Sau khi chờ đợi cùng tìm kiếm trong hai năm, Lâm Đông cảm thấy mỗi một ngày đều dài dằng dặc lạnh lạnh lẽo, cũng có lúc cậu cảm thấy gian nan, nhưng khi Mục Hưng Hà đứng ở trước mặt cậu lần nữa, hai năm quá khứ thật sự không tính là gì, cậu nghẹn ngào nói: "Không có, anh tới vừa đúng lúc."
Mục Hưng Hà càng dùng sức mà ôm Lâm Đông.
Lâm Đông cũng ôm Hưng Hà.
Hai thiếu niên tướng mạo xuất chúng đứng ở cửa đông đại học đế đô khiến không ít bạn học vây xem, một hồi lâu sau Lâm Đông và Mục Hưng Hà mới phản ứng được, Mục Hưng Hà vẫn giống như trước, chơ chở Lâm Đông ở phía sau, để cho mọi người ngừng xem, sau đó tiếp nhận xe đạp của Lâm Đông, nói với Lâm Đông: "Đông Đông, anh chở em."
Lâm Đông hỏi: "Đi chỗ nào?"
Mục Hưng Hà nói: "Đi đến phòng trọ chỗ em ở."
"Anh biết em thuê phòng à?"
"Ừ, hỏi bạn cùng phòng của em."
Lâm Đông ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Mục Hưng Hà giẫm lên bàn đạp, xe đạp chạy lên, Lâm Đông ở sau xe chỉ đường, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên người Mục Hưng Hà, hai năm không gặp, Mục Hưng Hà cao lớn lên, thân thể bền chắc, càng đẹp trai hơn, cũng thành thục không ít so với trước đây, thật sự là có bộ dáng người lớn, Lâm Đông nhìn chăm chú.
Chờ đến chỗ phòng trọ, đổi thành Mục Hưng Hà ngắm Lâm Đông, xem căn phòng trọ sạch sẽ của Lâm Đông, xem phòng ngủ ấm áp thư thích của Lâm Đông, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lâm Đông, hai năm không gặp, Lâm Đông cũng cao lớn lên, ôn hòa, sạch sẽ còn mang theo linh khí, đây chính là Đông Đông của cậu, ánh mắt cậu liền đỏ, vươn tay kéo Lâm Đông, ngồi lên ghế trong phòng ngủ, hai người nhìn nhau chăm chú, thời gian cũng như ngừng lại tại một giây này.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Mục Hưng Hà mở miệng lần nữa nói: "Đông Đông, xin lỗi."
Lâm Đông nói: "Là em có lỗi với anh."
"Không phải, là anh có lỗi với em, anh thất hẹn."
"Không, anh chỉ đến muộn."
"Xin lỗi."
Lâm Đông nắm chặt tay Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đem những chuyện xảy ra trong hai năm qua nói cho Lâm Đông nghe, hai năm trước Mục Hoài An phát hiện cậu yêu thích nam sinh, cực kỳ không chấp nhận, hai người tính khí cũng không tốt, sau khi chống đối, Mục Hoài An ra tay đánh Mục Hưng Hà, cũng chính là dáng vẻ mà Lâm Đông nhìn thấy.
Sau đó hai vợ chồng Mục Hoài An tìm tới Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi, cảm thấy hai đứa bé ở cùng nhau quá lâu, nên xảy ra vấn đề, kiến nghị tách hai đứa bé ra, bằng không thì sau này người khác nhìn vào hai đứa bé sẽ thấy thế nào, không cho Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cơ hội phản bác, liền dùng dây thừng trói Mục Hưng Hà đem đi.
Trói Mục Hưng Hà đến thành phố của người cô, Mục Hưng Hà cầu xin, chống lại đều không hữu dụng, đổi lấy chính là những trận đòn lợi hại hơn, nhưng Mục Hưng Hà lại càng cố chấp, càng đánh càng không phục, nhất định tìm Lâm Đông, thậm chí buổi tối leo tường chạy trốn, nghĩ muốn tìm Lâm Đông, kết quả bị Mục Hoài An phát hiện, Mục Hoài An không chú ý đến lực tay, dẫn đến việc Mục Hưng Hà té xuống, không chỉ đầu bị thương, chân cũng té gãy, lúc đó liền phải vào bệnh viện.
Mục Hưng Hà nằm bệnh viện hơn một tháng, cả người gầy rất nhiều, gầy đến mức mẹ của Hưng Hà cùng cô của Hưng Hà đau lòng không dứt, luân phiên khuyên Mục Hưng Hà khuyên Mục Hoài An, ban đầu Mục Hoài An còn cứng rắn cực kỳ, từng ngày từng ngày nhìn Mục Hưng Hà gầy gò, từng ngày từng ngày nhìn Mục Hưng Hà ôm bức ảnh Lâm Đông mà ngủ, ông rốt cuộc có chút lay động.
Lần đầu tiên ông cùng Mục Hưng Hà tâm bình khí hòa trò chuyện, đàm luận về hiện tại của Mục Hưng Hà, đàm luận về tuổi tác của Mục Hưng Hà, đàm luận về sự từng trải của Mục Hưng Hà, đàm luận về Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông sau này, Mục Hưng Hà cũng nghe lọt được, biểu thị mình không thích con gái, chỉ yêu thích Lâm Đông.
Mục Hoài An không thể làm gì, chỉ cho cậu thời gian để chứng minh, khi đó Mục Hưng Hà sắp thành niên, ông chặt đứt trợ giúp kinh tế của Mục Hưng Hà, để một mình Mục Hưng Hà tự sinh hoạt, muốn cho Mục Hưng Hà nhanh chóng trưởng thành thành thục, khi trưởng thành sẽ thấy rõ nội tâm của mình, nếu như trong hoàn cảnh đó còn cảm thấy mình vẫn thích Lâm Đông, đồng thời có năng lực cùng tự tin gánh chịu tương lai của chính mình, như vậy ông sẽ đồng ý.
Điều kiện tiên quyết là, trước khi có thành tựu, không thể gặp Lâm Đông.
Tuy rằng Mục Hoài An đánh Mục Hưng Hà rất thảm, thế nhưng Mục Hưng Hà biết sâu trong nội tâm của ba là tình thương yêu dành cho mình, cậu cũng yêu ba, cậu muốn tình yêu, cũng muốn tình thân, cậu cũng muốn Lâm Đông giống như cậu.
Được cha mẹ chúc phúc tình cảm mới hoàn chỉnh, hạnh phúc.
Cho nên, cậu đã đáp ứng Mục Hoài An, vào lúc này đã khai giảng, thế nhưng cậu còn đang nằm viện, mẹ lấy chứng nhận của bệnh viện giúp cậu nhập học chậm lại, sau khi thân thể tốt hơn, cậu bắt đầu nghĩ biện pháp kiếm tiền đóng học phí, lúc đó cậu chỉ có khả năng nghĩ đến chính việc vào công trường bưng gạch.
Cậu thật sự đi bưng gạch, lúc mới bắt đầu mỗi ngày hai tay đều nổi bọt nước, ba ngày hai đầu bị thương, thế nhưng cậu tiếp tục kiên trì. Bưng hơn một tháng, kiếm đủ học phí cùng sinh hoạt phí, liền tiến vào khoa máy tính đại học đế đô, nhẫn nhịn kích động tìm Lâm Đông, cắt hết tất cả khả năng liên hệ với Lâm Đông, âm thầm tìm kiếm cơ hội vươn lên, lúc lên mạng nhìn thấy có giải thi đấu game, phần thưởng phong phú, vừa vặn lúc đó cậu cần học phí và sinh hoạt phí, liền báo danh tham gia, rất dễ dàng được giải nhất.
Dần dần, cậu nổi danh ở trong game, tiếp theo bị bên game tìm tới, tham gia thi đấu game của trường đại học, lại một lần nữa đoạt được quán quân, lúc này bên game liên lạc với đại học đế đô, hi vọng Mục Hưng Hà có thể đại diện đội Trung Quốc tham gia thi đấu quốc tế, sau khi đoạt giải quán quân, chẳng những có tiền thưởng trăm vạn, bên trường và bên game đều có thưởng, đồng thời bên game còn có thể nhận Mục Hưng Hà.
