Giọng nói bén nhọn chói tai, hoàn toàn khác với giọng điệu nói chuyện bình thường của Tiểu Bối. Tiếng nói vừa dứt, trong sân lập tức vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống, cực kỳ náo nhiệt, nhưng điều quỷ dị là bên trong không có tiếng người, hoàn toàn trái ngược với tiếng nhạc ồn ào, huyên náo.
Thẩm Như Như chuẩn bị phi kiếm và các loại bùa chú công kích, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trầm giọng nói: “Giày của cô ấy nhất định có vấn đề gì đó, lát nữa phải tìm cơ hội cởi nó ra.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, hai đội ngũ đón dâu mang theo nhạc cụ diễn tấu từ trong sân đi ra. Hai đội ngũ đón dâu này vô cùng đặc biệt, toàn bộ đều là những con rối gỗ cao bằng nửa người, động tác của chúng nó cứng ngắc, từ từ bước ra khỏi cánh cửa. Trên mặt của từng con rối đều là nụ cười vui mừng, chúng vừa thổi nhạc cụ vừa đi vòng quanh Tiểu Bối và ôm cô ấy vào sân.
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn những con rối này, trong mắt hiện lên một tia đánh giá: “Thủ công rất tinh tế” Thẩm Như Như thất thần, cô đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ, thấy tất cả người rối đều đi vào sân và chuẩn bị đóng cửa, hai người nhanh chóng lẻn vào, cửa sân đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng nhạc cũng dừng lại, Trần Pháp mặc quần áo chú rể bước ra.
Ngoại hình của Trần Pháp không tệ, lúc này lại ăn mặc đặc biệt, môi hồng răng trắng phong độ tao nhã trong bộ hỷ phục màu đỏ, hắn ta cười vui vẻ nắm tay Tiểu Bối, dịu dàng nhìn cô ấy nói: “Cuối cùng em cũng tới rồi.
Nếu không phải trong sân đứng đầy rối gỗ trông rất cổ quái, cô dâu lại không có phản ứng gì, vậy thì hình ảnh này cũng rất đẹp.
Sau đó, Trần Pháp lại nhìn một vòng quanh sân và lớn tiếng nói: “Nếu hai bạn đã theo tới, vậy thì đi ra làm người chứng hôn cho chúng tôi đi”
Thẩm Như Như cau mày, cô và Từ Dẫn Châu nhìn nhau, chậm rãi bước ra nửa bước, màu sắc trên người biến mất, hiện ra dáng vẻ vốn có: “Rốt cuộc người phía sau anh là ai?”
Trần Pháp xoay người nhìn bọn họ, cười nói: “Đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Hắn ta nắm tay Tiểu Bối bước vào trong phòng, bên trong bài trí như hiện trường tổ chức hôn lễ, khăn lụa đỏ treo khắp nơi, dưới ánh nến mờ ảo, cha mẹ của Tiểu Bối ngồi trên ghế, biểu cảm cứng đờ không hề cử động, rõ ràng là cũng bị khống chế. Ở một góc bên cạnh bọn họ là một người đàn ông cao lớn, nhưng mà ánh sáng ở đây quá mờ nên không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó.
Toàn bộ sảnh cưới đơn giản sơ sài, không khí u ám vô cùng kinh dị.
Thẩm Như Như đi vào bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đứng trong góc, cô nhìn Đường phục trên người hắn ta, sau đó theo bản năng nhìn về phía Từ Dẫn Châu.
Trong cuộc sống hiện thực, người thích mặc Đường phục phức tạp còn đeo ngọc bội trên hông rất ít, chỉ có người già thích mặc, nhưng mà phần lớn những cụ già đó đều thích mặc kiểu đơn giản cải tiến, hơn nữa sẽ không kết hợp với quần váy. Cô lớn như vậy cũng chỉ thấy một người trẻ tuổi là Từ Dẫn Châu mặc như vậy hàng ngày, không ngờ vị đại sư này cũng là người có cùng sở thích, bọn họ không quen biết nhau đấy chứ?
Từ Dẫn Châu nhận thấy tầm mắt của cô, lập tức biết rõ cô đang suy nghĩ gì, anh khẽ lắc đầu, nói: “Không quen biết”
Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng mà từ dáng người cũng có thể đoán ra, anh chưa từng gặp người này. Trần Pháp nắm tay Tiểu Bối đi đến chính giữa sảnh cưới, sau đó chắp tay bái người nọ một cái: “Đại sư, mời ngài bắt đầu.
Người nọ đi ra từ trong một góc, khuôn mặt dần dần rõ ràng.
Thẩm Như Như nhìn chằm chằm hắn ta một lát, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng mà cô không nhớ nổi là đã từng gặp ở chỗ nào.
Cô trực tiếp bỏ qua suy nghĩ trong đầu, nói thẳng: “Đạo hữu, Tiểu Bối là bạn của tôi, là một người tốt bụng nhiệt tình, chưa bao giờ hại người, anh đẩy cô ấy vào hố lửa như vậy, không ổn đâu?
Người nọ gật đầu nói: “Đúng là không ổn, nhưng mà không có cách nào khác, mệnh của cô ấy không tốt, sinh ra không đúng thời điểm, chỉ có thể hy vọng kiếp sau đầu thai tốt hơn. Hắn ta nhìn thời gian, đưa tay ra hiệu Trần Pháp kéo Tiểu Bối vào bái đường: “Đến giờ rồi?
Thấy hắn ta hoàn toàn không nghe lời khuyên của mình, Thẩm Như Như đành phải lôi phi kiếm và bùa chú ra chuẩn bị liều một trận. Người nọ lui về phía sau vài bước, những con rối gỗ trong sân bỗng nhiên ùa vào sảnh cưới, không biết nhạc cụ trong chúng nó biến thành vũ khí từ bao giờ, tất cả đều vung tay lên lao về phía hai người họ.
Thẩm Như Như nhanh chóng điều khiển phi kiếm chém ngang cổ của con rối, kết cấu sắc bén và cứng rắn của đá Hoàng Tuyền dễ dàng cắt đứt cổ của rối gỗ, chỉ trong nháy mắt đã có mấy cái đầu gỗ lăn trên mặt đất. Nhưng mà con rối không có sinh mệnh, không biết đau đớn, cho dù mất đầu thì chúng vẫn xông lên đánh, cô tiếp tục điều khiển phi kiếm chặt đứt tay chân của chúng, đồng thời lấy ra một lá ‘bùa toái tinh’ ném về phía chúng nó.
Những ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi những con rối, từng con rối bị ngọn lửa nuốt chửng trong nháy mắt, sảnh cưới lập tức biến thành biển lửa, những làn khói bốc lên nồng nặc. Từ Dẫn Châu cõng cha mẹ của Tiểu Bối ra sân sắp xếp ổn thoả, sau đó lại xoay người lao vào trong biển lửa. Trong biển lửa, Thẩm Như Như và người nọ đang liều mạng đánh nhau, trông cả hai người đều rất chật vật, quần áo trên người bị lửa đốt thủng mấy cái lỗ, trên mặt cũng bị khói hun đen.
Người nọ vừa đánh vừa trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khụ khụ khụ, cô dám đốt con rối của tôi, nay các người đừng nghĩ có thể sống mà ra khỏi cánh cửa này. Khụ khụ khụ!”
hôm Thẩm Như Như mím môi không trả lời, hai mắt bị hun sắp mù còn dám mở miệng nói chuyện, lát nữa bị sặc chết là đáng đời. Cô nín thở quan sát tình hình xung quanh, đang định tìm một khe hở để chạy trốn, nhưng lối ra có thế lửa nhỏ nhất đã bị người đàn ông này chặn lại, liều chết cũng phải ngăn cô ra ngoài, dáng vẻ giống như muốn đồng quy vu tận với cô vậy.
Khi Từ Dẫn Châu tìm thấy bọn họ, cả hai sắp bị khói xông thành than nhưng vẫn liều mạng đánh nhau giống như có huyết hải thâm thù. Anh xông lên dùng một chân đá văng người nọ, sau đó cõng Thẩm Như Như chạy ra ngoài.
Trong sân, Trần Pháp ôm Tiểu Bối ngồi dưới đất, hắn ta thờ ơ nhìn chằm chằm ngôi nhà đang cháy hừng hực trước mặt, sảnh cưới bị hủy, nghi thức thành hôn không thể hoàn thành. Hắn ta cúi đầu nhìn Tiểu Bối, phát hiện giày thêu của Tiểu Bối đã bị rớt, trên chân cô ấy trống không, hắn ta đứng dậy và cẩn thận tìm một vòng trong sân cũng không thấy. Cuối cùng, nhìn ngôi nhà đang bốc cháy, hắn ta lấy ra một chiếc khăn tay, bịt miệng lại chuẩn bị xông vào.
Lúc này, Từ Dẫn Châu ôm Thẩm Như Như chạy ra, thấy hắn ta muốn đi vào thì gọi lại: “Không cần đi, cháy hết rồi”
Trần Pháp nhìn anh một cái thật sâu, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, không nói một lời liền quay đầu lao vào trong, ngọn lửa bao phủ bóng dáng của hắn ta trong nháy mắt.
Thẩm Như Như được Từ Dẫn Châu đặt xuống đất, cô dán một lá ‘bùa mát mẻ’ lên người, nhiệt độ trên người lập tức hạ xuống, không còn nóng nữa.
Lửa vẫn đang cháy, nhưng mà có trận pháp bao phủ nên thế lửa không thể lan ra ngoài, sau khi ngôi nhà bị thiêu rụi, ngọn lửa sẽ tắt.
Một lát sau, Trần Pháp lảo đảo chạy ra khỏi căn nhà, trên lưng hắn ta là vị đại sư đó.