Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

chương 107: không biết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Đông lập tức bỏ quần áo xuống, đi ra khỏi phòng nhận điện thoại, cầm điện thoại nói một hồi lâu mới treo máy, ngây người chốc lát, đi vào phòng lần nữa, tiếp tục thu thập quần áo.

Mục Hưng Hà ngước mắt nhìn bé, hỏi: “Ai gọi điện thoại tới vậy?”

Lâm Đông trả lời: “Ba em gọi.”

“Gọi tới vào lúc này? Chuyện gì thế?”

“Nói sức khỏe ông ngoại em không quá tốt, bọn họ sẽ về muộn một chút.”

“Ông ngoại em làm sao vậy?” Thần sắc Mục Hưng Hà cứng lại.

“Cụ thể thế nào em cũng không rõ ràng, nói là vốn phải làm phẫu thuật vào ngày hôm nay, mà bởi vì chỉ tiêu thân thể không hợp lệ.” Lâm Đông hạ giọng nói: “Ngày hôm nay không được giải phẫu, phải quan sát lại.”

Mục Hưng Hà an ủi: “Vậy thì lại quan sát hai ngày đã, yên tâm, sức khỏe của ông ngoại em luôn luôn rất tốt, không có việc gì.”

Lâm Đông gật đầu, không nói gì thêm, thu thập xong quần áo, cùng một nhà Mục Hưng Hà đến nông thôn ở, gần tới cuối năm ở nông thôn náo nhiệt hơn so với trong trấn nhỏ, công nhân nhân viên của các nhà các hộ trở về, bọn nhỏ cũng được nghỉ đông, khắp nơi đều là tiếng cười cười nói nói, nhưng Lâm Đông lại không vui, trong lòng bé luôn nghĩ đến sức khỏe của ông ngoại, hai ngày liền đều rầu rĩ không vui.

Mục Hưng Hà hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện của ông ngoại em à?”

Lâm Đông gật đầu.

“Vậy thì gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”

“Bây giờ họ đang bề bộn, buổi tối em sẽ gọi.”

“Buổi tối dùng điện thoại di động của ba anh mà gọi.”

“Được.”

Màn đêm buông xuống, Mục Hưng Hà lấy điện thoại di động của Mục Hoài An đưa cho Lâm Đông, Lâm Đông thuần thục bấm số điện thoại di động của Bùi Thức Vi, không bao lâu bên kia truyền đến giọng Bùi Thức Vi: “Là Tri Nhiên sao?”

Lâm Đông nhanh chóng gọi: “Ba.”

“Tri Nhiên, bây giờ con đang ở nhà bà nội Hưng Hà à?”

“Dạ.”

“Thế nào?”

“Bọn họ đều tốt với con ạ.”

Mục Hưng Hà nghe nói, ngồi ở bên cạnh nhìn Lâm Đông cười.

Lâm Đông cầm điện thoại di động hỏi: “Ba, ông ngoại làm giải phẫu chưa?”

Bên kia Bùi Thức Vi nói: “Làm rồi, làm vào trưa hôm nay, rất thành công.”

Lâm Đông nghe xong thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại di động của Mục Hoài An lộ tiếng, Mục Hưng Hà ngồi ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng, tim cũng bình tĩnh lại, đợi đến khi Lâm Đông cúp điện thoại, cậu nhận lấy điện thoại di động, cao hứng nói: “Ông ngoại em không có chuyện gì rồi?”

Lâm Đông vui vẻ gật đầu.

“Lần này em yên tâm rồi chứ?” Mấy ngày nay Lâm Đông không thể nào cao hứng, Mục Hưng Hà cũng lo lắng.

Lâm Đông cười nói: “Dạ, yên tâm.”

“Không ủ rũ mặt mày nữa?”

“Dạ.”

“Thật là yên lòng rồi?”

“Đúng.”

Mục Hưng Hà liền thở ra một hơi, vui vẻ mà nói: “Được, trước tiên ăn cơm tối, ăn cơm tối xong chúng ta cùng nhau xem xuân vãn, sau đó gọi điện thoại cho bọn Kỳ Kỳ chúc mừng năm mới.”

Lâm Đông sảng khoái trả lời: “Được.”

Lâm Đông rốt cục có tâm tình ăn tết, cùng người nhà họ Mục đồng thời ăn bữa tiệc đêm giao thừa, đốt pháo hoa, xem xuân vãn, thức đêm chờ tân niên, dùng điện thoại di động của Mục Hoài An soạn tin nhắn, gửi cho ba mẹ cô dì, chúc bọn họ năm mới vui vẻ, luôn luôn khỏe mạnh vui sướng, mới gửi tin nhắn xong, điện thoại di động không ngừng vang lên, lúc là ba gọi tới, sau là cô gọi tới, rồi ba Kỳ Kỳ gọi tới, tiếp nữa là Tưởng Tiểu Quân gọi tới, cú điện thoại cuối cùng là cô của Hưng Hà gọi tới.

Lâm Đông vội vàng đem điện thoại di động giao cho Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói hai câu với điện thoại di động, đưa điện thoại di động cho Mục Hoài An, sau đó nói với Lâm Đông: “Hôm sau nhà cô anh sẽ tới chúc tết cho ông bà anh.”

Lâm Đông hỏi: “Một nhà cô anh đều tới sao?”

“Đúng vậy, còn có đứa em họ khó chơi của anh nữa, em chưa từng thấy qua.”

“Em họ anh? Cô ấy bao lớn?”

“Lớn bằng em, đặc biệt quấn người, từ nhỏ liền thích quấn lấy anh.”

Mục Hưng Hà đã chuẩn bị tinh thần bị em họ dây dưa, nhưng ngày mùng hai này, em họ không quấn lấy Mục Hưng Hà, mà từ sau khi nhìn thấy Lâm Đông, quấn lấy Lâm Đông mọi lúc mọi nơi, dò hỏi Lâm Đông bao lớn, hỏi nhà Lâm Đông ở chỗ nào, hỏi Lâm Đông học năm thứ mấy, hỏi Lâm Đông từng đọc những kiệt tác gì… Được Lâm Đông giải thích rõ ràng, cô nhóc càng quấn lấy Lâm Đông, không chừa chút không gian riêng tư nào cho Lâm Đông.

Lâm Đông không thoát khỏi, lại không dám làm quá rõ ràng, sợ mặt mũi của con gái mỏng, tổn thương lòng tự trọng sẽ không tốt.

Mục Hưng Hà không nhìn nổi, mấy lần muốn túm cô em họ này qua một bên, nhưng đều khuất phục dưới uy nghiêm của ba, không dám động vào, cuối cùng cậu đành kéo Lâm Đông trực tiếp chạy mất, chạy vào trong ruộng ở nông thôn.

Lâm Đông hỏi: “Chúng ta chạy cái gì chứ?”

Mục Hưng Hà nói: “Không phải chứ? Em còn muốn em gái anh quấn lấy em à?”

Lâm Đông nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, nói: “Cũng không muốn.”

Mục Hưng Hà lấy hơi xong, liếc mắt nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Mục Hưng Hà nói: “Anh không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều yêu thích em?”

Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: “Có lẽ là do em có mị lực trời sinh?”

Mục Hưng Hà nở nụ cười.

Lâm Đông cũng cười, đồng điếu ở khóe miệng hiện ra, ấm áp bốn phía, cũng ấm áp cả lòng Mục Hưng Hà, một chút buồn bực vừa nãy cũng biến mất không còn tăm hơi, cậu vươn tay ôm vai Lâm Đông nói: “Đi, anh mang em đến cánh đồng hi vọng nhìn ruộng lúa mạch xanh mượt.”

“Đi.”

Hai người câu được câu không đi tản bộ đến ruộng lúa mạch gần đó, chạy một hồi cũng hai tiếng rưỡi, khi trở lại vừa vặn đến giờ ăn cơm trưa, sau bữa cơm trưa, một nhà cô sẽ phải về nhà, nhìn em họ quấn người đã đi, Mục Hưng Hà rốt cuộc yên tâm, lúc này điện thoại di động của Mục Hoài An vang lên, Mục Hoài An nghe hai câu rồi cúp máy, sau đó nhìn về phía Lâm Đông nói: “Đông Đông, là dượng con gọi điện thoại tới.”

Lâm Đông hỏi: “Dượng nói cái gì ạ?”

“Nói ngày mai bọn họ sẽ về trấn Cẩm Lí, cô con đặc biệt nhớ con, hỏi khi nào thì chúng ta quay về, nếu như ngày mai chúng ta không trở về, vậy dượng liền đến đón con.”

“Vậy ngày mai nhà chú Mục có trở về không ạ?”

Mục Hoài An hỏi ngược lại: “Con muốn trở về không?”

“Con muốn trở về.” Lâm Đông liền tiếp một câu: “Nếu như mọi người cũng trở về, con liền cùng mọi người trở lại, nếu không thuận tiện, con có thể ngồi xe trở lại, không cần dượng tới đón con.”

“Tiểu Đông Đông vẫn tri kỷ như thế.” Mục Hoài An vươn tay sờ sờ đầu Lâm Đông, nói: “Nhưng mà, chú cũng phải trở về, năm cũ đã qua, tiền cũng tiêu hết, phải trở về kiếm tiền, các con cũng phải bắt đầu học bù để chuẩn bị cho cuộc chiến cấp ba.”

Càng lớn nhanh, Lâm Đông càng ngày càng rõ sự khổ cực của người lớn, e rằng so với sự hiểu biết của bé còn khổ cực hơn.

Mục Hoài An liền nói tiếp: “Vậy dọn dẹp một chút đi rồi ngày mai về nhà.”

Lâm Đông nhanh chóng vào phòng thu dọn quần áo, sắp xếp tốt quần áo của mình, cũng giúp Mục Hưng Hà gấp kỹ, nói: “Hưng Hà, đem quần áo của anh xếp vào đi.”

Mục Hưng Hà cười lấy túi của mình tới nói: “Đông Đông, em thật tốt.”

Lâm Đông cười cười.

Mục Hưng Hà ngồi trên bàn, cầm một quả táo gặm, hỏi: “Ngày mai cô em về trấn Cẩm Lí, nói cách khác Tiểu Xuyên cũng quay về rồi, không biết Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ trở về chưa?”

“Cần phải trở lại rồi.”

“Tại sao?” Mục Hưng Hà không hiểu hỏi: “Làm sao em biết?”

“Lúc trước có gọi điện thoại, nghe Kỳ Kỳ nói, mấy họ hàng của nó đều về, nó chắc chắn tích góp được không ít tiền lì xì, ở nông thôn không mua được cái gì tốt để ăn, cũng không có máy chơi game để chơi, Kỳ Kỳ chắc chắn quậy đòi quay về. Hơn nữa mùng sáu chúng ta phải học thêm, một nhà Tiểu Quân cũng sẽ về sớm một chút.”

Nghe vậy, Mục Hưng Hà quên luôn cả việc gặm táo, nói: “Đông Đông, bây giờ em phân tích mọi việc mạch lạc rõ ràng, thật giống như chuyện chắc chắn xảy ra vậy, rất lợi hại.”

Lâm Đông ngước mắt nhìn Mục Hưng Hà một cái, khóe miệng hơi giương lên: “Đọc sách khiến người ta sáng suốt, đọc thơ khiến người ta thông tuệ, tính toán khiến người ta tinh vi, triết lý khiến người ta sâu sắc, luận lý học khiến người ta có tu dưỡng, lô-gic tu từ khiến người ta thiện biện.”

Mục Hưng Hà tiếp một câu: “Anh quốc, Bồi Căn “tùy bút tập”, em xem xong rồi à?”

Lâm Đông nghiêm trang nói: “Không, em chỉ thuận miệng nói.”

Mục Hưng Hà: “…”

Hai người vừa thu thập quần áo, vừa hàn huyên, thu thập xong, ở nông thôn đợi một ngày rưỡi, giữa trưa ngày hôm sau ăn cơm xong, Mục Hoài An lấy xe hơi nhỏ, mang theo mẹ Hưng Hà, Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông đi về trấn Cẩm Lí.

Khoảng chừng bốn mươi phút, xe hơi nhỏ đến trấn Cẩm Lí, vừa mới tiến vào đầu đường phố đông lớn, đã nhìn thấy Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, hai thằng nhóc mập đều mặc áo lông mới tinh đứng ở đầu phố mua kẹo hoa gạo, mua một bao lớn, vừa ăn vừa đi về tiệm tạp hóa nhóc con.

Mục Hưng Hà toát mồ hôi, đúng là bị Lâm Đông đoán trúng, Kỳ Kỳ có quá nhiều tiền tiêu vặt, sẽ nghĩ đến ăn, cho nên nhanh chóng trở về trấn, cậu nổi lên tâm chơi đùa, tìm được một quả óc chó trên xe, lặng lẽ hé cửa sổ ra một cái khe, nhắm vào Kỳ Kỳ, nhẹ nhàng ném một cái, đập trúng gáy Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ “Ôi” một tiếng, không thấy người, chỉ thấy một chiếc xe chạy xa, nó cũng không chú ý nhìn xe, chỉ thấy trên đất có một quả óc chó, nó khom lưng nhặt lên nói: “Ai lãng phí như thế, lại dùng óc chó chọi mình.”

Nó suy nghĩ một chút, nói: “Nhất định là Hưng Hà.”

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Hưng Hà trở lại?”

Kỳ Kỳ bẻ quả óc chó, vừa ăn nhân vừa nói: “Ừ, trở lại, chính là anh ta dùng óc chó chọi tao, quá lãng phí!”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Hưng Hà trở lại, vậy không phải Lâm Đông cũng trở về rồi sao?”

“Đúng vậy.” Kỳ Kỳ vui vẻ.

Hai người nhanh chóng chạy về tiệm tạp hóa nhóc con, nhìn thấy Lâm Đông xách hành lý xuống xe, hai người đồng thời gọi: “Lâm Đông!”

Lâm Đông quay đầu nhìn sang.

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên chạy một hơi đến bên cạnh Lâm Đông: “Lâm Đông mày trở lại rồi.”

Lâm Đông nói: “Ừ, hai người vừa mua đồ ăn?”

Kỳ Kỳ nói: “Không phải tao muốn ăn, là mẹ tao muốn ăn, lát nữa tao phải đưa về nhà, bọn mày ăn không?”

Kỳ Kỳ cầm một túi kẹo hoa gạo hỏi đám Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, mấy người đều không ăn, Kỳ Kỳ mang theo túi nhanh chóng chạy về nhà, một lát sau ngậm một khối kẹo hoa gạo chạy tới, đến trước mặt Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên, năm người đã không gặp mặt một tuần, cảm giác như qua rất lâu rồi.

Tụ tập cùng một chỗ líu ra líu ríu nói không ngừng, Lâm Lệ Hoa xem năm người tán gẫu nóng hổi, cũng không quấy rối, thừa dịp buổi chiều mặt trời ấm áp, vội vàng đem chăn ra sân phơi nắng, kể cả chăn nhà Lâm Đông cũng lấy ra phơi nắng, sau đó đứng trong sân tiệm tạp hóa lớn tiếng nói một câu: “Đông Đông, đem quần áo của con để vào phòng Tiểu Xuyên đi, buổi tối con ngủ cùng Tiểu Xuyên.”

Lâm Đông lớn tiếng dạ một cái.

Mục Hưng Hà giật mình nhìn về phía Lâm Đông hỏi: “Đông Đông, buổi tối em không ngủ cùng anh à?”

Lâm Đông nói: “Ừ, buổi tối em ngủ cùng Tiểu Xuyên.”

Mục Hưng Hà nói: “Giường Tiểu Xuyên không lớn như giường của anh.”

Không chờ Lâm Đông nói, Tưởng Tiểu Quân hừ cười một tiếng: “Hưng Hà, mày ngủ cùng Lâm Đông cả một tuần rồi, ngủ nghiện rồi chắc?”

Tác giả có lời muốn nói: canh hai tuy rằng chậm chút, nhưng là vẫn canh hai.

Lâm Đông: Đến đây đi đến đây đi, nhảy vào đây.

Mục Hưng Hà: Nhảy vào nhiều sẽ để Kỳ Kỳ cởi quần cho mọi người xem.

Kỳ Kỳ: Tao cởi quần, sẽ làm các tiểu tỷ tỷ bị doạ chạy mất, hay Hưng Hà anh cởi đi.

Mục Hưng Hà: Mày mà lặp lại lần nữa, tao đánh mày.

Kỳ Kỳ: Vậy em không nói, Lâm Đông mày nói đi.

Lâm Đông:…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio