Terry đột ngột nhắm chặt mắt, huyết dịch trong người dường như đều xông lên não, khiến cậu một trận choáng váng, hơn thế toàn thân lạnh buốt, cậu bắt đầu hiểu tiếp theo gã muốn làm gì, cậu nghĩ mình sắp toi rồi.
Thâm Uyên chết tiệt, quán bar đồng tính chết tiệt, nếu cậu không đến đó thì hay rồi.
Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù hành động hiện tại gắn kết chặt chẽ với tương lai, nhưng trừ khi nhìn thấy kết quả, bằng không chẳng ai có thể chính xác gắn liền chúng với nhau.
____
Brahms Hungarian Dances. (một trong những tác phẩm giao hưởng của Johannes Brahms)
Lúc Terry Stanley tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.
Đầu cậu đau nhức, có lẽ do ảnh hưởng của rượu.
Căn phòng một mảnh tối om, Terry thử động đậy thân thể, nhanh chóng phát hiện tay chân bị băng dính trói lại còn quấn rất nhiều vòng, điều này khiến cậu hoảng loạn. Cậu bắt đầu hô lớn, nhưng tiếng nhạc đã át mất tiếng cầu cứu, hoặc có thể cậu bị nhốt dưới tầng hầm, không một ai nghe thấy tiếng của cậu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu nhớ mình đang uống rượu trong quán bar, đó là quán bar đồng tính tên Thâm Uyên, người đến đó đều có đôi có cặp.
Sau đó có người tiến tới bắt chuyện, một người đàn ông cường hãn, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, rất khôi ngô, có chút giống những người cứng cỏi trong phim ảnh, mặc áo chẽn màu đen, trên cánh tay còn một hình xăm kiểu nguệch ngoạc đầu phố.
Nhưng đáng tiếc, Terry cũng không phải đồng tính, cậu rất lịch sự cho đối phương biết mình tới đây vốn đợi bạn tan ca, sau đó cùng nhau đến nơi khác uống rượu, Terry vừa nói vừa chỉ tay ghita của ban nhạc trên sân khấu.
Người đàn ông kia lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh biểu thị ý xin lỗi bản thân đã lỗ mãng, hơn nữa rất vui Terry không kỳ thị đồng tính luyến ái.
Bọn họ hàn huyên một hồi, đối phương muốn mời cậu uống rượu. Bạn của Terry đã kết thúc công việc đang đi về hậu đài tẩy trang, có lẽ uống một ly không phải chuyện tồi tệ gì. Cậu nghĩ vậy, kết quả khi tỉnh lại phát hiện tay chân bị người ta trói nhét vào trong tầng hầm.
Sau khi phát hiện kêu la hoàn toàn vô ích, Terry bắt đầu cắn xé băng dính trên cổ tay, nhưng cũng không có hiệu quả. Băng dính này quá chặt, hơn nữa quấn rất nhiều vòng, cậu quả thực nghi ngờ chiều dài của băng dính nếu dùng để quấn thùng giấy ít nhất có thể chịu được trọng lượng mấy ký.
“Fuck!”
Cậu chửi ầm lên, khép hai chân đá vào cửa. Động tác tương tự kéo dài chừng năm phút, mệt đến mức chỉ có thể duỗi người thở dốc trên đất.
Vào lúc này, cánh cửa đóng chặt được mở ra.
Người đàn ông trên cánh tay có hình xăm kia đi vào trong, trên mặt mang biểu tình không mấy vui vẻ.
“Cậu sẽ quấy nhiễu hàng xóm của tôi đấy.”
Gã vừa nói vừa xoay đầu tìm gì đó.
“Mau thả tôi ra, tên khốn kiếp.”
“Sao được chứ, cậu bây giờ yên lặng chút, muốn tôi giúp cậu không?”
Đèn phòng được bật sáng, Terry để ý đây là căn phòng chứa đồ, khắp phòng đều chất đống những dụng cụ lộn xộn, ván gỗ, dây thừng còn có vài cái đèn tín hiệu. Gã đàn ông bắt cóc cậu nhặt miếng vải từ dưới đất, bên trên dính chút sơn đỏ và dầu bẩn. Gã nhét thứ đó vào miệng Terry, dùng ngón tay đẩy vào thật chặt, bắt đầu lục tung khắp nơi tìm cuộn băng dính mới.
Giờ đây Terry đã hiểu mình gặp phải phiền phức lớn rồi, cậu không biết vì sao lại rơi vào tình cảnh khiến người hoảng sợ này, cậu thậm chí không rõ gã muốn làm gì.
“Cậu từng đọc sách của Lewis chưa?”
Rốt cuộc tìm được băng dính, gã vừa xé vừa trò chuyện cùng Terry, cúi người dán băng dính lên gò má phải của Terry dùng tay ấn nó, quấn vài vòng sau đầu cậu. Bây giờ Terry chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô bất lực, gã dường như rất hài lòng với việc mình làm, ném băng dính đi, có chút thở dốc, nói: “Câu chuyện rất hay! Là con trai quốc vương Caspian, và chiếc ghế bạc.”
