Chung Ly Hi xuất hiện khiến cho đại sư trở tay không kịp, bất quá đại sư rất nhanh đã hồi phục lại.
“Yêu nghiệt lớn mật! Ở trước mặt bần đạo còn không mau quy phục!” Chung Ly Hi trừng mắt.
“Thất thúc, người này rất có ý tứ nha.” Thẩm Trạch sắc mặt xanh mét, không biết vì sao lại có bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi rốt cuộc nuôi bao nhiêu con quỷ! Mấy thứ này là nuôi để vui đùa sao!” Đồng Thất thật có hứng thú nhìn Thẩm Trạch.
“Ta nuôi quỷ có quan hệ gì với ngươi?” Thẩm Trạch ‘hừ’ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết cũng không hối cải.” Đại sư thấy tất cả mọi người đều không nhìn đến hắn, trong lòng cũng có chút căm tức, nhưng là không thể đắc tội kim chủ, hắn chỉ có thể đem lửa giận phát lên người đám yêu nghiệt.
Chỉ thấy đại sư tay phải cầm kiếm, mũi kiếm hướng về phía trước đặt trước mặt mình, tay trái nhẹ nhàng xẹt qua mũi kiếm, lưu lại một vết máu, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lướt nhanh điều gì đó.
Đồng Thất lạnh lùng nhìn đại sư, không hề động đậy.
Chung Ly Hi hai mắt hơi đảo, ‘ầm’ một tiếng, một con tiểu thú bề ngoài kỳ dị liền xuất hiện trong tiệm quan tài.
Tiểu thú này bộ dạng thậy kỳ quái, thân mình béo tròn, chân ngắn ngủn, hơn nữa còn không có đuôi. Trên trán có một cái sừng nho nhỏ, ánh mắt thực sắc bén, giống hệt như chim ưng.
Tiểu thú đột nhiên xuất hiện không chỉ khiến cho Thẩm Trạch kêu lên kỳ quái, ngay cả tóc vàng trước giờ không hề nói nhiều cũng kinh ngạc.
“Đây là cái gì? Chó biến dị?” Không biết vì sao, tóc vàng lại nói ra một câu như vậy.
Thẩm Trạch trừng mắt nhìn tóc vàng.
“Trên đầu chó nhà ngươi sao lại có cái sừng dài a? Đại sư, ngài mau nhìn xem đây là cái gì?” Đại sư lúc nãy cũng đã niệm xong chú ngữ, mở mắt ra liền nhìn thấy một vật nhỏ như vậy nhe răng gầm gừ.
Chung Ly Hi cười hì hì nói.
“Các ngươi có ba người, chúng ta cũng có ba, ba chọi ba vừa đủ.” Đại sư bày ra một bộ dáng vô cùng đau đớn.
“Nghiệt súc, đến bây giờ vẫn còn bày ra bộ dáng như vậy, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi hiểu vì sao không thể làm hại nhân gian!” Nói xong, liền đưa kiếm hướng về phía người Chung Ly Hi.
Chung Ly Hi đứng im không động đậy, Đồng Thất cũng không động, tiểu thú kia nhìn Chung Ly Hi rồi nhìn sang Đồng Thất, cuối cùng kêu ‘ngao’ một tiếng hướng mũi kiếm của đại sư xông tới.
Trên mặt Đồng Thất rốt cuộc có biến hóa – là vẻ mặt vô cùng thương cảm không nỡ nhìn.
Rất nhanh, Thẩm Trạch đã biết nguyên nhân khiến sắc mặt Đồng Thất vô cùng thương cảm. Tiểu thú kia vốn là nhảy dựng lên xông về phía mũi kiếm của đại sư, nhưng đại khái nguyên nhân là bởi vì trọng lượng cơ thể, đi được nửa đường liền rơi xuống, một chút cũng không có chạm đến được thanh kiếm gỗ đào kia.
Sau khi ‘bịch’ một tiếng rơi xuống, tiểu thú ngẩn người, không biết làm sao nhìn thanh kiếm kia. Chung Ly Hi cũng không dự đoán đến được trường hợp này, mắt thấy kiếm gỗ đào sẽ chém tới người mình, tay chân luống cuống hai tay hợp lại, quanh thân liền nổi lên ánh sáng xanh lục.
