Cái kia keng keng keng keng thanh âm có chút mất trật tự, lúc dài lúc ngắn, hơn nữa từ xa đến gần, nghe giống như là một đứa bé tại lung tung gõ chiêng, vội vàng mà chạy hướng Tả Chí Thành bọn hắn đồng dạng.
Thế nhưng mà nơi này là dưới mặt đất hơn 500 mét không gian, lại làm sao có thể sẽ có tiểu hài tử, tại sao có thể có tiếng chiêng đâu này?
Thẩm An An cau mày nói: "Chẳng lẽ chúng ta bất tri bất giác xúc động cái gì cơ quan?"
"Không giống." Tả Chí Thành nói ra: "Muốn xúc động mà nói, vì cái gì ta lần thứ nhất xuống không có xúc động?"
"Có phải hay không là phi kiếm xuống nước khiến cho?" Thanh Nguyệt Khâu nói ra.
Lý Tầm Nhất đáp: "Ta đều là một đường dọc theo thạch bích góc độ mà đi, cũng không có cảm giác đụng phải cái gì."
"Đừng đoán bậy." Tả Chí Thành hai mắt chăm chú nhìn trên thạch bích: "Mặc kệ là vật gì, hắn tại hướng chúng ta bên này đã chạy tới, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh."
Tả Chí Thành nói không sai, rơi vào trong tai mọi người keng keng keng keng tiếng vang càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng dồn dập, thật giống như đập vào trong lòng của bọn hắn đồng dạng, lại để cho bọn hắn nhịn không được khẩn trương lên.
"Ba người các ngươi trốn đằng sau ta." Tả Chí Thành nói ra: "Ngươi nhanh lên đem thanh phi kiếm thu lại." Hiện tại Lý Tầm Nhất phi kiếm vẫn còn dưới mặt nước, tự nhiên chỉ có thể dựa vào Tả Chí Thành làm chủ lực rồi.
Tựu chứng kiến Lý Tầm Nhất, Thanh Nguyệt Khâu cùng Thẩm An An trốn ở sau lưng Tả Chí Thành, bốn người cùng nhau khẩn trương nhìn xem cái kia đen như mực đường hành lang, nghe bên tai truyền đến càng ngày càng kịch liệt keng keng thanh âm, mà theo tiết tấu càng ngày càng kịch liệt, thanh âm kia cường độ lại càng ngày càng thấp.
Rốt cục, ở cái này dồn dập tiếng gõ cơ hồ đến một cái cực hạn về sau, keng keng keng keng thanh âm đột nhiên biến mất.
Lần này thanh âm đột nhiên biến mất, hiển nhiên càng thêm lại để cho mọi người khẩn trương. Thật giống như trong bóng tối có một cái vô hình dã thú, đang tại nhìn xem bọn hắn đồng dạng.
Sau một khắc, một vòng ngân quang đột nhiên xuất hiện ở trong mắt mọi người, tại Tả Chí Thành ngọn đèn chiếu xạ, một thanh khảm đao từ giữa không trung rơi xuống. Tả Chí Thành cơ hồ là phản ứng đầu tiên, phi thân nhảy lên, liền hướng phía trên thạch bích nhảy xuống, một tay chụp tới liền đem khảm đao cầm trong tay.
Hiển nhiên vừa rồi tiếng vang, đều là cái thanh này khảm đao theo lòng đất thông đạo bên trên một đường rơi xuống, hơn nữa không ngừng va chạm thạch bích phát ra tiếng vang. Về phần va chạm tiết tấu càng ngày càng dồn dập. Tự nhiên là hắn va chạm biên độ càng ngày càng nhỏ, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh tạo thành đấy.
Tả Chí Thành nhảy trở về bệ đá, nhìn xem trong tay nhíu mày không nói.
Thẩm An An cùng Thanh Nguyệt Khâu cũng đi tới, Lý Tầm Nhất tắc thì y nguyên tại thao tác phi kiếm.
Hai người chứng kiến Tả Chí Thành trong tay khảm đao nói ra: "Tại sao có thể có khảm đao rơi xuống?"
"Chẳng lẽ đây là A Hổ tiểu tử kia ném đi vào hay sao?" Thẩm An An tức giận nói: "Tiểu tử này có bị bệnh hay không, hù chết lão nương rồi. Hơn nữa hắn không sợ nện trúng chúng ta sao?"
Tả Chí Thành nhìn xem trong tay khảm đao lại trầm ngưng không nói: "A Hổ không giống như là sẽ làm ra loại trò đùa này." Nói xong. Hắn vừa chỉ chỉ khảm đao lưỡi đao: "Hơn nữa các ngươi xem cái thanh này khảm đao lưỡi đao."
Ngay tại Tả Chí Thành chỉ mấy cái địa phương, trên lưỡi đao có thể chứng kiến mấy cái vết cắt.
Tả Chí Thành phân tích nói: "Những cái này khảm đao đều là ta nhờ Lâm Nguyệt Tịch theo Ảnh Tử binh đoàn lấy ra đao mới. Trước kia tuyệt đối không sử dụng. Mà chúng ta trên đường đi, ngoại trừ chặt chém cỏ cây, cũng không sử dụng những cái này khảm đao đến chiến đấu.
Cái này trên lưỡi đao lổ hổng, rõ ràng cùng chặt cỏ cây không giống, nó là bị dùng để cùng cái khác lợi nhận chiến đấu."
