Tả Chí Thành lúc này mặt không có chút máu, toàn thân cơ hồ tình trạng kiệt sức, hắn xương sườn, xương ngực, xương tay đều gãy đi vài căn, hiện tại miễn cưỡng chính mình vận dụng cơ bắp dùng sức, đè ép lại cùng một chỗ. Nhưng nhìn xem bảy tám mét bên ngoài Hủy Diệt Pháp Vương, khóe miệng của hắn cũng lộ ra cười lạnh.
Chỉ thấy cái kia Hủy Diệt Pháp Vương một tay bụm lấy chính mình mắt phải, toàn thân cơ bắp không ngừng run rẩy, trong miệng càng là phát ra hồng hộc kịch liệt tiếng thở dốc, giống như là một cái cự đại ống bễ đồng dạng.
Hiển nhiên vừa rồi liên tục bộc phát, với hắn mà nói cũng là cự đại gánh nặng. Nhưng trí mạng nhất, lại là vừa rồi Tả Chí Thành vậy mà dùng Thần Quang kiếm bắn trúng hắn một con mắt khác.
Nhắm mắt, quay đầu, hoặc là mặt khác bất luận cái gì động tác tốc độ, đều khó có khả năng so ánh sáng nhanh hơn đấy. Cho nên chỉ cần nhắm trúng, như vậy Thần Quang kiếm tại trong một mét phạm vi, cơ hồ là tất trúng đấy.
Ngay tại vừa rồi Hủy Diệt Pháp Vương bộc phát toàn lực, muốn đưa Tả Chí Thành vào chỗ chết thời điểm, nhưng cũng là lúc Tả Chí Thành tìm cơ hội cho hắn một kích trí mạng.
Lúc mạnh nhất, chính là lúc yếu nhất.
Đáng tiếc chính là Hủy Diệt Pháp Vương cơ hồ tại con mắt bị thương đồng thời, lập tức tựu nhắm mắt lại, cho nên chỉ là ánh mắt bị tổn thương, mù một con mắt, vẫn chưa có chết mất.
Bất quá hắn hiện tại một con mắt bị hao tổn, một con mắt bị đốt thành thủy tinh, ít nhất trước mắt mà nói, là hoàn toàn nhìn không tới bất kỳ vật gì rồi.
"Hảo hảo hảo, Tả Chí Thành, không uổng công chúng ta coi trọng ngươi như vậy, nếu để cho ngươi tiếp tục phát triển đi xuống mà nói, đích thật là bổn môn họa lớn trong lòng. Khá tốt cũng may, ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Xem như ta mù, ngươi bây giờ cũng không thể nào là đối thủ của ta."
Nói xong, hắn giơ chân lên, dựa theo lúc trước trong trí nhớ Tả Chí Thành phương hướng, sải bước đi ra ngoài. Tiếp theo là bước thứ hai. Đông đông đông tiếng bước chân, tựu như là tử thần tại gõ cửa đồng dạng, từng điểm từng điểm hướng phía Tả Chí Thành xông qua.
"Hương Hủy, ngươi đi cứu hắn! Đem hắn kéo qua đến!" Thanh Nguyệt Khâu nói xong, ngón tay huy động. Ảnh Binh vệ đã lần nữa hướng phía Hủy Diệt Pháp Vương thân thể đánh tới. Lại bị đối phương nghe phong phân biệt vị, tùy tùy tiện tiện cho đập tản.
Chỉ có một số nhỏ rơi vào Hủy Diệt Pháp Vương bên ngoài thân, xì xì rung động. Bất quá như vậy công kích quấy nhiễu, cũng hoàn toàn chính xác kéo chậm Hủy Diệt Pháp Vương tốc độ.
Tả Chí Thành nhìn đến đây, tứ chi chạm đất, cố nén trên thân thể kịch liệt đau đớn. Như là một đầu phủ phục con báo đồng dạng, hướng phía Đường Hương Hủy bò đi.
