Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Thienyetkomanhme

Thu tay, cô nắm lấy di động đứng dậy, nhưng mà một giây sau lại ngồi xuống lần nữa.Dù sao cũng không định làm cá viên, dứt khoát xem thêm một lúc nữa.Nguyễn Miên Man nghĩ như vậy, một lần nữa click mở thế giới mới với cô.

Tiểu thuyết là thứ, không vào còn tốt, một khi đi vào, thời gian bất tri bất giác liền qua đi.Cũng may Chu Linh đưa cháo xong, giờ rưỡi liền quay lại, bằng không sợ là cô có thể trực tiếp quên mở cửa tiệm.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mở cửa, một đống khách hàng chờ đã lâu lập tức đặt đơn, sau đó liền phát hiện hôm nay không có canh cá viên miếng, mà là đổi thành canh tam tiên.

Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, trước đặt cơm chiên, hương xuân chiên trứng, canh tam tiên rồi nói sau.Chờ đến khi đặt đơn thành công, xác nhận chủ tiệm tiếp đơn xong, bọn họ mới có thời gian đến khu bình luận phát biểu nghi hoặc.

【an: Kỳ quái, hôm nay như thế nào lại không có canh cá viên miếng? 】

【nx: Đổi thành canh tam tiên canh rồi, lúc trước không phải có người đề nghị chủ tiệm đổi canh sao. Dù sao canh cá viên miếng tôi đã uống qua vài lần, đổi canh mới cũng không tồi. 】

【js: Anh là uống đủ rồi, tôi một lần cũng chưa uống đến đâu! Tôi mặc kệ, trẻ con mới chọn, hai loại canh tôi đều phải uống, chủ tiệm vẫn nên làm nhiều canh cá viên miếng hơn nữa đi. 】

【kl: Mẹ nó, canh cá viên miếng cũng bán được một đoạn thời gian rồi, thế nhưng còn có người một lần cũng chưa uống được, ngươi có bao nhiêu đen đủi? 】

......

Đương nhiên, có hương xuân chiên trứng cùng canh tam tiên trấn an, khách hàng cũng tò mò hai câu lại ồn ào hai tiếng, tổng thể cũng không phải là bám mãi không thôi chuyện này.

Nhưng thật ra người nào đó chính mình chột dạ, làm xong mấy đơn hàng liền hỏi: "Chị Chu, chị xem một chút khu bình luận, bọn họ có nói gì về việc hôm nay không có canh cá viên?"

Chu Linh nghe vậy, click mở khu bình luận nghiêm túc đọc, đem tình huống trong khu bình luận thuật lại cho cô.Thấy khách hàng cũng không có quá mức so đo, Nguyễn Miên Man lúc này mới yên lòng.

Giống như lời nói của cô ngày hôm qua, nguyên liệu nấu ăn khá nhiều, mỗi khách hàng đều có thể mua được hương xuân chiên trứng.

Lúc này, theo mùi hương mê người trong bếp một trận lại một trận bay ra bên ngoài, đã có nhân viên giao cơm tới cửa tới.

Ngửi mùi hương đi vào trong tiệm sau, một vị nhân viên giao cơm nhịn không được nói: "Mỗi lần bước vào cửa hàng này, thật là vừa đau vừa sướng."

Hắn cảm thán xong, một nhận viên giao cơm hơi lùn khác trực tiếp hướng trong phòng bếp kêu: "Không được, tôi chịu không nổi cái mùi hương này, chủ tiệm, trước cho tôi một phần hương xuân chiên trứng."

"Ngươi cũng thật bỏ được." Đồng nghiệp nhìn hắn.

"Cũng không phải mỗi ngày đều ăn, ngẫu nhiên một lần vẫn là ăn được."

Nhân viên giao cơm còn lại ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, hơn nữa ngửi hương vị thật sự có điểm thèm, vì thế liền đề nghị nói: "Không bằng tôi mời anh ăn cơm chiên, anh đem hương xuân chiên trứng chia co tôi một nửa?"

"Được."

Lúc này, ưu thế của nhân viên giao cơm liền thể hiện ra, bọn họ mới vừa gọi món không bao lâu, Chu Linh liền bưng cơm ra tới.

Đĩa còn chưa đặt xuống bàn, hai người đã sớm nắm đôi đũa, gấp không chờ nổi kẹp lên một khối hương xuân chiên trứng.Hương xuân chiên trứng mới ra nồi, hương khí cùng nhiệt khí cùng nhau bốc lên, hai nhân viên giao cơm chờ không kịp mà một cắn xuống một ngụm, đầu lưỡi có chút bị bỏng.Chu Linh vừa rồi trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man cũng cho cô ít miếng vụn để nếm thử, nếm qua tư vị cô thập phần hiểu sự vội vàng của bọn họ, thật ra cũng không có ý tứ cười nhạo bọn họ.

"Cái này cũng quá thơm!"

Nóng thì nóng, nhưng loại đồ ăn chiên rán như này, tốt nhất vẫn là mới ra nồi ăn ngay một ngụm, hai người ăn đến đôi mắt đều nheo lại.

Đinh ~

Chu Linh nghe thấy di động của một nhân viên giao cơm phát ra tiếng vang, hắn lại ăn đến quên cả mình, hoàn toàn không phản ứng, chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở: "Di động anh kêu kìa."Ăn xong chiếc đũa cuối cùng, nhân viên giao cơm lúc này mới phản ứng lại, một bên tinh tế nhấm nuốt một bên cầm lấy di động.

【@ shipper anh chừng nào thì bắt đầu đưa cơm? Hiện tại tôi rất muốn biết hương vị của hương xuân chiên trứng! 】

Nhân viên giao cơm theo bản năng nhìn tới miếng hương xuân xào trứng dư lại trong đĩa của mình, chụp bức ảnh, sau đó trả lời.

【@ khách hàng [ hình ảnh ] cụ thể tôi cũng không hình dung được, nhưng thật sự đặc biệt thơm, đặc biệt ngon. 】

Đối phương qua mấy chục giây cũng chưa trả lời lại, nhân viên giao cơm chuẩn bị buông di động tiếp tục ăn ——

【@ nài ngựa anh đã gặp qua bầu trời không trăng cũng không mây, chỉ có một ngôi sao một mình lóng lánh chưa? 】

Không thể không nói, vị nhân viên giao cơm này rất có ý thức nguy cơ, xem xong trả lời, lập tức bạch bạch bạch đánh chữ.

【@ khách hàng ba ba tôi sai rồi! 】

【@ khách hàng tôi ăn xong lập tức liền giao đơn của anh, kể cả bầu trời mưa xuống dao, cũng không ngăn trở được tôi! 】

Không có biện pháp, một bữa cơm trưa này, tương đương với giao mấy đơn liền, cũng không dám lại đắc tội 'thượng đế'.Đặc biệt là cái gì hình ảnh ngôi sao một mình lóng lánh, nhân viên giao cơm tỏ vẻ hắn một chút cũng không muốn, hắn chỉ thích nhìn đến hình ảnh năm ngôi sao ở bên nhau.

Khách hàng yên lặng mười mấy giây sau, tựa hồ vừa lòng.

【@shipper vậy đi, bất quá gặp được đèn xanh đèn đỏ khi vẫn nên dừng lại, tôi không nghĩ tới đồn cảnh sát lấy cơm hộp đâu. 】

Nhân viên giao cơm yên lòng, lại bảo đảm một câu, cội vàng tiếp tục ăn cơm.

Theo một đám nhân viên giao cơm từ trong cửa hàng tới rồi lại đi, một phần cơm hộp thực nhanh đã tới trong tay khách hàng.

Đồ ăn ngon, không riêng gì đầu lưỡi sung sướng, còn có thể làm tâm tình vui vẻ.

Rất nhiều làm việc một buổi sáng, nhận được cơm hộp của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều.

Office building nọ.

Ngửi được toàn bộ khu làm việc đều là mùi hương đặc trưng của hương xuân, một nhân viên nữ cười nói: "Chủ tiệm cuối cùng đầu tư một lần, thế nhưng thật đúng là mỗi người đều có thể mua được hương xuân chiên trứng, San San, lần này cuối cùng tôi không cần xin cô chia phần."

Trương San đã ăn xong một khối hương xuân chiên trứng, tư vị hàm tiên ngon miệng, làm cô cảm thấy hộp cơm này hoàn toàn không đủ ăn.

Nghe được lời nói của đồng nghiệp, nghĩ đến lúc trước cô bạn ăn trực canh cá viên cùng dứa đựng cơm chiên, Trương San tròng mắt dạo qua một vòng, vươn chiếc đũa nói: "Ăn của tớ nhiều như vậy, hiện tại đền đáp tớ một miếng hương xuân chiên trứng cũng không quá đi?"

"A!" Nữ đồng nghiệp kêu một tiếng, ôm cơm trưa của mình chạy đi, "Cũng không phải tớ ăn một mình, cậu tìm bọn họ đi."

Vốn dĩ bộ phận bọn hỏ, giữa trưa đặt cơm hộp chỉ có hai người bọn cô, những nhân viên khác hoặc là về nhà ăn, hoặc là đi quán ăn gần đó.

Từ lần đó tăng ca, ngửi được mùi hương từ cơm hộp của cô, đám nhân viên này cũng bị biến thành khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

"Giúp cô xử lý hồ sơ có thể, chia hương xuân chiên trứng cho cô thì không được."

"Không sai."

Những đồng nghiệp khác lúc trước cũng ăn ké cơm chiên của Trương San, không chờ cô nhìn qua liền nói trước.

Trương San "Hứ" một tiếng sau, nói thầm: "Không cho liền không cho, quy định số lượng thì thế nào, chờ buổi chiều tôi đặt liền đơn, không cái đi, đến lúc đó tôi không ăn cơm, ăn hương xuân chiên trứng thay cơm luôn!"

Lời này nói, cũng rất có lý tưởng, cũng không biết cô có thể như nguyện hay không......

Công ty Trung Thiên.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mỗi lần ra món ngon thì đều có số lượng hữu hạn, một đám trong phòng làm việc mỗi ngày đặt cơm giống như đánh giặc.

Khó có được hôm mỹ thực lại đủ mỗi người một phần, không cần tranh không cần đoạt, còn không cần phòng bị ông chủ chuyên ăn mảng, bọn họ ngồi ở vị trí của mình, còn thấy có chút kỳ quái không quen.

Ông chủ thấy hôm nay có món mới, bọn họ thế nhưng không vội vàng ăn, không khỏi nói: "Như thế nào? Mấy người đều không muốn ăn? Vậy......"

Hắn một câu không nói xong, mấy nhân viên một bên phòng bị hắn, một bên bạch bạch bạch mở nắp hộp cơm.

Trong nháy mắt, vốn là phòng làm việc không lớn lắm, lập tức tràn ngập mùi thơm hương xuân nhàn nhạt, cùng với canh tam tiên canh, cơm chiên dứa chua ngọt hòa quyện.

"Hương xuân chiên trứng ăn quá ngon, cảm giác tôi có thể một hơi mười hộp!"

"Tôi không yêu thích rau cần, nhưng món này có rau cần tôi lại cảm thấy ăn ngon."

"Canh tam tiên canh cũng uống ngon a, cảm giác nấm hương bên trong đặc biệt ngon."

Một đám người ăn một ngụm cơm, cắn miếng ngụm hương xuân chiên trứng, lại uống một ngụm canh tam tiên, quả thực ăn ngon đến muốn khóc.

"Tôi ban đầu còn cảm thấy ' tiệm cơm chiên Hạnh Phúc ' tên này có chút tục, hiện tại ngẫm lại, quả thực là cửa hàng đặt tên quá chuẩn! Ăn đồ ăn ở đây, thật sự làm người ta cảm thấy hạnh phúc......"

"Xác thật, chính là đáng tiếc chủ tiệm quy định số lượng mỗi đơn, một phần thật là không đủ ăn."

"Tôi có hai cái tên tài khoản, cũng chính là nhiều hơn một phần phí vận chuyển, chờ buổi chiều tôi liền đặt hai đơn."

"Ý kiến hay a, tôi cũng muốn đặt hai phần, đến lúc đó lưu một phần làm bữa khuya."

Người khác chỉ có một tài khoản nghe vậy, lập tức bắt đầu đăng ký tài khoản mới.Thực nghiệm trung học, văn phòng lớp năm hai.

Khó khi tới giờ cơm, các giáo viên không ở nhà ăn, mà là ở ngồi đầy trong văn phòng."Như thế nào còn chưa có tới?" chủ nhiệm lớp hai sửa xong một tệp bài thi, hướng cửa nhìn xung quanh.

Cũng đúng lúc, cô vừa mới nói xong, liền có một giáo viên nam ôm thùng giấy đi vào.Nhìn đến giáo viên này, các giáo viên đồng thời đứng dậy nhìn chằm chằm...... thùng giấy trong lòng ngực hắn.

Thiếu chút nữa bị bọn họ chen ngã nam giáo viên tức giận mà giáo dục: "Một đám mỗi ngày kêu học sinh xếp hàng, xếp thành hàng, đến lượt mấy người liền không nhớ rõ?"

Một lòng chỉ có đồ ăn, các giáo viên cũng không có thừa thời gian phản ứng hắn, xách theo phần cơm hộp của mình trở lại vị trí, liền bắt đầu mở ra đóng gói.

"tôi nói với mọi người, buổi chiều thay đổi người đi nhận cơm a, tôi vừa rồi ôm thùng giấy lại đây, đụng tới nhóm học sinh đặc biệt tích cực, nhất định đòi bưng hộ tôi, thiếu chút nữa dọa đến tôi......"

Nam giáo viên nói nói, ngửi được mùi thơm từ bốn phương tám hướng thổi qua, lại xem bọn họ một đám ăn đến ngon lành, yết hầu lăn lộn một chút, quyết định trước không vô nghĩa, chờ ăn xong lại nói.

Một đám người đều vùi đầu ăn uống, toàn bộ trong văn phòng chỉ có âm thanh chiếc đũa va chạm thanh cùng âm thanh nhai nuốt.

"Ăn quá ngon!"

Thẳng đến khi ăn no đến sáu bảy phần, một nam giáo viên nhịn không được trong lòng yêu thích, mở miệng đánh vỡ không khí an tĩnh.

"Anh tốt xấu cũng là giáo viên ngữ văn, khích lệ có thể có chút văn hóa không?"

Nam giáo viên vì thế nói: "Mâm ngọc món ăn trân quý, món ăn trân quý mỹ vị, mỹ vị món ngon...... Hàm tiên ngon miệng...... Môi răng lưu hương...... Dư vị vô cùng."

Nói chuyện phiếm hai câu, bọn họ liền tiếp tục ăn uống.

Ăn ăn, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người trung niên mang mắt kính, biểu tình có chút nghiêm túc đi vào.

"Tôi nói vì sao gần đây nhà ăn phàn nàn, nói giáo viên ít đi nhà ăn, mấy người cũng hay thật, trường học tuy không có văn bản rõ ràng quy định không cho giáo viên đặt cơm hộp, nhưng nếu học sinh không thể đặt, các ngươi không phải càng nên làm gương tốt sao? Thế nhưng còn ở văn phòng tụ tập đặt cơm hộp, cơm hộp ăn ngon như vậy sao? Mấy người......"

Nhìn đến chủ nhiệm càng nói càng sinh khí, một nam giáo viên cách hắn gần nhất nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, nhéo lên một khối hương xuân chiên trứng của mình đứng dậy, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.

Chủ nhiệm bị động tác đột nhiên làm giật mình, đang muốn trừng hắn liếc mắt một cái lại đem cái này đẩy ra, khứu giác cùng vị giác lại bị hương xuân chiên trứng trong miệng hấp dẫn.Miệng hắn cơ hồ là theo bản năng mà nhai nuốt mỹ vị trong miệng, thậm chí tay cũng nâng lên tới, tự động mà cầm lấy miếng hương xuân chiên trứng.

Đừng nói, cơm hộp này xác thật có điểm ngon.Phản ứng lại suy nghĩ trong đầu chính mình, chủ nhiệm mặt tối sầm, định đem miếng bánh dư lại trong tay ném xuống mặt đất, tiếp tục nghĩa chính, từ nghiêm giáo dục bọn họ, nhưng mà...... Lại thấy luyến tiếc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio