Edit: heka
Beta: Thuỳ An
Nơi "tránh nạn" của Tô Anh cách tiệm hoa tươi cũng không xa, khoảng nửa giờ chạy xe, tại khu biệt thự Hải Thủy Loan, nghe nói nơi này tấc đất tấc vàng, không phú thì là quý.
Là một khu nhà theo phong cách Tây Âu.
Sau khi Tô Anh tới mới phát hiện, thì ra nơi "tránh nạn" của cô cũng không phải chỉ có một mình cô.
Trước cửa, sảnh trước, sảnh sau, phía trước phía sau ít nhất đứng tầm mười người. Ngoài ra còn có người giúp việc chuyên phụ trách ẩm thực, sinh hoạt hàng ngày. Phô trương như vậy, làm Tô Anh cảm thấy bản thân như một nhân vật lớn ghê gớm nào đó, cần được bảo hộ đặc hiệt.
“Sao lại nhiều người như vậy?” Cô kỳ quái.
Đào Nhiên: “Lo trước khỏi hoạ.”
Tô Anh gật gật đầu, à một tiếng.
Cho đến khi cô ôm xương rồng đi vào sảnh lớn của biệt thự, mới nói: “Tề Duyệt rất xấu xa à?”
Câu hỏi này, thật sự khá trẻ con.
Đào Nhiên bất đắc dĩ cười nói: “Trên thế giới này rất nhiều người không thể dùng tốt xấu để phân định, giống như Tề Duyệt. Em chắn đường của cô ta, cô muốn diệt trừ em, thì cô ta là người xấu; nhưng cô ta giỏi y thuật, lại thích từ thiện. Cô ta quyên góp rất nhiều tiền, rất nhiều đứa nhỏ nghèo khổ không được trị liệu đều nhận được sự giúp đỡ từ cô ta, lúc này, cô ta lại là người tốt.”
Cô chớp chớp mắt, dáng vẻ ôm bồn hoa nhỏ nghiêm túc nghe giảng không khỏi làm người ta buồn cười.
Triệu Vũ thong thả ung dung đi tới, đẩy bả vai Tô Anh bảo cô lên lầu: “Bé hoa nhài, đi lên trên cất đồ đi.”
Anh gọi người giúp việc dẫn đường: “Chăm sóc tốt cho Tô tiểu thư.”
Người giúp việc đáp: “Vâng.”
Tô Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Triệu Vũ cắn tàn thuốc, ngồi xuống sô pha, duỗi chân dài ra, gác lên cái bàn sậm màu — giống… kẻ văn nhã bại hoại [].
[] bại hoại: suy đồi, đồi bại đến mất hết phẩm chất. ( cả từ thay thế này nặng quá nên ta vẫn dùng từ "bại hoại"). Văn nhã bại hoại: những kẻ có bề ngoài văn nhã trí thức nhưng lại đồi bại.
Đào Nhiên vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi mau đi.
Tô Anh mỉm cười, xoay người lên lầu.
Cô được sắp xếp ở phòng ngủ chính của lầu hai, kéo màn che ra, có thể thấy hoa viên ở phía sau, xác thật là một mảng xanh mượt, thật trống trải, không có hoa gì, lại cực kỳ bình yên an tĩnh.
Xương rồng nhảy nhót: “Anh Anh, nơi này thật là đẹp mắt.”
Tô Anh gật đầu, đúng là rất đẹp.
“Không khí cũng dễ ngửi.” Xương rồng vui vẻ: “Nếu bọn hoa nhài và Tiểu Hàm cũng ở đây thì tốt rồi, chúng nó ở nhà không có việc gì chứ nhỉ?”
Tô Anh nói: “Không có việc gì đâu, mục tiêu của những người đó là chị.”
Xương rồng đáp: “Vậy là tốt rồi! Tề Duyệt quá xấu xa, em muốn đâm cô ta!”. Nó hùng hổ: “Em phải nỗ lực, mọc thêm càng nhiều gai hơn, bảo hộ Anh Anh!”
Tô Anh mỉm cười, vỗ vỗ nó nói: “Ừa, cố lên nha.”
"Vâng!”
Tô Anh nhìn thoáng qua căn phòng, lấy vài bộ quần áo và đồ dùng bỏ vào tủ đồ. Có điều khi cô vừa mở tủ ra, phát hiện tủ quần áo đã treo lên mấy bộ đúng kích cỡ của cô, ngay cả nội y cũng có không ít. Tô Anh nhịn không được nhìn thoáng qua… Hay ghê, số đo cũng không sai!
Đôi mắt đó quả nhiên lợi hại…
- --
Tô Anh không ở trên lầu lâu, khi cô xuống lầu, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên vẫn còn ở đây. Đào Nhiên đang gọi điện thoại, vừa nói vừa tức giận, cũng không biết là bởi vì cái gì mà tức như vậy, mắng một hồi ông đây gì gì đó.
Triệu Vũ cắn tàn thuốc nghe được bật cười, nhìn thấy Tô Anh xuống thì đá cho Đào Nhiên một cái. Đào Nhiên nhìn thấy Tô Anh, hòa hoãn hạ giọng điệu xuống: “Một miếng đất cũng nắm không được, vô dụng.” Cúp điện thoại một cái rụp, ném di động qua một bên.
Tô Anh đi đến sô pha bên cạnh, ngồi xuống.
Triệu Vũ nói: “Miếng đất nào?”
Đào Nhiên: “Còn có thể là miếng nào? Miếng mà Tề gia muốn đấy.”
Tề Duyệt chuẩn bị trở về làm chuyện đại sự. Cô ta rất ưu tú, cũng rất kiêu ngạo, thích bằng vào nỗ lực của bản thân kiến tạo một cái viện nghiên cứu hoàn toàn thuộc về bản thân. Không lâu trước đây bọn họ biết được tin tức, Tề Duyệt nhìn trúng miếng đất kia ở Bắc Giao, kết quả là Đào Nhiên liền nghiễn ngẫm tìm cách đoạt nó.
Đào Nhiên cả giận: “Một đám ngu xuẩn, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, còn phải tôi tự mình đi theo dõi.” Anh đau đầu xoa thái dương: “Tôi đi trước đây, có việc thì hú.”
Triệu Vũ ừ một tiếng.
Tô Anh đứng dậy: “Tạm biệt anh Đào Nhiên.”
Đào Nhiên cũng rất thích Tô Anh, cảm thấy cô ngoan ngoãn lại nghe lời, còn lễ phép như vậy, anh cười tủm tỉm: “Bé hoa nhài, hôm sau gặp nhá!"
Bỗng nhiên có chút giống như một ông chú đang lừa gạt bé con.
Đào Nhiên đi rồi, Triệu Vũ đứng dậy đến trước quầy rượu, đổ một ly Whiskey.
Nhìn Tô Anh, anh quơ quơ ly rượu, cong môi: “Uống một ly không?”
Tô Anh nói: “Không, em không biết uống rượu.”
Anh mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Người giúp việc bưng tới một mâm trái cây, điểm tâm và một ly sữa bò, bày biện tỉ mỉ, cực kỳ xinh xắn. Cô nhịn không được ăn một miếng bánh hình trái tim màu hồng nhạt, là vị dâu tây.
“Anh Triệu Vũ.”
“Hả?”.
“Gần đây A Triết rất bận sao? Anh ấy ở đâu vậy?”
“Đế đô.”
“À.”
Tô Anh biết Khương Triết có một anh em ở Đế đô, tên là Tưởng Diễn, có quan hệ rất tốt vớ bọn Đào Nhiên, Triệu Vũ. Có điều rất đáng tiếc là mạng không dài. Sau khi anh ấy xảy ra chuyện, mấy người Khương Triết cùng đi đến Đế đô, hung hăng náo loạn một hồi, khoảng thời gian đó thật đúng là tinh phong huyết vũ [], ngay cả cô ở thành phố C cũng có thể cảm nhận được.
[] Tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh
“Anh Triệu Vũ.” Tô Anh đột nhiên hỏi: “Có phải A Triết làm cái gì đúng không?”.
Triệu Vũ hỏi lại: “Làm cái gì cơ?”
Tô Anh lắc đầu: “Không biết, có điều khẳng định là anh ấy làm cái gì đó kích thích Tề Duyệt, cho nên mới bảo các anh đón em đi, đúng không?”
Sắc mặt cô an tĩnh, chỉ là hơi có chút nghi hoặc cùng khó hiểu, lông mày cong cong hơi hơi nhăn lại: “A Triết không có việc gì chứ?”
Triệu Vũ thoáng nhướng mày: “Bé hoa nhài không ngốc nha.”
Tô Anh: “…”
Cô bĩu môi: “Vốn dĩ em đâu có ngốc, chỉ là…” Cô dừng một chút: “A Triết không thích em biết quá nhiều.”
Triệu Vũ: “Yên tâm, không có việc gì. Khương Tứ thần thông quảng đại, có thể có chuyện gì chứ?”
Tô Anh không tán đồng nhìn Triệu Vũ: “Bất luận thực lực của A Triết mạnh như thế nào, chung quy cũng là người thường, sẽ bị thương.”
Triệu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu em muốn biết, cứ để ý xem tin tức là được.”
- --
Đào Nhiên đi rồi, Triệu Vũ cũng không có ở lâu, anh uống hai ly Whiskey, trong ánh mắt giống như có màu đỏ, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Tô Anh tiễn anh tới cửa, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, nhắm mắt nằm ngửa ở ghế sau, rất nhanh xe hơi lăn bánh rời đi.
Tô Anh trở lại phòng, nghĩ nghĩ, gọi điện cho Khương Triết. Có điều hình như bên kia đang bận, điện thoại không được bắt máy, cô cũng không ngạc nhiên, bắt đầu soạn tin nhắn: A Triết, em đến Hải Thuỷ Loan rồi, rất an toàn. Anh Đào Nhiên và anh Triệu Vũ rất quan tâm em, chừng nào thì anh trở về, chú ý an toàn nhé.
Đặt di động xuống, Tô Anh nhịn không được nhớ tới Tề Duyệt.
Cô gái này thật sự lợi hại, gia tộc cô ta cũng lợi hại, bằng không Khương Triết và bọn Đào Nhiên đối phó với Tề Duyệt cũng sẽ không cần lén lút như vậy, chứng tỏ là có kiêng kị.
Cũng tốt, dù sao một ngoạm cũng không thể nuốt cả con cá lớn.
Hơn nữa Tề Duyệt là thật sự đủ ác, đủ quyết đoán. Cô ta chủ động sai người tới đánh cô, uy hiếp cô, thậm chí là kiếp trước cô và Khương Triết kết hôn rồi mà cô ta cũng không chấp nhận, đều làm Tô Anh cảm thấy thật đáng sợ. Cô càng lo lắng là vụ tai nạn xe cộ mà khiến cô mất đi đứa con không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý dàn xếp, giống như rõ ràng cô đã rời khỏi Khương gia, còn có người phải đuổi tận giết tuyệt!
Đã sống nửa đời trong mơ hồ, có một số việc, cô thật sự muốn biết rõ ràng.
Tô Anh nhớ tới Triệu Vũ nói cô để ý xem tin tức, cô lấy di động ra, tìm tòi các tin tức của hai ngày gần đây, đáng tiếc không tìm được tin gì về An Khang, Tề Duyệt hay nhà họ Lộ. Cô lại nghĩ, hôm nay Triệu Vũ và Đào Nhiên mới đón cô đi, hẳn là mọi chuyện sẽ phát sinh sau lúc này, không thì cũng chậm.
Mãi cho đến hơn sáu giờ chiều, khi xem tin tức tối, rốt cuộc Tô Anh thấy được tin tức đầu tiên về An Khang. Nghe nói là một công nhân lén quay lại, tại xưởng chế dược của An Khang, họ trộn lẫn vào tinh bột loại Trung dược kém chất lượng. Video kia không đến vài phút, còn có chút mơ hồ, lại ghi âm rành mạch đối thoại của những người trong video…
Đó là công ty con do nhà họ Lộ xử lý!
Chuyện này mới đầu chỉ mới nhóm lên trong phạm vị nhỏ, nhưng không biết tại sao, các kênh truyền thông internet lớn lại sôi nổi đưa tin, nhà họ Lộ không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngược lại là An Khang của Tề gia bị đẩy ra… Lập tức, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, la hét ầm ĩ không ngừng, sôi nổi bắt chặt lấy An Khang!
Mạng truyền thông internet và lực lượng quần chúng quá lớn, An Khang không thể không ra mặt giải thích. Đến cuối cùng cục Giám sát dược phẩm quốc gia cũng lên tiếng, ra lệnh cưỡng chế An Khang một lần nữa phải kiểm tra đo lường.
Khó trách Đào Nhiên nói là nhà họ Lộ xong, An Khang của Tề gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Tề gia rốt cuộc là cây lớn rễ sâu, huống chi cũng không phải mỗi người đều thấy tiền là sáng mắt như nhà họ Lộ, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, chuyện này chỉ có thể ảnh hưởng nhất thời.
Một đời trước từng phát sinh chuyện này sao?
Tô Anh tìm tòi ký ức, cũng không nhớ rõ được.
- --
Quả nhiên Tề Duyệt tức giận đến không nhẹ, một là tức vì bị nhà họ Lộ kéo chân sau, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Hai là tức chuyện này sớm không lộ muộn không lộ, cố tình lộ ra ngay sau khi cô đối phó với Tô Anh, hơn nữa còn vừa nhanh vừa chuẩn như vậy!
Tin tức vừa lộ ra, cô lập tức sai người đi liên hệ truyền thông, hy vọng ấn chìm được tin tức. Nhưng đối phương lại ấp úng, nói là sẽ cố gắng nghĩ cách, rõ ràng là đang kéo dài thời gian! Dám làm như vậy, nếu nói phía trên họ không có người chống lưng, cô không tin!
Một người lấy chứng cứ, một người rải tin tức, một người ở bên châm ngòi thổi gió…
Vụ này, cô còn có thể không đoán ra là ai sao?
Cô thật sự muốn một lần nữa nhìn thẳng lại Tô Anh. Cô ả kia, thủ đoạn lợi hại đấy! Bản thân không có bản lĩnh, lại biết dụ đàn ông!
Tề Duyệt suy tư một lúc lâu, sai người đi mời Tô Anh đến, ai ngờ nửa giờ sau, người tới nói cho cô: “Tô Anh không ở nhà, nghe người ta nói cô ta được người khác đón đi rồi. Nghe miêu tả, hình như là Triệu Nhị và Đào Nhiên…”
Tề Duyệt quăng bể tách trà!
Một tiểu bạch hoa dựa vào đàn ông mà thôi, lại được nhiều người che chở như vậy?
Cô thật muốn nhìn lại!
Thư ký tiến vào, nói: “Tề tổng, Lộ Hải thiếu gia tìm ngài…”
Tề Duyệt liếc mắt nhìn thư ký một cái. Tuy cô tức giận, trên mặt lại không hề lộ ra, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng mạnh mẽ, cô tiếp nhận điện thoại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chị, chị! Chị nhất định phải cứu nhà em!”
“Cứu như thế nào đây? Tiểu Hải à, mày không biết, hiện tại công ty loạn hết lên đây này.”
“Chị ơi, chúng ta chính là người một nhà mà!”
“Chị biết, chúng ta đương nhiên là người một nhà.” Tề Duyệt mỉm cười: “Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp.”
Lộ Hải kích động nói: “Biện pháp gì?”
“Nhà mày thừa nhận chuyện này là tự mình lén làm chủ, chúng ta cũng không hay biết…”
“Chị?”
“Mày nghe chị nói…”
- --
Tô Anh xem qua tin tức, tâm tình rất tốt, khi cô xuống lầu thấy đầy phòng hoa tươi thì cảm giác này lên tới đỉnh điểm!
Thật là một phòng hoa tươi, đủ loại hoa, cứ như đã góp nhặt hết tất cả các loại hoa sẽ nở vào mùa này lại đây, muôn màu muôn vẻ.
Quan trọng nhất, là Tô Anh nghe được một chút giọng nói ríu rít.
Triệu Vũ này, quả nhiên biết dỗ người.
“Tô tiểu thư, vườn phía sau còn có đấy!”.
Tô Anh tròn mắt: “Hả? Còn có sao?”.
Người giúp việc nói: “Rất nhiều rất nhiều luôn, cảm giác bản thân giống như nàng tiên hoa vậy á.”
(如意 Như Ý: Huy huy các nàng lại là mình đây! Tuy bị cấm túc thiệt nhưng do không có ai up nên được ân xá uhuhuhu! Mình chỉ là con cờ bị lợi dụng uhuhuhu! Mà không biết các nàng đoán được mình là ai bên team cung đấu không nhỉ? Đoán đi các nàng, đoán đi có quà! Awwww)