Một người một xà trong lòng đất động quật một phen đại chiến, nương theo lấy ầm ầm tiếng nổ, quả thực là cát bay đá chạy.
Trùng thiên bụi mù cũng cơ hồ hiện đầy hơn phân nửa động quật, Tả Chí Thành quần áo đã là một mảnh lam lũ. Nhưng Minh Vương xà trên thân thể cũng xuất hiện đại quy mô tổn thương, thân thể tốc độ cùng lực lượng cơ hồ chỉ có lúc bắt đầu bảy thành rồi.
Rốt cục tại một lần gào rú về sau, Minh Vương thân rắn cuồng nhảy lên, chui vào lối ra trong địa đạo.
Nó chính thức muốn bắt đầu chạy trốn rồi.
Mà chứng kiến nửa người đều chui vào đường hành lang Minh Vương xà, Tả Chí Thành triển khai kiếm thế, cách không một kiếm hướng phía Minh Vương xà cái đuôi nhanh đâm mà đi. Nương theo lấy một kiếm này đâm ra, trong không khí vang lên kinh người tiếng rít, một kiếm này tốc độ cực nhanh, như là bầu trời lôi đình hiện lên, khiến cho không khí tiếng rít thậm chí tại trong toàn bộ động quật đều qua lại quanh quẩn.
Cái này tại trong mắt người bình thường, đã là nhanh chóng như thiểm điện một kiếm, thế nhưng mà tại bên trong Minh Vương xà cảm giác, đây càng là mang theo đóng băng vạn vật, chung kết thiên địa hàn ý, hướng phía thân thể của mình điên cuồng cuốn tới.
Cùng lúc đó, không khí tiếng rít thanh âm không ngừng chấn động, tựu như là lăng không tạo ra một đạo sấm sét. Thậm chí so bình thường thời tiết dông tố sấm sét âm thanh còn muốn vang dội, còn muốn khủng bố.
Một chiêu này Đạn Chỉ Băng Lôi, chính là lấy đông lôi chi ý, cái gọi là thiên đông lôi, địa tất chấn. Mùa đông sét đánh tự nhiên là dị tượng, từ xưa đến nay liền bị cho rằng là không may, là Thiên phạt, là thiên hạ loạn tượng sắp hiện ra dấu hiệu.
Mà trong Đạn Chỉ Băng Lôi, chính là lấy đông lôi chi ý cảnh, đã có trời đông giá rét tàn khốc, cũng có lôi đình uy nghiêm.
Một kiếm một lôi tầm đó, Minh Vương thân rắn lực lượng tinh thần oanh thoáng một phát bạo tán ra, thậm chí liền bên ngoài thân màu đen hỏa diễm hình dạng tâm cảnh, Hắc Khủng Ngục đều tại triệt để tiêu tán, mà trên thân thể tổn thương càng thêm đáng sợ, hắn cảm giác được máu của mình tựa hồ cũng trực tiếp đông cứng, đình chỉ lưu chuyển.
Kinh người tiếng kêu theo trong động quật truyền đi ra, tiếp lấy chính là đất rung núi chuyển cảnh tượng.
...
Một gã thân mặc màu đỏ tơ lụa quần áo, toàn thân nhưng có chút đầy bụi đất nữ tử, đang tại trong núi rừng nhanh chóng tiến lên.
Khuôn mặt của nàng nhìn về phía trên phi thường kiều mỵ, làn da non như là ngọc thạch. Nhưng một chân bên trên giầy đã mất, chỉ có thể trần trụi một chân tại trong núi rừng tiến lên. Có thể nhìn ra được, làn da của nàng vốn bảo dưỡng rất tốt, trắng nõn bàn chân nhìn về phía trên cơ hồ là cỡ lớn bản hài nhi đồng dạng.
Nhưng là thời gian dài tại trong núi rừng hành tẩu, thậm chí tùy tiện một mảnh lá cây đều có thể tại nàng cái này kiều nộn da thịt lưu lại một đạo dấu đỏ. Chân của nàng cơ hồ đều là từng đạo vết thương. Còn có mùa đông mang đến tổn thương.