Hắn hiện tại thân thể, bất luận là bên ngoài hay vẫn là bên trong, cơ hồ đều nát như một cái bao tải rách. Lại bằng vào cường đại cơ bắp lực lượng cùng ý chí lực mà nghẹn lấy một hơi. Đem nghiền nát cốt cách cùng nội tạng đè ép dán lại tại nguyên bản vị trí, dùng người bình thường tốc độ chạy bộ, cực kỳ nhanh hướng phía Đường Hương Hủy chạy tới.
Bên kia Hủy Diệt Pháp Vương tuy nhiên nhìn không thấy, nhưng là nghe được động tĩnh, cũng lập tức mở ra bước chân, đuổi tới.
"Phân hai bên chạy!" Tả Chí Thành lôi kéo Đường Hương Hủy cánh tay, tiếp lấy dùng sức hất lên, hai người đã phân biệt hướng về ngược nhau chạy đi.
Hủy Diệt Pháp Vương hơi sững sờ. Tuy nhiên hắn có thể nghe phong phân biệt vị, nhưng mù là mù, hai người phân biệt hướng hai cái phương hướng chạy trốn. Hắn trong khoảng thời gian ngắn căn bản cũng không biết một bên nào là Tả Chí Thành.
Ngay tại hắn như vậy hơi sững sờ thời điểm, hai bên cũng đã chạy ra hơn 10m. Đồng thời, xa xa trên quan đạo, truyền đến từng tiếng vó ngựa.
Một tiếng rít như là cuồng phong cuốn tới: "Thanh Nguyệt Dương ở đây, ba vị Pháp Vương hữu lễ rồi."
Nghe thanh âm này, Hủy Diệt Pháp Vương trên mặt thần sắc liên tiếp biến hóa, giãy dụa, Tả Chí Thành cùng Đường Hương Hủy đã càng chạy càng xa. Hắn cuối cùng phát ra một tiếng không cam lòng điên cuồng hét lên.
Dùng hắn hiện tại trạng thái, tuy nhiên có thể giết chết Tả Chí Thành. Nhưng là mù mất một con mắt, một con mắt khác cũng tạm thời nhìn không thấy, một khi bị Ảnh Tử binh đoàn bao vây, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ thấy bên trên thân thể của hắn tái nhợt sắc nhanh chóng tán đi, cả người mãnh liệt di động, tránh chuyển xê dịch tầm đó, liền chui vào một bên trong rừng cây biến mất không thấy. Bên kia cùng Minh Vương xà đại chiến đến bây giờ Đạo Ngọc Pháp Vương, nghe được Hủy Diệt Pháp Vương cái này gầm lên giận dữ về sau, cũng bỏ qua rồi Minh Vương xà, hướng phía trong rừng cây tháo chạy, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Minh Vương xà gào rú một tiếng mang theo vẻ mặt uể oải bò tới, lúc trước cùng Đạo Ngọc Pháp Vương chiến đấu, hắn thân thể không có bị thương, nhưng là tinh thần lại bị đối phương luân phiên oanh tạc qua.
Nó đem Tả Chí Thành thân thể kéo đến trên lưng của mình. Hiện tại Tả Chí Thành là trước nay chưa từng có suy yếu, lúc này mới mệnh lệnh Minh Vương xà bảo vệ mình.
Sau một lát, hơn 100 tên mặc màu đen lân giáp, khoá đao cầm thương kỵ binh đã đem Tả Chí Thành bọn người vây lại. Cái đội kỵ binh này động tác đều nhịp, tràn đầy hùng tráng khí thế, xem xét chính là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm huấn luyện lực sĩ.
Tả Chí Thành nhìn đến đây, Ảnh Tử binh đoàn dĩ nhiên cũng có loại này bộ đội, xem ra vị này nam vịnh tuần đốc, dã tâm cũng tuyệt đối không nhỏ.