Trong hiện thực đao kiếm, chỉ cần cùng cái khác đao kiếm đối chém mà nói, tự nhiên sẽ có lổ hổng xuất hiện. Thanh Nguyệt Khâu cùng Thẩm An An cũng rất rõ ràng điểm ấy. Nhìn xem bên trên khảm đao lổ hổng, lộ ra hồ nghi chi sắc.
Thanh Nguyệt Khâu nghi ngờ nói: "Thế nhưng mà A Hổ sẽ cùng ai tại chiến đấu? Nếu như hắn muốn chiến đấu mà nói, tại sao phải đem khảm đao ném đi vào?"
Tả Chí Thành vẻ mặt tỉnh táo mà phân tích: "Theo khảm đao bên trên lổ hổng đến xem. Người cùng hắn chiến đấu cũng nhất định là sử dụng nào đó lợi khí đấy. Mà hắn sẽ tại thời điểm chiến đấu đem khảm đao ném ra, bài trừ trùng hợp cùng không cẩn thận, cái kia đã nói lên hắn muốn nhắc nhở chúng ta, lại không có những biện pháp khác, chỉ có thể đem khảm đao ném ra rồi."
"Chúng ta đây nhanh đi lên đi." Thẩm An An nói: "Vạn nhất những người kia theo cửa động nghĩ biện pháp công kích chúng ta mà nói, chúng ta tại đáy động quá bất lợi."
"Ta một người đi lên trước." Tả Chí Thành nghĩ nghĩ nói ra: "Các ngươi thủ tại chỗ này. Đợi Lý Tầm Nhất lấy được phi kiếm nói sau."
"Vì cái gì? Vạn nhất là từng cái kích phá làm sao bây giờ?"
Tả Chí Thành nói ra: "Ngươi cùng Thanh Nguyệt Khâu cận chiến cùng đột phá năng lực quá yếu, cùng ta tiến lên mà nói. Ngược lại rất dễ dàng lọt vào ám toán, không bằng ở chỗ này cùng Lý Tầm Nhất cùng nhau dùng khỏe ứng mệt. Thu về phi kiếm nói sau." Thẳng đến đúng lúc này, Tả Chí Thành ngữ khí như cũ để lộ ra một tia khắc cốt tỉnh táo.
"Dùng thân pháp của ta, bình thường công kích rất khó có hiệu quả." Tả Chí Thành tỉnh táo mà phân tích lấy thế cục: "Hơn nữa ta một người đi lên tốc độ nhanh hơn, A Hổ bên kia rất có thể tình huống khẩn cấp, chúng ta phải nhanh lên một chút."
"Về phần tại đây, ít nhất trước mắt đến xem còn không có nguy hiểm, hai người các ngươi ở chỗ này, Lý Tầm Nhất đạt được phi kiếm về sau, cũng thủ tại chỗ này, chờ đợi tin tức của ta."
Thanh Nguyệt Khâu cùng Thẩm An An mặc dù có chút sợ hãi hoàn cảnh chung quanh, nhưng biết rõ Tả Chí Thành nói có đạo lý, không thể không nhẹ gật đầu. Bọn hắn lấy ra lúc trước chuẩn bị bó đuốc cùng nhiên liệu, bắt đầu châm lửa. Dù sao Tả Chí Thành đi rồi, bọn hắn cũng không có hình người bóng đèn rồi.
Tiếp lấy, Tả Chí Thành liền phi thân nhảy lên, cả người mang theo một đầu hắc tuyến, cực kỳ nhanh dọc theo thạch bích trèo đi lên. Trong quá trình này, hắn vì che dấu bộ dạng, tự nhiên cũng đem trên người nguồn sáng cho thu lại rồi.
Cả người hắn thân thể trở nên càng ngày càng mờ, cơ hồ cùng trong thông đạo hắc ám dung thành nhất thể, hóa thành một đạo đen kịt u linh, thỉnh thoảng mà tại trên thạch bích thoáng hiện, lôi ra thật dài không khí tiếng rít thanh âm.
Loại này không ngừng sử dụng Ảnh vực không thiểm tốc độ, có thể so sánh lúc trước hắn mấy lần hạ thấp, bay lên tốc độ nhanh nhiều hơn.
Thế nhưng mà hắn bò lên không đến 200m, giữa không trung liền lại nghe tới đinh đinh đang đang thanh âm, trong nhìn ban đêm ánh mắt có thể thấy rõ ràng, là vài cái khảm đao, dây thừng, đồ ăn, lều vải các loại trang bị rơi xuống.
Tả Chí Thành miễn cưỡng né tránh mấy cái, lại bắt được vài thanh khảm đao cùng Linh Năng đồ ăn, liền vô năng vô lực rồi. Dù sao hắn chỉ có hai cánh tay, không có khả năng đem tất cả đồ vật đều bắt lấy.
"Đáng chết." Chứng kiến chính mình bọc hành lý đều bị ném xuống dưới, Tả Chí Thành trong hai mắt cũng đã hiện lên một tia căm tức chi sắc, dứt khoát cũng mặc kệ sau lưng bọc hành lý, trang bị, chỉ thấy trong bóng tối, hắn hai chân mãnh lực đạp địa, lần nữa gia tốc hướng phía cửa động chạy tới.
Sắp tiếp cận cuối cùng 100m thời điểm, bởi vì là đã sắp tới rêu phân bố địa phương, hắn không thể không giảm bớt tốc độ. Bất quá bởi như vậy, trong không khí tiếng thét không có, cũng rất tốt đã ẩn tàng thân hình của hắn.