Thế nhưng dù cho chân của nàng không ngừng truyền đến kịch liệt đau nhức, bờ môi đông lạnh được cơ hồ phát tím, nhưng trong ánh mắt như cũ tràn đầy kiên định, cắn răng từng bước một mà hướng phía trước đi đến.
Thậm chí có thể gặp nàng khóe mắt còn có chưa khô vệt nước mắt, thậm chí trong hốc mắt còn có nước mắt tại đảo quanh.
Nàng gọi Hàn Tái Nhi, là Ảnh Tử binh đoàn thành viên.
'Sư huynh bọn hắn đều chết hết.'
'Ta nhất định phải sống sót!'
'Nhất định phải sống sót!'
Nàng từ nhỏ là bị mọi người sủng ái tiểu công chúa, dù cho gia nhập Ảnh Tử binh đoàn về sau, thủ trưởng cùng các sư huynh đều phi thường chiếu cố nàng, cơ bản chỉ cho nàng làm một ít đơn giản nhất nhiệm vụ.
Cho nên võ công của nàng mặc dù không tệ, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ. Cũng khuyết thiếu hung ác.
Vốn Ảnh Tử binh đoàn cùng Địa Ngục môn xung đột, nàng tuy nhiên bị phái đến Tân Lục địa khu tiếp viện, nhưng cũng chỉ là tít mãi bên ngoài. Địa Ngục môn thế lực yếu nhất địa phương.
Nhưng là làm sao lại nghĩ đến, vậy mà cái này đều có thể gặp được đối phương chủ lực cao thủ.
Hàn Tái Nhi đồng bạn, sư huynh, sư tỷ đã vì cứu nàng mà lưu lại tử chiến rồi, nàng một người liều mạng trốn thoát, nhưng là như cũ có truy binh theo sát. Nàng đã thời gian rất lâu không có nghỉ ngơi. Nếu như không phải là vừa rồi phát sinh một hồi địa chấn, nàng cơ hồ đã bị bắt được.
Nhưng vừa mệt vừa đau cũng so ra kém trong nội tâm nàng khó chịu, nàng vô cùng thống hận lấy chính mình nhỏ yếu.
Bình thường tại sao phải tốn nhiều thời gian như vậy đi ăn diện, tại sao phải mặc loại này xinh đẹp nhưng lại vướng víu quần áo. Vì cái gì không dùng nhiều thời gian hơn đi luyện công. Không dùng nhiều chút ít thời gian đi học tập dã ngoại tác chiến, vùng núi sinh tồn tri thức.
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ tại phía sau của nàng cách đó không xa vang lên.
Một tia sợ hãi trong mắt của nàng hiện lên. Chẳng quan tâm thân thể mệt nhọc cùng đau đớn, nàng điên cuồng mà chạy đi. Các loại cục đá, nhánh cây tại nàng kiều nộn bàn chân xẹt qua. Lưu lại đạo đạo màu đỏ miệng vết thương.
Nàng nhướng mày, nhịn không được thoáng giảm tốc độ. Nhưng là vừa nghĩ tới các sư tỷ rơi vào trong tay đối phương kết cục, nghĩ đến các nàng trong ánh mắt tuyệt vọng cùng trống rỗng, nàng tựu cắn răng, lần nữa gia tốc.
Cái này cũng đã tạo thành nàng trên chân miệng vết thương mở rộng, vỡ toang.
Đột nhiên nàng phát ra oa một tiếng kêu sợ hãi, cả người một cái giẫm hụt, đã theo một cái dốc nhỏ lăn đi xuống.
Lần này ngã khiến thân thể nàng đều muốn rời ra từng mảnh. Đầu mơ mơ màng màng mà xoay người đứng lên, Hàn Tái Nhi rồi lại lần nữa phát ra một tiếng thét.
Tại trước mắt của nàng, là một đầu đường kính chừng 3-4m cự xà thân thể. Cự xà cuộn mình, giống như đã chết nằm ở trước mặt Hàn Tái Nhi. Nhưng dù cho như vậy, đối phương hình thể nhìn về phía trên như cũ giống một tòa núi nhỏ đồng dạng khổng lồ.
Kêu sợ hãi đồng thời, Hàn Tái Nhi đã bưng kín miệng của mình.
Nàng ánh mắt quét một lần, liền phát hiện phía trước cự xà, còn có một gã nam tử khoanh chân ngồi. Nam tử tóc dài, mang theo bịt mắt. Thân thể nhìn về phía trên phi thường cường tráng, nhưng là sắc mặt tái nhợt, tựa hồ là bị thương.
Đúng lúc này, trên sườn núi lại truyền tới thanh âm, Hàn Tái Nhi quay đầu lại đi, vài đạo màu đen bóng dáng chậm rãi hiển hiện.
. . .
Trong rừng cây trên một mảnh đất trống, khắp nơi đều là các chủng các dạng thi thể, huyết dịch trút trên mặt đất, cơ hồ tạo thành cỡ nhỏ đường nước.
Hắc y nhân thủ lĩnh là một gã đầu đầy bím tóc đại hán, cái này bím tóc đại hán dùng tay nắm lấy trước mắt một nữ tử cái cằm, hơi chút nhéo nhéo, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
"Công phu không sai sao? Ta thích nhất võ công tốt nữ nhân."
Nữ nhân này tướng mạo có phần xinh đẹp, đặc biệt là quanh năm luyện võ, có một đôi thon dài thẳng tắp đùi, tại tăng thêm thân thể bị dây thừng trói chặt, lại cố ý nổi bật bộ ngực cùng bờ mông đường cong, xem bím tóc đại hán tâm ngứa khó nhịn.
"Phi!"
Nữ tử lạnh lùng mà trừng mắt nhìn hắn, đem một ngụm nước bọt nhả tại mặt của đối phương. Đồng bạn của nàng bị toàn bộ giết sạch, đối phương lưu lại nàng một người, cũng chẳng qua là muốn lăng nhục nàng mà thôi.
BA~ một tiếng, bím tóc đại hán trực tiếp tại trên mặt của nàng để lại một đạo dấu đỏ, một bên lau nước miếng, một bên cười lạnh nói: "Hy vọng ngươi buổi tối hôm nay còn có sức mạnh như vậy. Đợi đồng bạn của ngươi được đem tới, ta một cái đánh hai người các ngươi. . . Hắc hắc hắc hắc."
Đúng lúc này, vài tên hắc y nhân từ đằng xa lao đến, một người trong đó trên lưng, còn vác một thân hồng trang Hàn Tái Nhi.
Thấy một màn như vậy, bị trói lại nữ tử mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Thả nàng! Buổi tối ta cùng ngươi! Tùy ngươi muốn thế nào!"
Bím tóc đại hán nghe vậy cười lên ha hả: "Có thể sử dụng hai cái, ta tại sao phải dùng một cái. Ta chẳng những muốn dùng, đám này huynh đệ cũng toàn bộ đều muốn dùng a."
Chung quanh nam tử áo đen bọn chúng tất cả đều ha ha phá lên cười, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn xem Hàn Tái Nhi cùng bị trói lại nữ tử.
Bất quá bắt Hàn Tái Nhi nam tử áo đen, có một gã đi tới bên cạnh bím tóc đại hán, báo cáo: "Đại nhân, chúng ta vừa rồi còn chứng kiến. . ."
"Vừa rồi địa chấn khả năng chính là bọn họ làm ra đến đấy."
"Có cao thủ cùng cổ thú tranh đấu, lưỡng bại câu thương?" Mái tóc đại hán trong hai mắt dị sắc liên tục, hưng phấn mà nói ra: "Đi, toàn bộ cùng ta đi qua. Lớn như vậy cổ thú, làm thành Linh Năng đồ ăn có thể có bao nhiêu? Còn có cái kia có thể cùng cổ thú tác chiến nam nhân, nhất định là cao thủ, bắt lấy hắn tra tấn bức cung, lại để cho hắn đem võ công toàn bộ giao ra đây."