Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn bè được chia làm rất nhiều loại, trong đó có một loại bạn bè đơn thuần với tình bạn hết sức thuần khiết. Mộc Khê Ẩn đoán theo định nghĩa của Ứng Thư Trừng thì cô chính là một người bạn như thế. Mà đã là bạn bè đơn thuần thì không nên xuất hiện những tình cảm dư thừa khác.
Cô nên bằng lòng với nó, không được nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Tuy nhiên dường như Ứng Thư Trừng muốn chứng minh rằng bản thân đã coi cô là bạn, nên anh bắt đầu có một số cử chỉ thân thiết giữa những người bạn với nhau, ví dụ như thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn nhẹ cho cô. Vì vậy Mộc Khê Ẩn cũng chuẩn bị một chiếc giỏ mây nhỏ và đặt nó bên quầy thu ngân. Khi Tiểu Tất đi ngang qua, cô ấy cũng sẽ tiện tay lấy đi một ít, nhân tiện trêu chọc Mộc Khê Ẩn vài câu. Cho dù Mộc Khê Ẩn luôn mồm giải thích, nhưng Tiểu Tất vẫn không tin cô và Ứng Thư Trừng chỉ là bạn bè trong sáng.
Mộc Khê Ẩn không bận tâm về “những lời đồn đại”, chỉ cần có thể được làm bạn với Ứng Thư Trừng là đã đủ rồi.
Cuối tháng, trong tiệm cà phê Hải Đăng tiến hành tổng vệ sinh, lau sạch mọi kẽ hở trên cửa sổ, sàn nhà, tủ sách và tường. Cởi vỏ sô pha ra giặt sạch sẽ, cắt tỉa những chậu cây ở các góc, thay mấy cuốn sách cũ trên tủ sách ở tầng ba bằng những cuốn sách đang thịnh hành.
Kể từ sau chuyện người đàn ông trung niên nhảy lầu, quản lý của tiệm cà phê đã rất đau buồn. Vì vậy chị ấy đã tổ chức một cuộc họp để bàn bạc, hy vọng có thể làm cho tiệm cà phê trở nên ấm áp hơn, ít nhất là có hiệu quả chữa lành về mặt thị giác. Tiểu Tất nghĩ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc, quản lý cho là cô lười thay đổi nên dứt khoát giao hết chi tiết công việc vào tay cô, Tiểu Tất đành phải cắn răng hoàn thành.
Vì vậy sau vài ngày nỗ lực làm việc, tiệm cà phê Hải Đăng đã có những thay đổi về mặt kết cấu. Không biết có phải nhờ sự thay đổi này mà quán có nhiều khách hơn, đặc biệt là các học sinh, đôi khi họ đi thành từng tốp đến, vô cùng náo nhiệt.
Tuổi trẻ là chất bảo quản tốt nhất, tiệm cà phê bỗng tràn đầy sức sống.
“Công việc kinh doanh càng ngày càng tốt đó.” Một giọng nói ôn tồn vang lên.
Mộc Khê Ẩn ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt quen thuộc, là ông lão mất ngủ đã lâu không ghé quán.
“Thật nhiều người trẻ tuổi, quả là không tệ.” Ông lão nâng gọng kính trên sống mũi, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Chứng mất ngủ của ông có đỡ hơn chút nào không ạ?” Mộc Khê Ẩn nhìn hai bên tóc mai đã bạc cùng những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt tái nhợt ấy.
“Vẫn thế thôi, chỉ nghĩ tới đã làm người ta đau đầu rồi.” Ông lão cười, “Cho lão một tách trà Khổ Đinh.”
trà Khổ Đinh là một loài cây thường xanh thuộc họ Ô rô và chi Nhựa ruồi, thường được gọi là Trà Đinh, Trà Phú Đinh, Trà Cao Lô. Phân bố chủ yếu ở Tây Nam Trung Quốc (Tứ Xuyên,Trùng Khánh, Quý Châu, Hồ Nam, Hồ Bắc) và khu Hoa Nam Trung Quốc (Giang Tây, Vân Nam, Quảng Đông, Phúc Kiến, Hải Nam). Đây là thức uống truyền thống thuần túy tự nhiên cho sức khỏe ở đất nước tỷ dân. Trà Khổ Đinh chứa hơn thành phần như Kuding Saponin, axit amin, vitamin C, polyphenol, flavonoid, caffein và protein. Trà thành phẩm có vị đắng, sau ngọt, tính mát, có nhiều công dụng như thanh nhiệt, giải nhiệt mùa hè, cải thiện thị lực và trí tuệ, bồi bổ cơ thể, làm dịu cơn khát, lợi tiểu, cường tim, làm dịu cổ họng, khỏi ho, giảm huyết áp và giảm cân, ức chế và ngăn ngừa ung thư, chống lão hóa và thúc đẩy tuần hoàn máu., được gọi là "trà sức khỏe", "trà làm đẹp", "trà giảm cân", "trà hạ huyết áp", "trà ích thọ ”. (Nguồn: Baidu)Ngay sau đó ông lão bước đi tìm chỗ rồi an tâm ngồi xuống. Đầu tiên ông ngắm nhìn những thanh niên xung quanh mình, sau đó lấy sổ tay và cây bút từ trong túi ra, nhàn nhã mở nắp, dùng bút viết lên trang giấy.
Mộc Khê Ẩn không biết ông lão đang viết gì, nhưng có thể thấy tâm trạng của ông rất tốt.
Khi Ứng Thư Trừng đến đã gần chín giờ, anh bỏ vài gói đồ ăn vặt vào chiếc giỏ nhỏ của Mộc Khê Ẩn. Cô lại gần xem thử, thấy đó là một túi các loại hạt.
“Nhớ ăn hết.” Anh bỏ đồ xuống là chuẩn bị rời đi.
“Anh đi luôn à? Sao không ngồi một lát?”
“Không ngồi được, giờ tôi phải đi gặp một người bạn.”
Nhìn thấy anh đi thẳng xuống tầng, Mộc Khê Ẩn nghĩ đến một vấn đề: Chẳng lẽ anh đi lên đây chỉ để mang đồ ăn cho cô?
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án thì bên tai đã truyền đến một tiếng gầm thét, cô giật mình quay đầu nhìn lại, là Thẩm Trán Linh đang lao về phía Hồ Bất Ngu, miệng điên cuồng la hét: “Anh nhất định phải xin lỗi tôi! Ngay lập tức!”
Hồ Bất Ngu vội vã chạy trốn, vừa chạy còn vừa quay đầu lại khiêu khích: “Có giỏi thì đuổi theo tôi.”
Cả hai chạy vòng quanh tầng hai một vòng cho đến khi Tiểu Tất đưa tay ngăn Thẩm Trán Linh, cô nàng buộc phải dừng lại, trong lòng ngột ngạt, Thẩm Trán Linh cởi giày thể thao, nhặt chúng lên ném về hướng Hồ Bất Ngu mà chẳng cần suy nghĩ. Anh ta nhanh nhẹn tránh được, lém lỉnh nhặt giày của cô lên rồi chạy xuống lầu như một làn khói. Thẩm Trán Linh hét lên đồ tiểu nhân bỉ ổi, dùng sức thoát khỏi Tiểu Tất, sau đó nhảy lò cò về phía cầu thang.
Lúc cô nàng khó khăn nhảy đến chỗ Mộc Khê Ẩn, Thẩm Trán Linh cuối cùng mở miệng hỏi: “Làm ơn cho tôi mượn giày của cô một chút, đợi tôi bắt được kẻ đê tiện kia rồi sẽ trả lại cho cô.”
Mộc Khê Ẩn ngẩn người vài giây mới nói: “Tôi đi số ba bảy.”
“Vừa đẹp.” Thẩm Trán Linh vội nói, “Mau bỏ ra cho tôi mượn, tôi sẽ quay lại ngay.”
Mộc Khê Ẩn không đành lòng nhìn dáng vẻ chật vật của Thẩm Trán Linh, liền cho cô ấy mượn một chiếc giày.
Thẩm Trán Linh xỏ giày vào, sau khi hai chân chạm xuống đất là lập tức đuổi theo như đạp trên Phong Hỏa Luân.”Nếu mình nhớ không nhầm thì Phong Hỏa Luân chính là cái vòng lửa Na Tra dùng để di chuyển đó.Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Kết quả là tới mười hai giờ đêm, Thẩm Trán Linh vẫn chưa thấy đâu, điều này làm cho Mộc Khê Ẩn rất phiền lòng, cô thiếu mất một chiếc giày thì làm sao có thể về nhà được?
“Bọn họ quá ngây thơ.” Tiểu Tất đồng cảm với Mộc Khê Ẩn, “Phải làm sao đây, tôi cũng không có dư chiếc giày nào.”
