Gần đây vì tích cóp lông để thí nghiệm làm áo lông vũ nên thường xuyên giết gà vịt làm thức ăn, đến nỗi trong mơ, Triển Linh liên tục gặp vài ác mộng, thấy chính mình bị một đám vịt trụi lông vây công rất là thảm thiết…
Vì trấn an tâm trạng bất an, nàng quyết định mỗi ngày đều phải nướng mấy lò vịt nướng!
Trước bảo Lý thị dẫn người đi giết vịt, nhổ lông, lại bảo Tịch Đồng chặt tách chân, ai biểu ai đó muốn ăn thịt nướng thì làm đi.
Nàng đang lột hành gừng, thì Nhị Cẩu Tử mặt ủ mày ê từ bên ngoài tiến vào, trước liếc mắt nhìn Tịch Đồng một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói với Triển Linh “Chưởng quầy, hôm kia lão nhân nọ lại tới tìm sư phụ, người xem?”
Động tác Tịch Đồng đang chặt thịt cứng đờ, Triển Linh ngẩn ra “Còn chưa đi sao?”
Hai ngày nay nhiều chuyện hỗn độn, chuyện đó nàng cũng đã quên khuấy!
Bấm tay tính toán, cũng đã ba ngày rồi, thế mà người vẫn còn ở?
Nhị Cẩu Tử gật đầu “Đúng vậy! Con của lão tới hai lần gọi về, cũng gập đầu cầu xin mà lão ta sống chết cũng không chịu. Không còn biện pháp nào, con lão liền về nhà cầm tới vài bộ xiêm y để lão thay đổi.”
Triển Linh chớp chớp mắt, cười “Thật là có nghị lực.”
Nàng quay đầu nhìn Tịch Đồng, dùng mũi chân chạm vào cẳng chân chàng, ngữ mang ý cười hỏi “Tịch lão sư, ngài xem chuyện này giải quyết thế nào?”
Người ta mỗi ngày ở đây trọ ăn uống, bọn họ mở cửa làm buôn bán, nào có thể đuổi khách nhân đi?
Tịch Đồng cũng không quay đầu lại nói “Không biết.”
Miệng nói, tốc độ tay băm thịt lại càng nhanh mạnh hơn.
Triển Linh cười ha ha, hướng Nhị Cẩu Tử đầu đầy mờ mịt xua xua tay “Được rồi, chúng ta đã biết, nếu lão lại gặp ngươi hỏi, trước ngươi khuyên lão về nhà đi, nếu là không đi cứ tiếp tục như vậy cho có lệ, hai ngày sau báo kết quả lại là được.”
Nhận lời chắc chắn, viên đá nặng được dỡ xuống, Nhị Cẩu Tử đáp đã biết liền đi ra ngoài.
Nhị Cẩu Tử đi rồi, Triển Linh lại nhìn cái ót Tịch Đồng chằm chằm một lát rồi phụt một tiếng.
“Được rồi, ta biết huynh khó xử, nhưng cũng không thể không gặp được, mãi trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.”
Động tác chặt thịt Tịch Đồng dừng, cau mày, nhấp môi lại không nói lời nào, thì nàng vỗ vai Tịch Đồng trấn an.
“Ngoan, giữa trưa sẽ có thịt nướng ăn.”
Tịch Đồng liếc mắt nhìn nàng một cái, rũ mắt xuống rất nhanh mở miệng “Còn muốn thịt luộc thái mỏng.”
Triển Linh bị chọc phải cười, ngay lúc này còn không quên tranh thủ quyền lợi cho bản thân.
“Đồng ý!”
Thịt luộc thái mỏng liền thịt luộc thái mỏng đi, dù sao nàng cũng rất muốn ăn. Ai, bất quá cái kia ăn với cơm càng ngon a… Buổi tối đi, buổi tối chưng ăn cơm.
Nói đến chuyện bái sư này, đúng là không thể trách được Tịch Đồng.
Không phải ai cũng toàn năng mười phân vẹn mười, nói đến danh sách tên lão sư không thích hợp nhất trên thế giới này, Tịch tiên sinh chắc chắn có tên trong đó.
Chàng không thích nói chuyện, mà nếu làm lão sư, chuyện này chẳng khác nào muốn mệnh chàng rồi!
Rất nhiều người không thích nói chuyện có thể là vì thích lãnh khốc, nhưng Tịch Đồng lại khác, nếu có thể không mở miệng liền không mở miệng.
Tính khí mỗi người mỗi khác, giống như Triển Linh, ấn tượng đầu tiên mọi người thường thấy chính là nhu hòa, mà Tịch Đồng chính là an tĩnh, cực kỳ an tĩnh, trong ánh mắt người xa lạ đầu tiên cảm nhận chính là: Người này cùng người ồn ào không liên quan.
Lại nói tiếp, bởi vì cái tính cách đặc biệt, lúc còn ở quân đội, quan hệ của Tịch Đồng cùng đồng đội từng có một thời chấn động.
Cấp trên thỉnh một vị về huấn luyện một khóa lý luận, chủ yếu mọi người chỉ cần nghe giảng, lâu lâu cần đối đáp vài ý, sau đó, một buổi sáng hai tiết cuối cùng, bạn học Tịch đồng bảo trì hoàn mỹ là không trả lời.
Sau khi kết thúc khóa học, vài vị giáo viên cùng vị có quyền này dùng cơm chung, bọn họ lại nói đến biểu hiện của các học viên, vị có quyền kia sau khi đơn giản đánh giá chung, lại cẩn thận hỏi “Khóa năm nay có người chỉ biết thực hành không biết biểu đạt ngôn ngữ sao?”
Nhóm giáo viên nghe xong liền không cần hỏi cũng biết người ông ta hỏi chính là ai!
Nhất thời việc này truyền ra thành trò cười trong một đoạn thời gian, khi Tịch Đồng luyện tập, đi học, đi nhà ăn thậm chí vào nhà tắm đều có người chú ý vây xem, chúng bạn học sôi nổi liên tưởng đến một người mãi chỉ biết hành động không nói chuyện…
Trưng vẻ mặt hòa hảo, Triển Linh vừa ướp miếng thịt chuẩn bị đem nướng lại nói với Tịch Đồng “Nếu huynh không muốn, chúng ta liền nói rõ cùng lão ta, tùy tiện tìm cái lý do rồi đuổi đi.”
Thịt nướng trong mềm ngọt, ngoài giòn không dai nếu không sẽ ăn không ngon.
Tịch Đồng giúp nàng đốt nóng lò, lại thêm củi, nghe xong lời này trầm mặc một lát, có chút rầu rĩ nói “Cũng không phải là không vui, chỉ sợ là ta giáo không tốt thôi.”
Hải, cũng không phải giáo không tốt, mà căn bản là không muốn giáo a!
Triển Linh nhìn chàng cười “Như thế nào sẽ không, không phải ta do huynh chỉ dạy sao?”
Tịch Đồng liếc nhìn nàng một cái, quay mặt đi, thấp giọng nói “Muội không giống.”
“Hả?” Âm thanh nói quá nhỏ, lại bị tiếng lách tách bếp lò áp xuống, Triển Linh không nghe rõ ràng.
“Không có gì,” Tịch Đồng lắc đầu, nữa khuôn mặt bị ánh lửa ánh chiếu vào đỏ hơn “Đây là chuyện tốt, nếu có thể đem cái này truyền ra, như vậy có thể nâng cao năng suất phá án, bất quá kỹ xảo họa cổ đại cùng hiện đại chênh lệch quá lớn, chàng lại không có cơ sở giáo án, tương đương muốn bắt đầu là đi từ con số không…”
Nếu người quan phủ có kỹ năng họa chân dung tội phạm, nhất thời sẽ rút bớt số người cần truy quét, chỉ một cái lý do này Tịch Đồng không thể nói lời cự tuyệt.
Nhưng nếu là làm lão sư? Thật là khó a!
Triển Linh lo liệu chuyện khách điếm đã là quá sức rồi, chuyện nào sao để nàng gánh nữa được? Phiền toái này do chàng rước lấy, không thể bắt người khác chịu trách nhiệm được.
Triển Linh suy nghĩ một chút nói “Như vậy đi, hôm qua không phải huynh còn chỉ dạy Hạc Nhi sao? Một con dê cũng là đuổi, một đám dương cũng là thả, nói lão hán kia đứng một bên nhìn, mỗi sư phụ có cách chỉ dạy khác nhau, lão ta có thể học nhiều hay ít huynh không cần quá để ý vấn đề đó.”
Đối với Triển Hạc, Tịch Đồng có thể trao đổi vài câu, mà lão hán kia, chỉ là để lão đi theo nhìn cũng không nhất thiết làm lễ bái sư, không tính danh phận thầy trò đứng đắn. Nếu lão có thiên phú, cũng có thể học được vài phần, ngược lại, qua mấy ngày rồi đuổi đi.
Tịch Đồng suy nghĩ một hồi, gật đầu “Cũng được.”
Thịt nướng trong lò rung động, hương khí nồng đậm theo gió bay ra, thời điểm Tiểu Ngũ tiến vào, liền vò đầu không thôi “Chưởng quầy, nhị chưởng quầy, cái này, có lão khách nhân bên ngoài hỏi, nói cái gì mà thơm như vậy. Ta nói là món ăn nấu cho nhà ăn, bọn họ chết sống bảo ta tiến vào hỏi xem, nếu còn thừa, để một ít chia cho họ!”
Ánh mắt Tịch Đồng nhìn hắn đen như mực, Tiểu Ngũ theo bản năng lui sau một bước, thật khóc không ra nước mắt “Nhị chưởng quầy, đây không phải ý ta muốn mà!”
Hắn chỉ là chân chạy đường, lão khách nhân thúc giục, hắn có biện pháp khác sao!
Đang êm đẹp, ai ngu đâm đầu vào đối mặt với nhị chưởng quầy chứ! Hắn là bị buộc a!
Triển Linh nhéo cánh tay Tịch Đồng cười nói “Để chúng ta đủ ăn rồi hẵng nói sau.”
Thấy trên mặt Tịch Đồng hòa hoãn xuống, nàng lại nói “Cái này ăn khi vừa nướng xong là tốt nhất, bằng không bên ngoài đều không xốp giòn, mềm oặt, hương vị suy giảm mạnh.”
Ý ngoài lời, ăn không hết liền bán đi.
Tịch Đồng hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không nói nữa.
Triển Linh đơn giản nhẩm tính, nói với Tiểu Ngũ “Ra bên ngoài nói, là món ăn làm cho trong nhà, cũng không có nhiều, một người nhiều nhất mua hai con, tổng có thể bán chừng hai mươi con, ai tới trước thì được.”
“Vâng!” Tiểu Ngũ nhận được phân phó, đáp xong lập tức liền lui đi, không bao lâu, bên ngoài bỗng ồn ào “Ta ta ta” vang thành một mảnh.
Triển Linh cũng dành một phần thịt nướng đem cho bọn Chư Cẩm, lưu nhà ăn còn lại đều đem bán đi.
Lại qua mấy ngày, cửa hiệu mặt tiền của Vương đồng tri trong thành sẽ chính thức thuộc danh nghĩa nàng, sở dĩ lúc này lựa chọn đem tặng thịt nướng, vịt nướng, mì lạnh da, cũng là chuẩn bị cho việc truyền bá ẩm thực sau này.
Lý Tuệ bưng chậu tiến vào hội báo “Sư phụ, cây đậu rửa xong, mì căn cũng rửa sạch, kế tiếp ta phải làm gì?”
Nhiều ngày không ăn được điểm tâm đứng đắn, hôm qua Triển Linh dặn dò Lý Tuệ ngâm đậu xanh đậu đỏ, đợi sau khi thịt nướng xong, nàng lại làm chút bánh lột da nhận đậu đỏ, đậu xanh.
Đang thời điểm giao mùa, đậu xanh thanh nhiệt hạ sốt, ăn chút cũng rất tốt.
Triển Linh gật đầu, lại mang nàng phụ nướng thịt, vừa làm hướng dẫn “Cái này làm bánh tô da điểm tâm, đầu tiên cần chuẩn bị nhân, sau đó là da bọc ngoài! Nếu không có đủ nguyên liệu, sao gọi là bánh điểm tâm được? Vỏ da không tốt, điểm tâm này xem như bị phế một nửa…”
Không bao lâu, mẻ đầu thịt nướng xong, Triển Linh dùng kẹp và cái xẻng lấy ra cho lên khay lớn, lại gọi Tần tẩu tử tới, đem cho Triển Hạc trước cùng chén cháo kê nhỏ.
“Tì vị nó không được tốt, phiền tẩu tử nhìn chằm chằm, bắt nó phải nhai kỹ nuốt chậm. Trước uống trước mấy ngụm sau lại ăn cơm, dưa muối này dung khai vị, ăn nhiều cũng không tốt…”
Tần tẩu tử cẩn thận nghe dụng tâm nhớ, lặp lại một lần mới cẩn thận bưng đi.
Lý Tuệ đem mấy cây đậu đi xay nhuyễn, sau đó là thắng mỡ heo, bận rộn lại vui vẻ.
Dù sao sư phụ bảo nàng làm cái gì nàng cũng đều cao hứng!
Hôm qua nàng cùng Nhị Cẩu Tử học viết chữ, hiện giờ nàng đã biết viết tên của mình, sau về nhà sẽ dạy hai cái oa nhi! Để bọn chúng cũng biết được, nương chúng cũng có biết con chữ!
Triển Linh cùng Tịch Đồng hai người ngồi đối diện ăn thịt lửa đốt.
Cháo nóng ăn kèm với dưa muối, rau cải trộn, còn có một đĩa món kho, trứng kho, thịt nướng giòn ngọt, quả thực mỹ đến trong lòng.
Triển Hạc chậm rì rì ăn cơm xong, lại chạy đi chơi một hồi, còn nói đến tối sẽ ngâm cho họ nghe một bài thơ.
Triển Linh định khen khích lệ, liền thấy vật nhỏ ánh mắt trông mong nhìn hướng lò nướng hỏi “Tỷ tỷ, là vịt nướng sao?”
Triển Linh cười nói “Còn chưa đâu, ba mươi phút nữa.”
Triển Hạc nuốt xuống nước miếng, lại chớp đôi mắt nói “Vậy, đệ có thể ăn thêm một khối đường sao?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, không lưu tình vạch trần tâm tư bé “Đương nhiên có thể, khối đường này đệ muốn ăn buổi sáng, giữa trưa hay buổi tối đều được.”
Mặc kệ ăn khi nào, vẫn chỉ là một khối mà thôi!
Nhìn vẻ mặt xị xuống của bé, Triển Linh nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo má Triển Hạc một cái “Buổi chiều tỷ tỷ làm điểm tâm, Hạc Nhi nghĩ muốn bánh da tô nhân đậu đổ hay đậu xanh?”
Vừa nghe đến ăn uống, trong miệng Triển Hạc liền ứ ra nướng miếng, nuốt xuống cậu hỏi “Ăn ngon sao?”
Bốn, năm tuổi đầu cậu chưa được tiếp xúc qua nhiều thứ, sau khi đi Triển Linh câu hỏi nhiều nhất chính là “Đó là cái gì?” “Ăn ngon sao?”
Triển Linh gật đầu “Ăn rất ngon!”
“Được!” Triển Hạc đáp ứng không chút do dự, đến nỗi không để ý đến cần them viên kẹo mạch nha thứ hai gì đó, giống như chuyện đó cũng không có gì ghê gớm.
Hai tỷ đệ náo loạn một hồi, liền thấy Triển Linh đột nhiên vươn tay ra, chỉ vào trên mặt một cái mạch máu hỏi “Là động mạch hay tĩnh mạch?”
Triển Hạc không chút do dự đáp “Tĩnh mạch!”
“Nếu là không cẩn thận cắt vỡ, làm sao bây giờ?”
“Đè lại phía dưới!”
“Động mạch thì sao?”
“Đè lại mặt trên!”
“Hạc Nhi giỏi quá!” Triển Linh khích lệ nói, lại hướng Tịch Đồng bĩu môi “Được rồi, cùng chơi với ca ca học băng bó đi, đợi chút được rồi liền sẽ có ăn.”
Triển Hạc hoan hô một tiếng, vui vẻ chuyển hướng sang Tịch Đồng bên kia.
Triển Linh cười xem bọn họ đem chính mình băng bó có thành xác ướp hay không, lúc này mới không nhanh không chậm đi lấy vịt nướng ra lò.
Triển Hạc khá là thông minh, nếu chỉ học tập nội dung khoa cử đơn thuần thật sự có chút phí phạm của trời. Vừa vặn có ca ca, tỷ tỷ tiếp thu được lượng tri thức khổng lồ từ hiện đại, hết thảy thuận lý thành chương.
Trước khi Tịch Đồng tới, Triển Linh cũng đang dạy Triển Hạc tiếp thu đủ loại tri thức vỡ lòng, nội dung muôn vàn, lĩnh vực các loại, chỉ cần có dùng, nàng đều chỉ dạy.
Hiện giờ có thêm Tịch Đồng, hai người chia sẻ lẫn nhau truyền thụ, nháy mắt Triển Linh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay hai người bắt đầu giảng giải cấu tạo cơ thể con người cùng phương thức cấp cứu thông thường, ở thời đại này nó có thể cứu mạng con người. Cho nên hai người yêu cầu có chút nghiêm khắc, tiểu hài nhi học cũng rất nghiêm túc.
Triển Linh ra phòng bếp, đi vào nướng lò bên hậu viện, liếc mắt một cái liền liền biết lò nào được rồi.
Vì tích cóp lông vịt nàng cũng không tiếc “Dùng bất cứ thủ đoạn nào”, nào là vịt hong gió, vịt nướng, trừ những con đang đẻ trứng đều đã giết sạch, đành phải ra ngoài mua về đám mới, cái thôn phụ cận cấp vịt cho nàng khá là tốt.
Chưa chính thức bán vịt nướng, bất quá khách nhân mua ăn thử đánh giá không tồi. Đặc biệt hiện giờ thời tiết đang ấm dần, người trong thành càng dễ dàng tìm tới, một bên thưởng thức cỏ xanh mượt mà vùng ngoại ô, một bên ăn thức ăn mỹ vị, nếu lại uống thêm chút rượu thì thật càng mỹ mãn.
Hôm nay khách nhân bên ngoài như cũ không ít, đều là gọi món vịt nướng.
Nàng dùng móc sắt đem từng con vịt màu nâu hồng lấy ra, hương thơm phun trào ra không khí, huấn đến phía trước khiến mọi người đều muốn ghé mắt nhìn trộm.
Thơm quá a, thịt vịt ăn cùng hành thái, dưa chuột thái mỏng cuốn bánh tráng chấm tương, căn bản khó mà cưỡng được!
Triển Linh nhanh nhẹnh phân ra mấy con, một con cho Lý Tuệ đem về cho phụ lão ở nhà, một con của nàng, Tịch Đồng cùngTriển Hạc ăn, hai con giao Thiết Trụ lập tức vào thành đi Chư phủ giao cho Chư Cẩm, Hạ Bạch, dư lại mấy đều đem bán bên ngoài.
Các thực khách vừa được ăn thịt nướng miệng liền khen không dứt, mua được đều ngại không đủ ăn, chưa mua được càng là nhớ mãi không quên. Lúc này thấy lão bản nương xinh đẹp trẻ tuổi bưng ra mấy con đặt trên cái khay lớn, da thịt vịt nâu óng, bên cạnh là hanh thái, hồ dưa thái, bánh tráng lớn bằng bàn tay cùng với tương ngọt, xung quanh đĩa trang trí hoa củ cải rất là đẹp mắt.
“Lão bản nương, không cần biết đây là gì, trước ta muốn một phần!”
“Đúng đúng đúng, muốn một phần!”
“Bên này, đừng quên bên này, vừa rồi thịt nướng không có, lúc này món này không thể không có đi?”
“Cướp đoạt được gì đó không quan trọng, ăn ngon mới là quan trọng, không ngại mua nhiều, hai con còn chưa đủ nhét kẽ răng ấy!”
Trải qua quá trình tranh đoạt thịt nướng vừa rồi, những người này đều đã có kinh nghiệm, lập tức kêu lên.