Lần thứ nhất tất kích chỉ là bắt đầu, kế tiếp chính là như là cuồng phong bạo vũ công kích, cái cằm, cổ họng, bả vai, trái tim, Nhật Hỏa không hề có sức phản kháng quỳ rạp xuống đất, bởi vì cổ họng trọng kích, trong miệng chỉ có thể phát ra ô ô thanh âm, chỉ chốc lát công phu đã toàn thân là huyết.
"Lên a...!" Tiêu Cảnh Dương cả giận nói: "Còn không mau đem tiểu tử này cho ta bắt lấy!"
Nhưng mọi người chung quanh khi nào đã từng gặp như thế hung tàn, tàn nhẫn thủ đoạn, trong khoảng thời gian ngắn đều bị Tả Chí Thành trấn trụ rồi, vậy mà không người dám lên.
"Cùng tiến lên, tiểu tử này một người chẳng lẽ còn đối phó được chúng ta nhiều người như vậy?" Tiêu Cảnh Dương hổn hển nói: "Hôm nay nếu để cho hắn từ nơi này đi ra, chúng ta về sau đều đừng tại Tân Lục lăn lộn!"
"Bắt lấy tiểu tử này! Ta một hồi cho các ngươi mỗi người một ngàn tiền."
Một đoàn người tại Tiêu Cảnh Dương khuyên bảo cùng ủng hộ, rốt cục lại lần nữa cố lấy khí thế, phân biệt do Tần Vũ cùng mặt khác vài tên võ quán quán chủ dẫn dắt, hướng phía Tả Chí Thành vây đến.
"A! ! ! !"
Bên kia, Nhật Hỏa tựa hồ cũng rốt cục trì hoãn qua một hơi, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn đứng lên, sau đó một trảo trảo hướng Tả Chí Thành đỉnh đầu.
"Ta cho ngươi đứng lên sao."
Nương theo lấy lạnh lùng lời nói, Tả Chí Thành tiện tay nắm lên bầu rượu trên bàn, trực tiếp đem bầu rượu nện lên trên đầu Nhật Hỏa, bầu rượu bạo liệt, sau đó Tả Chí Thành liền nắm lên một khối mảnh vỡ cắm ở trên đầu gối Nhật Hỏa, đối phương kêu thảm lần nữa té xuống.
Nhật Hỏa khóc hô: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Tả Chí Thành không có để ý đến hắn, tiếp lấy dùng mảnh vỡ trực tiếp chặt đứ gân tay của hắn, lưu lại Nhật Hỏa vẻ mặt tro tàn té trên mặt đất.
Tiếp lấy hắn mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn xông lại mọi người, giơ lên một cái băng ghế tựu hướng phía trước hết nhất Tần Vũ đập tới. Đối phương cách hắn chỉ có vài mét khoảng cách.
Tần Vũ BA~ một tiếng đập vào ghế, lại có một chén canh nóng đã hướng phía hắn cuồn cuộn đánh tới, hắn a một tiếng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, tuy nhiên kiệt lực né tránh, lại như cũ bị cuồn cuộn đậm đặc súp văng trúng, tiếp lấy vừa mới mở mắt ra, chính là Tả Chí Thành một ngón tay điểm tại nhãn châu của hắn, kêu thảm té trên mặt đất.
Đánh té Tần Vũ, Tả Chí Thành từng bước một hướng phía Tiêu Cảnh Dương vị trí đi đến, có người hướng phía hắn vung quyền, bị hắn trực tiếp cầm chiếc đũa đâm xuyên bàn tay. Có người muôn ôm lấy hắn, bị hắn một bạt tai trực tiếp đánh thành não chấn động.
Cũng có rất nhiều người muốn vây công hắn, các loại quyền chưởng hướng phía Tả Chí Thành công tới, nhưng hắn luôn có thể tại những người này sai một ly công kích khoảng cách, phá giải cũng phản giết đối phương chiêu thức.
Có người ôm bị bẻ gãy hai tay ngã xuống, có người thất khiếu chảy máu không thể động đậy, có người trực tiếp bị vung bay ra ngoài, nện vào trên tường trên bàn té xỉu, cũng có người là bị vò rượu, chiếc đũa đâm xuyên qua da thịt, không cách nào tái chiến.
Tả Chí Thành động tác vẫn như cũ nhàn nhã, thậm chí mỗi người đều có thể rành mạch mà chứng kiến hắn mỗi một cái động tác, nhưng hai tay của hắn hết lần này tới lần khác tựu như là có chứa một cỗ ma tính, từng chiêu từng thức tầm đó, đều tràn đầy tồi gân đoạn cốt uy lực, bình thường đồ dùng trong nhà bát đũa, đến trong tay hắn cũng đã biến thành trí mạng hung khí.
Khi Tả Chí Thành đi đến trước người Tiêu Cảnh Dương thời điểm, tất cả mọi người đã ngừng công kích. Còn lại hơn mười tên võ giả run lẩy bẩy mà nhìn xem Tả Chí Thành, nhìn khắp bốn phía, toàn bộ luyện võ trường đã là hoang tàn một mảnh.
Trừ bọn họ ra, là mặt khác như Vương Cường những cái này bất mãn Triêu Dương võ quán, không có đối với Tả Chí Thành xuất thủ đám võ giả, đang đứng tại tít mãi bên ngoài, ngây ngốc mà nhìn xem trong sân Tả Chí Thành. Chứng kiến đối phương một người đánh hơn 100 cái võ sư, đầu của bọn hắn đã là trống rỗng.
"Sao... Làm sao có thể!"
"Hắn tại sao biết được chúng ta mười tám gia võ quán sở hữu tất cả công phu."
"Đây mới là võ công!" Vương Cường trong mắt tràn đầy hướng tới: "Khoái ý ân cừu, đơn đao đi gặp, đây mới gọi là võ giả."
Trong tràng còn thừa không có ngã xuống võ sư bọn chúng đã triệt để mất đi ý chí chiến đấu, bọn hắn nhì Tả Chí Thành ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đối phương trong mắt bọn họ quả thực tựu là ma quỷ, là yêu quái.
Tiêu Cảnh Dương tuy nhiên như cũ đứng đó, đối mặt Tả Chí Thành cũng không có lui ra phía sau một bước, nhưng là run rẩy bàn tay, còn có sau gáy mồ hôi lạnh đã bán rẻ hắn.
"Không thể tưởng được, không thể tưởng được Tưởng Thiên Chính thu như vậy một cái hảo đồ đệ. Ta có thể hỏi một câu hay không, võ công của ngươi tại sao phải lợi hại như vậy?"
"Con của ngươi không có nói cho ngươi biết sao? Ta là thiên tài." Tả Chí Thành cười cười, nói ra: "Các ngươi những cái này công phu, ta liếc mắt nhìn tựu học xong."
Tả Chí Thành vỗ vỗ Tiêu Cảnh Dương mặt, thật giống như tại uy hiếp một cái tiểu bằng hữu đồng dạng. Trên mặt của đối phương tuy nhiên hiện lên một tia giận dữ, nhưng nhìn xem dưới chân các đệ tử, hắn cũng chỉ có thể nhịn đi xuống.
Giống như vuốt ve sủng vật cẩu đồng dạng, Tả Chí Thành vừa vỗ vỗ Tiêu Cảnh Dương đôi má, vừa nói: "Từ hôm nay trở đi, Triêu Dương võ quán tựu thuộc về ta, đổi tên cũng gọi là Hạo Nhiên võ quán, ngươi có ý kiến gì hay không?"
"Không có khả năng... A! !" Tiêu Cảnh Dương mặt mũi tràn đầy vặn vẹo ôm tay phải của mình, hắn ngón trỏ đã bị Tả Chí Thành uốn éo một cái 140~150 độ, triệt để gãy đi.
Một bên Tiêu Trường Hà muốn xông lên, lại bị Tả Chí Thành một ánh mắt tựu trừng trở về. Sát khí khẽ cuốn, hắn cảm giác mình tại trước mặt Tả Chí Thành giống như là một cái cừu non, không dám có chút làm càn.
'Đáng chết! Lên a... Tiêu Trường Hà.'
'Ngươi cứ như vậy nhìn xem cha ngươi chịu nhục sao?'
'Ngươi cốt khí chạy đi đâu rồi hả?'
Thế nhưng mà bất luận hắn như thế nào nội tâm cuồng khiếu, hắn cũng không dám chút nào lại bước ra một bước, thật giống như sau lưng có một thanh thương. So sánh với động vật hoặc là thi nhân, nhân loại loại này sinh vật, có đôi khi lại càng dễ bị ánh mắt, khí thế loại vật này đánh tan.
Đối mặt bên trên luyện võ trường ngã xuống hơn một trăm người, Tiêu Trường Hà dũng khí đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tả Chí Thành khe khẽ thở dài: "Ta có thể đem ngươi giết chết, sau đó lại để cho con của ngươi đem võ quán truyền cho ta, ngươi nói thế nào?"
'Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước đáp ứng hắn, sau đó dựa vào Liễu đại nhân hỗ trợ, tựu cho hắn định cái sát nhân cướp bóc tội.' nội tâm nghĩ đến như thế nào đối phó Tả Chí Thành phương pháp, Tiêu Cảnh Dương sắc mặt khó xem nhẹ gật đầu.
"Đã đáp ứng tựu tốt." Tả Chí Thành ngẩng đầu lại nhìn chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Như vậy từ hôm nay trở đi, sư phụ ta Tưởng Thiên Chính chính là Tân Lục võ thuật hiệp hội hội trưởng, ta chính là phó hội trưởng, không biết chư vị có ý kiến gì sao?"
Trầm mặc như chết, ngoại trừ trên mặt đất những cái kia thương binh đám bọn chúng kêu rên, không có bất kỳ người trả lời Tả Chí Thành vấn đề. Tả Chí Thành quét mắt một vòng, sở hữu tất cả người bị hắn chứng kiến, cũng nhịn không được cúi đầu, không dám cùng hắn đối mặt.
"Đã không có người phản đối, cái kia chính là đều đồng ý rồi." Tả Chí Thành vỗ vỗ Tiêu Cảnh Dương bả vai: "Ta ngày mai tới tiếp thu võ quán, sau đó khai mở một cái hội, các vị đừng quên tới tham gia, ngày mai sẽ quyết định thoáng một phát chúng ta võ thuật hiệp hội kế tiếp phát triển phương châm."