Nói cách khác, Mục Hưng Hà chỉ một trận chiến thành danh.
Lúc đó Mục Hưng Hà liền nghĩ đến Lâm Đông, vì vậy cậu liền tham gia, đồng thời thật sự đoạt giải quán quân, điều đầu tiên mà cậu nghĩ lúc đó chính là Lâm Đông, thi đấu vừa kết thúc, cậu lập tức thu dọn đồ đạc về nhà, đem vinh dự mình đoạt được nói cho Mục Hoài An.
Mục Hoài An vừa cao hứng lại kích động, nhưng khi nghe đến việc Hưng Hà nói muốn tìm Lâm Đông, Mục Hoài An lại trầm mặc, trầm mặc suy tư ba ngày, rốt cục gật đầu.
Lâm Đông nghe mà lệ rơi đầy mặt, nhìn Mục Hưng Hà nói: "Cho nên, anh liền tới tìm em?"
Mục Hưng Hà gật đầu.
Lâm Đông nghiêng người về phía trước, ôm thật chặt Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà cười vui vẻ.
Lâm Đông nói: "Hưng Hà, em nhớ anh."
Mục Hưng Hà nói: "Anh cũng vậy."
"Nhớ rất nhớ."
"Ừ, nhớ rất nhớ." Mục Hưng Hà ôm chặt eo Lâm Đông nói: "Đông Đông, sau này chúng ta không xa rời nhau, mãi mãi cũng không xa rời nhau, có được không?"
"Được."
"Lần này nói thật." Mục Hưng Hà cực kỳ trịnh trọng.
"Thật sự."
"Ba mẹ em nguyện ý tiếp nhận anh sao?" Mục Hưng Hà thấp thỏm hỏi.
Lâm Đông gật đầu nói: "Nguyện ý."
"Tốt, vậy tuần sau, em cùng anh về gặp ba mẹ anh."
"Gặp ba mẹ anh?" Lâm Đông thả Mục Hưng Hà ra, nhìn Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nói: "Em không muốn à?"
Lâm Đông im lặng một lúc, kiên định nói: "Em nguyện ý."
Mục Hưng Hà nở nụ cười.
Lâm Đông vốn tưởng rằng ba mẹ Hưng Hà sẽ hận cậu chán ghét cậu, kết quả là không có, ba mẹ Hưng Hà vẫn đối xử với Lâm Đông giống như trước, như lúc còn ở trấn Cẩm Lí, mặt khác Lâm Đông còn gặp được em gái của Mục Hưng Hà, đúng, em gái ruột, lúc Mục Hưng Hà cùng Mục Hoài An nháo kịch liệt nhất, mẹ Hưng Hà không biết nên làm gì để xoa dịu mối quan hệ của hai cha con.
Nhìn Hưng Hà gầy đi từng ngày, cô khuyên Mục Hoài An buông tha cho Hưng Hà, để Hưng Hà có cuộc sống mình muốn, bọn họ có thể sinh thêm một đứa nhỏ, lúc đó chỉ nói cho có, không ngờ lúc hai cha con Mục Hưng Hà cùng Mục Hoài An hòa hảo, cô mang thai thật, mang cũng đã mang, không thể làm gì khác hơn là sinh ra, sinh ra một bé gái có dung mạo rất giống Mục Hưng Hà, nhũ danh là Bối Bối, thường gọi là Bối tỷ, tính khí cũng liều mạng giống Mục Hưng Hà.
Thế nhưng Bối tỷ nhìn thấy Lâm Đông liền tốt tính y như Hưng Hà, đặc biệt dính Lâm Đông, Lâm Đông nhìn thấy Bối Bối, trong lòng cũng vơi bớt đi một chút cảm giác tội lỗi, đợi đến lúc Lâm Đông mang theo Mục Hưng Hà đi gặp Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi.
Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đối xử với Mục Hưng Hà càng tốt hơn, biết được Mục Hưng Hà chơi game đánh bại Nhật và Hàn, Bùi Thức Vi rất là vui vẻ, Lâm Đông nhìn cao hứng, nhìn Nguyễn Tâm Bình đang rót sữa tươi ở nhà bếp, cậu đi lên trước, ôm eo Nguyễn Tâm Bình, đem cằm để trên bả vai Nguyễn Tâm Bình, gọi: "Mẹ."
