Ngày tết Đoan Ngọ, nhân công khách điếm đều trở về nhà ăn tết, không lưu lại một chỗ tham gia náo nhiệt.
Vốn dĩ Lam quản gia đưa lễ đến nên liền trở về, nào biết sảng khoái một chút, quá say mà bị trì hoãn, trước mắt đã là Đoan Ngọ, đi cũng không được, không đi cũng không được. Triển Linh không đành lòng để mọi người ăn tết trên đường, liền cứng rắn giữ ở lại.
Ông thay Lam gia chạy việc, bản thân từ nhỏ lớn lên cùng Lam Nguyên, tình cảm cũng không tầm thường. Mấy năm nay tận tâm tận lực bận rộn trong ngoài, người ngoài xem ông như một nửa chủ tử, vợ chồng Lam Nguyên đối với ông cũng tôn trọng. Nhân sự cố mà dừng lại, trở về nói một câu cũng không quan trọng, cho nên khướt từ không được liền đáp ứng.
Đoàn người Lam gia lưu lại, khách điếm thêm một người, càng thêm náo nhiệt.
Tết Đoan Ngọ nên đua thuyền rồng, bất quá bắc địa thiếu sông nước rộng, chạy không được. Tôn thợ mộc trước tiên làm thuyền rồng hoa đăng treo ở bên ngoài, ban đêm thắp đèn, sáng lấp lánh chói lọi, tạo hình tuyệt đẹp, trông thập phần đẹp. Đặc biệt có một trận gió thổi tới, những hoa đăng đó liền lắc lư, giống như thuyền rồng lướt trên mặt nước, thật là mỹ lệ.
Trước khi đi Lý Tuệ còn tặng mọi người dây thừng ngũ sắc tết thành cái nút, hiện giờ đều cột trên cổ tay. Đường thị cũng thêu chút túi thơm Ngũ Độc, bên trong đựng ngải thảo phơi khô, mọi người đều đeo, nhất thời không khí ngày hội hiện ra.
Đến đêm, mọi người ra ngoài thưởng đèn một hồi, lại nhóm lửa, vui vẻ ăn bánh chưng, âm thanh cuồng tiếu không ngừng.
Đặc biệt là thuyền rồng đèn màu kia, được Quách tiên sinh rất là tán thưởng, khen lại khen, đem Tôn thợ mộc cười hàm hậu đến mặt đầy đỏ bừng, xoa xoa hai bàn tay to thô ráp nói đảm đương không nổi.
Ông bất quá là dã nhân ở nông thôn, nghe nói vị quan lão gia này trước kia còn bái kiến qua Hoàng Thượng, được người ta khen một câu, kia thật đúng phúc phận mà đời trước tu luyện được.
Quách tiên sinh ngắm đèn lồng một hồi, lại hơi có chút tiếc nuối nói: “Nên làm chút đố đèn đoán.”
Triển Linh cùng Tịch Đồng chỉ mong không nghe thấy, quay đầu liền đẩy mạnh mọi người chơi bài Poker.
Ngày đẹp trời như vậy, ai muốn cùng ngài đoán đố đèn chứ? Ngài đi tìm người hữu duyên đi thôi!
Lần trước Triển Linh đề ra, trong hai ngày Tịch Đồng làm ra hai bộ bài poker, cũng không đề cái gì JQK, chỉ vẽ Giáp Ất Bính Đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý chính càn khôn cùng bốn dạng màu sắc và hoa văn, trông đẹp mắt. Hướng mọi người nói quy củ một hồi, lại mang mọi người chơi thử mấy ván, vốn là không quá khó, mọi người liền nắm được quy tắc,tiếng nói cười thập phần náo nhiệt.
Quách tiên sinh cũng chơi một hồi, cười nói: “Cũng có chút hay, không bằng sau này đem những lá bài kia, làm thành quân bài mua vui.”
Ông vừa nói như vậy, Triển Linh cùng Tịch Đồng mới biết dân gian cũng có quân bài giống mạt chược đời sau, chỉ là giá trị chế tạo tương đối sang quý, bá tánh tầm thường vội không hết việc, nơi nào có tiền nhàn rỗi đi mua quân bài chơi chứ? Cho nên bọn họ tới nơi này rất nhiều tháng, thế nhưng một chút tiếng gió cũng chưa nghe thấy.
Tôn thợ mộc mọi thời khắc đều lo lắng bản thân không có giá trị, nghe xong lời này vội đề cử mình nói: “Cái này không khó, cũng không cần dùng xương cốt làm, trong viện phía sau còn rất nhiều đầu gỗ, chọn một chút đầu thừa liền làm được, lại không hao phí cái gì. Ta cùng cháu gái mài giũa cẩn thận, không mấy ngày liền cũng có thể được.”
Triển Linh biết ông nhàn rỗi liền không được tự nhiên, thuận nước đẩy thuyền gật đầu nói: “Như thế rất tốt, ta cùng nhị chưởng quầy chưa rõ cái này lắm,” lại nói với Quách tiên sinh “Sau phải làm phiền tiên sinh dạy chúng ta rồi.”
Quách tiên sinh chưa nói, Kỷ đại phu trước liền trách móc: “Cần gì hắn chứ? Người luôn chơi thua! Các ngươi không biết, hắn thích nhất đọc sách đến choáng váng, không đánh bài liền thôi, phàm ngồi vào bàn, quanh năm suốt tháng ba trăm sáu mươi ngày, đều không thắng nỗi một ván! Cho nên mọi người tìm hắn chơi. Mệt là hắn không có nghiện, bằng không thua trận đến không có quần để mặc.”
Nói xong lời này, mọi người sôi nổi cười to, trên mặt Quách tiên sinh hơi phiếm hồng, rốt cuộc không nói được lời phản bác, chỉ hừ thật mạnh một tiếng, trong lòng âm thầm cân nhắc chút chỉnh lại đối phương…
Chỉ chơi không thú vị, Nhị Cẩu Tử cười nói: “Không bằng chơi có ăn chút tiền vui hơn.”
Mọi người đều nói tốt.
Đại Thụ cũng lớn gan nói: “Dùng tiền mồ hôi nước mắt chơi không hay lắm, không bằng đưa ra cái quy củ, thua phạt một chén rượu được không!”
Mọi người đều cảm thấy có lý.
Kiếm tiền không dễ, vốn là chơi, nhưng sau nếu ai thua thậm tệ, khó tránh khỏi tức giận đỏ mắt, một khi nháo lên chẳng phải xấu hổ sao? Vẫn là uống rượu tốt hơn.
Ngày hội Đoan Ngọ, trên dưới bá tánh đều phải uống rượu hùng hoàng loại trừ tà ám, lấy cầu vận may khoẻ mạnh, khách điếm cũng bị nhiễm chút, hoặc là buôn bán, hoặc là dùng để uống, hiện giờ cũng không cần đi bên ngoài tìm.
Tịch Đồng đứng dậy đi lấy rượu, thời điểm trở về trong tay cầm thêm một cái bình nhỏ “Khó có được ngày hội, người nhiều náo nhiệt, rượu hùng hoàng nhạt nhẽo, chỉ uống thứ đó không chút thú vị gì, chi bằng ta đem rượu mạnh mới ra lò, ai thua liền uống một ngụm. Ai liên tục thua, liền uống một ly.”
Mấy ngày nay chàng vùi đầu làm rượu mọi người đều rõ như ban ngày, trừ bỏ Triển Linh cùng Lam quản gia cũng chưa có ai may mắn thử qua. Hương rượu kia bay tứ phía đều ngăn không được, đám người Thiết Trụ Đại Bảo sớm kiềm chế không được, trộm hỏi mấy lần vẫn không có kết quả. Hiện giờ thế nhưng thấy nhị chưởng quầy chủ động lấy ra, nào còn nhịn được? Sôi nổi đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại xung phong nhận việc đi cầm chén.
Triển Linh vội ngăn bọn họ lại “Không cần đâu, này rượu nếu các ngươi có thể uống một chung mặt không đổi sắc, ta liền phục! Sau muốn uống bao nhiêu cũng được.”
Tịch Đồng lấy vò rượu này tới, so với Lam quản gia uống mấy ngày trước hương thơm càng đậm, là do chưng cất qua hai lần, ít nhất hơn ba mươi độ, đây không phải nước lã mà uống chén, không phải tìm đường chết sao?
Đám người Thiết Trụ hai mặt nhìn nhau, còn có chút không tin tưởng.
Giang hồ hảo hán ăn uống đều không phải mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn sao? Thường ngày hai vị chưởng quầy tính tình hào sảng, sao hiện giờ thế nhưng phải dùng chung rượu? Nghĩ chung rượu kia bất quá cao bằng ngón cái, rót đầy cũng chưa đủ một ngụm, như vậy có phải không phóng khoáng hay không?
Duy Lam quản gia từng nếm qua, vừa thấy Tịch Đồng lấy cái bình kia ra, nhất thời mặt đều tái rồi, cuống quít đứng dậy, vội không ngừng lui ra bên ngoài, liên tục xua tay “Không được không được, thân thể lão nô yếu, trước về nghỉ ngơi, cô nương, cô gia, các người tự chơi, tự chơi nha!”
Muốn mệnh, hôm kia uống một ly, cả người giống như ăn phải thuốc, nhất thời bất tỉnh nhân sự, hiện giờ còn có chút chột dạ, nào còn có thể lại uống tiếp?
Cũng không có người so đo xưng hô “Cô nương, cô gia”, chỉ là cười vang ra tiếng, không cần Triển Linh cùng Tịch Đồng phân phó, Kỷ đại phu đứng lên, ba chân bốn cẳng đem hắn kéo lại.
“Thật là mất hứng, không phải bức ngươi lên chiến trường đánh giặc, bất quá uống ly rượu thôi mà!” Kỷ đại phu cười trêu “Chẳng lẽ hiện giờ ngươi già rồi, một ngụm rượu đều không được sao?”
Trước Kỷ đại phu từng đến Lam phủ xem bệnh, cũng gặp qua Lam quản gia vài lần, miễn cưỡng nhận thức, lúc này hai người nói chuyện cũng có chút tùy ý.
Lam quản gia kêu khổ không ngừng, thầm nghĩ ta thà rằng đi đánh giặc! Tốt xấu còn biết chính mình là chết như thế nào…
Hắn chỉ là kêu khổ thấu trời, liên tục xin tha, nhưng ai nghe hắn? Rốt cuộc thắng không nổi người đông thế mạnh, chết sống bị kéo trở về ấn ngồi xuống, cả người đều phát lạnh.
Các ngươi đều là người vô tri, ngoài miệng nói nhẹ nhàng, quay đầu thật muốn người thua uống rượu, các ngươi có dễ chịu! Đến lúc đó cũng đừng trách ta không có thời gian nhắc nhở.
Biết vậy chẳng làm, sớm biết hắn nên suốt đêm lên đường, cũng không cần gặp kiếp nạn này…
Nhất thời mọi người liền đem mấy cái bàn gỗ xếp ra, làm thành một trương bàn lớn, vò rượu đặt ở giữa, chén rượu, bài Poker. Lại có mứt táo, bánh đậu xanh, bánh muối tiêu, bánh lưỡi trâu, món kho, táo chua, sơn tra, mứt hoa quả, nước trái cây, tràn đầy một bàn.
Mọi người đều nói giỡn, bên trong còn có vài vị lớn tuổi, có mấy tiểu nhà đầu Hồng Quả, Tiểu Thúy mới mua, sao có thể chỉ uống rượu được? Tịch Đồng làm rượu mới có hcuts mạnh, khó đảm bảo có người không say. Triển Linh liền cười nói: “Ở đây còn có nữ quyến, trẻ nhỏ, cũng không cần uống rượu, nếu ai thua, có thể kể chuyện cười, hoặc là kể đoạn chuyện xưa, kỳ văn gì đó, mọi người đều cảm thấy thú vị liền cho qua.”
Nghe nàng nói như vậy, tâm vài người nguyên bản còn treo nhất thời thả lỏng, tươi cười trên mặt càng thêm chân thành tha thiết.
Triển Linh khai bài, mọi người vui cười chơi đùa, không bao lâu trải qua hai đợt, thắng thua rõ ràng.
Quách tiên sinh không hổ tay bài xấu, đều thua hai lần.
Ván đầu thua, cũng không cần trừng phạt, nhưng ván thứ hai nếu còn buông tha như vậy, thực sự không thể nào nói nổi.
Quách tiên sinh cũng thực chịu chơi, lần lữa nghĩ chút nói “Rót rượu!”
Mọi người kinh hãi, trầm mặc qua đi một lát mọi người đều hét to, nhất thời trong phòng chẳng khác nào quỷ khóc sói gào, náo nhiệt đến không được.
Đại Thụ cảm khái, “Không nghĩ tới Quách tiên sinh lại là một hào khách!”
Bọn họ đều cho rằng Quách tiên sinh sẽ yêu cầu làm thơ!
Thiết Trụ nóng lòng chạy tới rót rượu cho ông, đem chung rượu nhỏ tràn đầy.
Mấy vòng đầu không cần uống một chung, đối với người chưa uống qua rượu mạnh, một ngụm cũng quá sức.
Triển Linh cùng Tịch Đồng không khỏi có chút lo lắng, lão nhân này có chịu nỗi không.
Kỷ đại phu liền cười an ủi, “Không cần nôn nóng, nhìn người giống trái cà tím hong gió yếu đuối mong manh, kỳ thật cũng là kẻ thâm tàng bất lộ, từng uống qua với nhiều võ tướng mà hắn không đỗ.”
Đến, lại là một kẻ ngàn ly không say.
Nhưng có vết xe đổ Lam quản gia, mặc kệ là Triển Linh hay Tịch Đồng, trong lòng đều có hoài nghi…
Quách tiên sinh không hổ là người tao nhã, đến lúc này còn có công phu thưởng thức:
Trước ông xem ly rượu trong suốt, tựa như ánh trăng sáng tỏ, liền vừa lòng gật gật đầu.
Lại ngửi hương này, hắn dùng tay nhẹ quạt hương lên, một cổ hương nồng nặc xưa nay chưa từng có xông vào mũi, thế nhưng thật lâu không tiêu tan, trên mặt liền nổi lên một chút vui mừng.
“Quả nhiên rượu ngon.”
Nói xong, Quách tiên sinh liền bưng chung rượu lên uống một ngụm.
Rượu vào miệng, đôi mắt ông liền trợn tròn, hai má hơi hơi đỏ lên, qua hồi lâu mới nuốt xuống, sau đó thống khoái thở hắt ra, trên nét mặt lộ rõ có chút vui mừng nói: “Ha ha, quả nhiên rượu ngon!”
Vừa thấy cái tư thế này, Triển Linh cùng Tịch Đồng cùng liếc nhau, trong mắt đều kinh ngạc:
Đây là lão tửu quỷ thâm tàng bất lộ nha!
Hai lão đầu tới lâu như vậy, Kỷ đại phu không nói đi, là lão ngoan đồng nhảy nhót lung tung, nhưng Quách tiên sinh bộ dáng vẫn luôn nghiêm túc, không hiện ra sắc mặt hỉ nộ, nào có từng thấy ông cười như vậy?
Kỷ đại phu ha hả cười vài tiếng, hướng Triển Linh cùng Tịch Đồng bĩu môi, “Vừa rồi nhìn ta nói gì vậy?”
Triển Hạc thấy mà thèm, nhịn không được thò lại gần xem, nhưng mới vừa tiếp cận, liền bị mùi rượu nồng nặc phả lên, đem mặt nhăn thành một đoàn, nhanh che cái mũi lại chạy đến bên cạnh Tịch Đồng “Hôi!”
Mọi người cười to ra tiếng, Quách tiên sinh cười nói: “Đứa nhỏ, nào biết được mỹ thực Đỗ Khang?”
Tịch Đồng vỗ vỗ sống lưng tiểu hài nhi, thầm nghĩ chờ bé trưởng thành cũng chưa chắc nghĩ rượu ngon…
Ước chừng qua mười lăm phút, như dự kiến, Quách tiên sinh thua ván thứ ba, cũng không cần người khác thúc giục, lão nhân này liền cười tủm tỉm xoa xoa tay nói: “Ai nha, lại thua, ha ha, phạt rượu phạt rượu!”
Nói xong, liền gấp không chờ nổi bưng chung rượu lên, uống một ngụm hết phân nữa ly còn lại, sau đó thống khoái lại đổ một ly cho chính mình.
Mọi người: “…”
Quách tiên sinh thoải mái hào phóng nói: “Ai nha, trước sau gì cũng không tránh được sẽ thua, ta tự phạt chính mình!”
Nói xong, lại vẫn giành uống trước, mọi người sôi nổi hoàn hồn, vội vây quanh, ấn người ấn người, đoạt lại chung rượu.
Quách tiên sinh còn thập phần ủy khuất, “Tội gì chờ kính thật phí? Sớm nên uống cho xong việc!”
Triển Linh không biết nên nói cái gì cho phải, mọi người đều trốn, thế nhưng trong nhóm nhảy ra một người dẫn đến vội vàng đoạt phạt?
Lam quản gia yên lặng lau mồ hôi, theo bản năng xê dịch mông, cách Quách tiên sinh càng xa càng tốt.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào, nên kính nhi viễn chi…
Nếu nói hắn ngàn ly không ngã bởi đó là đồ dỏm, Quách tiên sinh kia chính là chính phẩm!
Một trận ầm ĩ đi qua, cũng không biết là ai đem bình rượu dọn, cách xa Quách tiên sinh nhất, biểu tình người sau hết sức oán niệm.
Lạc thú chơi đùa lớn nhất không phải tìm mọi cách để bản thân bất bại, mà l… Ngàn vạn lần không thể người khác được toại nguyện!
Mọi người vừa thấy, ai u, thật là xuống không được, không nghĩ tới lão nhân là kẻ thâm tàng bất lộ! Thua ngược lại thành chuyện tốt.
Một mình lão thua cũng không thú vị nha, mọi người nhìn mình ông uống rượu, không phải đang kính ông ấy sao?
Vì thế kế tiếp mấy vòng sau, mới vừa rồi bài kỹ còn so le không đồng đều bỗng tập thể như trời rung đất lở, không thể tưởng tượng đấu pháp ngu xuẩn ùn ùn không dứt:
Đem rõ ràng có thể thắng lại chơi ngược lại;
Có thể đánh trực tiếp nhảy qua;
Mặc dù cũng không có gì càn quấy nhưng đánh…
Nháo một trận như vậy, mọi người đang ngồi cơ hồ đều thua một lần, duy độc Quách tiên sinh bị mọi người liên thủ liên tục đứng ở vị trí quán quân.
Quách tiên sinh giận dữ, vỗ án dựng lên, lòng đầy căm phẫn nói: “Phá hủy càn khôn, vì sao các ngươi lại làm rối kỉ cương như vậy?”
Mọi người sôi nổi đem tầm mắt nhìn tứ phương, chính là không đối diện cùng ông.
Nghe một chút, nói cái gì, để ông thắng còn không tốt sao? Thật là khó hầu hạ…
Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn, cảm thấy bọn họ làm như vậy quả thực hơi ấu trĩ, Quách tiên sinh điển hình mẫu mực nào còn nữa!
Thiết Trụ cùng Đại Bảo cùng thua bài, liền như là nhặt được bảo vật, gấp không chờ nổi tiến lên rót rượu cho chính mình, kết quả uống xuống một ngụm da mặt cả người đều phát tím, sợ trước phun ra trước mặt mọi người mất mặt, mới cường ngạnh nuốt xuống, sau đó thẳng tắp đứng tại chỗ nửa ngày không phục hồi lại được tinh thần.
Uống gì vậy?
Nhìn nước trong veo, vừa vào miệng giống như lửa, trong khoang miệng cháy nóng bỏng rát.
Nuốt xuống càng quá xuất sắc!
Trên đường bọn họ gặp qua múa diễn bán nghệ phun ra lửa, nhưng hôm nay, chính mình nuốt xuống một ngụm lửa, từ môi lưỡi một đường thiêu đốt đến yết hầu cùng dạ dày bộ…
Chờ hung hăng nghẹn xuống một ngụm này, còn không có kịp thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện sự tình chưa có kết thúc.
Tác dụng rượu này chậm, trong miệng chậm rãi đau đớn đi qua, một cổ sức mạnh ngoài ý liệu trong cơ thể chậm rãi nảy lên, phản hồi dọc theo đường cũ, cuối cùng vọt tới trán như thể dời non lấp biển!
Trong nháy mắt, Thiết Trụ cảm thấy quanh quẩn bên tai mình tiếng nhạc tiên, trước mắt thấy được Ngọc Hoàng Đại Đế…
Rốt cuộc nhị chưởng quầy ủ ra cái gì vậy?
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, chính mình chịu khổ không tính là gì? Càng khó chính là cùng đem người khác kéo xuống nước, nhìn bọn họ cùng chịu khổ!
Vì thế “Ngộ hại giả” Thiết Trụ tuy rằng thống khổ vạn phần, nhưng ý chí siêu cường chống lại, bộ mặt dữ tợn đưa lưng về phía mọi người, qua một hồi quá, trong người dường như không có việc gì!
Đám người Đại Bảo, Đại Thụ vạn phần thèm nhỏ dãi, tiếp bước đi lên dò hỏi cảm tưởng, Thiết Trụ suy nghĩ một hồi, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Vào miệng đầy tinh khiết và thơm ngon, dư vị vô cùng tuyệt!”
Dư vị hiện tại, xác thật rất tuyệt, môi răng lưu hương, hơn hai mươi năm qua rượu hắn uống qua chẳng khác nào nước đái ngựa!
Chỉ là… Vị này quá là kích thích đi?
Đám người Đại Bảo đối với đại ca Thiết Trụ dẫn đầu vạn phần tín nhiệm, thấy hắn tôn sùng như vậy, càng thêm đỏ mắt, chết sống cũng muốn thua.
Sau đó… Hình ảnh quá đẹp, Triển Linh cũng không biết hình dung thế nào, dù sao qua một vòng, Đại Bảo cùng Đại Thụ liền mau trượt chân đỗ xuống bàn.
Sau đó, Tôn thợ mộc cũng thua.
Lão gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Ta cùng cháu gái từ phía nam lại đây, thật ra có gặp qua quang cảnh nơi tổ chức đua thuyền rồng.”
Tuyệt đại bộ phận người ở đây, nghe xong cái này thực sự mới mẻ, đều thúc giục lão kể.
“… Phía nam hà hồ ngang dọc đan xen, giống như con đường bắc địa lớn nhỏ thường thấy giống nhau, cho nên rất nhiều nhà đều có thuyền, giống như nơi này chúng ta có xe ngựa vậy. Ngày Đoan Ngọ tới, mọi người sôi nổi kết hoa kết lụa lên thuyền, lại có đội tàu kia, chuyên chọn nam nhi trai tráng, kéo xích / đều đều… Tiếng trống rung trời… Quan phủ cũng không quản nhiều, còn có người chuyên môn làm giao dịch hai bên! Nếu vận khí tốt, có thể kiếm được một số vốn lớn, một năm không cần lo. Chỉ là thua nhiều thắng ít…”
Mọi người nghe nhìn không chớp mắt, sau khi nghe được các nam nhân đều cởi trần chèo thuyền, chờ mấy tiểu nha đầu Hồng Quả sôi nổi đỏ mặt, bụm mặt cười ha ha, còn là tiếp tục chuyên chú lắng nghe.
Ngôn ngữ Tôn thợ mộc thập phần giản dị, cũng không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, nhưng lão kể tường tận, mọi người như thấy được bức họa đua thuyền cuồn cuộn trước mắt, đều nghe thập phần đã ghiền.
Một vòng kế tiếp Kỷ đại phu thua, lão nhân này biết tửu lượng mình vô dụng, suy nghĩ trong chốc lát, cười ha hả nói: “Ta kể chuyện xưa đi.”
Đào Hoa, Hồng Quả tuổi còn nhỏ đều có hứng thú, một đám chống cằm chờ nghe, quả nhiên có vài phần giống người một nhà cùng ăn tết.
Cũng không biết có phải ông thích xem sách giải trí hay không, cũng không phải văn chương lai láng, chính là bản thân biết được nhiều chuyện chuyện xưa hiếm lạ cổ quái, mọi người đều nguyện ý nghe, từng người cầm đồ ăn vặt lên ăn, một bên răng rắc âm thanh ăn, một bên dựng lỗ tai lên nghe.
Kết quả vừa nghe xong vài câu sắc mặt mọi người đều không được tốt: Nào giống chuyện Tôn thợ mộc kể ấm áp vui vẻ như vậy, con mẹ nó đây chính là cái quỷ chuyện xưa gì nha!
Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi có điểm sợ, nhưng bản lĩnh Kỷ đại phu kể chuyện xưa thập phần xuất sắc, số ngữ ít ỏi liền phác họa ra bối cảnh lôi cuốn đầy ngoạn mục, gọi người muốn ngừng mà không được.
Mới nghe được một chút, sao có thể ngừng được, dù có chút sợ, cũng cố gắng nghe cho hết.