Ở nơi mây khói mịt mù, không biết gã đã đi lại quẩn quanh trong bao lâu, mãi đến khi nghe thấy một âm thanh rất đỗi quen thuộc gã mới chầm chậm quay người lại.
"Tất Chi, ngươi xem câu này lý giải như nào?". Sau câu nói ấy, cảnh vật bốn bề bỗng trở nên rõ ràng, gã nhìn ra người đó đang đứng trên thềm gác, khoác trên người một bộ áo đen tôn quý, tay cầm một cuốn sách tre. Ánh nắng chiếu rọi lên toàn thân người ấy, chói lóa đến mức gã không mở nổi mắt, cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người ấy.
"Câu nào ạ?" Gã nghe thấy bản thân hỏi lại, đồng thời cúi đầu nhìn xuống. Bởi, dù gã không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng cũng có thể xác định được người đó là ai.
Ngoài Phù Tô ra chẳng còn ai gọi gã là Tất Chi một cách thân mật như thế.
Gã đang nằm mơ ư? Trong những năm tháng xa xôi ấy, gã vẫn thường hầu cạnh Phù Tô, hai người cùng nhau luận bàn học vấn.
"Tử viết: Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi". Người đó nhìn vào cuốn thẻ tre trong tay, thong thả đọc.
"Trích từ thiên "Thái Bá", sách "Luận Ngữ"". Gã không vội trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: "Phu tử lý giải câu này như thế nào?"
"Phu tử giải nghĩa câu này như sau, có thể khiến bách tính đi theo con đường do ý vua đề ra, nhưng không cần cho họ biết tại sao". Phù Tô đọc đến đó liền thở dài, "Nhưng ta thấy giải thích như vậy không thỏa đáng".
Phu tử trong câu nói của Phù Tô chính là Thuần Vu Việt, một nhà Nho lớn. Gã tiến lên vài bước, nhìn vào cuốn sách tre, văn tự trên đó đều thuộc thể chữ Triện Tần hàm chứa ý vị sâu xa. Có điều văn bản hồi ấy không dùng dấu câu, gã cũng không tài nào nhớ nổi lúc ấy bản thân đã trả lời như thế nào, đành dựa vào lý giải của bản thân, đáp rằng: "Có lẽ dấu ngắt câu không đúng. Thần thấy câu này nên đọc là: Dân khả sử, do chi, bất khả sử, tri chi."
Mắt Phù Tô chợt lóe lên tia sáng, vỗ cuốn sách tre vào lòng bàn tay, khen hay: "Đúng vậy! Đối với bách tính, nếu họ làm được việc gì thì hãy để cho họ làm. Nếu bách tính không làm được thì phải dạy cho họ biết phải làm thế nào!"
Gã chưa hẳn tán đồng, bởi nếu chỉ dựa vào cách suy đoán này, xem ra không được chuẩn xác. Việc ngắt câu như thế nào đã thành hẳn một ngành học, hai cách nói trên, dù cách nói nào cũng có thể luận giải ra, nhưng phải xem ý bề trên lựa chọn thế nào.
Gã của ngày xưa ấy, e rằng cũng vui vẻ thuận theo lựa chọn của Phù Tô như vậy. Chỉ là không ngờ rằng ước mơ vẫn còn chưa thực hiện được đã vỡ tan.
"Tất Chi, ngươi đúng là cận thần đắc lực của ta, đợi khi ta lên ngôi, đảm nhận chức thừa tướng này không ai khác ngoài ngươi...".
Lời hứa ngày xưa, vang lên bên tai tựa như tiếng vọng trong phim, xa dần xa dần, cuối cùng chẳng còn nghe thấy nữa.
Gã chủ tiệm mở mắt, phát hiện ra mình đang ngủ gục trên quầy của tiệm Á Xá.
Sự việc vừa rồi đối với gã chủ tiệm mà nói quả thực là chuyện khó gặp, bởi cơ thể hiện tại của gã đã rất khó xảy ra tình huống ngủ say.
Nhìn ra vật bị mình tận dụng làm gối là chú thỏ bông, gã chủ tiệm không kìm nổi liền chọc chọc tay vào người cậu ta, chẳng có chút phản ứng nào, chắc cậu ta cũng ngủ say rồi. Cảm thấy bầu không khí hơi lạnh, như có linh tính mách bảo, gã chủ tiệm nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đang đổ mưa tuyết, đây là chuyện chưa từng thấy trong mấy chục năm nay ở thành phố phương nam này. Gã chủ tiệm nhìn chăm chú một lúc, bỗng có cảm giác không gian và thời gian bị đảo loạn, cảm thấy dường như bản thân lại rơi vào mộng tưởng, một lúc lâu sau mới nhớ ra cho thêm vài viên than vào chiếc lò đất nung cạnh người, ngủ đến mức cứng dại cả người, gã chủ tiệm đứng dậy hoạt động nhẹ.
Sao lại mơ về chuyện xưa cũ như vậy? Xem ra chủ tiệm gần đây vì chuyện đồ cổ của đế vương mà tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Chủ tiệm mỉm cười tự giễu, bước vòng qua bức bình phong bằng ngọc vào gian bên trong.
Chú thỏ bông bị ép đến bẹp cả đi khó khăn lắm mới lồm cồm bò dậy, nhảy mấy cái, rũ mình trên quầy, bác sĩ mãn nguyện phát hiện ra mình đã phục hồi được hình dáng tròn lẳn của mình, ơ, không đúng, cơ thể ban đầu của anh đâu có béo thế này! Đôi tai thỏ của bác sĩ cụp xuống, nhìn trận tuyết lớn ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt ngô ngố đáng yêu thoáng có nét lo âu.
Tháng này thoắt cái đã đến cuối tháng, nhưng gã chủ tiệm vẫn chưa mang cổ vật nào của đế vương ra để trấn yểm Càn Khôn đại trận.
Thực ra nói không thì cũng không chính xác, bác sĩ nhìn thấy gã chủ tiệm mang ra tấm Vô Tự Bi, nhưng chắc do nó đã bị vỡ làm hai mảnh nên dù có chôn vào mắt trận cũng không có phản ứng gì. Còn bức Tứ Quý Đồ, tay họa sĩ ngày ngày đến lâm mô kia sống chết cũng không để gã chủ tiệm mang bức họa đó đi. Đậu xanh rau má! Bức Tứ Quý Đồ ấy có phải đồ của hắn đâu! Hắn có quyền gì khóc lóc, làm loạn lên, lại còn đòi sống đòi chết!
Bác sĩ bấm bấm nhẩm tính mấy ngón tay không có đốt của mình, phát hiện đồ cổ của đế vương tính đến nay đã dùng mất chín thứ, cũng có nghĩa là phải có thêm ba thứ nữa mới đủ. Đồ cổ trong tiệm Á Xá tuy nhiều, nhưng những thứ xứng tầm gọi là đồ cổ của đế vương, mà liền một lúc phải lấy ra tận mười hai món, quả thực chẳng phải việc dễ dàng gì.
Bác sĩ thấy lo thay cho chủ tiệm, tuy sắc mặt gã chủ tiệm luôn bình lặng, nhưng bác sĩ đã phát hiện ra có chuyện không ổn. Gã chủ tiệm hôm nay như người mất hồn, cứ ngây người ra rồi ngủ quên lúc nào không hay. Tuy ngủ không lâu, nhưng chuyện như vậy hiếm khi xảy ra.
Thỏ bông lăn lộn trên quầy, khi gã chủ tiệm đi từ gian trong ra, bắt gặp cảnh tượng làm nũng đáng yêu ấy, nét mặt cũng dịu xuống phần nào.
"Ơ? Anh định đi ra ngoài à?" Bác sĩ ngóc đầu dậy, không khỏi ngạc nhiên khi thấy gã chủ tiệm mặc một chiếc áo khoác nỉ bên ngoài áo Xích Long. Chiếc áo này rất thời thượng, không giống phong cách của chủ tiệm chút nào!
"Này, cậu ở nhà trông nhà". Gã chủ tiệm chỉ dặn dò một câu đơn giản, đúng lúc sắp rời đi, bỗng thấy trên vai hơi nặng, ngoảnh đầu nhìn sang mới phát hiện ra thỏ bông đã nhảy tót lên vai, thỏ bông nhảy mạnh quá nên không đứng vững, trượt xuống cánh tay gã. May lúc sắp rơi xuống đất, gã chủ tiệm móc ngón tay vào lớp áo bông của thỏ bông nên anh mới không "hôn" đất.
"Tôi cũng muốn đi!". Bác sĩ nói liền một hơi rồi cứ thế mặc kệ tất cả, giãy giụa giữa không trung.
Gã chủ tiệm thở dài, dựa theo kinh nghiệm mà phán đoán, nếu gã từ chối thỉnh cầu của bác sĩ, thì đợi đến khi gã về tiệm sẽ bị bác sĩ càu nhàu đến chết mất. Xem ra kế hoạch nhân lúc bác sĩ ngủ say trốn ra ngoài đổ bể rồi. Gã chủ tiệm nhét thỏ bông vào túi áo khoác, bất lực dặn dò rằng: "Nhớ kỹ không được động đậy, cũng không được lên tiếng".
"Biết rồi, việc ý cần anh nhắc sao!" Bác sĩ đắc ý cười he he, kéo hai cái tai dài đang lộ ra ngoài túi áo vào trong, cẩn thận vắt ra sau đầu giấu kỹ.
Lục Tử Cương vừa xuống taxi liền thấy rét run cầm cập, vội vàng quấn chặt lại chiếc áo phao. Theo lý mà nói anh ở miền Bắc vốn đã quen với khí hậu gió tuyết thế này, nhưng quả thực mùa đông ở miền Nam khắc nghiệt hơn, trận tuyết này chẳng thua kém gì ở miền Bắc cả!
"Tiểu Lục, bên này". Người đàn ông trung niên xuống taxi cùng Lục Tử Cương không co ro như anh, vẫy anh đi theo lối này.
"Đến ngay đây!" Lục Tử Cương bước bước lớn đuổi theo, lần này anh cùng giáo sư Đường tới Hàng Châu công tác, nghe đâu mấy hôm trước có một ông lớn trong giới sưu tầm bệnh chết, để lại vô số đồ cổ, thư họa, con cháu của ông ta không thể bảo tồn được liền công khai phát giấy mời, tính mở một buổi đấu giá chuyển nhượng tư nhân. Dẫu sao việc sưu tầm đồ cổ bây giờ cũng không phải cứ có tiền là chơi được, đồ gốm mà va chạm sứt vỡ thì một xu cũng không đáng, tranh chữ càng khó giữ gìn, phải kiểm soát nhiệt độ, độ ẩm, còn phải chống mối mọt. Người không có lòng nhẫn nại và sự say mê không thể hết lòng nhiệt tình với đồ cổ được.
Vì vậy giấy mời vừa phát ra, giới chơi đồ cổ kéo tới từng đàn như ong vỡ tổ, ngay cả Viện bảo tàng quốc gia cũng bị kinh động. Quỹ quyên góp của Viện bảo tàng hiện nay cũng có trợ cấp hồi quỹ, vẫn có thể chi ra một ít phúc lợi, cũng có thể đem lại cho viện chút danh tiếng, vậy nên lần này giáo sư Đường cũng tới tham dự.
Giáo sư Đường tên đầy đủ Đường An Thế, là giáo sư được viện bảo tàng quốc gia mời về, chuyên nghiên cứu thư họa biệt danh "Đường nửa thước". Ý nói một trục cuốn thư họa chỉ cần mở ra nửa thước, giáo sư Đường cũng có thể phân biệt được thật giả. Danh hiệu này có phần phô trương, nhưng cũng đủ thấy địa vị của giáo sư Đường trong giới đồ cổ. Lần này nghe nói số lượng thư họa trong tay ông lớn giới đồ cổ vừa qua đời ấy không hề ít, vì vậy giáo sư Đường mới tới. Còn về Lục Tử Cương, gần một năm nay đều học cách phục chế thư họa cổ, lãnh đạo thấy anh chăm chỉ chịu khó, có thể gánh vác trọng trách, liền phái anh đến làm trợ thủ cho giáo sư Đường.
Hai người họ lúc này đã ở trong khu vực nội thành Hàng Châu, Lục Tử Cương theo sau giáo sư Đường, phát hiện họ đang ở ngoài cửa một khách sạn suối nước nóng quy mô kha khá, hai bên đường đỗ đầy những siêu xe. Cuộc bán đấu giá tư nhân lần này diễn ra trong ba ngày, mà hôm nay họ đến đã là buổi cuối cùng. Lục Tử Cương không cho rằng họ đến trễ, bởi đồ tốt nhất định được dành lại đưa ra vào ngày cuối cùng, huống chi nếu không phải đồ cổ đạt tiêu chuẩn thì Viện bảo tàng quốc gia của họ cũng sẽ không cất công sưu tầm.
Bước vào trong sảnh lớn ấm cúng của khách sạn, Lục Tử Cương thấy mình như được sống lại, trong lúc theo sát giáo sư Đường vào hội trường trên tầng thượng, anh ta cố ý đưa mắt nhìn quanh.
"Cậu có người quen tới đây không?", giáo sư Đường chú ý đến hành động nhỏ này của Tử Cương, cười hỏi.
"Ừm, tôi có quen chủ một tiệm đồ cổ ở đây...". Lục Tử Cương nói nửa chừng thì gượng cười, sao có thể gặp gã chủ tiệm Á Xá ở đây được cơ chứ. Bởi cảm giác thần kỳ mà tiệm đồ cổ Á Xá đem lại cho anh, những thứ đồ cổ tầm thường vốn dĩ không thể sánh bì.
"Ồ, biết đâu lại gặp, dù sao cũng là người bản địa". Giáo sư Đường thuận miệng nói, chứ không để tâm lắm. Hôm nay cũng đã là ngày cuối cùng của cuộc bán đấu giá, những người không đủ đẳng cấp thì không thể nhận được giấy mời tới dự vào ngày cuối cùng này được. Giáo sư Đường cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó, lúc này ông ta đã nhận ra vài người quen, liền tươi cười tới hàn huyên.
Lục Tử Cương ngoái trước ngoái sau, cũng thấy không gặp thì tốt hơn, còn tay Hồ thiếu gia càng không nên tới. Nếu gã chủ tiệm xuất hiện, điều ấy chứng tỏ đồ cổ ở đây quả thực cổ quái, anh cũng không muốn chuốc thêm phiền phức, như vậy quả có phần đáng sợ. Nhớ lại lần trước ở cùng gã chủ tiệm còn có sự xuất hiện của tay Hồ thiếu gia, Ngô đao, Vô Tự bi, đạc Long Văn, trận cờ Lục Bác ở căn nhà cổ lần trước anh còn suýt bị người ta giết hại!
Lục Tử Cương rùng mình, anh vội gạt đi những ý nghĩ về hồi ức đen tối đó. Giáo sư Đường đang trò chuyện với mấy người bạn, Lục Tử Cương cũng không tiện xen vào, thế nên tự mình đi thăm dò xung quanh. Cuộc bán đấu giá này bài trí không tệ, cũng ra khí chất cổ kính. Trên bàn còn bày những vật trang trí thường được đặt trên Bách Bảo các, tuy chỉ là đồ mô phỏng nhưng cũng vô cùng tinh xảo, mang đến cho người ta một cảm giác xa hoa mà không phô trương. Lượng người tham gia cuộc bán đấu giá này cũng không đông, chỉ độ bảy, tám mươi người, đa phần là người trung niên và người già, hiếm lắm mới thấy vài hậu bối trẻ tuổi, chắc cũng chỉ là "hàng đính kèm" như anh, được trưởng bối dắt tới xem cho biết mà thôi.
Lục Tử Cương tham quan một vòng hội trường, cuối cùng cũng bắt gặp một người quen, chính là Trần Diểu gặp ở trận cờ Lục Bác lần trước, anh ta nắm trong tay một bảo tàng tư nhân, chuyên sưu tầm thư tịch cổ. Lục Tử Cương vừa bắt gặp ánh mắt của anh ta liền tránh đi, đối phương rõ ràng cũng nhận ra người quen nhưng không hề có ý muốn nhận mặt, rõ ràng cũng muốn quên đi quãng hồi ức ấy. Lục Tử Cương cũng chẳng bận tâm, lúc này anh đang chú ý tới một góc của hội trường, nơi bày đầy đồ ăn. Sáng nay anh ta vội đón chuyến bay nên chưa kịp ăn gì, liền thong thả bước tới. Trong lòng vẫn đang thầm mừng rằng vé máy bay anh tự đặt khéo đúng giờ, muộn thêm chút nữa, e rằng sẽ không thể hạ cánh vì trận tuyết ở Hàng Châu lớn quá.
Vừa mới gắp được mấy cái bánh lên đĩa, Lục Tử Cương ngoảnh đầu lại, liền thấy gã chủ tiệm đồ cổ Á Xá đang dựa vào cửa sổ, nhắm mắt tĩnh tâm. Lúc nãy do góc nhìn hạn chế, đối phương lại bị tấm rèm dày che khuất nên anh ta mới không nhìn ra gã chủ tiệm. Lục Tử Cương lúc này sững sờ, gã chủ tiệm Á Xá cũng ở đây ư? Chứng tỏ đồ cổ ở buổi đấu giá này quả thực kỳ quái? Lúc này anh lập tức quay đầu đi liệu có an toàn không?
"Tề vương.... Tề vương?"
Gã mở to mắt, phát hiện ra mình đang ở trong doanh trướng đại quân, trời đã khuya, ngọn đèn đồng Phượng Ngư trên chiếc bàn sơn đen trước mặt lập lòe như đang nhảy nhót, ánh đèn mờ ảo khiến dung mạo người đối diện cũng trở nên mơ hồ.
Gã lại nằm mơ ư? Tề vương? Đang gọi gã sao?
"Tề vương, Vũ Thiệp đó đã đi rồi..." Người đối diện thấy gã đã hoàn hồn, bắt đầu hồi báo việc quân.
Nghe những lời này, cách đấy không xa còn vọng lại tiếng binh sĩ giậm chân đi tuần đều tăm tắp, trong đầu gã dần gợi lại chút ký ức xa xưa.
Chắc lúc này gã đang hóa thân thành Hàn Tín, khoảng năm trước Công nguyên, khi đã bình định được sáu nước, được Lưu Bang phong làm Tề vương. Hạng Vũ bí mật phái Vũ Thiệp đến du thuyết, muốn khuyên gã liên hợp với nước Sở phản lại Hán, hứa sẽ trao cho ba phần thiên hạ. Đương nhiên gã nghiêm nghị từ chối.
Thực ra, mục tiêu ban đầu của gã lúc ấy chỉ là muốn phò tá một người trong hoàng tộc nhà Tần để lật đổ Nhị Thế Hồ Hợi, nhưng hắn lại sát hại huynh trưởng của mình, khiến gã không còn lựa chọn nào khác. Gã đành phải đầu quân cho Hạng Vũ, rồi đến Lưu Bang, về sau Hạng Vũ lại tắm máu thành Hàm Dương, chuyện này đã đưa sự bất mãn của gã đối với Hạng Vũ lên đến đỉnh điểm, như vậy sao gã có thể hợp tác với hắn được chứ.
"Tề vương, tại hạ từng học được thuật xem tướng, cũng biết chút ít". Người đối diện đột nhiên chuyển chủ đề, hạ thấp giọng.
Gã lấy lại tâm trí, thấy có phần mơ hồ với đoạn ký ức này. Gã sống trên thế gian này quả thực lâu quá rồi, gã đã gặp biết bao nhiêu người, trải qua biết bao nhiêu chuyện, nói những điều gì, tất cả đều mặc cho bánh xe thời gian xoay vần đến mức vỡ vụn. Gã ấn mạnh hai bên huyệt Thái Dương, mất một lúc gã mới nhớ ra người này tên là Khoái Triệt, biện sĩ đất Phạm Dương, là mưu thần dưới trướng của gã.
"Thuật xem tướng?" Gã nghe thấy mình hỏi bằng giọng cười giễu cợt, "Thuật xem tướng của tiên sinh như thế nào?"
"Người, có người sang kẻ hèn, chỉ cần nhìn vào kết cấu khung xương. Buồn hay vui, phải xem sắc mặt. Việc thành hay bại, phải xem có quyết đoán hay không. Căn cứ ba điểm này để xem tướng, có thể nói là không chệch đi đâu được". Khoái Triệt vươn người ra trước, nét mặt đầy ẩn ý.
Lúc này gã mới nhìn rõ khuôn mặt đang nhìn thẳng vào gã của Khoái Triệt, một lúc sau mới chậm rãi nói tiếp: "Tướng mặt của Tề vương, cao nhất chỉ được phong đến chức chư hầu, lại còn phải lo họa sát thân... Nhưng kỳ lạ, sống lưng của Tề Vương điện hạ lại vô cùng cao sang... Hai cái đối nghịch nhau, lạ kỳ thay...".
Gã nheo nheo mắt, nếu năm ấy Phù Tô đăng cơ thuận lợi, việc trở thành vương công chư hầu chắc chắc không chỉ dừng ở lời nói suông, gã vốn dĩ cũng xuất thân từ thế gia đại tộc. Còn về chuyện lo họa sát thân? Gã cũng từng trải qua một lần rồi.
Gã hít một hơi thật sâu, nghe những lời ngon ngọt của vị mưu thần nổi danh nhờ tài biện luận này, bắt đầu chuyển sang khuyên gã dấy binh tự lên ngôi. Nhưng gã cũng phải thừa nhận rằng, trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, bây giờ chính là thời điểm gã gần với ngôi vị hoàng đế nhất. Chỉ cần gã muốn, ắt có thể lên ngôi, đúng là đơn giản như vậy đấy.
Nhưng, gã không muốn.
"... Diệt Nguy, chiếm Triệu, uy hiếp Yên, bình định Tề, công lao của điện hạ không ai sánh bằng, thưởng không thể thưởng thêm, phong không thể phong thêm nữa. Nếu về Sở, thì Sở vương sẽ không tin, nếu quy Hán, thì Hán vương sẽ lo sợ. Điện hạ tuy làm bề tôi, nhưng lại có uy thế lấn át cả quân chủ, danh tiếng cao hơn cả thiên hạ, thuộc hạ vô cùng lo lắng...".
Có lẽ vì Lục Tử Cương quá tinh mắt, gã chủ tiệm mở mắt tỉnh dậy khỏi giấc mộng hỗn độn, nhìn Lục Tử Cương với ánh mắt có chút ngạc nhiên, hơi nhếch môi nói: "Không ngờ cậu cũng tới đây".
"Vâng, tôi vừa đáp máy bay lúc chiều, còn tính mai rảnh đến tiệm thăm anh". Lục Tử Cương hoang mang giải thích, tự thấy ngại ngùng xấu hổ trước ý nghĩ chợt nảy ra, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy vô cùng tò mò. "Chủ tiệm, chuyến này anh tới đã nhắm trúng món đồ nào chưa? Kể tôi nghe xem nào! Để tôi có thể nói với giáo sư Đường một câu, tránh việc cạnh tranh giá cả". Thực ra nội dung cuộc hàn huyên giữa Đường An Thế và đám người quen kia cũng chủ yếu là có lời trước với nhau. Danh mục hàng sưu tầm đưa ra tại buổi đấu giá đã có ghi trên thiệp mời, dù có đánh tiếng trước thế này thì cũng không thể làm nhụt chí cạnh tranh của những người tham gia đấu giá, nhưng chí ít cũng có thể dự trù trước sự việc.
Lông mày gã chủ tiệm hơi giật giật, khi còn chưa kịp nói gì, bỗng như cổ linh tính mách bảo, gã ngoái nhìn ra cửa hội trường, mặt có chút biến sắc.
Lục Tử Cương dõi theo ánh mắt của chủ tiệm, mặt anh cũng biến sắc theo. Bởi anh vừa nhìn thấy chính là Hồ thiếu gia, người anh không muốn gặp nhất, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm tiến vào trong hội trường. Mái tóc dài trắng bạc, hai con ngươi màu đỏ kỳ quái, lại thêm con chim màu đỏ đậu trên vai, tuyệt đối không thể nhận nhầm. Nếu như lúc nãy ý niệm muốn rời khỏi đây của Lục Tử Cương chỉ là ý nghĩ thoáng qua, thì giờ đây anh thực sự muốn đi khỏi đây. Cứng họng không nên lời, bởi anh biết rằng sự việc sắp xảy ra ở đất Hàng Châu này thật sự không phải chuyện đùa!
Nhưng kỳ lạ ở chỗ vị thiếu gia họ Hồ này cũng là đi theo người khác tới, người đàn ông trung niên đi phía trước anh ta nho nhã đĩnh đạc, tay chống một cây batoong, chắc chân ông ta có tật không tiện đi lại. Lục Tử Cương nhận ra ông ta chính là giám đốc một viện bảo tàng ở Hàng Châu, trước đây từng gặp mặt ở một vài cuộc hội nghị. Đi sát bên phải ông giám đốc bảo tàng này là một thanh niên trẻ.
Lục Tử Cương nhíu mày, bởi anh trông mặt người này rất quen, cố nhớ lại, hình như người này có quan hệ dây mơ rễ má gì đó rất thân thiết với gã chủ tiệm, chính là vụ cây bút Bạch Trạch lần trước, anh ta cũng bị triệu hồi về kiếp trước, hình như là một bác sĩ.
Ông giám đốc bảo tàng đó đến chào hỏi mấy người quen trước, nhưng không nán lại mà cứ tiến về góc hội trường nơi gã chủ tiệm và Lục Tử Cương đang đứng. Lục Tử Cương vội đặt đĩa bánh xuống, lau tay, nhưng anh lại thấy ông giám đốc bảo tàng đó không phải tiến về phía mình.
"Ha ha, chủ tiệm, quả nhiên cậu cũng ở đây, lần này tôi đã nhắm trúng bộ chén sứ men xanh khắc hoa cổ, không được tranh với tôi đâu đấy!"
Ông giám đốc cười sảng khoái, cũng chẳng cần gã chủ tiệm có đồng ý hay không, liền quay người đi chào hỏi hàn huyên với những người khác. Hành động này của ông giám đốc chứng tỏ ông ta cực kỳ coi trọng gã chủ tiệm, kéo theo ánh mắt nghi hoặc của một vài người xung quanh. Chỉ là gã chủ tiệm trông trẻ trung quá nên họ cũng không để tâm mấy.
Giám đốc bảo tàng cũng vì quá căng thẳng, ông ta hôm nay còn cố ý đến Á Xá trước một chuyến, nhưng tiệm chẳng có ai. Ông ta cuống cả lên, vốn định dẫn gã chủ tiệm đi cùng một chuyến, tiện trên đường đi mượn cớ tình cảm xưa cũ mà không tranh giành cổ vật với ông ta. Nhưng lúc chuẩn bị rời khéo thay gặp ngay bác sĩ và Hồ Hợi. Ông giám đốc biết chủ tiệm và bác sĩ là bằng hữu tốt, nên cũng chẳng suy xét nhiều, ba người liền cùng nhau tới. Ông ta không biết rằng thân xác này của bác sĩ đã sớm được thay một linh hồn khác vào, giờ đã không còn là anh bác sĩ đơn thuần thuở ban đầu.
Ông giám đốc chỉ nói một câu rồi đi, nhưng Phù Tô và Hồ Hợi lại không bỏ đi cùng ông ta. Gã chủ tiệm nhìn Phù Tô trước mặt mình, cảm xúc hỗn độn, khẽ than một câu: "Không ngờ ngài cũng tới".
Lục Tử Cương nghe câu này thấy thật lạ. Câu này anh cũng vừa nói xong, nhưng giờ gã chủ tiệm tuy cũng nói câu y hệt nhưng lại có ẩn ý phức tạp mà không thể diễn tả thành lời. Lục Tử Cương xoa xoa hai bàn tay, thấy hai tay bắt đầu toát mồ hôi, có phải anh tránh mặt đi thì tốt hơn?
Phù Tô nghe vậy cười nói: "Chỉ là muốn gặp ngươi, không có ý gì khác". Phù Tô nói tới đây thì hơi ngập ngừng, ánh mắt dồn lên chiếc tai thỏ lộ ra khỏi túi áo khoác của gã chủ tiệm, nụ cười trên môi bỗng thêm vài phần sâu xa, "Tính ra chúng ta cũng gần một năm rồi chưa gặp nhau".
"Gần một năm rồi ư?" Gã chủ tiệm trợn tròn mắt, khái niệm thời gian đối với gã không giống như với những người khác. Một năm đối với gã mà nói, không phải một quãng thời gian dài. Ở trong Á Xá, thời gian nửa như ngừng trôi, nửa như trôi qua rất nhanh, lần gặp mặt quyết liệt lần trước giữa gã chủ tiệm và Phù Tô không khác nào mới diễn ra cách đây một cái chớp mắt. Định thần lại, chủ tiệm nhìn hướng về phía ông giám đốc bảo tàng đang đứng đằng xa, hơi hất hàm lên hỏi: "Ngài quen ông giám đốc viện bảo tàng à?"
"Không quen, người mà ông ta quen hình như là cái thân xác này mà thôi. Nhưng ngươi không cần lo lắng, thực ra cho dù hôm nay ta không đi cùng ông giám đốc bảo tàng, ta cũng có thể vào được chỗ này. Chỉ là khéo gặp thôi". Lời Phù Tô nói quả không sai, bởi trong giới đồ cổ này Hồ Hợi cũng là người có thế lực, chỉ là tấm thiệp mời cỏn con, hắn hoàn toàn có thể lo liệu được. Phù Tô nói chuyện không khác so với người bình thường, chỉ còn dùng một ít cổ ngữ, tất nhiên là không tiện sử dụng trong tình huống bình thường, nhập gia tùy tục vậy.
Hồ Hợi đứng bên mí mắt cụp xuống, trán hơi giật giật. Có lẽ chính hoàng huynh của hắn cũng không nhận ra bản thân hôm nay rất nhiều lời, khác hoàn toàn so với mọi khi.
Lục Tử Cương chỉ đứng ở bên cạnh cũng đã có thể cảm nhận được ở đây sát khí đằng đằng, đến nhiệt độ hình như cũng đột ngột giảm đi vài độ, khiến người khác phải lạnh gáy. Anh vừa định kiếm cớ rút lui, bỗng nghe thấy trong đại sảnh vang lên một đoạn nhạc, MC lên sân khấu mời các vị khách vào trong sảnh ngồi, tuyên bố buổi đấu giá sắp bắt đầu. Lục Tử Cương đi tìm giáo sư Đường, trong lòng mừng thầm vì bản thân đã thoát khỏi tâm bão, nhưng không ngờ giáo sư Đường đang nói chuyện với ông giám đốc bảo tàng, chỉ thiếu nước hai người đó ngồi cùng với nhau. Ông giám đốc bảo tàng vẫy gã chủ tiệm lại ngồi cùng, theo sau gã chủ tiệm là anh chàng bác sĩ và Hồ thiếu gia. Hàng ghế của giáo sư Đường và ông giám đốc đã hết chỗ trống, Lục Tử Cương đành phải ngồi chung hàng ghế sau với gã chủ tiệm và hai người kia, đúng là khóc không thành tiếng, đành cúi đầu lật giở danh sách các món đồ sưu tầm được đem ra đấu giá.
Sau khi lên sân khấu, MC có đôi lời mở đầu chương trình, tiếc thương tưởng niệm về ông chủ quá cố của bộ sưu tập đồ cổ, đồng thời hoan nghênh sự có mặt của các vị khách quý, sau đó cũng không dài dòng nữa mà đi luôn vào chủ đề chính. Mười món cổ vật sưu tầm đầu tiên đem ra đấu giá đều được chỉ rõ là có thể dành cho sưu tầm cá nhân, ông giám đốc bảo tàng và giáo sư Đường tuy đều thấy những món đồ này giá trị không tồi nhưng vẫn hơi kém. Hai người họ đều đã ngấm ngầm trao đổi, được biết hôm nay có tổng cộng mười lăm món đồ được đưa ra đấu giá, năm món đồ tiếp sau mười món đồ này mới là bảo vật cấp quốc gia. Năm món cổ vật đó, những kẻ tầm thường dù có mua nổi cũng không thể bảo tồn được, bởi vậy mới đem ra đấu giá giữa các bảo tàng với nhau. Thế nhưng chút kinh phí mà bảo tàng có thể chi trả đương nhiên không thể đọ với tư nhân, vì vậy mười món đồ đầu tiên có thể hét giá trên trời, còn năm món đồ cổ cấp bảo vật quốc gia sau có khi cộng gộp giá vào cũng không bằng một món trước.
Tâm lý của ông giám đốc bảo tàng khá vững vàng, bởi ông ta đến đây rồi mới biết buổi đấu giá đã có sắp đặt như vậy, còn khen gia đình này sắp xếp hết sức ổn thỏa. Như vậy ông ta không cần lo lắng gã chủ tiệm sẽ tranh giành cổ vật với ông ta nữa rồi, bởi bộ chén sứ men xanh khắc hoa cổ nhất định nằm trong số năm bảo vật cấp quốc gia kia.
Đến món cổ vật đấu giá thứ tư, chính là một chiếc nghiên đất nung màu xanh mai cua từ thời nhà Minh, ông giám đốc bảo tàng chưa thấy gã chủ tiệm giơ bảng đấu giá một lần nào, không kiềm nổi nghi hoặc mới ngoái lại sau hỏi: "Chủ tiệm, sao thế, chưa thấy thứ nào vừa mắt hả?"
Gã chủ tiệm chỉ gật đầu, không trả lời.
Ông giám đốc bảo tàng hỏi xong liền tự vỗ vào trán, thầm nghĩ bản thân đúng là vui quá hóa hồ đồ rồi. Đồ vật trong tiệm Á Xá đâu phải ông ta chưa từng nhìn qua, riêng những thứ bày ở kệ tủ bên ngoài đã có giá trị liên thành rồi, nghiên đất nung tuy là đồ tốt, nhưng xét đến chiếc nghiên Đoan Châu vân hoa mai đời Tống mà gã chủ tiệm tùy tiện dùng hàng ngày trên quầy hàng trong tiệm Á Xá, thì sao gã ta có thể ưng chiếc nghiên này được cơ chứ?
Ông giám đốc bảo tàng lặng lẽ quay đầu lên, không dám dương dương tự đắc nữa, không thấy sắc mặt của gã chủ tiệm tệ lắm đấy ư? Chắc chắn là vì năm món đồ sưu tầm đó không mở bán cho giới tư nhân nên gã có chút mất hứng...
Sắc mặt của gã chủ tiệm quả thực không tốt, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không như ông giám đốc bảo tàng nghĩ.
Lục Tử Cương ngồi ở ghế ngoài cùng, nhưng cứ cố nhoài người về phía trước, thì thầm thỉnh giáo giáo sư Đường ở hàng ghế trên. Giáo sư Đường vốn thích làm thầy kẻ khác, lúc này lại không phải màn đấu giá của món đồ mà bảo tàng nhắm trúng nên vui vẻ giải đáp, nhưng sao càng giải đáp càng thấy đồng chí Tiểu Lục này chẳng có chút kiến thức căn bản gì cả? Đến nghiên đất nung có mấy lỗ cũng không biết. Lục Tử Cương tất nhiên không đến mức gà mờ như thế, nhưng nếu anh không tìm chủ đề nào đó để bắt chuyện, chắc anh sẽ bị ánh mắt của anh bác sĩ ngồi cạnh gã chủ tiệm xuyên thủng mất! Dù anh biết rõ ánh mắt ấy không phải dành cho anh!
Nhưng may mà tay thiếu gia họ Hồ kia ngồi cách xa anh nhất, theo Lục Tử Cương thấy, tay thiếu gia họ Hồ đó là nhân vật còn nguy hiểm hơn gã chủ tiệm hàng nghìn hàng vạn lần.
Có điều, tay Hồ thiếu gia ngạo mạn này hôm nay sao ngoan ngoãn thế nhỉ! Một câu cũng không nói, thật kỳ lạ...
"Tề vương điện hạ!". Gã tính lại sau một phút lơ đãng, đột nhiên phát hiện ra mình đang đứng ở trên tường thành, cách đó không xa đội quân của gã đang đuổi đánh lẫn nhau. Đương nhiên, đây chỉ là đánh trận giả chứ không giết thật, bởi đây không phải chiến trường, chỉ là tập trận thường ngày.
Gã từ từ nhắm mắt, không mở ra để xác nhận khung cảnh trước mặt bây giờ không phải ảo giác, dám chắc quá nửa gã lại đang nằm mơ.
"Tề vương điện hạ, những lời thuộc hạ tâu lên người hôm nọ, điện hạ đã có phán quyết chưa ạ?", giọng nói đang lải nhải bên tai gã lúc này, gã từng nghe thấy trước đây không lâu, nên không cần quay đầu lại xác nhận cũng biết người đang đứng sau lưng chính là tay biện sĩ Khoái Triệt.
Gã một tay cầm cờ lệnh, một tay gõ chầm chậm lên bức tường thành xanh xám. Tại sao cứ liên tục hồi tưởng về sự việc xảy ra vào thời điểm này?
"Chim đã bay thì cất cung tốt, thỏ đã chết thì giết chó săn, dịch đã tan thì hại công thần. Hán vương cũng không phải người bao dung độ lượng, xin điện hạ suy xét!". Khoái Triệt lời nói nghiêm túc, thành tâm khuyên nhủ.
Gã giơ cờ lệnh lên cao, vẫy vẫy mấy cái, tiếng trống quân liền nổi lên từng hồi dài ngắn khác nhau, các binh sĩ dưới chân thành nghe lệnh liền dừng lại, nhanh chóng thay đổi thế trận một cách ngay ngắn.
"Điện hạ, trong mắt đế vương, công thần sinh ra đã có tội, ai lại để cho công thần có năng lực làm phản cơ chứ? Các bậc đế vương đề phòng công thần như phòng kẻ trộm, không có ngoại lệ". Khoái Triệt thật lòng không hiểu nổi tại sao vị Tề vương này lại trung thành một cách ngu muội đến thế? Vương hầu khanh tướng đâu phải sinh ra đã vậy, nếu đổi vị trí cho nhau, Khoái Triệt hắn cũng có tinh binh cường tướng không kém gì, công lao cái thế như vậy, hoàn toàn có thể khai chiến một trận.
"Không có ngoại lệ...ư....". Gã lẩm nhẩm trong miệng, người gã nghĩ tới trong lòng không phải Lưu Bang, mà là một người khác.
"Tất Chi..".
Gã chủ tiệm mở mắt, phát hiện xung quanh tiếng người đấu giá huyên náo, gã mất một phút định thần lại mới nhận ra đang tham gia buổi đấu giá thì đánh mất thần trí.
"Tất Chi? Ngươi sao thế?". Phù Tô ngồi bên cạnh hỏi han quan tâm, thậm chí còn định đưa tay ra sờ trán gã chủ tiệm xem có bị sốt không.
Gã chủ tiệm lạnh lùng chặn tay Phù Tô lại, điềm tĩnh lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm.
Liên tục mơ về việc cũ, chẳng lẽ gã vì lo việc thu hồi lại vật ấy mà loạn trí rồi sao?
Nếu không tính đến sự gián đoạn xảy ra ở chỗ gã chủ tiệm, buổi đấu giá diễn ra trôi chảy, thuận lợi cho đến hết món đồ sưu tầm thứ mười, cả dãy ghế của họ không một ai giơ bảng ra giá. Trong mắt những người khác, chuyện này lại là bình thường không thể bình thường hơn, bốn người ở hàng ghế này, vị nào cũng chỉ tầm ngoài hai mươi tuổi, nhìn qua là biết đến xem cho vui.
Đương nhiên, Lục Tử Cương đúng là chỉ đến cho đủ số lượng, nhưng những người kia thì không. Gã chủ tiệm vốn không coi mấy món đồ cổ sưu tầm này ra gì, Phù Tô là nhân vật thâm sâu khó lường không biết chủ ý ra sao, còn Hồ Hợi lại yêu cầu cao, những món đồ cổ không có chút linh khí nào này đối với hắn chẳng đáng một xu.
Chú thỏ bông mang linh hồn bác sĩ đã sớm không còn ngoan ngoãn nằm trong túi áo của gã chủ tiệm mà lén ló đầu ra ngoài. Nhưng anh không hề nhìn về phía mấy món đồ đấu giá trên sân khấu, mà nhìn chằm chằm vào Phù Tô đang ngồi sát bên.
Nói một cách chính xác, anh đang nhìn chằm chằm vào thân xác của chính mình.
Mặc dù không chấp tay trộm "chim câu chiếm tổ ác là" này, nhưng bác sĩ cũng không thể không thừa nhận rằng khí chất của tay này khác hẳn so với anh.
Khoác trên người cả bộ đồ hàng hiệu, nhìn qua đủ biết điều kiện hơn người. Khó có thể không chú ý đến khí chất ngút trời toát lên trên khuôn mặt không đeo kính ấy, nhưng hắn rất giỏi kiềm chế, không cố ý khoe khoang, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, tư thế sang trọng như bậc bề trên.
Lại hồi tưởng về bản thân mình ngày trước, đúng là hai con người hoàn toàn trái ngược! Tâm trạng bác sĩ trở nên buồn bã tột độ, ánh mắt càng lúc càng đong đầy thù hận.
Đương nhiên, cho dù ánh mắt chú thỏ bông có căm phẫn đến mức nào đi chăng nữa, thì trông cũng rất đáng yêu. Hai chiếc tai dài của bác sĩ cụp xuống, thề rằng khi về tiệm sẽ đòi gã chủ tiệm thay cho anh ta thân xác một chú hổ bông, không thì cũng phải là khủng long T-Rex! Này, thực ra rô bốt siêu nhân Gundam cũng được đó...
Suy nghĩ của bác sĩ cũng chẳng có tác dụng gì, bởi Phù Tô còn chẳng thèm liếc nhìn anh đến nửa cái, hoàn toàn không coi đối thủ này ra gì.
Trong lúc đợi MC tuyên bố món đồ đấu giá tiếp theo, ông giám đốc bảo tàng vốn tinh thần thoải mái thong thả lúc nào bỗng ngồi thẳng dậy, giáo sư Đường cũng không thèm để ý đến mấy câu hỏi kiến thức căn bản của Lục Tử Cương nữa, nắm chặt tờ giấy mời trong tay. Mặt sau giấy mời của mỗi người đều có ghi số, lúc ra giá chỉ cần giơ trực tiếp giấy mời lên là được.
Năm món đồ sưu tầm còn lại đều đã định trước chỉ dành cho các bảo tàng, chỉ những ai có mã số đặc biệt trong tay mới có thể ra giá, vì vậy bầu không khí không còn huyên náo như trước, hơn nữa còn diễn ra rất nhanh, hiển nhiên là đại diện của các viện bảo tàng đều đã ngầm thương lượng từ trước. Ông giám đốc bảo tàng mang về cho mình bộ chén men xanh khắc hoa cổ mà ông đã nhắm trúng từ trước, giáo sư Đường thu về một bức "Càn Long hoàng đế thích hổ đồ" do Lang Thế Ninh đời Thanh vẽ, ba món đồ còn lại cũng lần lượt được ngã giá.
MC chỉ nói mấy câu bế mạc đơn giản, buổi đấu giá kết thúc. Những người đấu giá thành công cầm thiệp mời tới gặp người phụ trách để đổi đồ, những người khác lần lượt ra về, chẳng mấy chốc hội trường đã vắng bóng người. Giáo sư Đường và ông giám đốc bảo tàng vẫn chưa đứng dậy, họ muốn tuân theo quy trình chính thức nên hẳn không vội vã. Giáo sư Đường vừa nói gì đó, ánh mắt bỗng dừng lại ở một điểm, hai mày chau lại.
"Ơ? Kia không phải là cậu Trần ư? Sao cậu ta lại đến phòng nghỉ nhỉ?". Ông giám đốc bảo tàng cũng phát hiện ra chuyện lạ này, phòng nghỉ nằm kế bên hội trường, buổi đấu giá này, hậu nhân của ông lớn giới sưu tầm đồ cổ quá cố cũng tới rồi, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi.
Lục Tử Cương tròn xoe mắt, người mà hai ông nhắc đến anh cũng quen, chính là Trần Diểu, người đang nắm giữ một bảo tàng tư nhân. Lục Tử Cương đâu phải chàng ngốc, lao tới nói nhỏ vào tai giáo sư Đường: "Ở buổi đấu giá, người này không ra giá một lần nào, anh ta rất có thực lực, không thể về tay không được". Lục Tử Cương quan sát tỉ mỉ như vậy cũng vì lúc nãy anh quá rảnh rỗi. Hơn nữa ở đây, ngoài gã chủ tiệm và mấy người này ra, anh chỉ quen đúng một người.
Lúc này gã chủ tiệm đang ngồi cạnh Lục Tử Cương bỗng đứng phắt dậy, đi qua mặt anh, đi thẳng về phía phòng nghỉ mà Trần Diểu đang đi vào. Đương nhiên, gã chủ tiệm vừa đi, Phù Tô và Hồ Hợi ngồi bên cũng đồng loạt đi theo.
Ông giám đốc bảo tàng gõ cây ba toong xuống đất, giận dữ nói: "Hỏng bét! Chủ nhà này chắc chắn còn đồ cất ở đáy rương không mang ra đấu giá!", nói xong liền đứng dậy, tập tễnh đuổi theo gã chủ tiệm. Giáo sư Đường chắc chắn cũng không để mình tụt lại phía sau, lập tức đuổi theo. Lục Tử Cương thấy trong lòng bứt rứt không yên, vốn dĩ mình Trần Diểu đi không ai để ý, còn họ tận sáu người rầm rập tiến đến, chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý. May mà lúc này mọi người trong hội trường đã ra về gần hết rồi, nên cũng không gây ra sóng gió gì lớn.
Phòng nghỉ thực ra không nhỏ, sau khi mở cửa, bên trong rộng cỡ tầm một phòng họp, còn có một chiếc bàn dài. Trần Điểu vốn đang bí mật tận hưởng nhãn quan độc đáo của mình, đang làm quen với một cô gái trong phòng nghỉ, bỗng phát hiện cửa mở, có năm người đang lần lượt tiến vào.
"Hay lắm! Anh Trần, anh muốn ăn mảnh hả? Bị chúng tôi bắt quả tang rồi nhá!". Ông giám đốc bảo tàng cười nhăn nhở, đắc ý ngồi đối diện với Trần Diểu.
Trần Diểu cười gượng, gãi gãi mũi, than thở rằng: "Tôi đây cũng đâu có biết còn đồ không đem ra bán mà! Thế nên mới tới hỏi".
"Là đồ gì vậy?" Giáo sư Đường sau khi ngồi xuống, cũng cảm thấy rất tò mò. Nhưng ông ta suy nghĩ rất chu toàn, lịch sự đưa danh thiếp cho cô gái kia trước, trao đổi danh tính.
Cô gái này họ Trương, không phải hậu nhân của ông lớn giới sưu tầm đồ cổ quá cố, mà là một luật sư. Cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt trái xoan, dáng vẻ chững chạc. Trần Diểu nghe vậy liền xị mặt ra, anh ta nói chuyện với cô luật sư kia cũng không được việc gì, anh ta còn tưởng đấy là hậu nhân của ông lớn chủ bộ sưu tập đồ cổ quá cố đó! Xem ra đối phương không chịu lộ mặt rồi.
"Ơ? Trông nét mặt anh kìa, rốt cuộc là đồ gì vậy?" Ông giám đốc bảo tàng cũng bắt đầu nổi hứng, bọn họ đều đã từng nhìn qua rất nhiều đồ cổ, thứ có thể khiến con người như Trần Diểu thất vọng đến mức như vậy, rốt cuộc là thứ đồ cổ gì? "Chắc không phải quyển nhạc phổ cổ "Cao sơn lưu thủy" nào đó chứ?". Ông giám đốc hỏi đùa, bởi Trần Diểu vốn mê mẩn các loại sách cổ, đương nhiên cầm phổ cũng thuộc số đó.
Lúc họ đang tán gẫu với nhau, cô luật sư Trương đã đứng dậy đi về phía nhóm người gã chủ tiệm để trao danh thiếp, đây đều là nghi thức giao tiếp xã hội, bọn họ đều không mấy để ý.
Trần Diểu day day mặt, lấy lại bình tĩnh, than rằng: "Đó là một tấm Miễn Tử Bài".
"Miễn Tử Bài?". Cả giám đốc bảo tàng lẫn giáo sư Đường đều đồng thanh thốt lên.
Miễn Tử Bài là cách nói dân gian của tầng lớp dân thường, đúng ra phải gọi là "đan thư thiết khoán" hoặc "đan thư thiết khế", là tín vật vua chúa ngày xưa ban cho công thần để hưởng đãi ngộ đời đời hoặc để miễn tội. Vì dùng mực đỏ viết chữ (đan thư) lên trên tấm thẻ sắt (thiết khoán) nên mới gọi là "đan thư thiết khoán". Hơn nữa để chống giả mạo, người ta cắt tấm thẻ làm đôi, triều đình và chư hầu mỗi bên giữ một nửa. Lệnh bài xuất hiện sớm nhất từ thời Hán Cao Tổ Lưu Bang, các đời vua về sau tiếp tục duy trì, dần trở thành một loại tặng phẩm thưởng cho các công thần và chư hầu. Trong nhạc kịch, huyền kỳ, tiểu thuyết dân gian cũng nhiều lần mô tả, bởi tấm thẻ bài này có quyền miễn tội chết nên tục gọi là Miễn Tử Bài.
Tuy rằng trong lịch sử có vô số Miễn Tử Bài được phân phát, nhưng theo năm tháng, những chiếc Miễn Tử Bài này hoặc bị vỡ, hoặc bị thất truyền, hoặc sau khi sử dụng bị hoàng thất thu hồi, vì vậy những chiếc còn lưu truyền lại không nhiều. Đến nay chiếc Miễn Tử Bài có niên đại sớm nhất là chiếc lệnh bài sắt của vua Tiền Lưu nước Ngô Việt thời Ngũ Đại.
Nghĩ đến đây, giáo sư Đường không khỏi đắc ý, bởi chiếc Miễn Tử Bài của vua Tiền Lưu hiện đang nằm trong viện bảo tàng quốc gia. Ông ta liền nói bằng giọng điệu huênh hoang: "Chiếc thẻ bài "đan thư thiết khế" này dùng chữ bạc vào thời nhà Lương, đến thời Tùy dùng chữ làm bằng vàng, thời Minh phỏng theo thời Đường mà làm. Anh Trần, anh từng nhìn qua tấm Miễn Tử Bài đó chưa? Hình dáng thế nào?"
Lục Tử Cương dành nửa tâm trí nghe họ nói chuyện, một nửa tâm trí đang chú ý đến động tĩnh của gã chủ tiệm. Anh thấy cô luật sư Trương lấy ra một tập hồ sơ đưa cho chủ tiệm, gã xem qua một lượt rồi gật đầu. Họ đang làm gì vậy? Lục Tử Cương không dám đánh động, hai mắt cố căng ra theo dõi đến muốn lồi cả ra.
Lúc ấy anh ta nghe thấy Trần Diểu thấp giọng hỏi một cách thần bí: "Đan thư thiết khế có từ đời nào?"
Giám đốc bảo tàng cười nói: "Hay cho Trần Diểu nhà anh, lại còn muốn thử chúng tôi. Trong "Hán thư" có ghi chép, sau khi Hán Cao Tổ Lưu Bang đăng cơ, "lại cùng công thần cắt thẻ làm tin, ban đan thư thiết khế, rương vàng phòng đá, cất giữ ở trong tông miếu". Cụm từ "đan thư thiết khế" bắt nguồn từ đó. Chỉ là về sau người đời hay gọi là "khoán"".
Trần Diểu gật gù, nét mặt ánh lên sắc khí thâm sâu khó lường, chậm rãi nói: "Tuy tôi chưa từng được nhìn thấy tấm Miễn Tử Bài của ông lớn chủ bộ sưu tập đồ cổ, nhưng tôi từng được một người bạn kể cho nghe, tấm thẻ Miễn Tử Bài đó chính là "đan thư thiết khế"".
"Thật không?", ông giám đốc và giáo sư Đường đều giật mình, lắc đầu không tin.
Tấm "đan thư thiết khế" thật, chính là một trong những chiếc được Lưu Bang đích thân ban thưởng, cách bây giờ cũng đã hơn hai nghìn năm, về căn bản là không thể tồn tại được. Khi Lưu Bang đại sát công thần, ngay cả hậu nhân của những công thần ấy cũng không còn thì sao có thể truyền lại được? Vụ làm giả này đến Lục Tử Cương cũng không tin, nhưng lúc này anh nhìn về phía kia của phòng nghỉ, cô luật sư Trương kia lấy ra một chiếc hộp gấm, đưa cho gã chủ tiệm. Sau khi gã chủ tiệm mở hộp xác nhận xong liền ký vào bản hồ sơ. Lục Tử Cương cảm thấy sợ hãi, bởi từ góc nhìn của anh ta vừa khéo có thể thấy được nằm lù lù bên trong hộp gấm là một miếng sắt có hoa văn đã rỉ sét.
Không đời nào... lộ liễu như vậy chứ...
Lục Tử Cương há hốc miệng, đến khi anh ta định thần lại thì thấy ba người trong đó có gã chủ tiệm đã rời khỏi phòng nghỉ, luật sư Trương ngồi cạnh ông giám đốc bảo tàng, mỉm cười nghe họ tranh luận không ngớt. Lục Tử Cương mở miệng định nói lại thôi. Thôi coi như anh ta.chưa thấy gì, hơn nữa gã chủ tiệm bọn họ rời đi đồng nghĩa với rắc rối cũng rời đi.
Chỉ là anh thật sự rất tò mò, tấm thẻ sắt trong hộp gấm đó liệu có phải Miễn Tử Bài trong truyền thuyết hay không? Lục Tử Cương tò mò đến xoắn xít tâm can.
Trên tường thành xa xa, lá cờ gắn lông chim bay phấp phới trong gió, quan binh và dân chúng đứng đầy hai bên đường nghênh đón gã trở về. Gã ngồi thẳng trên lưng ngựa, trong nhịp đi rung lắc, gã quan sát tỉ mỉ trang phục của đám quan binh và dân chúng, mới nhận ra hiện tại là khung cảnh năm đó gã tiến vào thành Hàm Dương dự lễ đăng cơ của Lưu Bang. Áo giáp mũ trụ của quan binh cũng khá chỉnh tề, nhưng vũ khí trên tay người có người không, dân chúng tuy ăn mặc sạch sẽ, nhưng sau khi trải qua cuộc sống bấp bênh do sự bạo ngược của Tần Nhị Thế và thế sự chiến loạn gây ra, ai cũng gầy gò vàng vọt.
Nhưng trong mắt họ ánh lên những tia sáng lấp lánh, đó chính là niềm hy vọng vào cuộc sống hòa bình ổn định.
Mặc dù đã rất lâu rồi gã chưa phải trải qua thời kỳ loạn thế, nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt tràn đầy kỳ vọng này, gã không khỏi bồi bồi xúc động.
Nhưng lòng nhiệt huyết này, trong chớp mắt đã nguội lạnh, bởi gã biết rằng, đây là khung cảnh của hơn hai nghìn năm trước.
Đoàn ngựa lần lượt tiến về phía trước trên con đường lớn, trước khi tiến vào trong cổng thành không xa, có một người từ trong đám quần thần thong thả đi tới. Người này để ria dài, mũi cao thanh tú, trán hơi dô, nhiều năm trước từng được lọt vào mắt xanh phụ thân của Lã Hậu, được khen là có tướng mặt rồng.
Gã vội bước xuống ngựa, chẳng còn cách nào nhớ ra tâm trạng của mình lúc ấy như nào, chỉ biết tuân theo Chu lễ hành lễ quỳ bái.
Đương nhiên, đây chỉ là hành động nể mặt đối phương trước toàn thể dân chúng quần thần, chứ cho dù người trước mặt đã đăng cơ cũng không nhận nổi của gã một lạy.
Quả nhiên Lưu Bang vội vã chạy lên trước, đỡ lấy cánh tay gã, cười lớn rồi dẫn gã vào trong đại điện.
Đám công thần xúm quanh gã tất thảy đều không có sự tự giác của bậc thần tử, kẻ tùy tiện cười nói, kẻ gân cổ lớn tiếng, kẻ thì thậm thụt nói chuyện riêng. Ánh mắt gã lạnh lùng bàng quan, phát hiện ra nụ cười trên môi Lưu Bang cũng có phần gượng gạo, hiển nhiên trong lòng bất mãn tột độ với việc này, chỉ là vẫn cố che giấu chưa bộc phát ra thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào nghi thức đăng cơ lại trở nên mông lung, hư ảo, âm thanh xung quanh cũng hỗn độn, mơ hồ, gã đứng đó mà đầu óc mơ màng như ngớ ngẩn, không biết bản thân đang mơ hay đây chính là hiện thực.
Gã đã từng vô số lần mơ tới cảnh tượng này, nhưng bây giờ, kẻ đứng trên thềm son kia lại không phải là người mà gã mong đợi.
Cũng không biết thời gian đã trôi được bao lâu, bỗng có một câu nói truyền tới tai hắn vô cùng rõ ràng. "Thiên hạ đã định, lệnh cho Tiêu Hà sắp luật lệnh, Hàn Tín chỉnh quân phép, Trương Thương đặt chương trình, Thúc Tôn Thông chế thống lễ nghi, Lục Giả soạn "Tân Ngữ"". Giọng của hoàng môn lệnh thật đanh thép, mỗi khi từng cái tên ấy được xướng lên, người có tên đó liền bước ra hàng, đứng khom mình cúi đầu dưới thềm son. Gã cũng như một con rối, đứng sau lưng Tiêu Hà.
(Hoàng môn lệnh: một chức quan thời nhà Hán)
Gã năm ấy rốt cuộc vì lý do gì lại quyết định bỏ đi? Rõ ràng lúc mới bắt đầu gã còn rất muốn làm điều gì đó thiết thực cho những người dân lưu lạc mất nhà mất cửa kia cơ mà.
Ký ức có chút hỗn loạn, gã cúi đầu suy nghĩ, bỗng thấy tay nặng nặng, một miếng sắt có ghi chữ đỏ bằng chu sa rơi vào lòng bàn tay gã.
""Bệ hạ cắt thẻ làm tin, ban đan thư thiết khế, đặt trong rương vàng phòng đá, cất trong tông miếu..."
Gã từ từ nhắm mắt lại.
Đúng vậy, chính là bắt đầu từ lúc ấy...
Gã chủ tiệm bưng hộp gấm trên tay, nhìn dòng người qua lại trong sảnh lớn khách sạn, không khỏi bồi hồi mà thở dài một tiếng.
Xem ra thứ này có ý nghĩa với gã hơn gã tưởng tượng.
Gã chủ tiệm ngoảnh lại, nhìn chằm chằm Phù Tô đang đi bên cạnh gã từ nãy.
Đây kỳ thực là một góc độ kỳ quái, bởi trong ký ức xa xôi ấy, người luôn đuổi theo sau lưng của đối phương là gã, trước giờ luôn tuân thủ đạo quân thần, chủ động lùi ra sau nửa bước.
Từ trước tới giờ chưa từng có chuyện đứng ngang hàng như này xảy ra.
Gã chủ tiệm không khỏi có chút thất thần, nhưng gã nhanh chóng lấy lại thần sắc, ung dung nói: "Thứ này vốn thuộc về thần, thần chỉ lấy lại mà thôi".
Ánh mắt Phù Tô chợt lóe lên, năm ngoái khi hai người gặp lại nhau, hắn từng nghe gã chủ tiệm nhắc tới chuyện năm đó, nghe giọng liền đoán ra lai lịch của tấm Miễn Tử Bài này. Chính là tấm "đan thư thiết khế"cho chính tay Lưu Bang ban cho Hàn Tín ư?
Tuy Phù Tô chưa cất lời, nhưng gã chủ tiệm đã hiểu được nghi vấn trong lòng hắn, liền gật đầu xác nhận: "Không sai, chính là thẻ bài do Lưu Bang làm ra. Năm đó đan thư thiết khế của các vị vương hầu khác không có tác dụng đặc xá tội chết, riêng chiếc ban cho thần mới có. Thần sớm biết hắn đã hận thần lâu lắm rồi".
"Nếu là ta, chắc chắn sẽ không đối đãi với ngươi như vậy". Phù Tô than thở đầy tiếc nuối.
Gã chủ tiệm bặm môi, lần này gã không thốt nên lời. Tấm Miễn Tử Bài trong tay gã, cũng thuộc số đồ cổ của đế vương. Nhưng thứ đồ cổ này lại tượng trưng cho sự phản bội của bậc đế vương.
Lời hứa của bậc đế vương, trước nay đều là một tờ giấy trắng, cho dù có dùng loại sắt bền nhất đúc thành, cũng sẽ dễ dàng bị phá hủy.
Người đời vẫn nói, huynh đệ có thể chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng hưởng phúc. Năm ấy, khi tấm đan thư thiết khế này được ban thưởng, nó còn mới tinh, bóng loáng, thanh đồ đao của Lưu Bang đã giáng xuống.
Vì vậy sau này "đan thư thiết khế" không còn được gọi là một loại khế ước mang tính chất trói buộc hai bên, mà dùng chữ "khoán" thay cho "khế", mang ý giao dịch một chiều nhiều hơn.
Còn sự phản bội của bậc đế vương, thực ra không hẳn là "phản", mà là "bội".
Đáng sợ nhất là loại người ngoài mặt lúc nào cũng niềm nở đon đả, nhưng thực ra đang ngấm ngầm mài đao sắc.
Lưu Bang ban cho mỗi vị công thần nửa tấm đan thư thiết khế, sau đó lưu lại cho mình một nửa còn lại, cất giữ trong rương vàng ở phòng đá. Ngoài mặt thể hiện sự hòa mục không đổi, nhưng thực chất không khác nào xương cá mắc họng, chực đợi sau khi nước nhà an định, sẽ lần lượt ra tay trừ khử từng cái tên ghi trên tấm Miễn Tử Bài kia.
Tấm thẻ này cán bản không phải miễn tội chết, mà là ép phải chết.
Có lẽ năm đó gã còn quá trẻ, tuy đã sớm nhìn ra bản chất của Lưu Bang, vốn định rời đi, nhưng lại không đành lòng. Tấm Miễn Tử Bài trong tay gã, tuy trong những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời mình, gã có thể vô số lần đem nó về tiệm Á Xá, nhưng gã cứ cố tình làm ngơ, cho đến ngày hôm nay bất đắc dĩ phải thu về.
Gã chủ tiệm không muốn nghĩ xem ẩn đằng sau câu nói này của Phù Tô còn có thâm ý gì khác, gã cảm thấy chú thỏ bông trong túi áo đang ngọ nguậy chỉ chực trèo ra ngoài, gã chủ tiệm liền lấy tay ấn bác sĩ vào lại túi áo, mặt điềm nhiên như không, lạnh lùng nói: "Thần đi trước đây".
Phù Tô cũng không nói gì, thấy gã ăn mặc phong phanh, liền gỡ chiếc khăn len cashmere đang quấn ở cổ, tận tình quấn cho gã. Ánh mắt Phù Tô dồn vào chiếc áo khoác nỉ xám trên người gã chủ tiệm, phát hiện ra đây chính là chiếc áo hắn mặc năm ngoái khi sống nhờ tại Á Xá, nụ cười trên gương mặt anh tuấn càng thêm sâu xa.
Gã chủ tiệm mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói lời nào, cũng không cự tuyệt ý tốt của đối phương, lặng lẽ ra về.
Hồ Hợi nắm chặt hai bàn tay, cuối cũng không nhẫn nhịn nổi mà tiến lên trước vài bước: "Hoàng huynh, tấm Miễn Tử Bài đó không phải cũng là đồ cổ của đế vương ư? Sao lại để gã dễ dàng mang đi như thế?" Hôm nay Hồ Hợi đến, hắn còn tưởng hoàng huynh cuối cùng cũng chịu ra tay ngăn chặn kế hoạch của gã chủ tiệm, cuối cùng hoàng huynh lại không làm gì cả.
Phù Tô hơi nhếch mép, trả lời như không có chuyện gì: "Nếu đệ rất muốn một thứ gì đó, vậy thì cứ để nó ra đi, đợi khi nó quay lại tìm đệ, nó sẽ mãi mãi nằm gọn trong lòng bàn tay đệ".
".........."