Năng lượng lưu động, tiên lực vận chuyển. Bất luận là niệm lực, nội lực, chân khí, ma lực, nguyên lực, hết thảy cũng đều đơn giản xuất hiện ở trước mặt Tôn Ngộ Không.
Hắn chớp chớp hai mắt, cả người lại có liên tiếp biến hóa, trước là thể rắn, tiếp theo là thể lỏng, sau đó là thể khí, lại biến thành plasma thể, tiếp tục biến thành giản tịnh thái sau đó không ngừng đọng lại hóa thành một cái chấm nhìn không thấy. Cuối cùng vèo thoáng một phát biến trở về.
Hết thảy đều là vật chất cùng năng lượng ứng dụng, thân thể bản chất tại thời khắc này tựa hồ đối với hắn mà nói đã không có ý nghĩa gì.
Hắn tự nghĩ ra Chân không Bất diệt thể trong chốc lát tiến vào đại viên mãn cảnh giới.
Tiếp lấy hắn ý niệm khẽ động, cả người đã xuất hiện tại trên đỉnh Ngũ Hành sơn, nhìn trước mắt tờ giấy, hắn toàn thân bộ lông không ngừng phát ra từng tia nổ tung thanh âm.
Mỗi một lần nổ tung đều khiến cho nguyên khí trong vòng ngàn dặm kịch liệt sôi trào, bên trên Thần Châu đại địa vô số cao thủ tại thời khắc này đều cảm nhận được cự đại uy hiếp.
Mà mỗi một lần hôi bại bộ lông nổ tung, đều có màu vàng ròng bộ lông theo Tôn Ngộ Không làn da dài ra, thật giống như hắn toàn thân đều thiêu đốt lên hừng hực hỏa diễm đồng dạng, theo hắn từng bước một bước ra, khi hắn đi đến trước tờ giấy thời điểm, cả người đã biến thành một cái cao hơn năm mét xích kim sắc hỏa diễm cự viên, Giới Vương quyền bước vào 500 lần cảnh giới.
Tôn Ngộ Không một tay đưa ra hướng về phía tờ giấy, sau một khắc xích kim sắc nước lũ liền hóa thành một đạo thông thiên triệt địa cột sáng, trực tiếp đem trọn tòa Ngũ Hành sơn bao trùm.
Hai giây về sau, cột sáng biến mất, toàn bộ Ngũ Hành sơn đã bị đốt thành chất lỏng tối đen như mực, như là một con mặc long bay về phía Tôn Ngộ Không.
Đồng thời Tôn Ngộ Không trên tay Hổ Phách, Enuma Elish, Như Ý Kim Cô bổng hết thảy bay tới, hắc dịch bao khỏa ba kiện binh khí tựa như một đoàn gió lốc đảo qua, tiếp lấy lại tiêu tán không còn.
Một đao một kiếm một bổng cùng Ngũ Hành sơn hết thảy biến mất, bốn kiện đồ vật đã luyện thành một thanh mới tinh đại kích. Đại kích bị Tôn Ngộ Không thoải mái mà niết trên tay, dài chừng 10 mét đại kích toàn thân đều được bao khỏa bởi xích hồng sắc đinh ốc hoa văn, mà ở trên mũi kích thì là từng tia từng tia màu hổ phách trong suốt quang huy.
Không dùng lực, không có thi triển năng lực, chỉ là như vậy cầm trên tay, những nơi lưỡi đao đi qua đều có từng tia màu đen khe hở xuất hiện, tựu như là đại kích kèm theo màu đen tàn ảnh.
Đó là bên trên lưỡi đao cố hóa năng lực, những nơi đi qua vết nứt không gian đều bị vô hạn phóng đại.
Có thể nói dù là đặt ở nơi nào đều có thể hủy diệt một quốc gia.
Mà đại kích truyền đến hung khí, tà khí càng là hiện ra phô thiên cái địa xu thế, từng đạo sắc bén chi khí không ngừng công kích tới Tôn Ngộ Không bàn tay, phạm vi mấy chục kilomet mỗi thời mỗi khắc đều có núi đá, hà lưu bị trong hư không xông tới sắc bén khí tức hóa thành phấn vụn.
Thất đại hạn, Bất động Chân kiếm đao ý kiếm ý tinh yếu tức thì bị từng cái cố hóa ở phía trên. Thì ra là hắn mỗi một lần công kích, chẳng những đối thủ muốn thu được không gian xé rách hiệu quả, còn có thể thu được các loại mặt khác bất đồng tổn thương.
"Chí hung chí tà, xuyên toa hư không, phân toái vạn vật, kích thước như ý, nặng nhẹ tùy tâm." Tôn Ngộ Không nhe răng cười một tiếng, toàn thân bộ lông như là hỏa diễm điên cuồng chấn động: "Ngươi kế tiếp sẽ theo ta Lão Tôn dẹp yên Thiên Đình cùng Linh Sơn, vậy liền gọi là Đồ Tiên Diệt Phật kích tốt rồi."
Tiếp lấy bàn tay chấn động, hơn mười chiêu kích pháp bị tiện tay thi triển mà ra. Thiên hạn chân công đã tự động diễn biến ra một bộ kinh thế Thần kỹ đến phối hợp Đồ Tiên Diệt Phật kích, gọi là Nghịch thế Thôn Thiên địa kích.
Sau một khắc, hắn cuồng tiếu một tiếng. Quây đầu về hướng phía đông Ngũ Hành sơn, đôi mắt tựa hồ vượt qua mấy trăm kilomet khoảng cách, trực tiếp nhìn đến Lạc Dương chiến trường, cảm nhận được địch nhân khí tức, cái kia quen thuộc hương vị.
