Vốn Triển Linh định ra ngoài nghênh đón, không nghĩ Lam phu nhân nôn nóng hơn nàng nghĩ, bà xách váy chạy vào, theo sau là một nữ hầu đỡ thê thể nghiêng ngả của bà “Triếp Nhi, Triếp Nhi ta đâu?”
Lam Nguyên theo sát phía sau, cùng tới còn có Chư Cẩm.
Giờ phút này tâm tình Chư Cẩm phức tạp cực kỳ, cả nhà nghĩa phụ nghĩa mẫu được đoàn viên nhưng sao nàng không thấy cao hứng, nghĩ đến Triển Hạc bên người Triển Linh bị mang đi, cảm thấy thực có lỗi cùng xấu hổ với Triển Linh, cho nên nàng không ngẩn đầu nổi.
Ngực Lam phu nhân kịch liệt phập phồng, đôi mắt đảo qua khắp mọi người, cuối cùng đinh trên người Triển Hạc.
Lo âu, chần chờ cùng kinh hỉ, rất nhiều cảm xúc ở trên mặt nàng điên cuồng đan xen, sau đó là nước mắt tuông xuống nức nở khóc.
Nhi tử cao và béo hơn, nhưng hình ảnh trong mơ vẫn không xê xích là bao!
“Triếp Nhi, nương thật muốn chết đi được, Triếp Nhi của ta!”
Thân thể Lam phu nhân xưa nay suy nhược, mỗi bước chân luôn có nha đầu đi theo hỗ trợ, nhìn tướng bà nghiêng ngả lảo đảo hướng tới, bọn Đào Hoa thấy vậy trong lòng có chút sợ miệng hô một tiếng nhỏ liền vội tránh đi.
Triển Hạc đang nhìn người lạ tới, ai ngờ thấy một người điên cuồng như vậy tiến tới chỗ mình, nhất thời sợ hãi ôm đùi Triển Linh gắt gao, trốn phía sau nàng.
“Phu nhân,” Tịch Đồng lắc mình một cái che cho Triển Hạc và Triển Linh, mặt trầm như nước “Người dọa đến hài nhi và làm người khác kinh sợ rồi.”
Những người này quần áo hoa lệ, khí chất không tầm thường, họ vừa vào cửa Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liền biết là người phú quý, giờ lại chứng kiến một màn này cũng minh bạch chuyện kế tiếp bọn họ không thể nghe, liền lôi kéo Tôn thợ mộc cùng Đào Hoa đi ra ngoài.
Triển Linh sớm dự đoán được tình huống này, trước đã đem đồ ăn phân làm hai phần, hiện giờ bọn họ có thể đi dùng cơm.
Trong lòng Triển Linh phiền thật sự, nhân thủ trong tiệm không đủ, lo cho một nhà vợ chồng Lam thị cùng Chư Cẩm không nói đi, bọn họ còn mang đến một đám nha đầu, bà tử, những người này ai quản đây!
Lam Nguyên từ phía sau đi lên, một phen giữ chặt phu nhân nhà mình, lại thấy bộ dáng nhi tử trốn tránh mình trong lòng thật là đau, bất quá vẫn cố nén an ủi phu nhân “Hài tử còn nhỏ, mấy tháng không thấy khó tránh lạ lẫm, cần phải từ từ nàng không thể nóng nảy, như vậy nó chỉ sợ nàng hơn mà thôi.”
Ông là chi chủ trong nhà, nếu ông cũng rối loạn tuyến đầu như vậy sẽ ra sao!
Lam phu nhân như bị rút hết sức lực, cả người dựa vào ngực ông, che mặt khóc thút thít “Ta nghĩ con cũng nhớ chúng ta, khó khăn lắm mới gặp mặt, thế nhưng lại trốn tránh, là trách ta bảo vệ nó không tốt sao?”
Triển Linh bất giác nhíu mày “Lời này của phu nhân sai rồi, nó mới vài tuổi sao nhớ rõ được nhiều chuyện như vậy? Các người cách mặt đã lâu, người lại vội vàng tới đây, sao nó có cơ hội phân biệt được chứ?”
Nói thì như vậy! Không nói đến chuyện trước kia, may là không có việc gì, nếu là có, hai người cũng chỉ biết đẩy lên người hài tử hay sao? Nếu để người ngoài nghe được, họ sẽ nghĩ Triển Hạc là người thế nào?
Lam Nguyên cảm thấy có lý, lại khuyên vài câu, Lam phu nhân cũng bình tĩnh chút, chỉ là như cũ thương tâm.
Mọi người cùng ngồi xuống, Triển Hạc đối với Lam phu nhân kinh hồn tránh còn không kịp, ở trong lòng ngực Triển Linh không dám nhìn bà. Chỉ là trong lúc vô ý ánh mắt nhìn qua nhũ mẫu, biểu tình có chút chần chờ, tựa hồ như là nhớ tới cái gì.
Từ khi vào cửa, hốc mắt nhũ mẫu đỏ lên, nước mắt lập tức rớt xuống, thiếu gia của bà!
Thiếu gia còn chưa sinh ra bà đã bị tuyển vào phủ sinh sống, sau khi thiếu gia sinh ra, là bà chiếu cố Lam Triếp ngày đêm, thời gian làm bạn bên bà còn nhiều hơn thân sinh cốt nhục, hỏi sao lại bà không đau lòng chứ?
Lúc trước biết được thiếu gia bị bắt đi, lòng bà đau như cắt, hiện giờ ngoài ý muốn gặp lại, chỉ nghĩ hảo hảo yêu thương che chở mà thôi.
Chỉ là chủ tớ có khác, mới vừa rồi thiếu gia còn chưa nhận ra lão gia cùng phu nhân, nếu giờ phút này nhận ra bà, chuyện này thực không đáng được ăn mừng.
Chờ Lam phu nhân nín khóc, Triển Linh mới vỗ nhẹ sống lưng tiểu gia hỏa, một bên trấn an một bên nói: “Theo lý thuyết, mặc dù hài tử còn nhỏ, lại tách ra mấy tháng, ký ức khẳng định mơ hồ, nhưng quan hệ huyết thống là thần kỳ nhất trên đời không thể bài trừ, chỉ cần ngày đêm thân cận, một lần nữa cảm tình tìm về sẽ dễ dàng thôi.”
Nàng vừa nói như vậy, sắc mặt Lam Nguyên liền có chút xấu hổ.
Tuy rằng Lam Triếp là đích trưởng tử của ông, nhưng ngày thường ông công vụ bận rộn, lại mệt mỏi ứng đối nhiều đả kích ngấm ngầm cùng công khai ở quan trường, thời gian ở nhà có hạn, liên tục mười mấy hai mươi ngày túc trực ở nha môn là chuyện thường tình. Đừng nói đứa nhỏ này, thời điểm lâu rồi, người gác cổng trong phủ thình lình nhìn thấy ông cũng chưa chắc lập tức nhận ra đâu.
Sau đó hài tử vỡ lòng, xác thật ông có quan tâm hơn một chút, nhưng sự vụ vội vàng, cũng chỉ có thể vì nó tỉ mỉ chọn lựa gia sư…
Hiện tại ngồi hồi tưởng, ông cũng minh bạch trách nhiệm của mình, nếu nói quen thuộc đối với Triếp Nhi, chỉ sợ một kẻ làm vườn, một nha đầu so với mình càng quen thuộc hơn.
Nghĩ đến đây, Lam Nguyên khó tránh tự trách, bất giác nghĩ đến phu nhân nhà mình, áy náy kia càng tăng thêm gấp bội.
Chính mình không quen thuộc nhi tử, mà phu nhân… Chỉ sợ cũng giống mình như vậy.
Lam phu nhân xuất thân danh môn, tài hoa xuất chúng, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, nhưng thân thể mảnh mai, sau khi sinh xong thì càng thêm yếu ớt. Xử lý công việc lớn nhỏ trong phủ, ứng đối với khách nhân bên ngoài đủ gánh nặng cho bà, nào còn tinh lực chăm sóc hài nhi nữa chứ?
Nghĩ đến bà cũng giống như những thái thái khác, đem hài nhi phó thác cho nhũ mẫu, nha đầu, bản thân mỗi ngày nhớ đến gọi nói chuyện vài câu, cho người ôm lại nhìn một cái, trêu đùa một phen, cũng coi như tận chức trách.
Bọn họ là phụ mẫu không luôn bên cạnh, tình cảm không tránh được nông cạn, giờ phút này không nhận là đều có nguyên nhân trong đó.
Lại nói, khi tâm tình Lam phu nhân tốt hơn một chút, mà Chư Cẩm kia, mẫu thân sớm đã qua đời nhiều năm…
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng biểu tình cùng phản ứng vợ chồng Lam Nguyên thuyết minh hết thảy, Chư Cẩm có chút xấu hổ, không khí trên bàn nhất thời đình trệ cực độ.
Thật lâu sau, vẫn là Chư Cẩm cười đánh vỡ trầm mặc “Trù nghệ Triển tỷ tỷ rất là xuất sắc, khó được nàng chuẩn bị phong phú như vậy, mọi người không nâng đũa không phải là phí phạm của trời sao? Nghĩa phụ nghĩa mẫu, hai người có vội cũng không được, chỉ sợ Hạc Nhi, khụ khụ, Triếp Nhi…” Nàng phát hiện mình có xưng hô thế nào cũng không tốt nên đơn giản hàm hồ lướt qua “Thân thể tiểu hài tử đang phát triển, không thể để đói được.”
“Đúng đúng đúng,” Lam phu nhân cũng ý thức được mình thất thố “Đã để mọi người chê cười, trước dùng cơm đi. Triếp Nhi, con thích ăn gì, nương gắp cho con.”
Nàng mặt đầy từ ái nhìn Triển Hạc, khắc chế để mình không rơi nước mắt nữa.
A, đó là con trai của bà, đã mấy tháng tìm không thấy, cơ hồ nghĩ vĩnh biệt cùng trời cuối đất, hiện giờ gần ngay trước mắt mà bà không thể ôm nó một cái!
Nhưng ước chừng hành động vừa rồi của Lam phu nhân lưu lại ấn tượng quá mức khắc sâu, hiện tại Triển Hạc vừa nghe thanh âm bà liền muốn trốn tránh.
Lam Nguyên không tiếng động thở dài vỗ tay phu nhân, thôi, đều là trước kia tạo nghiệt, một mặt trầm mê chu toàn cùng người ngoài, lại sơ sót chí thân, hiện giờ đều là báo ứng.
Không thể lại để ấn tượng xấu trong nhi tử, Lam phu nhân cố nén không tiếp tục rớt nước mắt.
Triển Linh vỗ mông tiểu hài nhi “Đó là cha mẹ Hạc Nhi, Hạc Nhi nhớ rõ sao?”
Ánh mắt Triển Hạc có chút mờ mịt, ngửa đầu nhìn về phía Triển Linh, lại chỉ chỉ mình và chỉ chỉ nàng.
Triển Linh bật cười “Không, đó là Hạc Nhi, cũng không phải ta.”
Triển Hạc càng thêm không rõ, bọn họ là tỷ đệ, phụ mẫu của chính mình, còn không phải là cha mẹ tỷ tỷ sao?
Thấy hai tỷ đệ giao lưu không tiếng động, trong lòng vợ chồng Lam Nguyên bỗng bất an “Nó, nó vì sao không nói lời nào?”
Cũng không cần Triển Linh trả lời, Chư Cẩm bên cạnh liền bi thương nói “Khi tỷ tỷ nhặt được thì nó đã như vậy rồi, đại phu nói là do bị kinh hách lớn.”
Chung quy nàng hợp ý Triển Linh, mặc kệ kết cục thế nào, nàng cần phải đem việc Triển Linh vì Triển Hạc đều nói hết ra, để nghĩa phụ nghĩa mẫu biết được “Lúc ấy nhặt được Hạc nhi nằm trong tuyết lạnh đã lâu, hiện giờ vẫn chưa thực sự tốt, đại phu nói cần chậm rãi điều dưỡng.”
Nghe vậy Lam Nguyên cũng đỏ vành mắt, nắm chặt song quyền thề “Chúng ta nhất định vì nó tìm danh y thuốc hay, để nó dưỡng thật tốt.”
“Triển tỷ tỷ làm cũng đủ Chu Toàn.” Chư Cẩm lại nói “Nàng không giống nữ tử bình thường, tri thư đạt lý kiến thức cao xa, không giống những thiên kim đua đòi xiêm y trang sức, hết thảy nơi này đều một tay nàng làm nên. Lúc trước khó khăn nàng cũng không ủy khuất đệ đệ, có món ngon cho nó ăn trước, y phục, áo khoát… Có được chút bạc, nàng liền mua bốn bộ sách, hiện giờ đệ đệ cũng đang đọc sách! Tam Bách Thiên đều đã học xong rồi.”
Lúc trước vợ chồng Lam Nguyên chỉ nghĩ tìm nhi tử về, nào còn nghĩ thêm chuyện gì khác? Bất quá xem Triển Linh cũng là nữ tử nông thôn tầm thường mà thôi, nhưng hôm nay thấy Chư Cẩm đối với nàng tôn sùng như vậy cũng kinh ngạc vạn phần.
“Như thế… Quả là bất phàm.” Lam phu nhân suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Nói thật, bọn họ cùng Triển Linh lần đầu gặp mặt, tuy đối phương cứu cốt nhục nhà mình, xác thật là cảm kích nhưng không nửa phần tình nghĩa.
Sĩ nông công thương, luật pháp đều đã quy định, đời sống hiện thực giới hạn rõ ràng.
Lúc trước Chư Thanh Hoài có Chư Cẩm ở bên tai ngày đêm nhắc mãi, Hạ Bạch không chừng trợ công thêm, hiện giờ xem như ngầm đồng ý nữ nhi giao tiếp cùng bằng hữu Triển Linh này, nhưng chưa đến nỗi có thể mời về nhà chơi, nhận thức giai cấp ăn sâu bén rễ, huống chi vợ chồng Lam thị là lần đầu gặp mặt?
Lam phu nhân chỉ là thổn thức, Lam Nguyên thì chú ý nhiều hơn, lập tức truy vấn Chư Cẩm “Con nói, nàng vẫn luôn đang dạy dỗ Triếp Nhi học vấn?” Ngữ khí thập phần kinh dị.
“Không dám nói dạy dỗ,” Triển Linh cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp “Chỉ là chính mình đọc qua thư, cũng không hy vọng trì hoãn tiểu hài tử thôi.”
Vợ chồng Lam thị liền hoảng sợ, nàng, nàng nghe thấy?
Xác thật Triển Linh nghe thấy, vừa rồi nàng sở dĩ không mở miệng, cũng là ngầm đồng ý để Chư Cẩm thay mình nói chuyện.
Việc nàng làm ngay từ đầu không cần báo đáp, nhưng không thể quá từ bi để người khác mạt sát mình.
Việc làm tốt nên để người biết, tùy thời điểm có thể nói ra, không cất giấu.
Nàng không tính giữ chặt Triển Hạc, nhưng đồng thời hy vọng ngày sau còn có thể thường xuyên trông thấy đứa nhỏ này, dù sao nàng trút xuống quá nhiều tâm huyết. Nàng không phải là người tuyệt tình, nuôi dưỡng hài tử lâu như vậy, sớm đã xem là người nhà, nơi nào có thể nói quên liền quên đâu?
Qua quan sát đến bây giờ, nàng cơ bản có thể xác định: Vợ chồng Lam thị không hy vọng được nhiều.
Nếu bản thân không chủ động xuất kích, chỉ sợ Triển Hạc đi theo bọn họ trở về, đó cũng là ngày bọn họ vĩnh biệt.
Người thanh cao như bọn họ, tuyệt đối không cho phép đích trưởng tử mình kêu một thương nữ là tỷ tỷ!
Triển Linh không phải thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng không tính toán mượn thân thế để mở rộng nhân mạch, chỉ là không nghĩ mất đi cái đệ đệ này, không gì hơn cả.
Không nghĩ tới tình huống thực tế cùng chính mình phỏng đoán lại cách xa, vợ chồng Lam Nguyên khó tránh có chút xấu hổ.
Xem ra, lúc trước chuẩn bị lý do thoái thác cũng cần sửa lại.
“Thôi, Hạc Nhi đói bụng,” mọi người chậm chạp không động đũa, Triển Linh cũng không thèm để ý, chỉ là nghĩ để hài tử đói, nàng múc non nửa chén canh củ sen xương sườn đưa cho bé “Hạc Nhi, trước uống canh dạ dày sẽ dễ chịu.”
Canh củ sen xương sườn là dùng củ sen tươi, hầm lâu trên lửa, củ sen mềm, ngọt, phải nên uống nhiều chút.
Triển Hạc ngoan ngoãn nhận, lại phồng má thổi vài cái sau đó từng ngụm uống hết, rồi đem chén đưa Triển Linh xem, Triển Linh khen bé vài câu.
Đối với khách nhân bình thường nhìn cảnh này thì là bình thường thôi, nhưng hình ảnh này trong mắt vợ chồng Lam Nguyên thực rất là lạ lẫm.
Lam Nguyên không cần phải nói rồi, số lần ông ngồi dùng cơm cùng với con chỉ đếm trên hai bàn tay; mà trong trí nhớ Lam phu nhân, con trai của bà từ ăn, mặc, ở, đi lại đều cần nhũ mẫu cùng nô tì hầu hạ, nào có thể tự múc canh ăn thế này.
Nhưng hiện tại, con tự mình ăn, uống một loát xong chén canh mà không cần hầu hạ, đốc thúc.
Uống xong canh, Triển Linh lại gắp vài món ăn, rất nhanh bé đều ăn sạch sẽ.
Thịt sườn mềm mại, củ sen bông mềm; Thịt thăn chua ngọt, chân gà rút xương, đều là món cậu bé thích;
Còn có rau trộn đậu phụ; Cà tím xào dầu điều, cải trắng muối chua ăn đều rất ngon, vừa miệng.
Vợ chồng Lam Nguyên thấy con cầm chén, miệng nhai bóng mỡ không khỏi trợn mắt há hốc, con họ có thể cầm đũa thuần thục gắp thức ăn…
Nhìn con ăn uống ngon miệng, bọn họ cảm thấy thật đói bụng!
Phu thê hai người nhìn nhau, lại thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng đã thoải mái hào phóng cầm đũa ăn, cũng bắt đầu cần đũa gắp thức ăn lên.
Thôi, nhập gia tùy tục, nhìn cũng không đến nỗi khó ăn.
Ai ngờ ăn một ngụm xuống, đâu chỉ là không khó ăn, quả thực so với đầu bếp phủ bọn họ còn mỹ vị hơn nhiều!
Hai người ôm một bụng tâm sự bôn ba đến, đặc biệt là Lam phu nhân còn đang mang thai, chịu đủ mọi khổ cực, từ sớm giờ chưa ăn miếng nào sao còn chần chờ được nữa?
Lam phu nhân lại thử thăm dò gắp đồ ăn cho Triển Hạc, ai ngờ vật nhỏ trực tiếp bưng kín chén mình, chẳng khác nào đề phòng cướp bóc cả.
Trừ bỏ chuyện Triển Hạc không được như ý, bữa cơm này ăn cũng không tệ, đặc biệt là vợ chồng Lam Nguyên…
Tiểu hài tử dễ dàng buồn ngủ, Triển Hạc sau khi ăn xong theo Tịch Đồng ra ngoài đi dạo nữa vòng liền bắt đầu muốn ngủ, hai mí mắt dí sát nhau, sau đó liền trở về phòng ngủ.
Triển Hạc vừa đi, chính sự liền bắt đầu.
Không rảnh dùng trà, Lam phu nhân đi thẳng vào vấn đề nói “Thật không dám dấu diếm, Triển cô nương, vợ chồng hai ta lần này đến là muốn mang Triếp Nhi về. Nó còn nhỏ như vậy, sống xa chúng ta sao chúng ta chịu nỗi? Sau này nó muốn nhập khoa cử, chúng ta tất nhiên vì nó chiếu cố. Bất quá cô nương yên tâm, đại ân đại đức này, Lam gia chúng ta vô cùng cảm kích. Ta biết cô nương chiếu cố nó thực không dễ dàng, có chút tạ lễ gửi đến cô nương.”
Mới vừa rồi nghe Chư Cẩm nói, bà mới sửa lại lý do thoái thác, bằng không chỉ sợ nghe không được xuôi tai.
Lam Nguyên cũng đứng dậy vái chào tới mặt đất, Triển Linh cùng Tịch Đồng trong nháy mắt đứng lên, hành động nhanh như thể đang bị cấp trên đi kiểm tra lúc trong quân đội vậy…
Thời đại này, hỡ tí là đại lễ, bọn họ đều là người trẻ tuổi, nào có thể chịu nổi chứ?
“Ngài là tri châu, sao có thể bái lạy bình dân áo vải chúng ta? Như vậy là không được.”
“Vậy mới hợp lẽ,” Lam Nguyên kiên trì nói “Cổ nhân dạy ‘Tích thủy chi ân còn dũng tuyền tương báo’, nhị vị có ân cứu mạng, gia tài Lam gia ta có khuynh tẫn cũng không thể không hồi báo!”
“Chỉ sợ ngài hiểu lầm,” Biểu tình Tịch Đồng nhàn nhạt nói “Cứu trợ cùng chiếu cố Triển Hạc cùng tại hạ nửa điểm không liên hệ, nhị vị muốn tạ cũng chỉ cần tạ nàng thôi, ta chỉ là bạn bè.”
Mới ăn cơm xong bụng khó tránh no căng, Triển Linh đãi khách trà mật bưởi, trong chén trà còn thả những múi bưởi xinh đẹp, mùi thơm thanh ngọt dễ ngửi.
Thuận thế Lam Nguyên bưng lên uống một ngụm che dấu xấu hổ, ai ngờ hương vị hợp ý, hai mắt liền sáng ngời.
Ban đầu ông chỉ nghĩ món này dùng cho hài tử, phụ nhân ăn chơi, không nghĩ nếm thử thật không tồi.
Lại hồi tưởng bữa cơm canh vừa rồi, trong lòng Lam Nguyên âm thầm suy tư, vị Triển chưởng quầy này không nói đến những chuyện khác thế nào, chỉ cần cách đối nhân xử thế cùng tay nghề này thì đã là không tầm thường…
Triển Linh đang muốn nói chuyện thì Nhị Cẩu Tử có chút kinh hoảng chạy vào “Cô nương, đại gia bỗng tỉnh dậy nháo khóc, dường như là gặp ác mộng, ai dỗ cũng không chịu, ngài mau vào trong xem.”
Lời còn chưa dứt Triển Linh liền nhanh bước đi vào, Lam phu nhân ước được gặp mặt nhi tử nhân chuyện này vội chạy theo, Chư Cẩm thấy vậy cũng chạy nhanh theo.
Vốn dĩ Lam Nguyên cũng muốn đi, ai ngờ vừa mới đứng dậy liền nghe Tịch Đồng nói “Lam đại nhân, trong lòng tại hạ có điểm nghi hoặc hỏi, thỉnh đại nhân hỗ trợ giải đáp nghi hoặc.”
Lam Nguyên không thể phát giận cùng ân nhân cứu mạng nhi tử nhà mình, đành phải dừng bước chân lại, ngồi trở về, ông nói “Xin hỏi.”
Tịch Đồng quen hành động nhanh gọn lẹ, không quanh co nói thẳng “Nhị vị đem Triển Hạc, cũng chính là Lam Triếp mà các người gọi, tính toán hai bên cắt đứt liên hệ hay sao?”
Lam Nguyên hơi lắp bắp kinh hãi, khó khăn điều chỉnh mình bình tĩnh “Ngươi?”
Sao hắn có thể đoán được?
Còn có, hắn cứ vậy nói thẳng mà không cần đưa đẩy lời nói một chút sao?
Trong lòng Lam Nguyên nổi lên một trận mãnh liệt quay cuồng, cảm thấy tâm tư bị người chọc phá có chút khó chịu, liền không lập tức trả lời.
Ông là Trạng Nguyên, được nhận hoàng ân cuồn cuộn mênh mông, quan trường chìm nổi nhiều năm, từ trước đến nay chỉ có ông áp chế người khác, chưa từng bị người khác từng bước ép sát mình như vậy?
Ông im lặng không trả lời, Tịch Đồng không vì vậy mà tuyệt đường tiếp tục nói.
“Đại nhân không nói, chúng ta cũng cam chịu,” Tịch Đồng mặt không biểu tình nói “Đại nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy làm như vậy quá mức tuyệt tình sao? Chỉ sợ lệnh lang cũng không tình nguyện.”
“Hài tử còn nhỏ, sao có thể nhớ vài ngày ở đây?” Lam Nguyên lại nhấp một ngụm quả bưởi trà, giọng điệu ôn tồn lễ độ nhưng lời nói lại lãnh khốc tuyệt tình “Chỉ cần cho nó gặp gỡ nhiều thứ mới lạ, qua không bao lâu liền sẽ quên thôi.”
Nói xong, ông quay lại nhìn Tịch Đồng mỉm cười “Ngươi xem, ngươi ta, liệu còn nhớ rõ nhiều chuyện thơ ấu sao?”
“Có lẽ giờ phút này sẽ quên, nhưng ký ức cùng cảm thụ chân thực của nó sẽ không.” Tịch Đồng theo đuổi không buông bỏ.
“Vị này, khụ, thiếu hiệp,” Lam Nguyên miễn cưỡng tìm cái xưng hô không sai biệt lắm, nói lời thấm thía “Ngươi không là người trong triều đình, xuất thân gia thế cũng không, rõ ràng trong đó có rất nhiều ẩn tình… Thế đạo này, tuyệt không cho phép một cái thế gia tử nhận một người thương nhân làm tỷ tỷ.”
Đối với bọn họ mà nói đó là vết nhơ cả đời, không thể khinh thường.
Tịch Đồng cười lạnh “Chỉ sợ thế gia tử, càng không cho phép đem ân nhân cứu mạng vứt đi như giày rách.”
Thiên địa nhân luân, thánh nhân lấy nhân hiếu tín nghĩa trị thiên hạ, nếu Lam Nguyên thật sự làm như vậy, tương đương trực tiếp hãm hại Triển Hạc vì không bất hiếu mà bất nghĩa, người ngoài nhìn vào, còn nói đến tiền đồ gì nữa sao?
Trên mặt Lam Nguyên lần nữa biến sắc, nhìn Tịch Đồng, trong ánh mắt nhiều vài phần cảnh giác “Bản quan có biện pháp hết thảy đầu đuôi biến mất vô hình, nhưng cũng hứa các ngươi một đời phú quý.”
Người này tuyệt không phải vật trong ao, tại sao tị nạn ở chốn này? Hắn đến cùng có mục đích gì?
Tịch Đồng nhướn cao lông mày, chàng nên cảm tạ vị Lam đại nhân này ngoan tuyệt sao?
“Trên đời không có vách tường nào phát ra tiếng gió, nếu không muốn người biết trừ phi mình đừng làm,” Tịch Đồng cười nhạo một tiếng “Vô luận đại nhân hao tâm tổn lực thế nào, mặc dù chúng ta giữ kín như bưng, thật sẽ có người khác không biết sao?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Tại hạ không muốn làm cái gì và cũng lười làm,” Tịch Đồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông “Chỉ là cảm thấy đại nhân có một số việc chưa rõ ràng, mới cố ý nhắc nhở thôi.”
“Vô luận phu thê hai người nghĩ thế nào, lệnh lang lúc trước suýt chết non chính là sự thật, tạo thành cục diện này cũng là do các người sơ sẩy, mà nó cũng xác nhận, nhận một người thương nhân làm tỷ tỷ không thể bàn cãi.”
“Dựa vào kiến giải vụng về, nếu ván đã đóng thuyền, nếu một mặt phủ nhận để lại tai hoạ ngầm hôm nay, ngày sau mỗi ngày đều hoảng sợ, nếu bị bại lộ, thất bại trong gang tấc, chi bằng hào phóng thừa nhận vẫn hay hơn. Phúc họa tương y, quả thật, người ngoài nhìn vào có khả năng xa lánh lệnh lang, thanh danh sẽ còn tốt sao? Có cái gì to lớn hơn việc tri ân báo đáp, vì chuyện này, phẩm hạnh của lệnh lang vẫn được người tín nhiệm sao?”
Khi Triển Linh ôm Triển Hạc mặt đầy nước mắt ra, phát hiện không khí quanh Lam Nguyên cùng Tịch Đồng thập phần vi diệu.
Nàng lặng lẽ dò hỏi khẩu hình, Tịch Đồng hướng nàng nở nụ cười ấm áp như nước hồ mùa xuân tháng tư.
“Không sao, hết thảy đều tốt.”