Edit: heka
Beta: Khánh Vân
Túi đựng vỏ trái cây “Lạch cạch” rơi xuống đất.
Lâm Thành Phong đang ngồi xổm trên sàn là gần Tô Anh nhất, giây phút Tô Anh ngã xuống, cơ hồ là đón trọn cô vào lòng!
Hai người đều phịch xuống mặt đất, Tô Anh ngã vào trong lồng ngực anh.
Vẻ mặt Lâm Thành Phong kinh hoảng: “Anh Anh!”
Anh cảm giác như trong lồng ngực đang ôm bếp lò, vừa mềm vừa nóng, phảng phất như có thể làm người ta bốc cháy!
Tô Anh gần như mất hết ý thức, tất cả giác quan đều bị đau đớn thay thế, nhưng cô lại không hề ngất xỉu. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi một tấc da thịt trên thân thể đều đang kêu gào. Rất đau, rất đau, so với lần trước còn kinh khủng hơn rất nhiều!
Lâm Thành Phong chỉ thấy khuôn mặt Tô Anh đỏ rực khác thường, ánh mắt mông lung nhìn anh chứa đầy nước mắt, vô ý thức mà than lên: “Đau…”
Giây tiếp theo, Tô Anh bị Khương Triết ôm lên. Thần sắc anh nặng nề, ôm Tô Anh đi nhanh đến mép giường, đặt cô xuống, vừa vặn thấy Đào Nhiên đi ấn chuông gọi bác sĩ. Triệu Vũ thì đã nóng lòng không chờ nổi, lùi lại chạy ra khỏi phòng bệnh, kêu: “Bác sĩ!”
Kỳ thật vào giây phút Tô Anh té xỉu kia, Khương Triết và cả Triệu Vũ luôn đặt ánh mắt trên người Tô Anh đã lập tức phát hiện ra. Đáng tiếc bọn họ cách xa cô mấy bước, đợi đến khi xông tới nơi, Tô Anh đã ngã xuống lồng ngực Lâm Thành Phong. Hai người vừa thấy bệnh tình Tô Anh phát tác, một người nhanh chóng quyết định ôm cô lên trên giường, một người vội đi ra ngoài kêu bác sĩ. Giờ khắc này, họ ăn ý đến lạ kì.
Lâm Thành Phong bò dậy từ dưới đất, đi theo sau.
Giờ phút này Khương Triết ngồi ở đầu giường. Tô Anh được anh nửa ôm vào trong ngực, cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt không tự giác được từ khóe mắt chảy xuống, lại bị bàn tay to của người đàn ông bên cạnh liên tục lau đi.
Khuôn mặt non nớt xinh đẹp ửng đỏ, mày nhíu chặt, cánh môi trắng bệch không còn tí máu, hàm răng khẽ cắn, yếu ớt đến mức phảng phất như chạm vào liền vỡ, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Lâm Thành Phong cuống quít: “Sao lại thế này? Anh Anh làm sao vậy?” Không phải cảm mạo nên phát sốt sao? Hiện tại tình huống này là thế nào!
Đào Nhiên đến gần vài bước, giờ phút này anh cũng không nghĩ gì nhiều, bàn tay rất tự nhiên mà chạm chạm vào trán Tô Anh, kinh ngạc: “Sao lại nóng như vậy? Ít nhất cũng phải bốn mươi độ?”
“Bốn mươi độ?” Lâm Thành Phong vội la lên: “Phải nhanh hạ nhiệt độ đi, sốt cao quá nguy hiểm thì làm sao?”
So với Đào Nhiên, Khương Triết còn biết rõ hơn hiện tại Tô Anh nóng đến mức nào. Anh ôm cô, độ ấm kia xuyên thấu qua quần áo truyền đến da thịt anh, làm anh cũng trở nên nóng hổi.
Nhưng cô không hề run rẩy, thân thể cũng không cứng đờ, ngược lại trở nên cực kỳ mềm mại, phảng phất như trở thành một dòng nước mềm mại trong lồng ngực anh, rất ngoan, không hề làm ầm ĩ.
Sắc mặt anh cứng đờ, lau cái trán đầy mồ hôi của cô gái: “Sao bác sĩ còn chưa tới?”
Đào Nhiên: “Tôi đi xem.”
Anh bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Vũ kéo theo bác sĩ, phía sau còn có mấy người y tá đang chạy nhanh đến.
Sắc mặt của Triệu Vũ cũng cực kỳ khó coi, là đang vô cùng nôn nóng và lo lắng, nhưng anh lại không có cách nào ôm Tô Anh vào trong ngực mà che chở, an ủi như Khương Tứ.
Đào Nhiên hơi thương cảm cho Triệu Vũ, nhưng cậu ta thích ai chả được, cứ phải thích Tô Anh.
Bác sĩ tới rồi, làm kiểm tra cho Tô Anh, nhiệt độ cơ thể sau khi đo được vậy mà đã cao đến bốn mươi mốt độ!
Con số này khiến Khương Triết chau mày, Đào Nhiên hít vào một hơi, nói: “Sẽ không bị sốt tới ngốc luôn chứ?”
Lâm Thành Phong ngồi xổm bên mép giường, nhịn không được sờ sờ mu bàn tay bị sốt tới nóng hổi của Tô Anh, là thật sự rất nóng, thúc giục bác sĩ: “Vậy còn chờ cái gì, nhanh hạ sốt đi chứ!”
Bác sĩ đồng ý, tay chân lanh lẹ chuẩn bị hạ nhiệt cho Tô Anh. Tình huống này cần phải truyền dịch, y tá vội đi lấy thuốc.
Vừa rồi Triệu Vũ đột nhiên chạy tới phòng y tế, khiến bọn họ giật nảy mình, lập tức chạy lại đây. Hiện giờ lại nhìn đàn ông trong căn phòng này, đều tuấn mỹ phi phàm, con người có giá trị cao, làm người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm vài lần. Khi nhìn đến cô gái bị người đàn ông cao lớn kia ôm ở trong ngực, lại bắt đầu nghi ngờ xem rốt cuộc cô là ai? Sao lại có nhiều người quan tâm như vậy…
Rốt cuộc vẫn không thể tìm tòi nghiên cứu nhiều, công việc đã lu bù lên rồi.
Khương Triết ôm Tô Anh, bàn tay áp vào má cô, nói: “Bé hoa nhài, em đau ở đau, sao lại thế này?”
Bác sĩ nói: “Có thể là phát sốt khiến cho bệnh bị biến chứng, chờ đến khi hạ sốt, nếu còn đau thì sẽ tiến hành kiểm tra thêm.”
Khương Triết nheo nheo mắt, anh nhìn về phía Triệu Vũ.
Thân hình cao lớn của Triệu Vũ đứng ở cạnh giường, là thái độ mạnh mẽ khiến người ta không thể lướt qua. Khương Triết hỏi anh: “Đây là tình huống cậu đã nói?”
Triệu Vũ gật đầu: “Ừ.” Bổ sung thêm: “Có điều lúc tôi đến là đã khuya, không biết cô ấy đã nằm trên mặt đất bao lâu rồi.”
Khương Triết xoa xoa mặt Tô Anh: nhẹ giọng: “Cô bé ngốc.”
Bác sĩ đã làm xong những gì có thể làm, chỉ còn chờ xem sau này tình huống sẽ như thế nào. Nhưng mà có vẻ như Tô Anh cũng không thuyên giảm chút nào, cô vẫn nóng rực như trước, ý thức mơ hồ.
Khương Triết đặt Tô Anh nằm ngay ngắn trên giường, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng. Anh nói với Triệu Vũ, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong: “Hôm nay cứ như vậy đã, các cậu về trước đi.”
Lâm Thành Phong lập tức nhấc tay cự tuyệt: “Không được, không được, em lo lắng cho Anh Anh, em không về đâu!”
Triệu Vũ liếc nhìn Khương Triết một cái, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng mà anh đã dọn một cái ghế đến ngồi ở mép giường của Tô Anh, đối diện với Khương Triết.
Khương Triết nhìn chằm chằm anh, hừ lạnh: “Triệu Nhị, giữ mặt mũi.”
“Không sao cả.” Triệu Vũ nói: “Mặt mũi cũng không thể làm tôi thoải mái.”
Đào Nhiên đau đầu xoa xoa ấn đường: “Hai vị, bình tĩnh một chút, có cái gì chúng ta vẫn nên chờ bé hoa nhài hết bệnh rồi nói sau nhỉ?”
Khương Triết cùng Triệu Vũ đồng thời liếc mắt nhìn Đào Nhiên một cái, Đào Nhiên ngẩn người: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi, không phải chúng ta, là các cậu.”
Khương Triết cười lạnh: “Tôi cho rằng tình huống hiện tại đã rất sáng tỏ, có gì để nói nữa?”
Triệu Vũ biết bản thân đuối lý hơn, nhưng anh cũng không muốn đi, ít nhất trước khi xác nhận Tô Anh không sao, anh không thể rời đi, nói: “Nếu cậu muốn, tôi cũng không ngại làm mọi chuyện lại phiền toái hơn một chút.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường.
Lâm Thành Phong mờ mịt nghe Khương Triết cùng Triệu Vũ đối thoại, không hiểu gì cả: “Các anh đang nói cái gì thế? Không thấy Anh Anh đang khó chịu hả! Đều im lặng đi, muốn ồn ào thì đi ra ngoài mà ồn!”
Khương Triết: “……”
Triệu Vũ: “……”
Đào Nhiên giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Tiểu Lâm Tử lợi hại!”
- --
Tô Anh cũng không biết gì. Cô chỉ biết là thân thể của mình đang rất đau rất đau. Đau đến mức cả người bủn rủn, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng chả còn. Đau đến mức cô muốn từ bỏ tất cả, an an tĩnh tĩnh làm người thành thật, rời khỏi thành phố C, không để ý tới chuyện gì nữa. Nhưng cô không cam lòng, cô cực kỳ không cam lòng, càng không cam lòng để mất đi tâm của thực vật……
Cô bắt đầu thử giống như đêm qua, cô tin tưởng bản thân có thể giống đêm qua mà an toàn vượt qua.
Cô sẽ không từ bỏ, tâm của thực vật, chính là của cô.
“Đau… Đau quá…”
Nằm ở trên giường, Tô Anh nhẹ giọng nỉ non. Khương Triết chống ở đầu giường, hơi thở phả lên má cô: “Anh Anh, đau chỗ nào?”
Tô Anh thanh tỉnh trong nháy mắt, cô mở to mắt, nhìn thấy Khương Triết. Cô nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên, lòng bàn tay chàng trai ôm lấy khuôn mặt cô, hôn vài cái lên má, lên môi cô: “Anh Anh ngoan, đau ở đâu nào?”
Gần như cũng trong nháy mắt này, cô lại tiếp tục mơ hồ, không đáp lại.
Khương Triết sờ sờ gương mặt Tô Anh, cảm giác đã khá hơn rất nhiều, có vẻ không còn nóng sốt như vừa rồi.
Mãi cho đến khi Tô Anh an tĩnh lại.
Đào Nhiên khoanh hai tay ôm ngực, giọng nói trầm thấp: “Tốt xấu gì cũng có ba người bọn tôi đang nhìn, Khương Tứ cậu không thể có ý tứ hơn chút hả?”
Lâm Thành Phong cực kì đồng cảm mà gật đầu, anh nhìn Tô Anh khó chịu nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã nói các anh đều là cầm thú!”
Thần sắc Triệu Vũ không có chút dao động nào, anh nhìn Khương Triết: “Hiểu.” Rốt cuộc đêm qua khi anh thấy Tô Anh khó chịu, cũng muốn hôn cô, ôm lấy cô, hy vọng có thể cho cô sự an ủi. Anh đã tốn thật nhiều sức lực, mới kiềm chế được bản thân không hôn cô. Sau đó nghĩ lại anh liền hối hận, rốt cuộc cơ hội như vậy chỉ sợ lại khó tìm.
Triệu Vũ nói vậy khiến ánh mắt Khương Triết khựng lại. Triệu Vũ phảng phất làm như không thấy: “Ngày hôm qua bé hoa nhài cũng kêu đau như vậy, tôi hỏi cô ấy đau ở đâu nhưng dường như bản thân cô ấy cũng không thể nói ra.”
Tâm tư Khương Triết liền bị dời đi.
Triệu Vũ đứng lên: “Tôi đi hút điếu thuốc.”
Đào Nhiên đi theo: “Tôi cũng đi.”
Lâm Thành Phong thì lại không nhúc nhích, anh không có nghiện thuốc lá, cũng không thích hút thuốc.
Triệu Vũ cùng Đào Nhiên lần lượt ra khỏi phòng bệnh. Khương Triết đau đầu xoa xoa trán, cảm thấy ba kẻ trước mắt này là thật sự có tật xấu. Bé hoa nhài của anh, bọn họ quan tâm như thế làm gì?
Lúc này, nếu bọn họ chịu nhìn kỹ, là có thể phát hiện Tô Anh gắt gao ấn tay mình lên ngực.
- --
Khi mặt trời vừa nhô lên, y tá trưởng tới kiểm tra phòng.
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn qua cô, làm cô nhất thời ngây ngốc, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, có chút khẩn trương.
Bốn người đàn ông, hai người ngồi đối diện ở trước giường bệnh, nhìn dáng vẻ, có vẻ là thức canh cả đêm rồi.
“Tôi… Tôi đến xem sao.”
Dưới cái nhìn chăm chú của bốn đôi mắt, cô đo nhiệt độ cơ thể cho người bệnh, đã hạ xuống còn ba mươi tám độ năm, bình thuốc trên thanh truyền dịch đã sớm thu xong, kim tiêm đã bị gỡ xuống, không biết là ai rút? Cô nhớ tới đêm qua bác sĩ Hách trở lại thì dáng vẻ mày ủ mặt ê, liền biết người trong phòng này không dễ chọc, nghe nói là trong đó có người nhà đại cổ đông của bệnh viện này. Ngay cả viện trưởng cũng phải một ngày hỏi thăm đến vài lần, muốn lại đây nhưng lại vì sợ đối phương thấy phiền nên dừng bước, chỉ có thể tha thiết dặn dò không thể có chút chậm trễ nào.
Y tá trưởng: “Tôi phải lấy mẫu máu cho người bệnh, bác sĩ Hách nói mang đi xét nghiệm.”
Bốn người vốn đang ngồi đồng loạt đứng lên, động tác lại rất nhẹ, không hề đánh thức Tô Anh, lại làm cô hoảng sợ.
Đào Nhiên cười tủm tỉm: “Cô y tá, cô đừng khẩn trương, chúng tôi rất dịu dàng, không phải người xấu.”
Y tá trưởng: “À, à. Tôi hiểu.” Kỳ thật cô cũng coi như người đã gặp qua việc đời, ngay cả minh tinh nằm viện cô cũng từng chăm sóc qua, nhưng như thế này, thật đúng là lần đầu tiên cô thấy.
Khương Triết nâng cánh tay Tô Anh, vén ống tay áo thật dài lên.
Lâm Thành Phong nhỏ giọng nói: “Vậy phiền cô nhẹ nhàng một chút nhé.”
“Yên tâm đi.”
Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, cô nào dám mạnh tay!
Triệu Vũ nhìn cánh tay trắng nõn của Tô Anh.
- --
Cùng thời khắc đó, trên bàn của Tề lão gia tử Tề Thịnh Lâm đã đặt tư liệu về Tô Trường Lợi, nhưng cũng thật hiếm thấy, một người bình thường, tư liệu lại đến mấy trang lớn cực kỳ phong phú.
Tề Vân ngồi ở trong lòng nhìn ông nội lật xem, nhưng cậu không biết nhiều chữ lắm nên nhìn cũng không hiểu.
Người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh bàn nhanh chóng nói về cuộc đời Tô Trường Lợi: “Năm nay Tô Trường Lợi tuổi, tới thành phố C vì muốn gả Tô Anh cho anh một người họ hàng xa. Người họ hàng kia có hai căn hộ, một chút tiền gởi ngân hàng, đáng tiếc là bị què quặt, người cũng hơi ngốc, vẫn luôn không cưới được vợ. Đối phương hứa hẹn, nếu có thể gả nữ nhi cho họ, sẽ cho hắn mười vạn tệ làm sính lễ.”
