Tiệm Hoa Của Tô Anh

chương 11: diễn trò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: heka

Beta: 如意 Như Ý

Phòng bao to như vậy, bàn trà lớn đã bị dọn đi, thay vào đó là một chiếc ghế dựa màu đen. Ghế vừa nhỏ vừa lùn, Lâm Thành Phong thân cao mét ngồi lên nó liền co lại thành một khối.

Giờ phút này, anh tủi thân ngồi co ro trên ghế, ngước mắt nhìn ba hòn núi lớn trước mặt.

Lấy Khương Triết cầm đầu, Đào Nhiên cùng Triệu Vũ ngồi sau.

Khương Triết bắt tréo hai chân dựa vào trên sô pha, lấy ra một điếu xì gà, dùng chiếc hộp quẹt vàng châm lửa. Anh giương mắt, nhìn Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong run run, não nề kể chi tiết từng chuyện: ngụy trang bản thân thế nào, dẫn Tô Anh đi vào Bách Nhạc Môn ra sao, rồi làm cách nào tránh thoát tầm nhìn của người quen để đi vào phòng bao. Anh cực kì thấp thỏm, nói một câu xong lại nhịn không được nhìn lén biểu tình của Khương Triết.

Đào Nhiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Cậu được lắm Tiểu Lâm Tử, công phu này của cậu, có thể đi làm gián điệp rồi đó!".

Triệu Vũ hừ một tiếng, cười lạnh: "Tôi nói chứ cậu ngốc quá đi. Tô Anh kêu cậu tới, cậu cũng thật sự dẫn người đến? Có biết làm việc nữa hay không hả?".

Lâm Thành Phong giải thích: "Em có cự tuyệt rồi! Em cự tuyệt rất nhiều lần!".

Thấy bọn họ đều là vẻ mặt có quỷ mới tin, anh lại rụt rụt cổ mà nói: "Còn không phải do em thấy bé hoa nhài sắp khóc rồi à..., cứ rầu rĩ không vui ngồi trước cửa sổ nhìn hoa nhìn cỏ, không có biện pháp mà, hơn nữa cô ấy đáp ứng em nhìn một cái liền đi!".

Ai ngờ gặp được Phán Phán quỷ quái kia, hỏng hết kế hoạch của anh!

Đào Nhiên cười ha hả nói: "Tôi còn không biết, thì ra Tiểu Lâm Tử của chúng ta biết thương hương tiếc ngọc như vậy nha?".

Lâm Thành Phong liên tục xua tay, lắc đầu: "Không dám không dám, bạn gái của đại ca mà, đều là việc tiểu đệ nên làm."

Triệu Vũ chém một đao: "Cho nên cậu chỉ dám mang theo bạn gái của đại ca tới xem đại ca vui chơi với cô gái khác?!".

Lâm Thành Phong: "......"

Đào Nhiên xì cười một tiếng, vội che miệng.

Khương Triết nhìn về phía Triệu Vũ, Triệu Vũ tự cho mình hai bạt tai: "Ngại quá, lanh mồm lanh miệng, lanh mồm lanh miệng!".

Khương Triết nhấc chân cho anh ta một đạp: "Có biết nói chuyện không hả!".

Lâm Thành Phong cười trộm. Triệu Vũ ai da vài tiếng: "Nói sai rồi, nói sai rồi!".

Khương Triết đứng lên: "Tôi đã báo cho Lâm đại ca tới đón cậu, chờ đó đi."

Lâm Thành Phong kêu thảm thiết: "Tứ ca! Đây là anh muốn mạng già của em mà!".

- --

Tô Anh còn chưa rời đi. Khương Triết không cho thì cô chẳng đi được.

Cô bị Khương Triết bắt đi đến phòng bao trước mặt ngồi đợi, bảo cô chờ anh trong chốc lát rồi anh đi tới phòng bao ở đối diện.

Lúc đó Lâm Thành Phong đang muốn chạy trốn, bị Triệu Vũ phủi tay một cái ném trở về, khóa lại: "Đừng chạy lung tung, mấy ngày không gặp thật nhớ nhung, chúng ta nói chuyện riêng một chút."

Lâm Thành Phong: T-T

Khi đó Đào Nhiên còn chớp chớp mắt với cô, nói với người phục vụ: "Phục vụ bạn gái của Tứ thiếu cho tốt, đừng có để cho người ta bắt nạt. Đúng rồi, đưa ly sữa bò lại đây."

Còn vì sao lại muốn đưa sữa bò...... Huống hồ nơi này có sữa bò sao?

Tô Anh cảm thấy có thể là anh ta cố ý.

Đào Nhiên nói với cô: "Yên tâm, tiểu tử thúi kia da thô thịt chắc, chính là thiếu dạy dỗ."

Tô Anh: "Các anh đừng làm khó anh ấy, anh ấy nghe em nhờ mới......"

Đào Nhiên nói: "Biết mà." rồi đi mất.

Tô Anh vẫn còn đứng một lát, nghĩ đến Khương Triết. Quả nhiên, bất luận là ba năm trước đây hay là ba năm sau, anh vẫn là anh, cũng không có bất kì thay đổi gì.

Nơi này rất lớn, so với phòng vừa rồi thì phải to gấp đôi. Bàn cờ, bục cao, quầy bar... không thiếu thứ gì. Trên bàn bày đầy rượu vang, bia cùng với các loại đồ ăn vặt, các đạo cụ dùng để vui chơi rơi vãi trên mặt đất.

Điều duy nhất không bình thường là giờ phút này ngoại trừ cô, trong phòng cũng không có một ai.

Tô Anh nhặt lên một viên xúc xắc từ dưới đất.

Cô không lo lắng cho Lâm Thành Phong, dù có thế nào, cũng chẳng thể ăn thịt anh ấy được.

Giám đốc quả nhiên đưa tới sữa bò cùng trái cây tươi: "Tô tiểu thư, mời cô dùng. Còn có yêu cầu gì cô cứ việc nói."

Tô Anh nói cám ơn, hỏi: "Khương Triết đâu?".

Giám đốc trả lời: "Vừa rồi sau khi đi vào phòng đối diện, hiện tại còn chưa có đi ra."

Tô Anh gật gật đầu: "Vậy những người khác đâu?". Vài phút trước còn náo nhiệt rầm rộ, không ngờ hiện tại lại quạnh quẽ như này.

"Tứ thiếu nói hôm nay tan tại đây."

Kỳ thật cũng không tan, chỉ là mấy người đó lại đổi một nơi khác mà thôi.

Tô Anh muốn chạy, cũng không ai ngăn đón cô. Chỉ là cô mới vừa bước ra, giám đốc liền cười tủm tỉm đi theo cô, dò hỏi cô có yêu cầu gì không? Tô Anh nói không có, ông cũng nửa bước không rời.

Cô liền biết trước khi Khương Triết trở về, mình chẳng thể đi được.

Ai ngờ trong lúc này lại có một vị khách ngoài dự đoán đến.

Tô Anh thấy cô ta tới, liền buồn cười.

"Thực xin lỗi vì đã quấy rầy, hình như son của tôi để quên ở đây."

Người đến là một cô gái mặc váy lụa ngắn màu trắng, trang điểm là nhẹ nhàng tinh xảo, khi nói xin lỗi còn thè lưỡi, vui vẻ tỏ ý áy náy. So sánh với những cô gái trang điểm dày cộm kia, thoạt nhìn cô ta cực kỳ tươi mát thoát tục.

Tô Anh cười ý vị thâm trường, lắc đầu: "Không sao."

Sau khi cô gái tiến vào, vén tóc bên tai tìm kiếm son ở sô pha cùng trên quầy bar, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Sao lại không có nhỉ, rõ ràng là để ở nơi này!".

Tô Anh khẽ cười: "Không vội, cô có thể chậm rãi tìm."

Quay đầu nói với giám đốc: "Ông bận gì cứ đi làm, không cần tiếp tôi, tôi chờ ở đây là được."

Giám đốc kia ngẫm nghĩ, dù sao ở cửa còn có người, ông ra bên ngoài chờ, còn có thể trước hết nhìn thấy Khương Tứ cùng mấy người Đào Nhiên, chiêu đãi bọn họ thú vị hơn so với chiêu đãi Tô Anh.

Nghĩ như thế, quả nhiên ông liền đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Anh cùng cô gái kia. Cô gái đó thấy giám đốc đi rồi, trong lòng vừa chuyển, xoay người nói với Tô Anh: "Ai nha, tìm không thấy, có thể là rớt mất rồi." Cô ta tỏ vẻ khổ sở: "Tôi thật sự rất thích cây son môi đó."

Tô Anh nhìn cô ta: "Vậy thật là quá đáng tiếc."

Cô ta hào phóng xua xua tay: "Thôi, có thể là tôi và nó không có duyên phận!".

Tô Anh mỉm cười.

Cô gái tò mò nói: "Đúng rồi, nơi này không còn ai, sao cô còn ở chỗ này thế? Muốn đi chơi cùng chúng tôi không? Cô tên là gì? Tôi là Lưu Lam."

Cô ta đi về phía Tô Anh.

Tô Anh ngồi ở trên sô pha, hơi hơi ngửa đầu nhìn cô ta, ánh mắt nhàn nhạt: "Tôi cứ nghĩ khi nghe Khương Triết kêu tên tôi, cô đã nhớ kỹ chứ?".

Lưu Lam: "Vậy cô thật sự là bạn gái của Tứ thiếu sao? Thực xin lỗi, trước đây tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua, cho nên... Có chút tò mò mà thôi." Cô đã đi tới trước mặt Tô Anh, bộ dáng cúi đầu nói chuyện thoạt nhìn như bị tổn thương.

Tô Anh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra cô quen biết Khương Triết?".

Lưu Lam hoảng loạn xua tay, bởi vì khẩn trương mà nói lắp: "Không không không, không quen biết, tôi không quen biết Tứ thiếu! Thật sự!".

"Tôi thấy ở đây rất nhiều người đều quen biết anh ấy. Cô cũng đang nói tới anh ấy, tôi tưởng cô quen biết anh ấy chứ? Thì ra là không quen biết à."

"Không... Tôi, tôi." Lưu Lam càng kích động: "Cô đừng hiểu lầm, tôi cùng Tứ thiếu không có gì!".

Tô Anh cảm thấy cô gái này cũng rất thông minh. Thái độ ái muội không rõ, nói chuyện ba phải cái nào cũng được, có thể tăng lên hoài nghi của mình với Khương Triết từ đó châm ngòi ly gián, lại có thể an toàn rút lui, rốt cuộc điều cô ta nói đều là "Lời nói thật" mà.

Tô Anh nhớ rõ cô ta, cô gái ngượng ngùng không thôi ngồi cạnh Khương Triết.

Tiếng mở cửa kẽo kẹt truyền đến, Tô Anh nghiêng đầu, thấy Khương Triết xuất hiện ở cửa.

Thân hình cao lớn của anh chiếm cứ hết tầm mắt.

Lưu Lam cúi đầu, tủi thân mà yên lặng rơi lệ. Tô Anh ngồi, vẻ mặt hờ hững.

Cô nghĩ, giờ phút này nhìn qua khẳng định mình như là bà địa chủ ác ôn đang bắt nạt người ta.

"Sao lại thế này?". Khương Triết hỏi.

Giám đốc cũng không biết sao lại biến thành như vậy, chắc là những tiết mục tranh giành tình cảm, thấp giọng giải thích: "... Cô ấy nói để quên đồ, trở lại tìm."

Nghe được âm thanh, Lưu Lam kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy là Khương Triết, cô lại cuống quít cúi đầu, lộ ra sườn mặt tuyệt đẹp, muốn nói còn xấu hổ: "Thật xin lỗi..." Cô không khỏi có chút đắc ý, xem đi, Tô Anh này chẳng phải cô gái "tốt" đâu, sẽ giấu anh ỷ thế hiếp người, thấy cô khóc cũng không thèm an ủi gì, cô ta không đơn thuần, càng không sạch sẽ!

Đào Nhiên theo sau lại đây a một tiếng, huýt sáo.

Lộ rõ ý tứ đang xem diễn, làm trong lòng Lưu Lam nhảy dựng, có bất an.

Triệu Vũ cười: "Ai lại tới làm chướng mắt bé hoa nhài của chúng ta vậy?". Lặng lẽ nói với Khương Triết: "Phải chịu thảm lâu."

Lâm Thành Phong liếc mắt một cái, có chút ấn tượng với cô gái đang khổ sở kia. Có rất nhiều lần tụ hội, anh đều thấy cô ta trang điểm thành một bông hoa thanh thuần.

Lâm Thành Phong ở trước mặt Khương Triết thì chẳng lớn lối nổi, đối với bên ngoài thì hoàn toàn ngược lại, lại còn là mấy người mẫu ất ơ có quan hệ với Phán Phán kia, thì anh không cho sắc mặt tốt: "Mau cút mau cút, loại đồ chơi chó má gì cũng dám ở trước mặt ông đây diễn trò!".

Sắc mặt Khương Triết không tốt lắm, nhìn mắt Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong thu lại biểu tình kiêu ngạo, rụt cổ, thật sự đừng dọa anh, anh đã sớm hối hận không nên mang bé hoa nhài tới nơi này!

Khương Triết phất tay, giám đốc lập tức tiến lên mời Lưu Lam rời đi.

Sắc mặt Lưu Lam tái nhợt, run rẩy môi, không rõ vì sao Khương Triết cùng mấy người Đào Nhiên đều không hỏi không nói gì liền trực tiếp đứng ở phía Tô Anh, muốn đuổi cô đi?

Nếu cô thông minh chút, nên hiểu rằng loại người mẫu ất ơ như cô có thể dẫn theo chơi, nhưng ai sẽ xem cô là người đứng đắn mà cho cô đủ tôn trọng đây?

Tương phản, Tô Anh ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, trong tay ôm sữa bò lại cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.

"Chờ một chút." Tô Anh đứng lên, phảng phất như mới tỉnh khỏi mộng: "Trước hết để cô ấy nói cho rõ, em cũng không biết lời nói của cô ấy có ý tứ gì."

"Không cần." Khương Triết đến gần cô: "Dù sao về sau em cũng không gặp lại cô ta."

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, trực tiếp phán sinh tử của Lưu Lam. Từ nay về sau, không nói đến việc cô ta đừng mong tiến vào vòng luẩn quẩn của bọn họ nữa, mà càng đừng mong có thể phát triển ở trong giới này, hoàn toàn xong rồi.

Chân Lưu Lam mềm nhũn, mồ hôi tuôn như suối, không khỏi bắt đầu xuất hiện hối hận! Nhưng chỉ là do cô muốn Khương Triết nhìn đến cô mà thôi!

Ngay khi cô đang hối hận hết sức, Tô Anh xoảng một cái, ném vỡ ly sữa bò: "Khương Triết, anh còn muốn gạt em!".

Mấy người ở đây đều giật mình một chút, không dám tin tưởng: Chà chà, lá gan của bé hoa nhài thật lớn nha!

(Chuyện là qua quên đăng nên nay đăng bù nha mọi người )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio