Vốn dĩ khách điếm nơi hoang dã như vậy thường đơn sơ đến cực điểm, khách tìm nơi trọ thường không mang hy vọng lớn gì, chỉ mong có chỗ qua đêm tránh nhiễm phong hàn rạng sáng liền vào thành. Nhưng ngang qua con đường này ghé vào Nhất Gia Khách Điếm vừa mừng vừa sợ.
Ai, hiện giờ trời mới trở lạnh, hộ gia đình nào khá giả chút cũng chưa dám lấy địa long ra xài, khách điếm này thế nhưng vừa bước vào cửa liền thấy địa long đang được đốt cháy. Tiến vào bên trong một cỗ nhiệt ấm áp lan toả khắp người, thập phần thoải mái!
Bọn họ chưa bao giờ trụ ở khách điếm ven đường nào như vậy.
Ở một đêm như vậy chỉ tốn văn tiền, phía trước dặm có cái khách điếm kia, trong phòng thường xuyên có chuột, chăn đệm cũng đều giặt đến bạc màu thế nhưng cũng đòi văn một đêm đâu!
Hiện giờ quá tốt rồi, người hay đi qua đây đều biết gần Hoàng Tuyền châu có cái khách điếm giá cả vừa phải lại tiện ích thực tế. Sau khi rời đi lại truyền miệng, về sau ai còn chịu đi khách điếm kia!
Cái này cũng chưa tính, tiểu nhị nói, nếu dậy sớm còn được uống sữa đậu nành mới nấu cho khách trọ. Chỉ cần văn thôi rời giường là có thể uống sữa đậu nành nóng cùng bữa sáng.
Không ít người đều bị dịch vụ thế này thu hút, tự nhiên ai cũng nguyện ý trả văn tiền.
Sữa đậu nành nóng không tính mới lạ. Trong thị trấn cũng có, chỉ là sữa nơi này mùi vị tươi mới, ngọt ngọt, uống cũng không thấy mùi tanh. Người không thích uống cũng có thể uống một chén lớn!
Bữa sáng có khi là thịt heo cuộn hấp, có đôi khi là thịt kho, này liền đủ xa xỉ. Mà nghe nói đâu có vài người vận phân chó thế nhưng còn được ăn bánh bao lớn nhân thịt dê củ cải! Bánh bao kia vỏ mỏng nhiều nhân, tuyệt đối không ăn xén nhân thịt, thật là làm người khác ganh tỵ mà!!
Này cũng liền thôi đi, muốn mệnh chính là khách điếm này có một loại đồ chua, nhìn bình thường không gì đặc biệt, nhưng ăn vào một miếng liền muốn gọi thêm vài phần!
Loại đồ chua này cay giòn, ăn một miếng liền nghiện, ăn thêm một miến lại không thể dừng lại được.
Mỗi khi như vậy, bà chủ trẻ tuổi sẽ xuất quỷ nhập thần toát ra tới, cười tủm tỉm nói trong tiệm bọn họ chuyên bán đồ chua ra ngoài, một bình chỉ văn, khách nhân có muốn không?
Muốn hay không?
Kia còn hỏi sao? Khẳng định là muốn a!
Người có thể bỏ văn ở trọ, lại thêm văn tiền ăn sáng, tự nhiên đều là người dư dả, nên sẽ không đặt văn ở trong mắt. Vì thế hễ hỏi hầu như ai cũng mua một hai bình. Nhiều nhất một vị thương nhấn thế nhưng một hơi mua bình!
Liền ở một đêm cộng thêm một bình đồ chua chỉ văn, khách điếm phía trước chính là một cái hắc điếm, chỉ trọ một đêm đã hết văn! Bữa sáng cho hai bánh màn thầu thêm một chén canh suông liền hét giá văn! Là văn, ngươi thích thì ăn!
Lúc trước mọi người đều quen như vậy, nhưng giờ khách điếm này xuất hiện. So sánh ra không phải kém rất nhiều sao?
Khai trương hơn nửa tháng, nhưng Triển Linh đã tích góp được hơn lượng bạc, so với việc bán lợn rừng lúc trước đều tốt hơn nhiều, trong đó tiền bán đồ chua rau trộn chiếm hơn phân nửa.
Kỳ thật văn tiền bữa sáng vốn không có lời, người già cùng trẻ nhỏ thì thôi, chỉ ăn khoảng tám văn mười văn, miễn cưỡng có thể lời chút ít. Nhưng thanh niên cùng tráng niên, tuỳ tiện ăn ba năm cái bánh bao không thành vấn đề, có thể nói bọn họ mà ăn thì đều thâm hụt tiền. Hai nhóm khách trừ qua trừ lại vừa vặn kiếm lại tiền vốn. Mục đích chỉ là kiếm thêm thanh danh cho khách điếm.
Ngược lại đồ chua rau trộn bởi vì ăn ngon lại thêm phần mới lạ độc nhất, trên cơ bản mỗi ngày sẽ bán không ít hơn mười vại. Một vại (bình) giá năm mươi văn, chỉ tính riêng món này mỗi ngày thu hơn nửa lượng bạc!
Điểm chết người chính là nguyên liệu làm đồ chua rau trộn giá lại cực thấp!
Củ cải trắng ở thời điểm hiện tại là loại được bán nhiều nhất trên chợ, tuy thời tiết rét lạnh những rau củ khác khan hiếm, củ cái trắng chịu đông ổn nên giá không đắt. Một cân bất quá cũng chỉ hai mươi mấy văn. Triển Linh mua số lượng nhiều, liền đi tìm nông dân chuyên trồng củ cái trắng mua số lượng lớn, còn tiết kiệm được mấy tăm văn tiền!
Vại đựng đồ chua ba văn một cái, muối, ớt cùng đường ngược lại giá khá đắt. Một vại đồ chua tính hết chi phí cũng khoảng trên dưới mừơi lăm văn tiền nhưng lại có thể bán năm mươi văn một bình.
Nhị Cẩu Tử chuyên phụ trách lấy tiền lúc ban đầu nghẹn họng trân trối nhìn, hiện tại đã quá quen thuộc đến chết lặng….
Hắn đã sớm biết Triển cô nương có bản lĩnh mà! Nhìn đi, củ cải trắng đều có thể bán bằng giá thịt dê!
Khó khăn mới tiễn xong khách trọ cuối cùng, Triển Linh không kịp nghỉ ngơi đã gọi Nhị Cẩu Tử tới học tính sổ.
Tên tiểu tử này đối với chuyện tiền bạc hết sức mẫn cảm, lại keo kiệt, nhưng như vậy lại là người quản sổ sách giỏi.
Khác với hắn, Thiết Trụ người trầm ổn, cũng linh hoạt, đón rước khách thật ra không tồi.
Chỉ là hiện giờ bọn họ chỉ có ba người, còn có Triển Hạc còn nhỏ cần chiếu cố, thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, có chút lo liệu không xuể.
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đã quen nghèo, tự nhiên là hận không thể làm hết tất cả mọi việc, nhưng Triển Linh cảm thấy hiện giờ mình nên kiếm thêm người giúp đỡ. Có thể thanh thản nhàn nhã sống như mình trước khi xuyên qua hằng mong ước.
Kiếm tiền quan trọng, nhưng kiếm được cơ hội hưởng thụ cuộc sống lại càng quan trọng hơn!
Đang cân nhắc thế nhưng lại tới hai vị người quen: Trương Viễn cùng Triệu Qua!
“Triển cô nương!” Bất đồng với lần trước, lần này hai người mặt đều đầy ý cười, mới vừa vào cửa liền gấp gáp chờ không nổi hô to: “Đại hỉ, Đại hỉ!”
“Chúc mừng, chúc mừng!” Triển Linh cười, trước kêu Nhị Cẩu Tử châm trà, lại mời bọn họ ngồi xuống, “Không cần hỏi, tất nhiên là vì dân trừ hại.”
Trương Viễn cùng Triệu Qua cười ha ha, “Không tồi, đã sớm bắt được tên dâm tặc, vốn định tới nói cho cô nương biết sớm hơn, chỉ là án kiện trước khi thẩm tra xong không thể để lộ ra tiếng gió, Chư đại nhân lại muốn tổng hợp tất cả các hồ sơ, thăm hỏi nữ tử bị hại cùng gia đình nên liền kéo dài tới bây giờ.”
Triều Đại Khánh pháp luật quy định, nếu có người gây án, liền giao nghi phạm cho nha môn thẩm tra xử lí, cho nên lần này chủ thẩm chính là tri châu Hoàng Tuyền châu Chư Thanh Hoài.
Trương Viễn cùng Triệu Qua lần này chính là người bắt giữ nghi phạm, bức hoạ cũng là do bọn họ cung cấp, cho nên tri châu Phúc Viên châu Trần Miểu cũng cùng hỗ trợ thẩm tra xử lí.
“Sớm hay muộn cũng không quan trọng, bắt được liền tốt", Triển Linh cũng nhẹ nhàng thở ra, “Phán quyết như thế nào?
“
“Lập tức xử trảm!” Trương Viễn gằn từng chữ nói, “Hôm qua đã kéo ra ngoài chém, bá tánh đều vỗ tay vui mừng! Thật là sảng khoái nhân tâm.”
“Trừng phạt đúng tội, phải nên như thế!” Triển Linh nghe xong tinh thần và thể xác đều thoải mái, lại hỏi: “Các ngươi phải đi liền phục mệnh sao? Đã ăn cơm chưa?”
“Trước chớ nói ăn cơm, chỉ lo cao hứng, thiếu chút nữa quên chính sự", Trương Viễn mang tay nải ra, lại lần nữa cười nói: “Triển cô nương, đại hỉ.”
“Hỉ từ đâu tới?” Tuy là hỏi vậy, nhưng Triển Linh đã nghe được tay nải rơi xuống phát ra âm thanh kim loại va chạm rất nhỏ, trong lòng đã có suy đoán.
Nàng lắc đầu, đem tay nải đẩy về, “Chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức gì, ta không nhận được.”
“Cô nương hoàn toàn xứng đáng". Trương Viễn cùng Triệu Qua cùng nhau đem tay nải đẩy trở về, nghiêm mặt nói, “Nếu không có Triển cô nương trượng nghĩa tương trợ, còn không biết ngày tháng nào chúng ta mới có thể bắt được nghi phạm, mà trong lúc đó hắn lại muốn hãm hại những nữ tử khác, không nói được các cô nương ấy có tự sát hay không? Người nhà các nàng lại như thế nào mà chịu nổi? Triển cô nương, trong miệng cô nương chuyện nhỏ không tốn sức gì, chính là cứu được không biết bao nhiêu tánh mạng!”
Nếu không phải có bức hoạ sống động như thật kia, chỉ sợ tên tặc tử đó tuỳ ý đổi cái y phục, bọn họ liền cũng không nhận ra được, trời mới biết ngày nào tóm được hắn.
“Đúng như vậy", Triệu Qua sảng khoái nhanh nhẹn nói, “Lần này đại án phá được, vài vị đại nhân cũng có thể thở nhẹ ra, quan phủ tự nhiên có bạc khen thưởng, cô nương cũng không phải là người duy nhất nhận được, chiếu theo thường lệ mà thôi.”
Đương nhiên, đối với vài vị đại nhân kia mà nói, đặc biệt là Chư Thanh Hoài, ý nghĩa càng trọng đại.
Trước mắt đã là cuối năm, quan viên khảo hạch đã lửa sém lông mày, thời điểm này mấu chốt vô cùng, hắn thế nhưng tự mình chủ trì phá được án lớn, mặc dù công lao muốn cùng tri châu Phúc Viên châu Trần Miểu chia sẻ, nhưng đối với bọn họ đường lên chức cũng rất có ít. Vô tình như vậy, bọn họ năm nay chiến tích tất nhiên là giáp đẳng! Sau này cũng chỉ sợ phải gọi một tiếng Tri phủ đại nhân!
Triển Linh ở trong lòng nhanh chóng tính toán mớ tiền kia, càng thêm hoài nghi, “Quan phủ phá án được khen tặng, nhưng mà như thế nào lại có nhiều như vậy?”
Như một một đống lớn, chỉ sợ không dưới trăm lượng!
Trương Viễn nhìn thấy ánh mắt của nàng càng thêm khen ngợi, “Quan phủ xác thật không lấy ra được nhiều tiền như vậy, bạc này vốn là người nhà của những nữ tử bị hại mang tới trước đó. Chính vì muốn tìm ra manh mối nhanh chóng phá án. Hiện giờ án đã phá xong, ngân lượng treo thưởng cũng căn cứ vào công lao lớn nhỏ mà chia. Triển cô nương không cần chú ý, không ngại nói, hai huynh đệ chúng ta cùng vài huynh đệ trong nha môn cũng được thưởng.”
Bất quá chỉ là chút ít mà thôi.
Dâm tặc kia liên tiếp phạm án, mỗi lần đều to gan mà chọn thiên kim nuôi ở khuê phòng của gia đình phú quý mà xuống tay. Người nhà của những nữ tử đó hận không thể ngàn đao phanh thây tên dâm tặc này. Người tới báo án đều bỏ không ít bạc xuống, mấy tháng bất tri bất giác liền có hơn hai ngàn lượng! Có thể nói trong vòng hai năm qua là lần treo giải thưởng lớn nhất.
Quan viên tham gia phá án trước sau cộng thêm nha dịch cũng gần trăm người. Những người biểu hiện tốt ra sức nhất đều được thưởng bạc, lại thêm Triển Linh cung cấp bức hoạ tác dụng lớn, cho nên Chư Thanh Hoài cố ý mượn sức, dụng tâm rất nhiều, cho nên lúc này mới nhiều như vậy.
Triển Linh không thể tiếp tục từ chối, lúc này xem phản ứng của hai người thấy loại chuyện này thế nhưng xác thật là theo lẽ thường, cuối cùng cũng thu vào.
Nhìn nàng nhận bạc, Trương Viễn cùng Triệu Qua lúc này mới nhẹn hàng thở ra, lại cười nói: “Triển cô nương, còn cơm ăn không? Buổi sáng mới giao xong công việc, còn chưa kịp ăn sáng!”
“Có, cứ thong thả! Lập tức được dọn lên ngay.”