Nguyễn Tâm Bình cười hỏi: "Làm gì vậy?"
"Xin lỗi ạ."
"Tại sao lại xin lỗi?"
"Khi còn bé con không nên ngăn cản mẹ sinh đứa thứ hai, Hưng Hà cũng có em gái."
"Mẹ mới không cần sinh đứa thứ hai đâu." Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Sinh đứa thứ hai vóc người sẽ biến hình, biến dạng, còn lâu mẹ mới muốn, mẹ có một mình con là đủ rồi."
"Mẹ, xin lỗi." Lâm Đông nhẹ giọng nói.
"Không cần nói xin lỗi, con tốt là được rồi." Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nói.
"Mẹ, con vĩnh viễn yêu mẹ và ba."
"Ba mẹ cũng vĩnh viễn yêu con." Nguyễn Tâm Bình vươn tay xoa má tóc của Lâm Đông nói: "Có thời gian thì mang Hưng Hà đến gặp cô dượng còn có Tiểu Xuyên đi, Tiểu Xuyên cũng sắp thi tốt nghiệp cấp ba, cô cùng dượng của con đều căng thẳng vô cùng."
"Vậy tuần sau con cùng Hưng Hà đồng thời trở về nhìn xem."
"Chụp mấy bức hình trấn Cẩm Lí cho bọn mẹ xem, cho dì con nhìn, dì con đang ở cữ rất nhớ trấn Cẩm Lí."
Lâm Đông cười gật đầu: "Được."
Một tuần lễ sau, Lâm Đông và Mục Hưng Hà ngồi trên máy bay, ngồi trên ô tô, rốt cục đi đến trước trấn Cẩm Lí, hơn hai năm trôi qua, thế giới bên ngoài biến chuyển từng ngày, trấn Cẩm Lí lại không có biến hoá gì quá lớn, cây vẫn xanh biếc tươi tốt, đường vẫn ngay hàng thẳng lối, đường phố vẫn sạch sành sanh, hết thảy đều là an lành như vậy.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà nhìn nhau một cái, có cảm giác vui sướng cùng kích động khi về nhà, hai người đồng thời đi về phía trước, nhìn căn nhà quen thuộc, cây cối quen thuộc, cục đá quen thuộc, còn có người quen thuộc.
"Đông Đông à." Một ông lão có mái tóc trắng phau lớn tiếng gọi: "Là Đông Đông sao?"
"Lão Uông." Lâm Đông vui mừng gọi.
"Thực sự là Đông Đông à." Lão Uông cao hứng tiến lên nắm tay Lâm Đông nói: "Nghe nói, con lên đại học đế đô à?"
"Dạ."
"Quá tốt rồi, có tiền đồ, lại còn cao lớn nữa."
"Lão Uông, thân thể người có khỏe không?"
"Vẫn được." Lão Uông nói: "Ông rất tốt."
"Bà Uông đâu ạ?"
"Bà ấy cũng tốt, mỗi ngày sáng sớm cùng ông chạy bộ, rất tốt. A, đây là Hưng Hà này, lớn rồi, nhã nhặn nữa, ha ha, đều đã lớn rồi."
"..."
Tạm biệt lão Uông, dọc theo đường đi gặp phải đều là người quen.
"Nhóc con à, trở lại rồi."
"Nhóc Đông, con đã trở lại. Hưng Hà cũng quay về rồi."
"Nhóc con cao như vậy, thật đẹp trai."
"A, nhóc con là sinh viên đại học đế đô."
"Nhóc con trở về thăm cô à?"
"..."
Dọc theo đường đi, các hàng xóm láng giềng náo nhiệt bao quanh Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, trong lòng hai người là tràn đầy hạnh phúc, rốt cục đi đến tiệm tạp hóa nhóc con, nhìn thấy hai bàn cờ tướng trước cửa tiệm tạp hóa đầy hàng xóm vây quanh, hàng xóm nhìn thấy Lâm Đông và Mục Hưng Hà dồn dập nhiệt tình chào hỏi, lớn tiếng gọi: "Lâm Lệ Hoa! Lâm Lệ Hoa! Nhóc con nhà cô trở lại rồi!"