Gã ngồi xuống nhìn con ngươi màu xám nhạt của Terry nói: “Bọn họ trói hoàng tử trên ghế không ngừng… không ngừng giày vò cậu ta, ánh mắt của hoàng tử Rilian cũng giống cậu lúc này, tuyệt vọng mà bi ai, cậu ta hô thả tôi ra, nhưng không ai đến cứu cậu ta… Honey, cưng quá tuyệt vời, ánh mắt của cưng sắp làm ta cứng lên rồi.”
Terry đột ngột nhắm chặt mắt, huyết dịch trong người dường như đều xông lên não, khiến cậu một trận choáng váng, hơn thế toàn thân lạnh buốt, cậu bắt đầu hiểu tiếp theo gã muốn làm gì, cậu nghĩ mình sắp toi rồi.
Thâm Uyên chết tiệt, quán bar đồng tính chết tiệt, nếu cậu không đến đó thì hay rồi.
Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù hành động hiện tại gắn kết chặt chẽ với tương lai, nhưng trừ khi nhìn thấy kết quả, bằng không chẳng ai có thể chính xác gắn liền chúng với nhau.
Terry đang hối hận mình nhất thời nổi hứng đi Thâm Uyên, gã kia đã bắt đầu có chút nóng vội.
Gã nắm tóc Terry kéo cậu ra khỏi phòng chứa đồ, thả xuống sàn nhà trong phòng khách.
Sàn nhà gỗ tếch tản mác mùi vị tươi mới, xem ra gã mới dọn đến không lâu, hoặc vừa lau dọn căn nhà của mình. Gã hưng phấn loay hoay khắp phòng sau cùng chuyển một chiếc ghế tới.
Đặt Terry lên ghế.
Terry rất khó tin cửa hàng nội thất bên ngoài có bán loại ghế này, nó rất cao, tay vịn cùng lưng ghế cũng rất cao, song sắt thẳng đứng như cửa nhà giam, hơn nữa thoạt nhìn rất nặng, có lẽ là đặt theo yêu cầu, hoặc tự làm, chung quy, chiếc ghế kia dễ dàng kết hợp với dây thừng trở thành đạo cụ giam cầm hữu hiệu, thậm chí nó có thể căn cứ theo độ lớn nhỏ khung sắt để điều chỉnh độ cao của dây trói.
Thực sự quá tuyệt vời.
Hai tay Terry nâng cao qua đầu cố định trên lưng ghế, hai chân đặt trên tay ghế cũng sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ cần cởi con mẹ nó quần áo, cậu chính là món đồ chơi mặc người giày vò.
Biểu hiện lúc này của cậu đặc biệt bình tĩnh, cũng cố gắng tiếp thu tình cảnh này, thậm chí cậu hi vọng còn có thể sống sót.
Trán gã toát mồ hôi, lộ vẻ rất phấn chấn, từ ngăn tủ phòng bếp tìm chiếc kéo bắt đầu cắt quần áo cậu. Gã cắt một đường trước, sau đó dùng hai tay xé mở, âm thanh xé vải mang lại hưng phấn vô hạn. Sau khi đã xé rách hoàn toàn chiếc áo, hô hấp gã bắt đầu dồn dập, không ngừng nói: “Rất đẹp.”
“Cưng không nên đến quán bar đó.”
Gã bắt đầu đối xử giống như vậy với quần của cậu, lần này lộ vẻ có phần nôn nóng, quần jean không phải dễ xé, gã đành dùng kéo cắt ống quần, sau đó kéo mở từ trên đùi Terry.
“Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng.”
Dời kéo đến bắp đùi Terry, cách lớp quần lót cọ cọ nơi đó, Terry phát ra tiếng hút khí dày đặc, toàn thân căng cứng. Gã quan sát phản ứng của cậu, tựa hồ muốn tìm chút biểu tình thống khổ của hoàng tử Rilian trong đôi mắt kia như câu chuyện.
Lúc xé rách quần lót, gã hài lòng đạt được kết quả này.
“Chào mừng đến với nhà của Caspian, bây giờ bắt đầu trình diễn cảnh hoàng tử Rilian trong vương quốc sâu thẳm.”
Vứt chiếc kéo đi dùng ngón tay thăm dò hậu đình Terry, nơi đó gắt gao khép chặt còn bởi vì tiếp xúc của ngón tay càng thêm co thắt kịch liệt.
“Lần đầu?”
Gã dùng sức đẩy ngón tay vào trong, Terry từ yết hầu phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái, hai hàng lông mày dính chặt vào nhau.
“Đừng sợ honey, cậu sẽ nhanh chóng được sung sướng, trên thế giới này chỉ có đàn ông mới khiến kẻ khác sung sướng, cậu sẽ mau chóng hiểu được điều này.”
Gã không ngừng dùng ngón tay ra ra vào vào bên dưới Terry, hai má cậu trướng đến đỏ bừng, cậu rất khỏe mạnh, gần như không đi bệnh viện, cũng chưa từng kiểm tra về mặt này, nơi đó chưa từng bị ai chạm qua.
Gã đàn ông loay hoay một hồi, bản thân cũng bắt đầu phát ra tiếng thở dốc nặng nhọc, không thể chờ thêm kéo quần lót mình xuống, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này mà bị cắt ngang hiển nhiên chọc người tức giận, gã vốn không định mở cửa, nhưng ngay khi móc thứ “đồ chơi” kia ra, nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
“Anh Donald, tôi biết anh có nhà.”
“Con mẹ nó.”
Gã vừa làm biểu tình muốn giết người vừa nhét thứ kia vô trong đồng thời vỗ vỗ gò má Terry: “Đừng lộn xộn bảo bối, ta sẽ mau quay lại.”
Gã đàn ông tên Donald đi tới mở cửa, xích sắt móc trên cửa chỉ có thể mở he hé, từ trong nhìn ra ngoài, một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài, là hàng xóm Franks của gã.
“Chào buổi tối, có chuyện gì sao?”
Franks sau khi gõ cửa nhìn thấy hàng xóm của mình mồ hôi đầy đầu bộ dạng bực bội, có chút giật mình nhưng rất nhanh nói: “Tôi muốn nói với anh, nhạc nhà anh mở to quá, vợ tôi thần kinh yếu, ngày mai còn phải tham gia cuộc gặp mặt quan trọng, vừa rồi cô ấy bảo muốn báo cảnh sát, tôi chỉ mong đêm nay cô ấy có thể ngủ ngon… Anh Donald, anh rốt cuộc đang làm gì?”
“À à, được rồi, xin lỗi, tôi sẽ vặn nhỏ âm thanh lại, tôi đang làm một vài… vận động, đúng, là vận động.”
Franks chau mày rồi có phần nhướn mày: “Vừa nghe Hungarian Dances vừa làm?”
“Đúng vậy, tôi thích âm nhạc đó.”
Khi Donald nói vậy, trong phòng loáng thoáng truyền ra âm thanh thứ gì đó xê dịch cùng tiếng nức nở rất nhỏ.
“Gì vậy?” Franks nhìn vào trong một chút, nhưng không thấy gì cả.
“Là tivi.”
“Anh Donald, anh nhất định phải mở nhiều thiết bị nghe nhìn như vậy mới vận động được sao?”
“Yên tâm, tôi bây giờ lập tức đi tắt chúng, tắt toàn bộ.”
Johnny Donald đóng cửa xong, lần nữa quay lại phòng khách, gã không tiếp tục động tác vừa rồi mà giáng Terry một bạt tai.
“Thiếu chút nữa ngươi đã để hắn phát hiện ra ngươi, tiện nhân!” Gã chạy lên lầu tắt nhạc sau đó lại đi xuống lầu.
Donald bóp má Terry, cưỡng ép đôi mắt sợ hãi kia nhìn gã.
“Ta vốn muốn dịu dàng với ngươi, nhưng xem ra không được, đàn ông không như phụ nữ, ngươi cần bị làm một trận, như vậy mới hiểu phải làm thế nào mới không rước phiền phức cho ta.”
Gã cởi quần lót lần nữa móc dương vt ra, bắt đầu thủ dâm trước mặt Terry.
Thứ khủng bố kia dần dần phát cứng, Donald một tay nắm bờ vai xích lõa của Terry tay còn lại đỡ gia hỏa của gã dùng sức đâm thẳng vào hậu đình Terry, nhưng chỗ đó quá chặt, căn bản không tiến vào được.
Gã thô bạo dùng ngón tay đào khoét, bắt buộc nó mở rộng.
Terry kịch liệt lắc đầu đồng thời không ngừng va vào lưng ghế.
Sau khi làm động khẩu nho nhỏ kia có chút đột phá, Donald phi thường dụng sức động thân, Terry gần như nghe thấy âm thanh chính mình bị xé rách, quả thực giống như tiếng quần áo bị xé toạc đi.
Cậu ra sức hút khí, tựa như phụ nữ khi sinh con chống đỡ từng cơn đau, phần bụng không ngừng nhấp nhô lên xuống mong muốn giảm bớt nỗi thống khổ kia.
Cậu trong lòng thầm hô, Chúa ơi, gã tiến vào rồi.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ bị một gã đàn ông cưỡng gian, nhưng hiện tại đã thành sự thật.
Terry bị va chạm liên tục không ngớt đến thống khổ bất kham, đồng thời sinh ra cảm giác choáng váng.
Hy vọng đây là một cơn ác mộng.
Con trai của quốc vương Caspian, còn chiếc ghế bạc kia, cậu nhớ, đó chỉ là câu chuyện thiếu nhi đọc cho trẻ em.
Hy vọng đây là một cơn ác mộng.
Cậu nhắm mắt hy vọng.