“Tôi sẽ đợi một lát nữa, ắt sẽ có cách.”
Thẩm Trán Linh đến hết giờ làm việc vẫn chưa xuất hiện, Tiểu Tất dìu Mộc Khê Ẩn xuống lầu.
“Cậu về đi, tôi sẽ gọi người đến giúp.” Mộc Khê Ẩn nói.
“Ồ, cậu muốn tìm người bạn của cậu hả?” Tiểu Tất nói đến từ “bạn” rất chậm, giống như một ám hiệu.
Mộc Khê Ẩn xấu hổ không đáp.
Mười phút sau, Ứng Thư Trừng tới, Mộc Khê Ẩn kể tình hình cho anh nghe.
“Tôi cõng cô đi.” Anh nói.
“Hả?” Cô đứng trên một chân, suýt nữa thì hóa đá.
“Lên đi.”
Cô do dự một lát, sau đó dời bước, từ từ nhảy lên lưng Ứng Thư Trừng, để anh cõng đi một đoạn đường. Tuy nhiên chưa đến năm phút, một chiếc taxi đã chạy đến, Ứng Thư Trừng vẫy tay, chiếc xe dừng lại, anh đặt cô xuống.
Nhanh quá vậy? Cô có chút nuối tiếc.
Một lát sau, khi bọn họ ngồi trên xe, cô nói với anh về chuyện sửa sang của nhà hàng xóm dạo gần đây, cô có vẻ rầu rĩ: “Bức tường như sắp đổ đến nơi suốt nửa tháng nay.”
“Có ảnh hưởng đến việc đọc sách vào ban ngày không?” Anh hỏi.
“Nó khá ồn nên phải đeo nút tai.”
“Chi bằng ban ngày cô đến chỗ tôi, tôi có thể đi ra ngoài, cho cô mượn nhà.”
Cô nghe xong, trong lòng cứ cảm thấy là lạ. Thành thật mà nói, gần đây anh tỏ ra rất quan tâm đến cô, cách nói chuyện cũng rất thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng.
Mộc Khê Ẩn còn chưa trả lời thì anh đã thay cô quyết định: “Cứ gọi cho tôi trước khi cô đến.”
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng không phản đối gì nữa.
Điều khiến Mộc Khê Ẩn bất ngờ hơn nữa là để tạo cho cô một môi trường học tập tốt, anh còn sắp xếp lại phòng ốc. Trên bàn tròn có một chiếc notebook, một chiếc gối tựa êm ái được đặt trên ghế, một chiếc chăn mới trên trên ghế sô pha, bể cá trên bàn trà bằng kính được chuyển ra ngoài ban công, có cả trái cây và bánh quy trên bàn.
“Notebook có thể lên mạng, cô có thể tự sử dụng, đồ ăn ở trên bàn, lúc đói bụng có thể lấy ra ăn, trong tủ lạnh có sữa, nhớ hâm nóng trước khi uống.” Anh cầm áo khoác và chìa khóa lên, “Tôi đi đây, có vấn đề gì thì gọi điện thoại.”
Đến khi cô phản ứng lại thì anh đã rời khỏi nhà.
Cô bước tới ghế, cầm cái gối lên, nhìn thấy cái mác ở góc dưới bên phải vẫn chưa được tháo ra, rõ ràng là hàng mới mua về.
Cô gãi đầu, thầm nghĩ mình cũng không phải trẻ con, đâu cần quan tâm chăm sóc như vậy? Nghĩ thì nghĩ nhưng trong lòng vẫn thấy vui. Đợi đến khi ngồi xuống ôn bài, cô nhanh chóng nhận ra anh quả thực đã bố trí một môi trường yên tĩnh cho mình, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng đàn piano truyền đến từ nhà bên cạnh, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Thời gian vô thức trôi đi, đến khi Ứng Thư Trừng trở về đã là bốn giờ chiều. Vừa vào nhà, anh đã vào bếp làm món mì trứng cà chua đơn giản nhất cho cô. Anh làm món mì trứng cà chua mà không cần đánh trứng, sau khi vớt cà chua và mì ra khỏi nồi thì đặt trực tiếp một quả trứng chần nước sôi lên phía trên cùng.
Sợi mì có vị khá nhạt, trứng thì chín già, cà chua cũng không được cắt gọn gàng nhưng cô lại thấy nó rất ngon.
Cô ngày càng cảm động, không nhịn được hỏi anh: “Anh đều đối xử tốt với bạn bè như vậy sao?”