"Trở về thì trở về chứ, gọi cái gì mà gọi?" Giọng Lâm Lệ Hoa ở sân sau tiệm tạp hóa vang lên, cô tưởng Hạ Tiểu Xuyên đã lên cấp ba trở lại, nói: "Mỗi cuối tuần đều trở về có gì mà hiếu kỳ."
"Không phải Tiểu Xuyên, là nhóc Đông mà."
"Đông Đông?" Lâm Lệ Hoa cả kinh.
Một giây sau Lâm Lệ Hoa mặc tạp dề, hai tay đầy nước chạy ra từ sân sau, nhìn thấy Lâm Đông dừng bước chân lại, muốn nhào tới ôm Lâm Đông, nhìn nước trên tay, nhanh chóng quẹt lên trên tạp dề hai lần, nhào tới nắm tay Lâm Đông, xoa mặt Lâm Đông nói: "Đông Đông, thực sự là Đông Đông, con trở về rồi."
"Dạ, cô, con đã trở về."
"Quá tốt rồi." Lâm Lệ Hoa cao hứng tới muốn khóc, kéo Lâm Đông đi về sân sau, nhìn thấy Mục Hưng Hà bên cạnh Lâm Đông, đầu tiên là giật mình, sau đó cũng vươn tay qua kéo Mục Hưng Hà nói: "Hưng Hà, nào, vào ngồi đi."
Sự khẩn trương trong lòng Mục Hưng Hà được thả lỏng, cùng Lâm Đông tiến vào sân sau tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa kéo Lâm Đông và Mục Hưng Hà nói chuyện không ngừng, không ngừng hỏi tình huống của Lâm Đông và Mục Hưng Hà, cũng nói không ngừng.
Ngay cả lúc ăn cơm buổi trưa, Lâm Lệ Hoa đều nói không ngừng.
Hạ Thanh Chương nói: "Em từ từ thôi, chậm lại một chút, mấy đứa nhỏ rất vất vả mới trở về một chuyến, còn chưa nói được mấy câu, chỉ nghe mỗi mình em nói."
Lâm Lệ Hoa cũng không tức giận, cười nói: "Không phải là do em cao hứng sao."
Lâm Đông nói tiếp: "Con thích nghe cô nói chuyện mà."
Hạ Thanh Chương nở nụ cười.
Lâm Lệ Hoa vui vẻ, không ngừng gắp rau cho Lâm Đông và Mục Hưng Hà, nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà cúi đầu ăn cơm, trong ánh mắt cô vừa có vui mừng lại có thương xót, lại gắp một cái móng giò vào trong chén của Mục Hưng Hà nói: "Hưng Hà, phải đối xử tốt với Đông Đông nhà cô."
Mục Hưng Hà ngước mắt nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, trịnh trọng nói: "Con hiểu ạ."
Lâm Lệ Hoa nở nụ cười.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tất cả hàng xóm chơi cờ tướng về nhà ngủ trưa, Lâm Đông và Mục Hưng Hà để Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương đi ngủ, bọn họ đến trông tiệm tạp hóa, buổi trưa không có ai mua tiệm tạp hóa, internet cũng không có.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà tay cầm tay ngồi trên tảng đá lớn ở cửa tiệm tạp hóa, đồng thời nhìn quanh trấn Cẩm Lí.
Mục Hưng Hà nói: "Thời gian trôi quá nhanh."
Lâm Đông nói: "Đúng vậy, em rõ ràng chỉ vừa mới thấy cảnh nhóm chúng ta quen biết nhau, kết quả chớp mắt một cái liền lớn rồi."
"Đúng vậy, lúc em mới quen anh, còn gọi anh là đại ca ca đấy."
Lâm Đông cười nói: "Em luôn được nói là lễ phép."
"Đúng vậy." Mục Hưng Hà vuốt ve ngón tay Lâm Đông nói: "Có lễ phép, lúc đó anh chỉ nghĩ, đứa em trai nhỏ này thật đáng yêu, anh rất thích."
"Khi đó anh liền thích em?"
"Ừ, khi đó liền thích em, không muốn để cho bất cứ người nào bắt nạt em."
Lâm Đông cười nói: "Nhưng ngày đó em làm cho trán anh chảy máu."
Mục Hưng Hà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Đông nói: "Cái này gọi là không chảy máu lãng phí."
Lâm Đông cười ha hả.
Mục Hưng Hà vươn tay ôm Lâm Đông, hai người đồng thời nhìn về phía bảng hiệu của tiệm tạp hóa, bảng hiệu của rất nhiều năm trước, nhiều lần mưa gió, năm chữ "Tiệm tạp hóa nhóc con" đã mờ cực kỳ, thế nhưng trong lòng hai người lại vĩnh viễn rõ ràng, Lâm Đông chỉ vào năm chữ nói: "Lúc đó khi đặt cái tên này, Tiểu Xuyên nói, nhóc con thứ nhất là Tiểu Xuyên, thứ hai là em, kết quả mọi người không gọi Tiểu Xuyên là nhóc, mỗi ngày lại gọi em là nhóc."
Mục Hưng Hà gật đầu: "Ừ, em vĩnh viễn là nhóc con, nhóc con của anh."
Lâm Đông nở nụ cười, hai cái đồng điếu ở khóe miệng hiện ra, đẹp như một đóa hoa thuần khiết nở rộ.
"Lâm Đông, Hưng Hà!" Bỗng nhiên trên đường truyền tới một gọi.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà quay đầu nhìn lại, là Tưởng Tiểu Quân, hai người đứng lên, đang muốn nghênh đón, phía sau Tưởng Tiểu Quân liền xuất hiện hai thằng nhóc mập đạp xe đạp, hai tên mập mạp hưng phấn lớn tiếng gọi: "Lâm Đông, Hưng Hà, anh (Tiểu Quân)! Mọi người đều trở về rồi!"
Tưởng Tiểu Quân dừng lại, quay đầu lại nhìn, cười nói: "A, Kỳ Kỳ, Tiểu Xuyên, hai đứa cũng quay về rồi."
"Ừ, bọn em được nghỉ." Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời nói.
Lâm Đông Mục Hưng Hà cất bước đi đến gần Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên tự mình xuống xe, đẩy xe đạp, vô cùng phấn chấn nói chuyện cùng Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, nói quá phận, Mục Hưng Hà trực tiếp đạp Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên không chỉ không tức giận, còn rất vui vẻ.
Năm người nói cười đồng thời đi đến tiệm tạp hóa nhóc con, đứng ở trước cửa tiệm tạp hóa nhóc con vui vẻ trò chuyện, tiếng cười cười nói nói ngấm vào bên trong năm chữ "Tiệm tạp hóa nhóc con" đã phai màu...cực kỳ đep.
———— Chính văn hoàn ————
Tác giả có lời muốn nói: chính văn kết thúc, rốt cục kết thúc, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy rất mất mát, viết tới gần bốn tháng, khi mọi người khóc và cười, tui cũng khóc và cười, lần đầu tiên thử nghiệm viết không trọng sinh, không xuyên qua, trưởng thành văn, mặc dù có rất nhiều tỳ vết, thế nhưng đối tui mà nói là một loại tiến bộ, đây đều là do được các đại mỹ nữ trợ giúp, thật sự siêu cấp cảm ơn mọi người, cảm ơn đại mỹ nữ đã một đường làm bạn, cám ơn mọi người đã cổ vũ cả một đường, nhiều lần bởi vì bảng danh sách có vấn đề, tui cũng không muốn viết nữa, thế nhưng nhìn thấy mọi người bình luận, tui lại có động lực, ở đây nghiêng mình, lại nghiêng mình với mọi người, cảm ơn.
(Lược bỏ khúc tám nhảm ở giữa)
Cuối cùng, bản văn có phiên ngoại, cho tui nghỉ ngơi hai ngày, bắt đầu đổi mới phiên ngoại với số , phiên ngoại là hoàn toàn không có cản trở, đều là cuộc sống đại học và làm việc ngọt ngào không thẹn không xấu hổ của Đông Hà, coi như là một cái tổng kết cho chính văn đi.
(Lại lược khúc tám nhảm không liên quan)