Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Tân Lục giang hồ liền nghênh đón liên tiếp kịch liệt biến hóa.
Trong khách sạn, Hồng Nhật Tăng chính nhắm mắt ngồi, lúc trước đi theo phía sau hắn đệ tử chi một, vũ khí là mảnh kiếm áo trắng công tử vẻ mặt cung kính mà đi vào cửa phòng.
Công tử kia khom người nói ra: "Sư phó."
Hồng Nhật Tăng như cũ nhắm mắt, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Như thế nào?"
"Không chịu nổi một kích, dù sao chỉ là chút ít tiểu lâu la mà thôi." Công tử kia nói ra: "Mấy ngày nay, chúng ta đã đập phá bảy gia võ quán nhãn hiệu, ta xem có ít người muốn ngồi không yên."
Hồng Nhật Tăng thản nhiên nói: "Không sao, chỉ cần chúng ta ít giết người, Ảnh Tử binh đoàn bên kia chỉ biết nhẫn."
"Sư phó nói rất đúng." Công tử kia con mắt quay tròn, còn nói thêm: "Thế nhưng mà sư phó, những cái kia võ quán chiêu bài bị nện, người bị phế sạch, tuy nhiên khai mở không nổi nữa. Nhưng La Sát chết thảm như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha bọn hắn?"
"Buông tha?" Hồng Nhật Tăng mở mắt, trong hai mắt huyết quang lóe lên rồi biến mất, như là nồng đặc huyết dịch đem đồng tử của hắn bao trùm: "Đợi giết Quỷ Quyền, bọn hắn hết thảy đều muốn chôn cùng."
Công tử ca nở nụ cười, hắn hiểu được Hồng Nhật Tăng ý tứ, đối phương chỉ là không hy vọng vừa lên đến liền cùng với Ảnh Tử binh đoàn xung đột trực tiếp, cho nên lựa chọn minh tu sạn đạo ám độ trần thương.
Nhưng vào lúc này, khách sạn đại môn truyền đến từng cơn ồn ào thanh âm.
Áo trắng công tử nở nụ cười, trên mặt hiện ra một mảnh âm tàn: "Sư phó, xem ra những cái kia võ quán tạp chủng liên hợp lại rồi."
"Ân." Nói xong câu đó, Hồng Nhật Tăng liền tại lần nữa nhắm mắt không nói. Tiến nhập lão tăng nhập định trạng thái. Tựa hồ hoàn toàn không có đem chuẩn bị phát sinh sự tình để ở trong lòng. Trên thực tế mấy ngày qua bốn phía đá quán, dỡ xuống võ quán chiêu bài, cũng chính là của hắn năm cái đồ đệ thay phiên tại làm, chính hắn là không thể nào tự mình làm loại chuyện nhỏ nhặt này đấy.
...
Bên kia, một gã hơn ba mươi tuổi trung niên nam tử, tại hơn 100 vị võ quán sư phó cùng học viên túm tụm, hướng phía khách sạn đi đến.
Hắn đúng là Tự Tại quán Tân Lục phân quán quán chủ, Hà Minh Hải.
Giờ phút này hắn, mang trên mặt một tia đặc hữu kiêu ngạo, đứng tại trước khách sạn đại môn. Đối với người chung quanh hỏi: "Lâm sư phó. Đám kia nháo sự người ngoài, tựu ở tại chỗ này sao?"
"Vâng." Một gã một tay gãy đi, bị băng bó lại võ sư oán hận nói: "Ta tận mắt nhìn thấy bọn hắn tiến vào đây. Đám này súc sinh, luận võ không tính. Còn ra tay ngoan độc. Hơi một tí phế người tay chân. Hà sư phó ngươi nhất định phải vì chúng ta chủ trì công đạo a!"
Hà Minh Hải đến Tân Lục về sau, luôn luôn chú ý thu mua nhân tâm, muốn thu phục toàn bộ Tân Lục võ thuật giới, tại trước mắt cha mình làm ra điểm thành tích. Trước mắt có người ngoài đến Tân Lục nháo sự, đối với hắn mà nói quả thực là không thể tốt hơn.
Bất quá một phen lòng đầy căm phẫn phê phán về sau, hắn hay vẫn là quay đầu nhìn phía một bên A Phi, hỏi: "A Phi, Tả sư phó còn không tới được sao?"
A Phi có chút xấu hổ nói: "Sư huynh hắn mấy ngày nay vừa vặn muốn đi một chuyến xa nhà, tạm thời về không được."
"Úc, như vậy a."
Bất quá người chung quanh nhìn về phía A Phi ánh mắt lại rõ ràng không tin. Khi nào đi không tốt, hết lần này tới lần khác tại thời điểm mấu chốt như vậy lại đi.
Có người xì xào bàn tán nói: "Hừ, cứ như vậy còn muốn làm hội trưởng? Ta xem không phải là đi xa nhà, là sợ trốn đi a."
Có người xem cuộc chiến cảm khái nói: "Cũng không thể trách hắn, ta xem qua mấy cái người kia xuất thủ, thâm bất khả trắc a, so Tả Chí Thành còn lợi hại hơn nhiều. Chỉ sợ không phải cái gì người bình thường."
Có người suy đoán nói: "Không phải người bình thường? Chẳng lẽ là cái nào giang hồ môn phái đệ tử?"
"Chỉ sợ là vậy, bằng không thì ngươi xem mấy cái lão giang hồ không phải đều trốn đi? Hiện tại chỉ có dựa vào Hà sư phó rồi, dù sao hắn có Tự Tại môn bối cảnh, chắc có thể làm cho đối phương biết khó mà lui."
"Cái kia còn phải nói, Hà sư phó thế nhưng mà được Tự Tại quán chân truyền đấy." Một gã Tự Tại quán đệ tử nói ra: "Xem như tại Hải Kinh, Hà sư phó võ công đều có thể đứng vào trước 15."
Hải Kinh, chính là nam vịnh khu vực thủ phủ, cũng là nơi đặt Tự Tại quán tổng quán.
A Phi tự nhiên cũng đã nghe được những người này xì xào bàn tán, nhìn xem Hà Minh Hải vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười bộ dạng, cũng chỉ có thể chịu đựng trong bụng cơn tức này, trong nội tâm thầm mắng vài tiếng hỗn đãn.
Vừa lúc đó, một gã eo đeo mảnh kiếm, khuôn mặt hơi có chút âm nhu nam tử trẻ tuổi theo khách sạn cửa lớn đi ra.
Hắn vừa đi ra, liền dẫn một mảng lớn võ sư cùng các học viên tình cảm quần chúng bắt đầu mãnh liệt.
Có người chỉ vào hắn hô: "Chính là hắn! Chính là hắn đả thương Hầu sư phó! Cắt đứt Hầu sư phó ngón cái."
"Đánh chết hắn!"
"Cho hắn biết chúng ta không phải dễ trêu đấy!"
Nam tử cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Rác rưởi là rác rưởi, các ngươi chỉ biết một loạt mà lên sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi lập lại lần nữa!"
Chứng kiến người chung quanh làm bộ muốn lao lên bộ dạng, nam tử trong ánh mắt lộ ra một tia nhàn nhạt sát khí.
Đúng lúc này, Hà Minh Hải đi ra: "Vị huynh đài này không phải quá mức hùng hổ dọa người rồi hả? Đời ta người tập võ, tu võ trước tu đức, các hạ một đoàn người những ngày này, chẳng những hủy đi người khác chiêu bài, phế người võ công, làm việc nhưng lại quá mức độc ác rồi."
"Hà Minh Hải?" Nam tử kia cười nhạt một tiếng: "Tràng diện lời nói cũng không sai, chỉ là không biết ngươi đã học được cha của ngươi mấy thành công phu. Đừng nói nhảm, muốn lên tựu lên đi, các ngươi những cái này mặt hàng, ta cũng không có ý định lãng phí thời gian."
Hà Minh Hải nhướng mày, nếu như không phải chung quanh người quá nhiều, hắn đã sớm chửi ầm lên rồi, nhưng giờ phút này hắn chỉ là chậm rãi đi tới: "Đã các hạ như thế gian ngoan mất linh, ta ngươi đành phải đánh một trận rồi.
Ngươi xuất kiếm a."
"Xuất kiếm?" Cái kia áo trắng công tử sắc mặt cứng lại, tiếp lấy cười ha hả: "Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách lại để cho ta xuất kiếm sao? Đối phó loại người như ngươi nuông chiều từ bé thiếu gia, ta dùng một tay là đủ rồi."
Hà Minh Hải cuộc đời này ghét nhất chính là bị người nói hắn dựa vào gia đình, giờ phút này nghe đối phương lời nói này, trên mặt lúc trắng lúc xanh: "Hảo hảo hảo, ngươi đợi tí nữa đừng hối hận là được."
Khách sạn mái nhà, ba nam một nữ vẻ mặt không thú vị mà đánh giá cửa lớn võ đấu.
Bạch U Linh sắc mặt băng linh như là cương thi, A Hải một tay nắm cái cằm, trên mặt tất cả đều là vẻ khinh thường. Còn có hai tên nam tử tướng mạo nhưng lại có chút tương tự, chỉ là một người lưng cõng đại đao, một người trên lưng vác lấy vài cái súng kíp, hai người đều vẻ mặt cười toe toét mà nhìn xem đại môn phương hướng.
Trên lưng đeo súng nam tử cười nói: "Ca ca, ngươi nói đại sư huynh giải quyết bọn hắn muốn dùng bao lâu?"
"Ai biết được, cái này muốn xem đại sư huynh tâm tình." Vác trên lưng lấy một cây đại đao nam tử ha ha cười nói: "Lại không thể giết bọn chúng đi, đoán chừng cần mười cái hô hấp a.
Bất quá bọn này phế vật hoàn toàn chính xác không có gì đáng xem, cũng không biết cái kia Quỷ Quyền sẽ mạnh bao nhiêu."
Trên lưng đeo súng đệ đệ nói ra: "Có thể đem U Linh tỷ tay kéo xuống, đoán chừng như thế nào cũng cùng chúng ta không kém bao nhiêu."
Bạch U Linh sắc mặt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Vũ Văn... Ngươi muốn chết?"
"Hắc hắc hắc hắc, chỉ đùa một chút nha." Được xưng là Vũ Văn đệ đệ nói ra: "Cái kia Quỷ Quyền nhất định rất lợi hại a, nhị sư huynh ngươi cứ nói đi?"
A Hải hừ lạnh một tiếng: "Quỷ Quyền do ta giải quyết, làm thịt hắn về sau, ta sẽ khiêu chiến Minh Hà."
"Úc!" Vũ Văn huynh đệ kích động nói: "Thế kỷ đại chiến sao?"
Ngay tại lúc đó, trên đường phố thi đấu đã tiếp cận khâu cuối cùng, liền mười cái hô hấp đều chưa dùng tới, Hà Minh Hải đã nửa quỳ trên mặt đất.