Cái này đội kỵ binh bên trong, cầm đầu chính là một gã thân thể thon dài, mặt như quan ngọc nho nhã nam tử. Nam tử kia thân mặc áo bào trắng, cầm trong tay ngân thương, xem xét là tư thế hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, như là trong kịch nhân vật chính đồng dạng.
Hắn đúng là Thanh Nguyệt Khâu phụ thân, Ảnh Tử binh đoàn đoàn trưởng, Thanh Nguyệt Dương. Ánh mắt của hắn quét qua thi thể trên đất, còn có xa xa cái kia như là núi nhỏ đồng dạng Minh Vương xà thời điểm, trong ánh mắt thỉnh thoảng mà tản mát ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Nguyệt Khâu tắc thì nhanh chống tiến lên, đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một phen. Nghe tới Tả Chí Thành một người độc đấu Hủy Diệt Pháp Vương cùng Chuyển Luân Pháp Vương, hơn nữa giết chết một người, đánh lui một người thời điểm, một mảnh hấp khí thanh từ chung quanh bọn kỵ binh vang lên.
Trong khoảng thời gian này ba vị Địa Ngục môn Pháp Vương nhiều lần tập kích Ảnh Tử binh đoàn cao tầng, đối với thực lực của bọn hắn, Ảnh Tử binh đoàn cao thấp cũng là phi thường hiểu rõ. Đối thủ cường đại như thế, lại bị Tả Chí Thành một đối hai lại giết chết một cái.
Giờ phút này bọn hắn nhìn về phía Tả Chí Thành ánh mắt, lập tức tựu trở nên phi thường bất đồng. Đặc biệt là đã biết cái này như núi nhỏ đồng dạng cự xà, cũng là sủng vật được Tả Chí Thành hàng phục về sau, càng là sợ hãi thán phục không thôi.
"... Tả Chí Thành hiện tại bị thương, nhất định phải trị liệu."
Thanh Nguyệt Dương nhẹ gật đầu, hướng phía Tả Chí Thành nhìn lại: "Tả huynh, sự cấp tòng quyền, lời nói thừa thải cũng không muốn nói nhiều. Ngươi trước kỵ ta con ngựa này vào thành, ta lập tức liền đem nội thành bác sĩ giỏi nhất đưa tới."
"Ta không cần vào thành." Tả Chí Thành sắc mặt tuy nhiên tái nhợt, nhưng là trong đôi mắt kiên nghị như cũ không có tán đi: "Minh Vương xà sẽ cùng ở bên cạnh ta, các ngươi giúp ta tại vùng ngoại thành an bài một tòa trang viên, lại để cho bác sĩ đến trong trang viên cho ta trị liệu."
Hắn hiện tại cơ hồ là yếu ớt tới cực điểm, tự nhiên không có khả năng tùy tiện tin tưởng Ảnh Tử binh đoàn, đem tánh mạng của mình giao tại trên tay đối phương. Hơn nữa hắn nhìn Thanh Nguyệt Dương một cái, đối phương cơ thể cường độ ước chừng là màu da cam 20%, cũng là Luyện Khí đại thành, cũng không biết có hay không đạt tới Nhân tướng, nhưng dù cho không có, cũng hoàn toàn có thể uy hiếp được hắn hiện tại rồi.
Thanh Nguyệt Dương nghe vậy nhíu nhíu mày, bất quá vẫn là đáp ứng nói: "Ta hiểu được, tại đây hướng bắc đi mười lăm dặm, có một chỗ trang viên, Tả huynh ngươi có thể tại đó chữa thương." Tiếp lấy hắn lại phân phó vài tên kỵ sĩ đi Hải Kinh triệu tập bác sĩ, chính mình liền dẫn hơn trăm vị kỵ sĩ, hộ tống bên trên Minh Vương xà Tả Chí Thành, hướng phía trang viên tiến đến.