"Như ~~~~ Lai ~~~~~! ! !"
Vô cùng vô tận hận ý cùng sát ý tại trong một rống này đem phương viên trăm dặm trực tiếp bốc hơi thành một cái sâu không thấy đáy hố to, Tôn Ngộ Không mang theo một đạo huyết hồng sắc hào quang, đã như là một khỏa lưu tinh hướng phía Lạc Dương chiến trường vọt tới, qua trong giây lát phá tầng tầng khe hở không gian. Dùng siêu tốc độ ánh sáng xuất hiện tại trên không chiến trường.
Trong tay hắn Đồ Tiên Diệt Phật kích giơ lên cao cao, toàn bộ Đông Thắng Thần Châu trọng lực bị mượn đến cái này một kích. Trong chốc lát toàn bộ đại lục sở hữu tất cả sinh linh, vật chất đều hướng phía trên bầu trời bay đi lên. Mà mang theo 3000 ức ức tấn đã ngoài lực lượng, Đồ Tiên Diệt Phật kích hóa thành toàn bộ Lạc Dương kích thước, hướng xuống đất hung hăng đập tới.
Nghịch thế Thôn Thiên địa kích —— kích thứ nhất —— Đảo khuynh Tu Di.
Lúc này lượng tử khí quan tiến độ... 72%.
. . .
Hai mươi tiếng đồng hồ trước, Lạc Dương.
Mấy chục vạn đại quân đóng tại dưới thành, Ma môn đệ tam cao thủ, Triệu Đức Ngôn lúc này nhìn phía xa cao cao đứng vững Lạc Dương thành không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt của hắn quét quét qua, liền nhìn về phía trăm thước bên ngoài một thân ảnh khác, đó là một gã tướng mạo cổ sơ, mặc trường bào, chỉ là đứng ở nơi đó liền có một loại tan tại giữa thiên địa, không có sơ hở, thậm chí không có thực cảm huyền diệu cảm ứng.
Triệu Đức Ngôn minh bạch, trước mắt vị này chính là Trung Nguyên đệ nhất cao thủ tại bên trên tinh thần cảnh giới tiến nhập một loại huyền ảo lĩnh vực, chỉ dựa vào điểm này, đối phương liền có thể tại thời điểm chiến đấu ở vào tuyệt đối thượng phong, quả nhiên không hổ là đứng đầu Tam Đại Tông Sư.
Nhưng là. . . lại có tác dụng gì sao?
Nghĩ đến sau lưng doanh trướng ở trong chỗ sâu vị kia, tuy nhiên thời gian đã qua hơn một tháng, nhưng là Triệu Đức Ngôn sâu trong tâm linh như cũ cảm giác được một loại không thể ngăn cản, khó có thể khống chế run rẩy.
Đó là đối với một loại lực lượng hoàn toàn siêu ra bản thân nhận thức, siêu ra bản thân tưởng tượng mà sợ hãi.
Võ công cao cường thì thế nào? Đừng nói hắn Bách biến lăng thương, Quy hồn thập bát trảo, xem như là Tam Đại Tông Sư đều tới, bốn đại kỳ thư toàn bộ tu, xem như là phá toái hư không cao thủ đi đến trước mặt vị kia lại có thể tính toán là cái gì.
Từ trước đến nay chưa từng có một khắc nào Triệu Đức Ngôn lại giống như lúc này hoàn toàn đánh mất tập võ tin tưởng. Trên thực tế dùng hắn đương thời cao thủ tâm cảnh tu vi, bình thường là không thể nào lộ ra loại này rõ ràng tâm linh sơ hở, nhưng là đối phương cho hắn rung động thực sự quá cự đại rồi, lúc này mới khiến cho hắn mất hồn mất vía.
. . .
Phía trên Lạc Dương đầu thành, Khấu Trọng con mắt nheo lại, nhìn xem bên ngoài liếc trông không đến đầu doanh trại, trong nội tâm âm thầm cười lạnh.
'Lý Thế Dân, ngươi chẳng lẽ sẽ phái nhiều như vậy pháo hôi đi tìm cái chết sao?'
Cảm giác được sau lưng mặt đất khẽ chấn động, Khấu Trọng cũng không quay đầu lại nói: "Tiểu Lăng, ngươi trở về rồi hả?"
"Ân, Dương Nghiễm tên kia đã qua Hứa Xương, tối đa nửa ngày thời gian sẽ tiến đến Lạc Dương rồi." Từ Tử Lăng lạnh lùng cười cười, trên mặt để lộ ra từng tia khát máu cùng tàn nhẫn, mấy tháng này kinh nghiệm tăng thêm Ma Kha vô lượng lực lượng, thật sự lại để cho Song Long tính cách đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khấu Trọng nhẹ gật đầu, nhìn phía xa liên doanh nói ra: "Ngươi cảm thấy Lý Thế Dân suy nghĩ cái gì? Vậy mà đem hơn mười vạn đại quân trú đóng ở tại đây. . ."
"Hắn đương nhiên biết rõ bình thường biển người chiến thuật đối với chúng ta không có tác dụng, như vậy đưa người đi tới, mục đích đơn giản là cùng chúng ta đồng dạng." Từ Tử Lăng tỉnh táo mà phân tích: "Hơn nữa Phật môn gia hỏa vô cùng thích ra vẻ đạo mạo, muốn diệt trừ phe đối lập, tiêu diệt mặt khác môn phiệt, tự nhiên cũng là cần dùng chút ít mượn đao giết người thủ đoạn."