“Tốt như vậy? Tôi không làm gì vượt quá sức mình.” Anh lấy một cuốn sách trong tay cô, tùy ý lật xem, “Cô chớ vội cảm động.”
Anh như vậy lại làm trái tim cô loạn nhịp không thôi.
Khi cô ăn xong mì, anh đưa cô đến quán cà phê, bản thân lại rời đi vì có việc gì đó.
Mộc Khê Ẩn bắt đầu công việc với tràn đầy năng lượng.
Bảy giờ mười lăm phút, Thẩm Trán Linh đến giải thích và xin lỗi cô. Mộc Khê Ẩn sau khi nghe mới biết tối hôm qua cô ấy đã truy đuổi Hồ Bất Ngu khắp cả khu. Nào ngờ Hồ Bất Ngu lại từng là quán quân chạy đường dài ở trường, thể lực tốt, cố tình chạy một đoạn đường dài rồi dừng lại, làm mặt ngáo ộp với cô ấy, đợi đến khi Thẩm Trán Linh thành công đuổi theo một đoạn thì lại co cẳng chạy mau. Quả thực không khác gì trêu mèo chọc chó. Sau đó lòng tự trọng của cô giảm mạnh, thấy mình càng ngày càng xa quán cà phê, tự dưng lại thấy có lỗi với bản thân, cô nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Khi Hồ Bất Ngu hoang mang quay lại tìm cô, cô bật dậy và vật anh ta nằm úp xuống đất.
Nhưng sau một hồi chạy đi chạy lại, Thẩm Trán Linh cũng mệt gần chết, thực sự không còn sức để quay lại tiệm cà phê nên đành bắt taxi về nhà.
“Giày của cô đã bị tôi làm hỏng, ngại quá không dám trả lại.” Thẩm Trán Linh nói với vẻ áy náy, “Tôi sẽ trả lại tiền cho cô.”
Mộc Khê Ẩn xua tay không tính toán, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, sẽ không bị ảnh hưởng bởi một chiếc giày rách.
Thẩm Trán Linh nói xin lỗi lần nữa, lại gọi thêm một tách cà phê.
Tối hôm ấy, Tiểu Tất nhận thấy có gì đó không đúng ở Mộc Khê Ẩn, cô lơ đễnh, khóe miệng còn nở nụ cười như có như không. Tiểu Tất bước đến hỏi Mộc Khê Ẩn sao thế, Mộc Khê Ẩn cười ngọt ngào với cô ấy nhưng lại không nói gì.
Hôm sau, Mộc Khê Ẩn lại tới đọc sách tại khu chung cư mà Ứng Thư Trừng ở. Lúc đọc được nửa chừng thì điện thoại cố định trong phòng khách vang lên, ban đầu cô không muốn nghe nhưng điện thoại vẫn đổ chuông, sau khi cân nhắc cô liền đi nghe máy.
“Xin hỏi là bác sĩ Diệp sao?”
“Bác sĩ Diệp?” Mộc Khê Ẩn phủ nhận, “Anh gọi nhầm rồi, ở đây không có ai mang họ Diệp cả.”
Đối phương đọc lại số điện thoại, ngược lại không hề sai.
“Có lẽ là tôi nhớ lộn số, thật ngại quá.”
Mộc Khê Ẩn cúp máy rồi quay về bàn, cầm sách lên và học thuộc lòng lần nữa. Mấy phút sau, cô đột nhiên nhớ tới một khả năng, có lẽ nào không nhầm số điện thoại? Là tìm anh ấy? Nhưng nhầm tên? Nhưng trong tích tắc cô lại bác bỏ suy đoán của mình, anh cũng đâu phải bác sĩ, vậy thì sao có thể là anh.
Vào lúc hơn bốn giờ, Ứng Thư Trừng trở lại và mang về một phần hạt dẻ rang đường cho Mộc Khê Ẩn. Vừa bóc hạt dẻ, Mộc Khê Ẩn vừa hỏi anh: “Ngày nào anh cũng mua đồ ăn cho tôi, tiền của anh còn đủ để tiêu pha không?”
“Vẫn đủ.”
“Nếu anh gặp khó khăn, nhớ nói với tôi.”
Anh chợt nhìn cô rồi nói: “Nếu có một ngày tôi muốn mượn tiền, người đầu tiên mà tôi tìm đến chắc chắn là cô, cô chạy không thoát.”
“Tôi không chạy đâu.” Cô dừng bóc hạt dẻ, quan tâm hỏi han anh, “Đêm anh vẫn không ngủ được sao?”
“Tôi quen rồi.”
“Về lâu về dài không tốt cho sức khỏe, vẫn nên đi gặp bác sĩ.”
Cô nhớ tới chị Lạc bị mất ngủ lâu năm, mỗi ngày đều lo âu, thậm chí là người đàn ông trung niên tự sát kia cũng vì không thể ngủ được, dần dà sụp đổ. Càng nghĩ càng thấy sợ, cô không muốn anh cũng giống như những người bất hạnh đó.
“Nói sau đi.” Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt.
Cô biết anh lại nói cho qua chuyện nên tiếp tục kiên trì: “Anh đã xem phim ‘Sát thủ thợ máy’ chưa? Nhân vật nam trong phim lâu ngày không ngủ được, dáng người trở nên gầy guộc, xương sườn như mấy cái cành cây khô. Ngủ đủ giấc rất là quan trọng, anh thật sự không thể xem nhẹ nó.”
Sát thủ thợ máy (hay Trừng phạt tội ác, tên tiếng Anh: The Mechanic) là một bộ phim hành động, tâm lý Mỹ của đạo diễn Simon West thực hiện; phát hành vào năm . The Mechanic là phim làm lại từ một bộ phim hành động cùng tên năm ; phiên bản làm lại này có sự tham gia của Jason Statham, Ben Foster, Donald Sutherland và Tony Goldwyn.“Ông ta không ngủ được là bởi ông ta gây tai nạn xe rồi bỏ trốn, thấy thẹn với lòng nên mới bị mất ngủ.” Anh nói.
Cô lấy làm ngạc nhiên, không ngờ anh đã xem rồi, nhất thời không còn lời nào để thuyết phục anh.
“Bây giờ cô đang dạy dỗ tôi sao?” Anh nghiêng người về phía trước, đối diện với ánh mắt của cô.
“Tôi đang quan tâm đến anh, bởi vì chúng ta là bạn của nhau.” Cô vội giải thích, “Mất ngủ kéo dài là chuyện rất nguy hiểm.”
“Cô sợ tôi sẽ đi tự sát sao?” Anh trực tiếp nói ra nỗi lo của cô.
Lòng cô trầm xuống, ngắt lời anh: “Đừng nói tới hai chữ ấy, cũng không được nghĩ đến nó.”
“Chớ căng thẳng, tôi sẽ không tự sát.” Anh cười, một nụ cười thiếu đi sự ấm áp.
Cô nhìn đi chỗ khác với trái tim nặng trĩu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Một lát sau anh đổi chủ đề, nói với cô: “Chi bằng hãy quan tâm đến bản thân, cô nên lấy chứng chỉ tốt nghiệp càng sớm càng tốt và tìm lấy một công việc phù hợp với mình hơn.”
Cô sững người trong giây lát, ánh mắt lại bắt gặp đôi mắt anh.
“Cô xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Cô lặng im, thực ra cô đã hiểu ý anh. Một người con gái làm việc đến khuya trong một tiệm cà phê, đảo ngược đồng hồ sinh học, nhận đơn của khách hàng ngày, loại công việc đơn điệu này không phải là mục tiêu của cô. Lý do anh sẽ nói bằng giọng điệu của một trưởng bối mà bình thường hiếm khi dùng đến này là vì hy vọng rằng cô sẽ tiếp tục tiến lên trên quỹ đạo của cuộc đời mình, đừng để bị chệch hướng hay trì trệ.
Anh chưa bao giờ thuyết giáo, anh chỉ đơn giản nhắc nhở vài câu, có nghe hay không là chuyện của họ, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người khác.
“Được.” Cô hứa với anh.
“Ăn nhanh đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến tiệm cà phê.”
Trước khi ra khỏi cửa, cô ngồi xổm xuống xỏ giày, anh cúi đầu nhìn rồi hỏi thêm một câu: “Đi tất mỏng như vậy, chân cô không lạnh sao?”
“Không lạnh, đi một lát là nóng lên.”
“Mua đôi tất dày một chút.” Anh cúi xuống nói.
Trong lòng cô có chút ấm áp, cảm giác gần đây sự quan tâm của anh dành cho cô ngày càng tinh tế, sự thay đổi này khiến cô thấy vui nhưng cũng có chút quặn thắt. Chẳng hiểu tại sao có đôi lúc cô còn không dám đối mặt với anh.