Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Thienyetkomanhme

"Đây là......"

Thấy đứa bé do dự mà không dám nhận, Nguyễn Miên Man trực tiếp nhét vào trong tay nó.

Rốt cuộc là đứa nhỏ, nghĩ tới mùi hương vừa rồi, nói một câu "Cảm ơn" liền kéo cái bao cùng túi cơm chiên chạy đi.

"Đây không phải Thông Thông sao? Nó lấy đâu ra tiền mà mua cơm thế?"

Đứa nhỏ vừa chạy đi, bà Lý vừa lúc qua mua cơm cho cháu trai, tò mò hỏi.

"Em ý giúp cháu thu thập nhà kho, nên cháu cho." Nguyễn Miên Man lúc đầu còn không có nhớ đứa nhỏ này là ai, nghe được tên "Thông Thông", mới từ trong ký ức nguyên chủ nhớ ra.

Thông Thông họ Lâm, cùng chị gái Lâm Minh Minh đều là đứa nhỏ xa cha mẹ, sống cùng ông bà.

Khác với những đứa nhỏ sống xa cha mẹ khác, hầu hết đều không lo cơm áo, nhưng bọn họ lại có một đôi cha mẹ vô trách nhiệm, sinh xong con liền để lại cho ông bà không quan tâm, ngày thường một đồng tiền đều không gửi về nhà.

Bà Lý nghe vậy, vỗ cánh tay cô nói: "Đứa nhỏ tốt."

Nguyễn Miên Man đi vào trong làm cơm chiên cho bà Lý, bà ngồi ở trong tiệm, nhịn không được cảm thán nói: "Ai, ông Lâm, bà Lâm cũng không dễ dàng, nuôi lớn con trai còn phải nuôi cả cháu gái, cháu trai, lao tâm lao lực cũng không được cái gì tốt. Nghe nói khoảng thời gian trước, cháu gái của bà ấy còn cãi nhau với ông bà, đến bây giờ còn ngoan cố không ăn cơm ở nhà, nói không cần bà nuôi nữa, về sau tự nuôi sống chính mình, cháu nói con bé còn là học sinh, lấy cái gì nuôi sống chính mình?"

Trong trí nhớ nguyên chủ, cô bé kêu Lâm Minh Minh tuy rằng không thích nói chuyện, nhìn có điểm lạnh lùng, nhưng vẫn là rất hiểu chuyện, rất nhỏ liền biết giúp bà nội làm việc, chiếu cố em trai.

Nguyên chủ đối cô bé có ấn tượng sâu nhất, có một lần, em trai bị mấy đứa nhỏ trong hẻm bắt nạt, cô giống một con sư tử mẹ bảo vệ sư tử con, cầm nhánh cây đuổi theo mấy đứa nhỏ kiaa, chạy quanh hẻm nhỏ hai ba vòng.

Từ đó về sau, đừng nói đứa nhỏ, chính là người lớn đều biết, cô bé này ngày thường nhìn ít nói, lại không phải người dễ chọc.

Nguyễn Miên Man hiếu kỳ nói: "Cô bé vì cái gì cùng bà Lâm cãi nhau?"

"Haiz, việc này, bà Lâm kỳ thật cũng có chút không đúng, trường học tổ chức quyên tiền, cháu nói xem bà ấy cùng giáo viên nói một chút trong nhà khó khăn, không góp là được. Cố tình chạy đến lớp học, làm trò như vậy tố khổ trước mặt giáo viên cùn một đám nhỏ, nói trong nhà khó khăn, trường học không quyên góp cho nhà bọn họ thì thôi, như thế nào còn bắt bọn họ quyên tiền cho người khác......"

Nguyễn Miên Man vừa nghe liền hiểu được, tất nhiên là cô bé bị tổn thương lòng tự trọng, lúc này mới cãi nhau với bà nội.

Bên kia, Lâm Thông Thông từ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc liền trực tiếp chạy về nhà.

"Bà ơi, bà ơi......"

Biểu tình của nó có chút hưng phấn mà hô hai tiếng không ai đáp, liền biết bà không ở nhà.Lâm Thông Thông trước đem hai cái bao đặt xuống, ngay sau đó đem cơm chiên đặt trước bàn, đem một phần cơm chiên ra khỏi túi, ôm trong lòng chạy ra ngoài.

Hôm nay là thứ sáu, trường học tự nhiên là vẫn đi học, chỉ là khối bọn nó xuất hiện mấy người bị bệnh, cho nên mấy ngày nay nghỉ.

Lâm Thông Thông ôm cơm chiên chạy đến trường sơ trung cách trường tiểu học bọn họ không xa, thực nghiệm sơ trung vừa mới tan học.

Trí nhớ của của nó không tệ, tuy rằng chỉ ghé qua một lần, vẫn là thuận lợi tìm được lớp ba sơ nhị của chị gái.

Bên trong lớp ba sơ nhị, vì giáo viên dạy quá giờ, học sinh lúc này mới tốp năm tốp ba từ trong phòng học đi ra.

Ngồi trong phòng học tại bàn thứ tư cạnh cửa sổ Lâm Minh Minh đã rất đói bụng, cô tay phải cầm bút nhìn như nghiêm túc làm bài, tay trái lại với vào cặp sách sờ chiếc màn thầu lạnh ngắt, chờ bạn học ăn xong hết, sẽ trộm đi ra ngoài ăn.

"Chị, chị!"

Lâm Minh Minh đang tự rối rắm, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của em trai, cô vốn tưởng là ảo giác, chờ nghe được tiếng gõ vào cửa kính, quay đầu mới phát hiện đúng là em trai tới đây.

"Sao em tới đây?" Cô mở cửa sổ ra hỏi.

Lâm Thông Thông đem cơm trong lòng ngực giơ lên đưa cho cô, giọng nói lộ ra vui sướng: "em tới đưa cơm cho chị!"

Lâm Minh Minh nhăn mày lại: "Chị không cần, em lấy về đi."

Nhà họ Lâm khó khắn, nhưng vẫn có thể trồng một ít rau, một bát cơm nóng một đĩa rau xanh vẫn là có thể ăn được, không đến nỗi để con cháu đói tới nỗi phải ăn màn thầu lạnh.

Chỉ là Lâm Minh Minh cùng bà nội cãi nhau một trận, không chịu ăn cơm nhà, lúc này mới dựa vào việc bán đồng nát tích cóp tiền ăn màn thầu mỗi ngày.

"Đây không phải là cơm bà nấu, là em hỗ trợ chị nên được khen thưởng."

"Chị nào? em giúp được cái gì?"

"Là chị Nguyễn" Lâm Thông Thông nói xong, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện một lần.

Lâm Minh Minh nghe xong, tự nhiên đoán được đây là người ta tốt bụng nên cho.

Lâm Thông Thông thấy cô không nói gì, dứt khoát đem cơm đặt trên bệ cửa sổ liền chạy.

Lâm Minh Minh vội gọi hắn lại: "Quay lại đây, cầm tự mình ăn đi."

"Trong nhà còn có, em trở về liền ăn." Nói xong, hắn đã chạy không thấy bóng dáng.

Như vậy, Lâm Minh Minh chỉ có thể đem cơm từ cửa sổ đặt lên bàn.

Bạn học phía trước nhìn thấy em trai đưa cơm cho cô, nghĩ đến em trai chỉ biết đánh nhau cùng mình, cảm thán nói: "Em trai bạn thật tốt, còn biết đưa cơm cho bạn."

"Ừm." Lâm Minh Minh trên mặt không thể hiện, kỳ thật nghe được lời nói trong lòng rất vui vẻ.Đứa nhỏ ôm vào ngực một đoạn đường, hộp cơm vẫn còn nóng, cái nắp mở ra, một hồi tất cả học sinh còn trong phòng học đều ngửi được mùi thơm.

Thơm quá a!

Bọn họ ngửi mùi, không khỏi quay đầu, liền nhìn thấy hộp cơm chiên màu sắc mê người trước mặt Lâm Minh Minh.

Lâm Minh Minh vốn đói bụng, mùi thơm xong thẳng vào mũi, cơm chiên vàng óng cùng tóp mỡ trứng gà trộn lẫn cơm, nuốt ngụm nước miếng liền cầm cái muỗng trong túi há miệng thật to bắt đầu ăn.

Ừng ực......

Theo một miếng cơm cô nuốt xuống, trong phòng học vang lên từng đợt âm thanh nuốt nước miếng.

Lâm Minh Minh ở trong lớp có chút lẻ loi.

Không phải mọi người xa lanh cô, mà vì cô không thích nói chuyện, thời gian dài, tự nhiên không ai chủ động tìm cô nói chuyện.

Các bạn học ngửi mùi thơm, còn thấy cô một ngụm lại một ngụm ăn ngon như vậy, rất muốn hỏi cô mua cơm ở đâu.

Biết là cơm mua ngoài, tự nhiên là thấy hộp cơm của nàng là hộp cơm dùng một lần.

"Mày đi đi... "

Một nhóm nam sinh ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, đều ngại đi qua hỏi.

Cuối cùng, vẫn là bạn học nữ ngồi phía trước Lâm Minh Minh nhịn không được mở miệng hỏi: "Lâm Minh Minh, cơm chiên của cậu thơm quá a, có thể nói cho tớ là mua ở đâu không?"

Thấy rốt cuộc có người hỏi, bạn học khác lặng lẽ dựng lên lỗ tai.

Lâm Minh Minh biết, chị Nguyễn ở ngõ nhỏ mở tiệm ăn, chủ yếu bán qua app cơm hộp.

Nhận tấm long của người ta, được ăn cơm chiên ngon như vậy, cô cũng muốn báo đáp một chút.

Bởi vậy, cơm chiên ngon như vậy trước măt, cô hận không thệ ăn hết một hơi, vẫn là ngừng lại ngẩng đầu đáp: " Đây là tiệm cơm tên là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, có thể trực tiếp đặt tại app Bánh Trôi."

Mặc dù cô chưa đặt qua cơm hộp, ngõ nhỏ mỗi ngày tới tới lui lui nhân viên giao cơm, nhìn quần áo liền biết họ là người của app cơm hộp Bánh Trôi.

Lớp sơ nhị có hơn một nửa học sinh không về nhà ăn trưa, trừ một bộ phận đã vội vã đi nhà ăn, trong lớp còn lại mười mấy học sinh.

Hiện nay, cũng có rất nhiều học sinh trung học dùng di động,, Lâm Minh Minh vừa mới dứt lời, một nam sinh tên Tiền Vũ đã từ cặp sách lấy ra di động, tải xuống app Bánh Trôi, thông qua tìm một hồi thất được cửa hàng kia.

"Tìm được rồi, bên trong có thật nhiều loại cơm, hơn nữa cũng không đăt, cơm chiên tóp mỡ Lâm Minh Minh ăn chỉ cần đồng."

"Giúp tớ đặt một phần, đợi lát nữa trả cậu tiền."

"Tớ cũng muốn tớ cũng muốn!"

Rất nhanh, tất cả học sinh trong lớp đều vây quanh Tiền Vũ kêu lên.

Như vậy liền không tính là ăn không của chị Nguyễn nhỉ.

Lâm Minh Minh nhìn mười mấy bạn học vây thành một đoàn, nghĩ mình giúp tiệm cơm Hạnh Phúc thêm nhiều đơn đặt hàng như vậy, ăn cơm liền rất tự tin.

Phần cơm chiên tóp mỡ này, có thể nói là đĩa cơm chiên ngon nhất cô từng ăn trong đời, sau khi bớt đói bụng, tốc độ ăn của cô dần chậm lại, dùng cái muỗng gạt những hạt cơm dính trên nắp hộp xuống, mỗi miếng đều mang vài phần thành kính.

Bên cạnh, sau khi chốt xong số lượng phần cơm, Tiến Vũ nói: "Trường học không cho đặt cơm bên ngoài, đợi lát nữa shipper tới thì lấy như thế nào?"

"Vậy còn không đơn giản, chờ shipper tới ngoài cổng trường, nhờ hắn cở đồng phục ra, sau đó lúc ấy cơm liên gọi hắn là "ba", bảo vệ thấy là phụ huynh mang tới, khẳng định không quản." Một nam sinh mập mạp một hơi liền nghĩ ra biện pháp.

"Bạch bạch bạch......"

Tiền Vũ vỗ tay nói: "Ý kiến hay, một khi đã như vậy, đợi lát nữa cậu liền đi lấy."

"Gì? Không được, tớ không được."

"Tin tưởng tớ, cậu đi, tớ đây liền đặt đơn, thuận tiện ghi chú một chút."

Đặt xong đơn, các bạn học trở về chỗ ngồi, nhưng mà ngửi mùi cơm chiên trong phòng, không khác gì mọc đinh dưới mông.

"Cơm hộp lúc nào có thể đưa tới a?"

"Làm ơn, vừa mới đặt đơn, nhân viên giao cơm chính là bay cũng bay chưa tới."

Thời điểm các nam sinh nói thầm, nữ sinh ngồi phía trướcLâm Minh Minh có chút chịu không nổi.

So với những người khác trong lớp, nữ sinh này tự nhận mình tốt xấu còn có thể cùng Lâm Minh Minh nói mấy câu, vì thế quay đầu ghé vào trên bàn cô hỏi: "Lâm Minh Minh, cơm chiên ăn ngon không?"

"Ăn rất ngon."

Lâm Minh Minh nói xong, thấy cô bé chớp đôi mắt nhìn chính mình, nhấp môi nói: "Cậu muốn nếm thử sao?"

Bạn học trong lớp đều khá tốt, cô có đôi khi rất muốn kết bạn, nhưng nghĩ chính mình cái gì cũng không có, có thể cho bạn bè cái gì, vẫn là thôi đi.

"Có thể chứ?"

Nữ sinh hỏi xong, thấy cô gật đầu, lập tức cầm lấy dôi đũa cô không dùng tới trong túi, lấy cơm vội đưa vào miệng.

"Ngô, ngon quá! Tớ ngày thường cũng không ăn thịt mỡ, nhưng tóp mỡ này thật sự thơm quá."

Nghe được cô nói như vậy, lại thấy Lâm Minh Minh tựa hồ nguyện ý chia sẻ, mấy nữ sinh bên cạnh cũng đi tới muốn nếm thử.

Cơm chiên rất thơm, nhưng chia cho mọi người, thấy các bạn ăn ngon đến đôi mắt đều nheo lại, Lâm Minh Minh trong lòng cũng vui như chính mình được ăn cơm chiên mỹ vị.

Mấy nam sinh bên cạnh nhìn đến đám kia nữ sinh một bên nếm một bên còn phát biểu cảm giác, vừa thèm vừa hâm mộ.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Nguyễn Miên Man nhận được đơn này số lượng có chút nhiều, bắt đầu ở trong phòng bếp lu bù.

Đều là cơm chiên tóp mỡ đối với cô cũng rất tiện, hai cái chảo liền có thể đồng thời làm ra bốn phần.

Liên tục xào bốn chảo, từ phòng bếp đến sảnh chính đều tràn ngập mùi thơm của cơm chiên tóp mỡ.

"Cô chủ, cô xem ghi chú của đơn này chưa?" Nhân viên giao cơm vào tiệm, cười cười hướng trong phòng bếp hỏi.

Nguyễn Miên Man theo bản năng quay đầu hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua: "Không có, làm sao vậy?""Tôi đọc cho cô nghe, ' anh shipper, phiền toái anh đến gần trường học cởi áo đồng phục, đi tới cửa sau, ai gọi anh là ba, anh liền đem cơm hộp cho hắn, chú ý phải biểu hiện bình tĩnh, đừng bị bảo vệ nhìn ra sơ hở, việc thành em xin gửi anh đồng tiền thưởng. ' tôi vẫn luôn cho rằng loại tình huống này đều là truyện cười bịa ra, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng tôi lại gặp ha ha ha ha ha ha......"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio