Editor: Thienyetkomanhme
"Ở trong phòng bếp làm sao lạnh được, ra cửa em sẽ mặc thêm áo khoác." Nguyễn Miên Man nói xong, nhìn về phía anh, "Nhưng thật ra là anh đó, ra cửa nói nhớ mặc thêm nhiều một chút."
Nghe được bọn họ giao lưu, Chu Linh đem cơm chiên đóng gói xong liền vội vàng cầm ra ngoài, một chút cũng không nghĩ ở lại bên trong ăn cẩu lương.
Cùng ngày buôn bán kết thúc, Nguyễn Miên Man tiếp tục ôn tập cùng Tư Cảnh Lâm.
Toán học, vật lý, tiếng Anh, Nguyễn Miên Man thường xuyên yêu cầu anh giảng giải, bất quá ngữ văn, cô đã có thể độc lập ôn tập.
"Anh làm gì vậy?"
Cô đang chuyên tâm đọc sách, đầu tiên là tay trái bị anh nắm ở lòng bàn tay thưởng thức, này cũng liền thôi, về sau cả người anh trực tiếp dán lên bên cạnh, cằm để ở trên vai cô, thở ra hơi thở ấm áp làm cô căn bản không có biện pháp tập trung đọc sách.
"Cùng đọc sách với em." Tư Cảnh Lâm dịch cằm một chút, ở bên tai cô nói.
Nguyễn Miên Man nghiêng đầu liếc mắt một cái, bỗng nhiên có điểm hoài niệm lúc quan hệ hai người chưa xác định, anh là người phi lễ chớ động.
Người bị trừng không những không rời đi, ngược lại thuận thế hên một cái lên gò má mềm mại của cô.
"Anh buông ra, em đi lấy đồ vật." Nguyễn Miên Man buông sách, duỗi tay đẩy anh một phen.
Tư Cảnh Lâm lúc này mới đem người buông ra, cũng mở miệng nói: "Muốn lấy cái gì? Anh giúp em."
Nguyễn Miên Man không cần anh hỗ trợ, đứng dậy từ tủ lạnh lấy ra một điểm tâm, trở về đặt tới trước mặt anh: "Anh ăn chút điểm tâm, muốn uống trà thì tự mình pha."
Điểm tâm đặt trong đĩa sứ trắng tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn liền đã rất muốn ăn.
Tư Cảnh Lâm nhìn điểm tâm trước mặt, lại cười rộ lên, giơ tay nhẹ miết mặt cô một chút: "Chê anh phiền, lấy đồ ăn để đuổi anh đi nha Quả Quýt Nhỏ? Hả?"
Nghe được thanh âm trầm thấp mà từ tính của anh, lỗ tai Nguyễn Miên Man tê rần, lại không thừa nhận: "Nào có, em rõ ràng là sợ anh đói bụng."
"Vậy thật là cảm ơn Đông Đông."
"Không...... Không cần khách khí." Đối diện biểu tình cười như không cười của anh, Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm lại là kiên trì muốn cảm ơn, đem người ôm vào trong lòng sau đó cúi đầu "cảm ơn" làm cô hô hấp không nổi mới buông người ra, một bên thưởng thức bộ dáng nửa dựa vào trong lòng ngực mình mà đỏ mặt của cô, một bên khẽ vuốt mái tóc cô.
Hai người náo loạn một hồi, Tư Cảnh Lâm không lại quấy rầy cô đọc sách, mà là lấy ra trà cụ tự pha một bình trà, trước đổ một ly cho cô, lại một bên ăn điểm tâm uống trà.
Trà là trà Long Tĩnh tốt nhất, chờ cô kết thúc ôn tập, khép lại sách hỏi bữa tối muốn ăn cái gì, Tư Cảnh Lâm theo bản năng nói: "Tôm xào Long Tĩnh."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, bưng chén trà Long Tĩnh trong tầm tay uống một ngụm, buông rồi nói: "Bằng không lại làm một phần Long Tĩnh nấm báo mưa?"
Cô vốn dĩ chỉ là thuận miệng vừa nói, Tư Cảnh Lâm lại gật đầu nói tốt.
Vì thế, đêm đó, hai người ăn một bữa tối mang theo hơi thở Long Tĩnh.
Ăn xong bữa tối, trời đã tối hẳn, Nguyễn Miên Man thấy anh còn không định đi, đề nghị đi ra ngoài tản bộ.
Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bọn họ ăn cơm chiều khá sớm, giờ này, rất nhiều nhà còn đang ăn cơm, cho nên trong ngõ nhỏ không có nhiều người đi đường.
"Có lạnh không?"
Cảm nhận thấy được từng trận hơi lạnh của gió đêm, Tư Cảnh Lâm quay đầu nhìn về phía cô.
Nguyễn Miên Man lắc đầu, đón gió đêm mang theo điểm thích ý đi về phía trước.
Gió đêm mang đến cảm giác mát lạnh, còn có mùi hương đồ ăn từ nhà người khác.
Tư Cảnh Lâm duỗi tay nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp, lúc này mới yên lòng.
"Củ cải hầm nạm bò."
"Hả?" Nghe được cô bỗng nhiên nói tên một món ăn, Tư Cảnh Lâm nửa nửa nhịp sau mới phản ứng lại, cô đang nói về mùi hương đang ngửi được, "Đúng là mùi củ cải hầm nạm bò."
"Anh muốn ăn sao? Bằng không ngày mai chúng ta cũng làm cái này ăn." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm cái gì cũng thấy được.
Trong bất tri bất giác, hai người liền đi đến đầu hẻm.
Đầu hẻm có đường đèn, cho nên chỗ này còn rất sáng.
Nguyễn Miên Man rất xa liền nhìn thấy, cây đại thụ đầu hẻm, thế nhưng còn có người đang ngồi.
Cô nhịn không được kéo Tư Cảnh Lâm đi qua, phát hiện nguyên lai là mấy ông lão còn đang chơi cờ.
"Ông Thạch, các ông còn không về nhà ăn cơm sao?"
Ông Thạch nghe tiếng ngẩng đầu, quét mắt Tư Cảnh Lâm bên cạnh cô, cười nói: "Đã ăn cơm xong, còn cháu? Ăn chưa?"
"Cháu cũng ăn rồi." Nguyễn Miên Man nghe bọn họ đều ăn rồi, không nói gì nữa, mà lôi kéo Tư Cảnh Lâm ở bên cạnh xem đánh cờ.
Hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra, ván cờ rõ ràng là cờ đen của ông Thạch chiếm thế thượng phong, quả nhiên, vài phút sau, ông Thạch trực tiếp chiếu tướng.
"Không chơi, không chơi." Ông lão đối diện đại khái đã thua vài ván, ván này cũng thua, lập tức liền không muốn chơi nữa.
Ông Thạch thấy vậy, hơi mang theo sự đắc ý cười một chút, hô: "Nhóc kia, bồi ta ván tiếp theo được chứ?"
Nguyễn Miên Man thấy ông gọi Tư Cảnh Lâm, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn chơi không?"
Cô với nhóm ông lão, bà lão trong ngõ quan hệ không tồi, nếu anh không muốn chơi, cô liền chuẩn bị thay anh cự tuyệt.
Cái này cũng không có việc gì, nếu cô muốn nhìn cờ, Tư Cảnh Lâm cũng nguyện ý chơi hai ván.
Thấy anh đồng ý, Nguyễn Miên Man liền không nói gì nữa, mà là cùng anh ngồi xuống, ngay sau đó chống cằm xem anh cùng ông Thạch chơi cờ.
Ông Thạch vừa rồi cùng người khác chơi, đại khái là đại sát tứ phương, lúc này chưa qua vài phút, đã bị Tư Cảnh Lâm ăn luôn một quân mã, một quân pháo.
"Tên nhóc này được đó!" Ông Thạch khen một câu sau, bắt đầu nghiêm túc suy tư.
Nguyễn Miên Man lúc này mới phát hiện, ngày thường anh cùng mình chơi cờ, có bao nhiêu nương tay.
Tư Cảnh Lâm cùng ông Thạch chơi tổng cộng ba ván, thắng cả ba ván.
"Đông Đông, bạn trai của cháu không tồi, lần sau dẫn nó ra bên này chơi." Đại khái là tron ngõ nhỏ không có đối thủ lợi hại, ông Thạch thua, ngược lại còn rất cao hứng.
Tuy rằng quan hệ bọn họ ở ngõ nhỏ sớm đã không phải chuyện gì bí mật, nhưng nghe lời này, Nguyễn Miên Man vẫn là có chút ngượng ngùng.
Chờ trên đường trở về, Nguyễn Miên Man nửa kéo cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Anh ngày thường chơi cờ cùng em có phải nhường em rất nhiều?"
Tư Cảnh Lâm giơ tay giúp cô đem sợi tóc bị gió thổi cài ra sau tay, cười mà không nói.
"Chơi cờ cùng em có phải rất không thú vị hay không?" Rốt cuộc với trình độ của cô, đại khái so với ông Thạch còn kém hơn.
"Sao có thể." Tư Cảnh Lâm thiệt tình thực lòng phủ nhận.
"Vậy lần sau anh đừng nhường, để em xem......"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã trở lại trong tiệm.
Ở bên anh, thời gian luôn đều đặc biệt trôi nhanh, bất tri bất giác đã hơn giờ.
Có anh ở đây, Nguyễn Miên Man trên cơ bản không rảnh chơi di động.
Thẳng đến khi tiễn người đi, trở lại phòng, cô mới mở ra di động, theo thói quen vào xem cửa hàng trước.
【hq: Cơm chiên vịt quay trước sau đều ngon như một, ăn liền ba ngày cũng không có ngấy, cảm giác có thể tiếp tục ăn thêm một tháng. [ hình ảnh ] 】
【 còn: Hôm nay đột nhiên nhớ tới vịt xào bia, có chút thèm, bà chủ nhỏ, nếu có thể làm cơm chiên vịt quay, có phải cũng có thể làm cơm chiên vịt xào bia hay không? Đương nhiên, nếu có thể trực tiếp làm vịt xào bia liền càng tốt, đã lâu không ăn, thật sự có điểm thèm món này. 】
【js: Cơm chiên vịt xào bia ? Cơm chiên vịt xào bia có thể ăn ngon sao? Có chút tưởng tượng không ra hương vị đó. 】
【lx: Tôi đã từng làm cơm chiên vịt xào bia , hương vị cũng không tệ lắm. Lấy tay nghề bà chủ, làm ra khẳng định lại là một món cực phẩm khác! 】
【y: Tôi còn tưởng rằng ăn cơm hộp đều là người nấu ăn dở, không nghĩ tới thế nhưng còn có biế nấu cơm, bội phục bội phục, đúng rồi, cơm chiên vịt xào bia là làm như thế nào a? 】
【lx: Khụ, cái kia, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị hai loại đồ ăn là được, một cái là cơm, một cái khác là mua về, chô chỗ vịt xào bia không ăn hết vào, bật bếp đem vịt xào bia đun nóng, lại đem cơm vào đảo cùng là rồi. 】
【y:...... Tôi thu hồi bội phục. 】
【 cái thứ: Anh nói như vậy, tôi còn muốn ăn tương vịt đây, ở thành phố A bên này cũng chưa ăn được món tương vịt ngon, bà chủ nhỏ, tương vịt cơm chiên có thể tới một cái sao? 】
【 ngày: Vịt xào bia, tương vịt có thể, tôi cảm thấy vịt nước muối cũng có thể, bà củ nhỏ, làm một phần cơm chiên vịt nước muối như thế nào? 】
【kl: Vịt nướng thành phố B vào giờ phút này hẳn là có tên tuổi, tôi cảm thấy cơm chiên vịt nướng có lẽ cũng không tồi? 】
......
【an: Vịt chiên giòn cũng có thể đó! 】
【b: Nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến vịt muối còn chưa có người nói đến, bà chủ nhỏ, cô cảm thấy cơm chiên vịt muối thế nào? 】
【 thiên : Vịt muối không phải dùng để hầm canh sao? 】
【 là sơn: Xì —— mấy người này có thể gom đủ một một bộ bách khoa toàn thư về vịt. 】
【o: Vịt vịt đáng yêu như vậy, mấy người sao lại có thể ăn vịt vịt chứ? Hút lưu...... Tôi cảm thấy vịt tam ly cũng không tồi, rất thích hợp lấy cơm chiên. 】
......
Nguyễn Miên Man nhìn bình luận hôm nay, có đặc biệt nhiều dấu chấm hỏi, rất muốn hỏi bọn họ, đến tột cùng là có gì thù hận, muốn ăn vịt như vậy, cảm giác đều có thể thấu ra một quyển một trăm cách ăn vịt.
Tính, nằm mơ lại không phạm pháp, cho bọn họ ở khu bình luận suy nghĩ một chút cũng được.
Nguyễn Miên Man trực tiếp rời khỏi cửa hàng, mở ra app Tấn Giang, tiếp tục xem tiểu thuyết đang đọc dở.
Dưới tình huống cô không đáp lời, nhóm khách hàng ở khu bình luận nghị luận một chút cũng liền thôi, cũng không có thật sự thúc giục cô thêm món mới, rốt cuộc cơm chiên vịt quay cũng vừa mới ra không bao lâu.
Bất quá, bọn họ ở khu bình luận cửa hàng thảo luận còn không đã ghiền, thế nhưng còn chạy đến Weibo đi mở cái đề tài, buổi tối, không biết lại lừa bao nhiêu nước miếng của cư dân mạng.
Trong mùi hương hoa quế, rất nhanh liền đến trùng dương.
Tết Trùng Dương là ngày hội Hoa Quốc truyền thống, bất quá người hiện đại thật ra rất ít người tổ chức ngày lễ này một cách chính thức.
Đối với Tết Trùng Dương, rất nhiều người hiểu biết đại khái là dừng lại ở mấy câu《 chín tháng chín ngày nhớ Sơn Đông huynh đệ 》, bởi vậy biết trùng dương có tập tục thả đèn trời.
Nguyễn Miên Man vốn dĩ muốn vào tết trùng dương hẹn mọi người đi leo núi, lên cao thưởng thức đèn trời, bất quá hỏi một chút, thấy Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô bọn họ cũng không rảnh, liền thôi.
Nếu không thể đi leo núi, Nguyễn Miên Man dứt khoát trước tết trùng dương làm ít bánh trùng dương.
"Bánh" thông "Cao", bánh trùng dương cũng có ý nghĩ thay thế đèn trời, cho nên cô cố ý làm không ít, chuẩn bị đến lúc đó tặng nhóm khách hàng một chút.
Bánh trùng dương gọi là bánh hoa, dùng bột nếp, bột gạo tẻ, đường trắng, nặn thành hình, ở mặt ngoài rải táo đỏ, hạt dẻ, trái cây lên, thêm đường chưng, làm xong màu sắc tươi đẹp, thập phần xinh đẹp, cho nên cũng được khen là "bánh hoa".
Trước kia Nguyễn Miên Man ở cổ đại, làm bánh trùng dương cắm cờ màu ở mặt trên, này sẽ cũng không tỉnh lược này một bước.
Tết Trùng Dương, buổi sáng Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô tới ăn bữa sáng, liền thấy bánh trùng dương ở trên bàn.
"Bánh trùng dương này cũng thật đẹp." Ông Ngô khen xong, quay đầu lại khen Nguyễn Miên Man, khen cô coi trọng văn hóa truyền thống.
Nguyễn Miên Man chỉ là có thói quen làm bánh trùng dương vào Tết Trùng Dương mà thôi, được ông khen lại có chút không được tự nhiên, vì thế nói: "Hai người nếm thử xem hương vị thế nào."
"Được." Ông Ngô chụp một bức ảnh trước, chuẩn bị đến trường học tìm mấy ông bạn già khoe khoang, rồi mới cầm lên một miếng bánh trùng dương.
Bánh trùng dương vào miệng mềm mại thơm ngọt, lại không dính, cùng với trái cây phía trên, thập phần mỹ vị.
"Ăn ngon!"
Ông Ngô dứt lời, Tư Cảnh Lâm cũng gật đầu nói: "Hương vị thực không tồi."
Nguyễn Miên Man thấy bọn họ ăn đến thơm ngọt, cười ngồi xuống cũng cùng ăn.