Edit: heka + nguyenkim
Beta: MeiMei
Tô Anh rất biết ơn Triệu Vũ đã quan tâm đến cô, không chỉ đưa cô đi bệnh viện, còn thay mặt trả tiền thuốc men, cho nên khi trở lại trong tiệm, cô tặng anh một chậu hoa.
Triệu Vũ nhìn chậu xương rồng đầy gai nhọn nho nhỏ nguy hiểm kia mà khó xử, lại bởi vì lần đầu tiên nhận được vật như vậy mà cảm thấy buồn cười. Anh lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhận được thứ nhỏ bé "đáng yêu" như vậy.
"Anh không thích mấy thứ hoa cỏ như này, tặng cho anh, chỉ sợ mới mấy ngày đã bị anh làm chết."
Tô Anh nói: "Không đâu, xương rồng rất dễ nuôi, chỉ cần thỉnh thoảng nhớ đến lại cho nó chút nước là được."
Triệu Vũ nhướn mày, nhưng cũng không nói gì nữa, anh lấy ra một cái thẻ đưa cho Tô Anh. Tô Anh không nhận, khó hiểu mà nhìn anh.
Triệu Vũ nói: "Tiểu tử Lâm Thành Phong kia nhờ anh, nhất định phải đưa cái này cho em. Hôm nay anh tới tìm em chính là vì chuyện này." Thấy Tô Anh vẫn mơ hồ, anh đành phải nói: "Không phải cậu ta mượn một số tiền ở chỗ em để chơi cổ phiếu sao? Đây là tiền các em kiếm được."
Tô Anh bừng tỉnh hiểu ra, cười tủm tỉm tiếp nhận, hai con mắt lấp lánh cực kì tò mò: "Kiếm được nhiều không? Thành Phong thật lợi hại!"
Triệu Vũ khinh thường cười một tiếng: "Là rất lợi hại, lợi hại đến mức bảo anh nhất định đừng nói cho Khương Tứ, sợ lại bị anh ấy chỉnh!"
Tô Anh bĩu môi, có chút giận dỗi: "Đây là chuyện của em. Liên quan gì đến anh ấy?"
Triệu Vũ cười, sao lại không liên quan? Nếu Khương Tứ biết Lâm Thành Phong cùng đường tới tìm Tô Anh cầu cứu, ăn nhà cô, ở nhà cô, còn cầm một chút tiền còn lại của người ta, Lâm Thành Phong kia thật sự sẽ bị chỉnh đến kêu cha gọi mẹ.
Tô Anh cười, không muốn lại tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: "Đúng rồi anh Triệu Vũ, Phán Phán..."
Khi bọn họ trở về, trong tiệm đã an tĩnh, chậu hoa vỡ dưới đất cũng đã được dọn sạch, càng không thấy bóng dáng của Phán Phán, cả cảnh sát cũng không thấy một ai, bình lặng đến mức phảng phất như trước đó chưa từng có vụ ầm ĩ nào.
Triệu Vũ nói: "Chuyện này em không cần để ý, anh sẽ giải quyết."
Tô Anh nói: "Em biết, em nghĩ Phán Phán cũng không cố ý, với lại em cũng không bị gì. Cô ta tới tìm em cũng là vì quá thống khổ, ồn ào thành như vậy, khẳng định là cô ta cũng hối hận, hiện giờ cũng bị giáo huấn rồi, tha cho cô ta đi?"
Triệu Vũ đành phải nói: "Anh sẽ cố, sau khi xác định cô ta sẽ không gây sự nữa, anh sẽ thả cô ta."
"Cảm ơn anh."
Triệu Vũ bất đắc dĩ nhún vai.
Mục đích đã đạt thành, anh liền đứng dậy cáo từ.
Tô Anh đưa anh đến cửa, thẳng đến khi chiếc xe hơi màu đen của anh rời đi.
Tươi cười của Tô Anh nhạt bớt, thiếu đi phần ngọt ngào kia, cô có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Anh Anh, cô nàng xấu xa kia thật sự bị cảnh sát mang đi rồi!".
"Xứng đáng! Cô ta dám bắt nạt Anh Anh cùng xương rồng của chúng ta!"
"Đúng vậy, xấu xa như vậy, sao Anh Anh lại còn nói đỡ giùm cô ta? Nên để cô ta ngồi rục trong tù, xem về sau còn dám ăn hiếp người khác không."
Đám hoa ríu rít nói tiếp, Tô Anh đi nhìn chậu xương rồng bị đẩy ngã kia. Quả nhiên nó cực kì dẻo dai, cũng không có bởi vì cú ngã mà bị thương tổn, hiện giờ còn đang vui vẻ vì có nhà mới.
Tâm tình của Tô Anh liền tốt hơn một chút.
"Vốn dĩ ta chỉ là người buôn bán nhỏ, cô ta bị bắt đến cục cảnh sát là bởi vì mối quan hệ của Triệu Vũ. Ta cũng không hy vọng xa vời là chỉ vì chút việc nhỏ này mà có thể phán tội cô ta. Nếu đã như thế, còn không bằng làm người tốt." Tô Anh nhẹ giọng giải thích.
Mấy bông hoa: "Ừm... Không hiểu."
Đúng sai phải trái của chúng nó cực kỳ rõ ràng. Không đen là trắng, không tốt là xấu, không cong cong vẹo vẹo nhiều như vậy, cho nên cũng chẳng thể nào hiểu được rốt cuộc Tô Anh suy nghĩ cái gì.
- --
Đào Nhiên tổ chức một cuộc vui, kêu mười mấy anh em cùng nhau náo nhiệt, Triệu Vũ đương nhiên đi, anh không chỉ đi, còn mang theo chậu xương rồng Tô Anh tặng, câu thứ nhất chính là hỏi: "Khương Tứ không đến sao?".
Đào Nhiên uống hai hớp rượu, đôi mắt đa tình đã bị thiêu đốt đến đỏ ửng, nửa dựa vào Lý Vân Khê, lắc đầu nói: "Không biết, dù sao cũng đã báo với cậu ấy rồi."
Triệu Vũ thất vọng lắc đầu: "Không tới? Vậy thì thật là đáng tiếc." Anh quơ quơ chậu xương rồng trong tay. "Tôi còn chuẩn bị một món quà đặc biệt đây."
Đào Nhiên cuối cùng cũng chú ý đến chậu xương rồng nhỏ trong tay anh: "Là cái này?".
"Đúng vậy."
"Ồ?"
"Bé hoa nhài đưa."
"..."
Đào Nhiên ngoài ý muốn "à" một tiếng, Lý Vân Khê ngước mắt, đánh giá chậu xương rồng không có gì đặc biệt kia. Bé hoa nhài? Là cô gái lần trước? Cô có chút không hiểu, một cô gái giống hệt như tiểu bạch hoa có gì đặc biệt, đáng để bọn họ chú ý như vậy? Cho dù tò mò cùng nghi hoặc, nhưng cô thật thông minh vẫn bất động thanh sắc.
Đào Nhiên hứng thú, hỏi: "Sao lại vậy, cậu gặp bé hoa nhài lúc nào?".
"Ngay lúc nãy, tên Tiểu Lâm Tử kia bị Lâm đại đuổi tận giết tuyệt, vốn muốn buộc cậu ta về nhà, không nghĩ tới cậu ta cùng đường đi tìm Tô Anh, còn vay tiền cô ấy, còn nhất định bắt tôi không được nói cho Khương Tứ."
Triệu Vũ lắc đầu: "Chậc, đúng là mất hết mặt mũi."
Thật ra Lâm Thành Phong rõ ràng dặn dò là không được nói cho bất kì ai, hiện giờ Triệu Vũ lại nói cho Đào Nhiên, cũng đồng nghĩa với không ai không biết.
(Nguyên: Đào Nhiên, anh nhiều chuyện có tiếng vậy luôn đó hả?:D)
Đào Nhiên cười ha ha: "Thật thú vị, chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng chỉ có Tiểu Lâm Tử dám làm. Vậy chậu xương rồng cũng là đưa cậu vào lúc đó?".
"Không phải, trước khi tôi đến, có một cô gái đi tìm bé hoa nhài gây phiền phức, xảy ra chút chuyện." Triệu Vũ ném chậu xương rồng lên trên bàn, nằm xuống sô pha, lấy ra một điếu thuốc, một cô gái thân hình đầy đặn lập tức tiến lên đốt lửa cho anh. Triệu Vũ nhìn cô ta, môi khẽ cong, sau một đêm, cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh anh.
"Chuyện gì?". Giọng nói lạnh băng tùy ý đặt câu hỏi, Đào Nhiên thiếu vẻ mặt xem kịch vui, Triệu Vũ thoải mái híp mắt, lại mở mắt, thấy một người đang đứng trước mặt, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống nhìn mình, ngạc nhiên: "Ôi chao, Khương Tứ, cậu đến khi nào?".
Khương Triết dùng chân đá anh vài cái: "Trả lời."
Triệu Vũ bực mình, nhìn về phía Đào Nhiên, phát hiện anh đang hưởng thụ người đẹp đút đồ ăn, vui sướng khi người gặp họa nhìn qua bên này: "Sao không sặc chết cậu luôn đi?".
Đào Nhiên cười gian nhún nhún vai.
Triệu Vũ ha hả cười lạnh: Mẹ nó, bên cạnh mình đúng là không có một người nào tốt, đều tôi hại cậu, cậu hại tôi, đúng là một kẻ lại một kẻ không làm người ta bớt lo.
Triệu Vũ vốn dĩ chỉ nghĩ bán đứng tên Lâm Thành Phong kia, không nghĩ tới cuối cùng chính mình cũng run lên. Đối mặt Khương Tứ, anh chỉ có thể kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra, đương nhiên không quên kể luôn cả câu oán hận của Lâm Thành Phong: "Khương Tứ cũng quá keo kiệt đi, bản thân ra ngoài phóng túng, vì phụ nữ vung tiền như rác, bé hoa nhài của chúng ta lại phải sống những ngày khổ cực ăn cỏ ăn trấu."
Khương Triết: "......"
Khương Triết đau đầu xoa xoa trán, thật không biết tên nhóc thối Lâm Thành Phong kia đã tưởng tượng đến cái quỷ gì.
Đào Nhiên đề nghị với Khương Triết: "Bé hoa nhài bị thương, cậu có nên đi xem một chút không?".
Triệu Vũ nói: "Đừng nha, bé hoa nhài ngàn dặn vạn dò tôi đừng nói cho cậu biết. Nhìn có vẻ giống như vẫn còn tức giận."
"Còn tức giận?". Đào Nhiên cả kinh nói: "Khương Tứ, cậu có phải "không được" đúng không?".
Trả lời anh chính là một chân không lưu tình chút nào đạp tới, anh không hề gì, nhưng Lý Vân Khê bên cạnh anh lại hét lên một tiếng, trốn vào trong lòng ngực Đào Nhiên, làm cho Đào Nhiên không khỏi phải dỗ dành như tâm can bảo bối.
Khương Triết tâm tình vốn không tốt, cứ như vậy, tâm tình của anh càng kém hơn. Cũng không có tâm tư ở lại, xoay người rời đi.
Triệu Vũ hô: "Chậu xương rồng bé hoa nhài đưa cậu không cần sao?".
Khương Triết cười lạnh: "Tôi còn không có keo kiệt đến mức muốn tranh giành một chậu hoa với cậu!".
Khương Triết đi rồi, Đào Nhiên nhịn không được nói: "Cậu nói xem, không phải Khương Tứ nghiêm túc với bé hoa nhài chứ?".
Triệu Vũ ngoài ý muốn: "Nghiêm túc? Cậu đã từng thấy Khương Tứ nghiêm túc bao giờ sao?".
- --
Khương Triết là một kẻ đa nghi, cho nên thời điểm anh tiếp cận Tô Anh, đều đã cho người điều tra bối cảnh gia đình cô.
Anh biết Tô Anh từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, cha cô đã có gia đình khác, hiện giờ có một đứa con trai và một đứa con gái, gia đình mỹ mãn, đối với cô cũng là không hỏi đến. Còn biết Tô Anh từ nhỏ đã sống với mẹ, chỉ tiếc một năm trước mẹ cô cũng vì một vụ tai nạn giao thông mà qua đời, lúc đó cô còn đang học đại học, cuối cùng nhìn mặt bà lần cuối cũng không thể.
Sau khi Tô Anh tốt nghiệp, liền làm theo di nguyện của mẹ, chăm sóc tiệm hoa tươi, cửa hàng bán hoa buôn bán cũng không tốt, cô lại không có đầu óc kinh doanh, muốn dựa cái này làm giàu rất khó khăn.
Ngoài ý muốn chính là cô đối với tiền tài cũng không có chấp niệm gì, cuộc sống không có gì trở ngại là được, vô cùng an phận.
Mà cô đối với thế giới tình cảm cũng vô cùng thuần túy, trừ bỏ thời điểm cao trung đã từng yêu thầm một vị học trưởng, khi lên đại học cũng có mấy người theo đuổi, còn lại đều trống không.
Về phương diện tiền tài, kỳ thật Tô Anh cũng không có nghèo như vậy, trừ bỏ tài sản mẹ cô để lại, còn có một số tiền bồi thường tai nạn kia, nhưng cô vẫn luôn không dùng đến.
Tất cả những thứ này, đúng như Tô Anh nói, Khương Triết quá vừa lòng với cô, cho nên không muốn dễ dàng từ bỏ.