần Trảo!"
"Như vậy sao được, chẳng phải là học Tưởng Thiên Chính, theo ta thấy không bằng gọi Kình Thiên Thủ mới tốt!"
"Tưởng Thiên Chính tính toán cái gì." Nhật Hỏa chẳng thèm ngó tới nói: "Nếu như không phải sư phó luôn ngăn cản ta, ta cái thứ nhất gây sự đúng là Hạo Nhiên võ quán."
Người ngồi bên cạnh ồn ào, một cái bàn khác Vương Cường đã nghe được, lại khinh thường cười.
"Người nào không biết ngươi như thế nào thắng đấy."
"Ngươi nói cái gì!" Nhật Hỏa vỗ bàn đứng lên, chỉ vào một Vương Cường nói ra: "Tên thọt kia ngươi có gan lập lại lần nữa?"
Vương Cường tựa hồ không nghĩ tới Nhật Hỏa có thể nghe được hắn nói cái gì, hắn hơn nửa tháng trước thi đấu bị đối phương niết gãy đi một chân, giờ phút này trên đùi còn kẹp lấy tấm ván gỗ, chứng kiến Nhật Hỏa chỉ vào chính mình, một cỗ hung hãn chi khí đập vào mặt, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng là hai đấm nắm chặt, cuối cùng cũng chưa nói ra một chữ.
"Hừ, đồ phế vật, có gan sẽ tới trước mặt ta nói, đừng cứ mãi ở sau lưng nói."
Vương Cường nắm đấm gắt gao xiết chặt, bả vai cũng run rẩy lên, nhưng bên cạnh các sư đệ lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, hướng hắn lắc đầu, khuyên hắn không nên vọng động.
Bên kia, Chu Hành Vân, Tiêu Trường Hà ngồi cùng một chỗ, Tiêu Trường Hà trên mặt còn có chút rầu rĩ không vui.
Một bên Chu Hành Vân thấy vậy liền khích lệ: "Tiêu ca, ngươi như thế nào còn rầu rĩ không vui hay sao? Phải hay là không suy nghĩ để cho tiểu tử kia chạy thoát? Mẹ nó, hiện tại nhớ tới, chúng ta đoán chừng là bị tiểu tử kia cho hù rồi."
"Không phải." Tiêu Trường Hà uống một ngụm rượu nói ra: "Ta ngay tại lúc này cảm thấy cái kia Tả Chí Thành chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Hắn Ưng Trảo công cùng Công Tự quyền không giống như là dọa người đấy."
"Này, đừng suy nghĩ nữa. Hắn hiện tại xem như xuất đầu, cũng là bị Nhật Hỏa đánh cho một trận." Nói tới chỗ này, Chu Hành Vân âm hiểm nhìn Nhật Hỏa một cái nói ra: "Tiêu ca, ngươi nói cái này Hitpoint cẩu như thế nào thoáng cái tựu lợi hại như vậy rồi hả? Ngươi nhìn xem hắn, mẹ nó, tiểu nhân đắc chí."
"Ta cũng không biết. Bất quá Tả Chí Thành tốt xấu là cái Hán nhân, so với hắn, ta càng chán ghét cái này chó chết."
Tựu tại Triêu Dương võ quán sân luyện võ hào khí càng ngày càng nhiệt liệt thời điểm, một tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả mọi người theo phương hướng truyền đến tiếng nổ, nhìn về phía đại môn.
Chỉ thấy hai miếng cửa gỗ chẳng biết lúc nào đã ngã trên mặt đất, Tả Chí Thành đạp trên cửa gỗ chậm rãi đi đến, trên lưng còn đeo Triêu Dương võ quán treo ở bên ngoài bảng hiệu.
Hắn không có mặc bất kỳ áo giáp, càng không có mang theo mặt nạ, cứ như vậy quét mắt mọi người một cái.
"Hạo Nhiên võ quán, Tả Chí Thành."
Nói xong, hắn đem Triêu Dương võ quán bảng hiệu ném trên mặt đất, một cước giẫm đi lên, đùng một tiếng, cái kia dày hai ngón tay bảng hiệu trực tiếp bị giẫm thành hai nửa.
"Ta hôm nay chỉ tìm Triêu Dương võ quán phiền toái, người không liên quan có thể ly khai."