Trên tư liệu lại viết rõ ràng, mười mấy năm trước Tô Trường Lợi sớm đã ngoại tình, vứt vợ bỏ con, cả đời cũng chẳng qua lại với mẹ con Tô Anh.
“Kỳ thật, Tô Trường Lợi tìm được Tô Anh, là bởi vì một người tên Dương Uy đi tìm hắn, hứa hẹn rằng chỉ cần kéo Tô Anh ra khỏi thành phố C thì sẽ cho hắn một số tiền.”
Người đàn ông mặc âu phục chần chờ một lát: “Theo điều tra, người tên Dương Uy kia có vẻ có quan hệ với tiểu thiếu gia của nhà họ Lý - Lý Bỉnh Thành.”
Ánh mắt Tề Thịnh Lâm quét trên tư liệu, một cái tên làm cho ông dừng lại: “Khương Triết?” ánh mắt sắc bén của ông nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục: “Tô Anh là người phụ nữ của Khương Triết?”
Người đàn ông mặc âu phục gật đầu: “Vâng. Nghe nói… Đại tiểu thư đã từng đến tiệm hoa tươi của Tô Anh, còn khiến Lộ Hải nhà họ Đường đập tiệm hoa tươi của Tô Anh.”
“Hừ!” Tề Thịnh Lâm đập xấp tư liệu trên tay lên bàn: “Vậy Lộ Hải đâu rồi?”
“Dạo trước đi đường ban đêm bị người ta đánh một trận, mới ra viện không lâu.”
Tề Thịnh Lâm lại nói: “Tề Duyệt này, làm việc càng ngày càng là cả gan làm loạn! Khẳng định cũng là do nó nói gì đó, mới làm thằng nhóc nhà họ Lý đi đối phó với Tô Anh!”
Cũng không phải ông coi trọng Tô Anh hay bởi vì Tô Anh mà tức giận, rốt cuộc chỉ là gặp qua một lần mà thôi, cho dù cứu hoa lan của ông cũng không phải chuyện quan trọng gì. Ông để ý hơn chính là Tề Duyệt bất chấp dùng thủ đoạn hạ lưu của đàn bà! Không đủ khí chất, không đủ khí phách. Ông sẽ đồng ý nếu Tề Duyệt thoải mái hào phóng đi đến trước mặt Tô Anh, nói với Tô Anh, cô không xứng!
Hiện tại đây là chuyện gì?
Tề Vân còn nhỏ, nhưng nghe được rõ ràng, cậu tò mò hỏi: “Ông nội, sao chị Duyện lại muốn đả thương chị Tô Anh?”
Tề Thịnh Lâm nói: “Bởi vì Tề Duyệt cùng Tô Anh đều muốn một người. Thế nên phát sinh tranh chấp là không thể tránh được.”
Tề Vân còn nhỏ nhưng lanh lợi: “Con biết rồi, chị Duyệt thích Khương Tứ, nhưng Khương Tứ không thích chị ấy, ừm…” cậu nghĩ nghĩ: “Khương Tứ thích chị Tô Anh, chị Duyệt ghen ghét, cho nên tìm người đi hại chị Tô Anh, đúng không ạ?”
Tề Thịnh Lâm vừa lòng vỗ vỗ đầu cháu nội, quả nhiên là đứa nhỏ do ông tự tay dìu dắt, tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng đã cực kỳ thông thấu.
Hai ông cháu cùng nhau phân tích vấn đề của Tô Anh và Tề Duyệt, người đàn ông mặc âu phục âm thầm nhướng mày, hình ảnh thoạt nhìn hoà thuận vui vẻ này, sao anh lại cảm thấy thật lạnh lẽo thế này? Đứa nhỏ kia mới mấy tuổi, đã bắt đầu học nghi kỵ lòng người.
Tề Vân nói: “Con cảm thấy chị Tô Anh khá tốt, chị ấy cứu sống Tiểu Lan của con.”
Tề Thịnh Lâm khẽ xoa xoa đầu cháu nội, gọi một cuộc điện thoại: “Buổi tối bảo Tề Duyệt đến nhà cũ gặp tôi.”
- --