Kiếm gỗ đào kia va chạm với ánh sáng xanh, thế nhưng lại phát ra tiếng vang thanh thúy và tia sáng vàng lúc va chạm nhau, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đại sư không thể tin được nhìn kiếm của mình, hét lớn: “Không có khả năng, thanh kiếm này chính là của tổ sư gia rèn nên! Có thể loại bỏ tất cả những vật không sạch sẽ.” Chung Ly Hi sung sướng khi thấy người gặp họa nói: “Cho nên ta không phải vật gì không sạch sẽ nha.” “Được rồi, Tiểu Hi.” Đồng Thất mở miệng.
“Ngươi làm cách nào đưa Thôn Vân ra vậy?” Chung Ly Hi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thất thúc, nó đổi tên rồi, bây giờ tên là Đô Đô.” Đối thoại của hai người hoàn toàn chọc giận đại sư, liền thấy hắn cả giận nói: “Bần đạo ngày hôm nay không tin là không thu phục được các ngươi!” Dứt lời, liền lấy ra thứ gì đó ném về phía Chung Ly Hi, Chung Ly Hi vẫn là một bộ dáng cười hì hì, nhưng Đồng Thất đột nhiên biến sắc, quát to: “Vây!” Thứ bột phấn gì đó kia lập tức bị nhốt trong một quả cầu trong suốt, Đồng Thất vừa nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ quả cầu trong suốt kia giống như bị ăn mòn, thứ bột phấn gì đó tiếp tục xông về hướng Chung Ly Hi.
Chung Ly Hi còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy quỷ soa bổ nhào lên phía trước mình, sau đó bột phấn tiếp xúc với thân mình của quỷ soa.
Quỷ soa bộ dáng vô cùng thống khổ, từ trong cơ thể phát ra một luồng ánh sáng trắng, quỷ soa suy yếu mỉm cười, đối Chung Ly Hi nói: “Điện hạ, mau về nhà một chút……” Sắc mặt Đồng Thất liền trở nên đáng sợ, lấy ra một ngôi sao màu trắng hướng về phía quỷ soa, hai tay kết ấn.
“Nhân danh Đồng Thất ta, giao dịch thành lập.” Đồng Thất nói xong, ngôi sao màu trắng liền biến thành màu vàng, quỷ soa cũng theo đó biến mất.
Chung Ly Hi vẻ mặt không biết làm sao nhìn Đồng Thất, mang theo khóc âm nói: “Thất thúc……” Đồng Thất thở dài, dịu dàng nói: “Tiểu Hi mang theo A Quỷ đi vào trước được chứ? Tin tưởng Thất thúc.” Chung Ly Hi nhu thuận gật đầu, từ trên mặt đất nhặt lên ngôi sao màu vàng, đi vào trong phòng ngủ.
Không có ai ngăn cản tất cả những điều này, tóc vàng từ lúc đại sư lấy ra bột phấn kia liền rất nhanh đứng chắn ở trước mặt Thẩm Trạch, mà đại sư từ sau khi nhìn thấy quỷ soa liền giữ nguyên một bộ dáng ngây ngốc.
Đồng Thất nhếch lên một nét cười, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đại sư.
“Ngươi có biết kẻ mặc quần áo đen kia là ai không?” Đại sư không nói gì.
Đồng Thất cười nói: “Một kẻ phàm nhân cũng dám đả thương quỷ soa? Tên Quỷ Chủ kia cực kỳ bao che khuyết điểm, chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi đã là địch nhân của toàn bộ Minh giới rồi.” Đại sư run giọng nói: “Ta chỉ là vô tình đả thương quỷ soa, tất cả là tại hắn đột nhiên chạy ra, ta chỉ là muốn cho đứa con gái kia một chút giáo huấn.” “Nga.” Đồng Thất nghiêng đầu nói: “Ta đây cũng dùng Thi Ngao phấn cho ngươi một chút giáo huấn được không? Còn có, ngươi không có nghe thấy quỷ soa gọi Tiểu Hi là gì sao?” Sắc mặt của đại sư đột nhiên trở nên trắng bệch, môi run run không ngừng, lại không thể nói được một câu nào.
Đồng Thất lại nhìn về phía Thẩm Trạch, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi này cũng tính là đả thương người đi?” Thẩm Trạch mạnh miệng nói: “Cái kẻ mặc đồ đen cũng là quỷ không phải người!” Đồng Thất trào phúng nói: “Xem ra ngươi vẫn còn chưa ý thức được là đã xảy ra chuyện gì.” Tóc vàng đột nhiên đối với Đồng Thất một bộ dáng cung kính: “Thi Ngao phấn tạo thành tổn thương không thể chữa khỏi, quỷ soa vốn là so với linh thể bình thường mạnh mẽ hơn.” Thẩm Trạch lôi kéo tóc vàng, kinh ngạc nói: “Uy, ngươi đang làm cái gì?” Đồng Thất cười lạnh.
