Ăn cơm trưa đơn giản xong liền thấy Chư Cẩm xuất hiện, trên tay nàng ta khiêng theo bao lớn bao nhỏ, thấy Triển Hạc liền để đồ vật xuống ôm lấy cậu nhóc một cái trước.
Thời tiết hôm nay có chút lạnh, Chư Cẩm mặc y phục dày hơn bình thường, trên triền áo thêu mẫu đơn đỏ thẫm, váy áo thêu hoa rơi lả lướt, trông xinh đẹp kinh diễm động lòng người. Đi đến đây nàng không ngồi kiệu, trên trán mồ hôi thấm ướt trông rất có tinh thần.
Lấy quạt lụa bên hông phe phẩy, Chư Cẩm chỉ bình hồ lô bên cạnh túi tiền thêu chỉ vàng tinh xảo nói với Triển Linh “Đây là đường bông tuyết và đường khối băng tinh, tư vị cực tinh tế, một cái vị bạc hà ăn vào khiến tinh thần thoải mái, còn kia là vị quýt, chua ngọt ăn cũng rất ngon. Ta thử rồi nên gửi tỷ tỷ một bao, dùng ăn chơi hoặc làm món điểm tâm đều được.”
Nàng lại cầm ra một bao giấy dầu nặng trĩu, còn chưa kịp nói Triển Linh cười dành nói trước “Ta đoán, đây là tôm rang muối đúng không? Cái hương vị này chỉ có thể là tôm biển.”
“Tỷ tỷ quả là người trong nghề,” Chư Cẩm cười nói “Đúng là tôm biển phía đông, nó so với tôm sông ngon hơn, không có mùi tanh của bùn, làm món ăn vặt hay nấu ăn đều ngon hết.”
Phủ Nghi Nguyên thuộc Trung Nguyên, nơi đây chỉ có mấy con sông nhỏ, cho nên hải sản cực kỳ quý, ngẫu nhiên trên thị trường có được, giá cả khỏi cần bàn, dân thường đừng nghĩ mơ đến.
Triển Linh mở bao giấy ra nhìn, thấy từng con tôm lớn đỏ tươi sáng bóng, thịt chắc nịch, là hàng cao cấp. Một bao này ít nhất cũng năm, sáu cân, nếu mua về ít nhất cũng mười mấy lượng bạc.
Tới đây vài tháng, nàng chưa gặp qua tôm biển cực phẩm thế này, nghĩ đến đây là cấp dưới lấy lòng Chư đại nhân, hiện giờ tiện nghi cho nàng rồi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Sao nhiều như vậy?”
Chư Cẩm không để ý nói “Người ta biếu cho phủ đến hai sọt lớn, cái này thì nhiều nhặn gì.”
Nghe nói không chỉ cho chính mình, lúc này Triển Linh mới yên tâm.
Mỗi người lột một con ăn, quả nhiên tươi ngon vô cùng, vị nêm nếm vừa vặn thực là tuyệt phối. Nếm được hương vị hải sản này, Triển Linh nhất thời có chút thổn thức.
Nếu là trước kia, có đánh chết nàng cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình vì một con tôm hong gió mà nhớ quê nhà…
Ngày thường không nói đi, lúc này có chút xúc cảnh sinh tình, làm nàng hoài niệm về xã hội văn minh hiện đại.
Ai, nào là món tôm xay, tôm bạch chước, tôm quết tỏi, tôm mỡ hành… Còn có món chưng cua, miến sò biển, hiện giờ nghĩ thôi chứ đừng mơ đến được.
Vỏ tôm cứng bén nhọn, tiểu hài nhi tay nhỏ khó bóc ăn, Tịch Đồng kiên nhẫn lột từng con cho cậu nhóc, lại đưa miệng thổi thổi, gạt bớt muối dư thừa mới đưa cậu nhóc ăn.
Triển Hạc vui vẻ nhận, chắp tay thi lễ, nói lời cảm tạ mới cho vào miệng ăn.
Cậu ăn đến hứng khởi, hai chân ngắn theo bản năng lắc qua lắc lại, nhìn vào liền biết tâm tình cậu nhóc lúc này thế nào.
Trừ bỏ tôm biển, Chư Cẩm còn mang theo bào ngư, tảo tía, đều là đồ biển nhất đẳng lấy ra từ phủ Nghi Nguyên, Triển Linh tạ nàng cùng Chư đại nhân.
Không nói đến mấy thứ này giá trị cực cao, quan trọng chính là tâm ý khó được, tạ Chư đại nhân là bởi Triển Linh biết, những món ăn này, nếu Chư Thanh Hoài không cho phép, Chư Cẩm không thể mang ra ngoài nhiều như vậy.
Ở chung lâu, Chư Cẩm sớm biết nàng là người đặc biệt, nghe nàng nói tạ phụ thân mình cũng không kinh ngạc, chỉ là nhấp miệng cười duyên nói “Tuy phụ thân ta không nói rõ, nhưng ta biết ông tán thưởng tỷ rất nhiều, lúc trước ta đem đồ vật từ chỗ tỷ về ông đều ăn qua. Cuối năm vừa rồi sự vụ bộn bề, thường thì ông gầy đi rất nhiều nhưng năm nay thì khác, ta thấy ông như có thịt da hơn những ngày thường nữa. Nhân hôm nay ông mở tiệc, Triển tỷ tỷ cùng ta đến gặp ông một lần, cho ông an lòng khỏi lải nhải mãi bên tai ta.”
Chư Thanh Hoài là văn nhân truyền thống, tuy mỗi ngày nữ nhi đều nói tốt về Triển Linh, nhưng không thấy được chân nhân phía trước, sao gì trong lòng cũng có chút không yên. Nhưng nếu bắt ông tự mình đi gặp nàng, hoặc tự mình mời Triển Linh tới làm khách thì trăm triệu lần không thể.
Chư Cẩm là thiệt tình muốn cùng Triển Linh giao hảo, cho nên muốn mượn cơ hội này đưa nàng đến gặp phụ thân một lần, thứ nhất hai bên nhận thức nhau, thứ hai khúc mắc trong lòng cũng được khai giải; Phụ thân nàng sao gì cũng là tri phủ một châu, nếu thật sự thưởng thức Triển Linh, ngày sau nàng ở châu Hoàng Tuyền kiếm ăn cũng thuận tiện…
Triển Linh tất nhiên minh bạch khổ tâm của Chư Cẩm, chỉ là chưa thể thuận theo.
“Đa tạ ý tốt của tiểu thư ta nhận, chỉ là tiểu thư cũng chớ quá hồ nháo, phụ thân tiểu thư địa vị cao, nhất cử nhất động không biết bao nhiêu người nhìn vào nên cần cẩn thận. Ta chỉ là một bình dân, sao có thể tùy tiện muốn gặp là gặp được chứ? Sẽ không hay. Lại nói, lúc trước chúng ta cùng giao hảo do chúng ta có thiện ý, nếu một ngày kia chúng ta bất hòa, như vậy ta đến gặp phụ thân tiểu thư không phải là dư thừa sao?”
Nói xong, Triển Linh lại đem mấy bao điểm tâm lên, dự định Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử tối về khách điếm cho bọn họ đem về ăn, xong rồi nàng đổi đề tài hỏi “Hạ Bạch đâu? Hôm nay sao không đi cùng tiểu thư vậy?”
Nghe nàng nói như vậy, Chư Cẩm càng kính trọng cách làm người của nàng hơn, cũng không miễn cưỡng nữa, liền thuận nước đẩy thuyền nói sang chuyện khác “Hắn vốn là thủ hạ của cha ta, làm đến chức quan lục phẩm nên có nhiệm vụ quan trọng cần hắn làm, chỉ là lần trước ta về quê tảo mộ, cha lo lắng nên cố ý để hắn theo hộ tống. Hiện giờ ta trở về đã lâu, hắn cũng phải về với chức vụ của hắn.”
Thời điểm trở về Triển Linh nhìn thấy bên ngoài có bán quả quýt, nếm thấy tư vị không tồi liền mua rất nhiều, lúc này mọi người ngồi quây quanh bàn lột vỏ ăn.
Châu Hoàng Tuyền không có quả quýt này, đây là thương nhân phía nam vận tới, ở nông thôn có trồng quýt hoang dã, vỏ da thô ngạnh, được cái vị ăn chua ngọt, so với quả quýt đời sau da vỏ mượt mà vị còn ngon hơn.
Tịch Đồng khéo tay, nên những cái gì làm ra đều đặc biệt, như lúc này ngồi lột vỏ quýt thì vỏ lột ra cũng thành hoa đẹp.
Chỉ cần túm lại cố định khung, bên trong thắp thêm ngọn nến liền được đèn lồng quả quýt rồi.
Chư Cẩm cùng Triển Hạc nhìn đến ngây người, khi phục hồi tinh thần cùng đồng thời vỗ tay cổ động.
Triển Linh nhìn ánh nến được thắp lên trong đèn lồng vỏ quýt liền bật cười, người này tâm tính vẫn còn trẻ con chán…
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, khi mọi người đang trò chuyện, Hạ Bạch bên cạnh Chư Hoài Thanh từ bên ngoài bước vào.
Chư Cẩm sửng sốt, động tác lột quả quýt ngừng lại “Ngươi không đi theo phụ thân lại chạy đến đây làm gì?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng trao đổi nhanh ánh mắt, trong đáy mắt không che dấu được… Bát quái cả hai.
Thật không có biện pháp nào, nơi này sinh hoạt có chút nhạt nhẽo, có phim trước mặt không xem quả thật đáng tiếc?
Hạ Bạch nhìn qua hai người không tiếng động ho khan một cái, mà hai người lặng lẽ ngồi thẳng, mắt như nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kỳ thật lỗ tai đều dựng thẳng ngóng nghe tin tức.
“Đại nhân nói đầu năm trong thành có chút hỗn tạo, rất nhiều tai hoạ ngầm, bảo ti chức tạm thời đi cùng tiểu thư, chờ ra năm lại trở về công vụ.”
Chư Cẩm nhíu mày lắc đầu, không tán đồng “Lời này sai rồi, hiện giờ đúng là thời điểm rối ren, bên cạnh cha thiếu người tin tưởng được. Chỗ ta phải trái cũng không có gì quan trọng, mấy hộ vệ bên ngoài tuy kém ngươi một chút nhưng đảm đương được, ngươi mau về đi.”
Hạ Bạch không chút nghĩ ngợi trả lời “Bọn họ, ti chức không tin được.”
Chư Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhấc hạ, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Lúc này Triển Linh mới chen vào nói, ôm quyền cười nói với Hạ Bạch “Thất kính thất kính, trước đây không biết ngài là lục phẩm quan gia, hiện giờ đã biết, cũng không dám bổ bả như trước.”
Tịch Đồng cũng nâng tay tượng trưng chào, trên mặt mang theo ý cười.
Đối với Hạ Bạch, chàng có chút ấn tượng nên thái độ cũng tương đối ấm áp.
Hạ Bạch cũng ngồi xuống, thuận tay sờ sờ cằm béo Triển Hạc, nghe xong lời này liền cười “Triển cô nương nói đùa, bất quá được đại nhân coi trọng một chút, cũng không có gì to tát.”
Triển Hạc ngửa đầu cười với hắn, thái độ chẳng khác nào cái bánh mì đáng yêu, trong miệng còn đang nhai thịt tôm phồng hai má.
Ngồi nói chuyện thêm một hồi, Chư Cẩm chịu không nỗi nói muốn đi dạo “Các người khó khăn lại đây một chuyến, ngồi không thế này không thú vị gì, vẫn là đi dạo bên ngoài mới hảo. Nói đến ăn, Triển tỷ tỷ đến châu ngọc phía trước, sau thành Thạch Đầu, ở thành đông có chùa Thanh Long từ tiền triều lưu lại, qua tu sửa một hồi giờ mở rộng hơn, hương khói cũng vượng, còn có thể nghe các lão hòa thượng đắc đạo giảng kinh phật, không bằng chúng ta đi đến đó trước.”
Triều Đại Khánh Phật giáo thịnh hành, tuy rằng không phải quốc giáo, nhưng bởi qua mấy triều đại hoàng đế đều tin đạo này, cho nên thập phần lớn mạnh.
Vì mới ăn xong, mọi người rửa tay súc miệng lại cẩn thận, thay y phục đoan chính rồi mới đi ra ngoài.
Kết quả mới ra cửa chưa được bao xa, nghênh diện phía trước là một đám cô nương tiểu thư tuổi trẻ, ăn mặc phú quý, trang điểm kỹ càng, bên người đều có nha đầu bà tử đi theo, tư thế mười phần quý phái.
Trong đó có một kẻ mặc trường áo màu tím, đầu đội mũ trùm lông cáo thấy Chư Cẩm, đôi mắt phát sáng, tròng mắt xoay chuyển, run run khăn tay, nhiệt tình tiến lên thỉnh an Chư Cẩm, lại đưa tay thân cận lôi kéo nàng “Chư tỷ tỷ, thì ra tỷ ở chỗ này, thật là trùng hợp quá.”
Chư Cẩm rõ ràng không nhiều nhiệt tình, tránh cánh tay nàng ta “Trùng hợp thì sao chứ, các người đó, đứng chắn hết lối đi khu phố rồi.”
Mấy ngày nay người người náo nhiệt, hai bên đường đều bày đầy sạp, khiến cho lòng đường hẹp hẳn ra, nhóm các nàng oanh oanh yến yến đứng đây, không phải là đang chặn đường người ta đi sao?
Vẻ mặt tươi cười tiểu thư kia chợt cứng đờ, không nghĩ tới Chư Cẩm không cho nàng ta mặt mũi.
Chư Cẩm hướng mấy người kia thoáng gật đầu, chỉ muốn nhanh mang bọn Triển Linh đi ra ngoài, ai ngờ đồng bạn cô nương áo tím kia không cam lòng, nàng ta yểu điệu nhìn Triển Linh hỏi “Không biết đây là thiên kim vị đại nhân nào? Thường ngày chưa gặp qua, nếu đã gặp ở chỗ này, không bằng cùng kết đồng bạn vui chơi.”
Trên mặt Chư Cẩm quả thực mất kiên nhẫn, Triển Linh trộm kéo nàng một chút, ngẩng đầu hướng cô nương kia cười, gọn gàng dứt khoát nói “Ta nào là thiên kim tiểu thư, vị tiểu thư này quá khách khí rồi, bất quá ta là lão bản khách điếm ngoài thành kia.”
Lời nàng vừa nói ra, mọi người nhất thời ồ lên, mới vừa rồi tiểu thư áo tím kia giống mèo bị giẫm phải đuôi liền thay đổi thái độ, giương mắt đánh giá Triển Linh “Ai nha, thế nhưng là thương hộ sao?”
Tuy rằng hiện giờ địa vị thương hộ tốt hơn nhiều, không giống thời tiền triều đê tiện, nhưng những người gia tộc vẫn xem thường. Vốn dĩ các tiểu thư thấy Triển Linh tuổi trẻ mạo mỹ, khí thế đoan khí, lại cùng Chư Cẩm lui tới, còn tưởng nàng là thiên kim nhà ai, ai ngờ thế nhưng là thương hộ!
Chuyện này chưa nói, Chư Cẩm coi thường các nàng, ngược lại đối với thương nữ coi trọng, đây là đánh vào mặt ai? Các nàng, đều là con nhà quan gia cả, chẳng lẽ đây cũng là ý tứ Chư đại nhân sao?
Một vị tiểu thư so với Chư Cẩm lớn hơn hai tuổi nhíu mày, không tán đồng nói “Ngươi sao lại lui tới cùng đám người này? Không sợ Chư đại nhân biết sao?”
Lời nàng ta còn chưa dứt, Chư Cẩm nhẫn nại hồi lâu liền dứt khoát nói “Ta cùng người nào lui tới, cùng ngươi có liên quan gì không?”
Vị tiểu thư kia liền đỏ bừng mặt, nàng chưa biết nói sao, chỉ biết nắm váy áo kéo kéo.
“Ngươi,” trên mặt vị tiểu thư kia một trận quẫn bách, vẫn là cứng cõi nói “Ta chính là lo cho ngươi, ngày thường ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vì thế ta quan tâm ngươi là lẽ thường.”
Chư Cẩm cười lạnh ra tiếng “Ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ? Ngươi cũng không nhìn chính mình xứng hay không xứng! Bất quá là mặt ngoài thôi, chớ nghĩ ta không biết gì, ngày thường trước mặt ta nói tốt, sau lưng lại nói xấu ta, nghĩ ta không biết hay sao?”
Trước kia không so đo còn chưa tính, hiện giờ cũng dám lên mặt với nàng, trước công chúng muốn nàng hàng phục sao? Nghĩ nàng là quả hồng mềm dễ uốn nắn lắm hả?
Tầm mắt nàng thập phần mạnh mẽ, khiến những kẻ xem vui cũng cuối đầu, tất nhiên là chột dạ rồi.
Chư Cẩm cười nhạo một tiếng “Chuyện nhà ta không cần ngươi nhọc lòng,” dừng một chút nàng khinh thường nói “Thật không có đầu óc, bị người sai xử còn đứng đắc chí.”
Mặt nàng kia liền trắng bệch ra, bị người khác bóc trần tâm tư không khỏi đau rát.
Nói dứt lời, Chư Cẩm liền mang theo bọn Triển Linh rời đi.
Đi được vài bước, Triển Linh quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám đại tiểu thư kia nhìn chằm chằm nhóm các nàng, trong mắt phun hỏa, hận không thể ăn tươi nuốt sống các nàng.
“Nếu còn gặp gỡ, nói qua vài câu cũng được, nháo lớn như vậy có tốt không?” Triển Linh có điểm lo lắng cho Chư Cẩm, nếu nàng ta vì nàng mà trở mặt với đồng bạn thì thật sự không cần.
“Tỷ không cần nghĩ nhiều, ta xưa nay vậy rồi, cũng cần một lần nói cho rõ ràng. Nào còn ngẫu nhiên gặp mặt chứ, vùng này toàn khách điếm, vô duyên vô cớ, các nàng sao đến nơi này chứ? Hôm nay bọn họ đến chủ yếu là tham gia náo nhiệt thôi.”
Chư Cẩm không thèm để ý nói “Ta vốn cùng các nàng không hợp, ăn thua thiệt vài lần sao quên được, cứ nghĩ ta là ngốc tử sao chứ. Triển tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn vẻ bề ngoài các nàng mà lầm, quay người liền bố trí người khác khó mà vực dậy nổi, bằng không sao thanh danh ta lại bay nhanh khắp nơi như vậy chứ?”
Dừng một chút, nàng có chút bực bội đá mũi chân nói “Các nàng đều là con cháu quan gia dưới cha ta, nào có ai từng thật lòng với ta chứ? Bất quá là vì mặt mũi phụ huynh mà thôi. Các nàng cảm thấy bị khuất nhục, ta nào nguyện ý nịnh bợ các nàng chứ? Không thích thì không thích, thật không có thú vị gì, chẳng lẽ các nàng đối với ta không tốt, ta liền cáo trạng cùng phụ thân? Hay phụ thân họ chức quan nhỏ, ta cầu tình phụ thân cho chức quan to? Họ nghĩ gì không biết nữa!”
Những cô nương đó lớn lên trong sự sủng ái của gia đình, mà phụ thân Chư Cẩm lại là chức quan cao nhất châu Hoàng Tuyền này, những hài tử đó đều được phụ huynh dặn dò nịnh hót Chư Cẩm, nghĩ đến chuyện đó trong lòng họ vốn dĩ không nguyện ý rồi.
Mà Chư Cẩm lại khác người, không thích học thơ, vẽ tranh hay nữ hồng, lại thích chạy ra bên ngoài cưỡi ngựa, chơi roi, tất nhiên không hợp cùng bọn họ. Cái họ thích nàng không thích, các nàng am hiểu họ lại coi thường, mọi người trên mặt tuy là nói giỡn, nhưng sau lưng cũng nói thầm không ít…
Triển Linh than một hồi “Đều không dễ dàng, tội gì phải vậy.”
Chư Cẩm nhìn nàng cảm thấy ngạc nhiên “Các nàng nói tỷ như vậy, tỷ không tức giận sao?”
“Tất nhiên là có chứ,” Triển Linh thoải mái nói “Ta không phải thánh nhân, tự mình lao động kiếm tiền, các nàng xem thường ta, tất nhiên là ta không cao hứng rồi. Chỉ là, hài, chỉ là có cảm mà khó phát thôi.”
Những nữ hài đó bất quá cũng mười mấy tuổi, vốn tuổi ngây thơ hồn nhiên, nhưng bởi vì xuất thân cùng hoàn cảnh, trên vai có nhiều gánh nặng, nghĩ đến cũng không dễ dàng gì.
Bất quá các nàng không dễ dàng, nhưng muốn đạp đầu người khác đi lên là không được!
“Triển tỷ tỷ, ta minh bạch ý tỷ,” Chư Cẩm cười nói “Kỳ thật ngày thường ta đối với các nàng cũng nhường nhịn nhiều, phụ thân tuy là tri châu, nhưng phía dưới cũng cần mấy cái thân tín chăm sóc, nếu làm căng quá cũng không hay. Chỉ là các nàng nên nhìn rõ chính mình, không nên khoa tay múa chân với ta. Nếu ta không cho các nàng chút sắc mặt, sợ còn nhiều chuyện ghê tởm khác khiến ta đau đầu!”
Bên ngoài quan trường lui tới, nhưng ngầm thì cũng có các nàng nữa không phải sao? Bất quá chỉ là một bộ phận thu nhỏ thôi.
Tốt nhất kẻ dưới không nên có tâm tư, nếu không Chư Hoài Thanh sẽ chọn thời gian giết gà dọa khỉ, mà những kẻ nói là tỷ muội cũng bắt đầu hành động, Chư Cẩm cũng cần tỏ ra sắc mặt một phen, bằng không bọn họ về nói, thiên kiêm tri châu là một cục đường…
Coi thường nàng là chuyện nhỏ, nhưng nếu là bởi chuyện này ảnh hưởng đến phụ thân nàng thì trăm triệu lần không được!
Triển Linh nhìn nàng cười, Chư Cẩm xoa xoa đầu cười hề hề vuốt mặt “Triển tỷ tỷ, sao tỷ nhìn ta như vậy?”
“Ai ô ô, ngày thường xem ra ta coi nhẹ tiểu thư rồi,” Triển Linh cười niết quai hàm “Quả nhiên là đại tiểu thư, ngày thường đĩnh đạc tham ăn lại có suy nghĩ thấu đáo như vậy, mau cho ta nhìn cái đầu này làm thế nào mà lớn lên được vậy?”