Tóc vàng chỉ vào đại sư.
“Người này cùng chúng ta không có quan hệ, nếu tiên sinh không còn việc gì muốn nói, chúng ta đi trước.” Đồng Thất cụp mắt xuống, không biết là suy nghĩ cái gì.
Tóc vàng lại cúi người, lôi kéo Thẩm Trạch rời đi.
Giọng nói Thẩm Trạch truyền đến.
“Ta bây giờ còn thiếu một người dọn dẹp vệ sinh……” Tóc vàng bước chân dừng lại một chút, nói: “Được.” Ra khỏi tiệm quan tài, Thẩm Trạch vẻ mặt tràn đầy lửa giận nhìn tóc vàng.
“Hoàng Bính Tường, ngươi là có ý gì!?” Tóc vàng cười khổ.
“Thẩm thiếu gia, chúng ta lúc này là đá phải cục sắt rồi……” Thẩm Trạch ảo não gãi đầu.
“Này đến cùng là cái gì?!” Tóc vàng cười.
“Thẩm thiếu gia……” Thẩm Trạch tức giận nói: “Cái gì vậy?” Tóc vàng chỉ về phía chiếc xe đỗ ở hẻm Thanh Mộc.
“Chúng ta lên xe trước đi?” Thẩm Trạch không tình nguyện lên xe.
Sau khi lên xe, tóc vàng như trước lại đưa cho Thẩm Trạch một chai nước, Thẩm Trạch uống hai ngụm, sau đó liền trở nên ủ rũ.
“Thẩm thiếu gia?” Tóc vàng gọi.
“Ân?” Thẩm Trạch nhìn tóc vàng, phờ phạc nói.
Tóc vàng cười cười.
“Thẩm thiếu gia……” Trong mắt Thẩm Trạch xuất hiện sự hoang mang, sau đó liền dại ra.
Tóc vàng nhẹ giọng nói: “Thẩm thiếu gia, ngươi vừa rồi mới có một giấc mộng……” Một lát sau, Thẩm Trạch nhắm mắt lại, vẻ mặt an bình.
Tóc vàng đầu đầy mồ hôi cầm lấy điện thoại di động, bấm một số.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
“Chào Thẩm lão gia, ta là Hoàng Bính Tường……” Tiệm quan tài.
Đại sư vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ.
“Ngươi rốt cuộc là kẻ như thế nào!” Đồng Thất nhíu mi.
“Tinh thần của ngươi vẫn không có sụp đổ? Lại đến một lần?” Đại sư cả người run run, môi trắng bệch.
“Làm chuyện sai lầm, sẽ phải gánh chịu.” Đồng Thất vươn ngón trỏ tay phải lên, ở trên không trung vẽ một vòng nhỏ.
Đại sư sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái vòng kia, càng ngày càng run rẩy hơn.
Chỉ chốc lát sau, từ trong cái vòng kia có mấy con trùng nhỏ màu tím xuất hiện, trùng tản ra mùi tanh tưởi.
Đại sư lập tức quỵ trên mặt đất, lạnh run.
“Không nghĩ tới ngươi lại sợ thứ này.” Đồng Thất buồn cười lắc đầu.
“Vừa rồi không phải là còn dùng thật thuận tay sao?” Đại sư miệng mở to, lại không thể phát ra tiếng gì.
Trùng nhỏ màu tím càng ngày càng đến gần đại sư, đại sư giống như là muốn chạy, nhưng là chân lại run rẩy không ngừng.
Trùng nhỏ màu tím cuối cùng cũng đến chỗ đại sư, đại sư hô hấp cứng lại, sau đó tiếng hét bén nhọn liền từ miệng hắn truyền ra.
Đồng Thất không chút cảm tình nhìn đại sư, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.
Sách đặt trên quầy bị gió thổi qua, lật ra vài tờ.
Một hàng chữ thật rõ ràng, viết: Thi Ngao, nuôi ở trong động vạn thi (xác chết), thích ăn xác.
Nếu người sống đụng vào, toàn thân sẽ thối rữa mà chết; nếu linh thể đụng vào, chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.