Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
“Chào buổi sáng, Trương tổng.” Chu Thần chào xong liền tản bước theo Harry, xem Trương Hồng Tường như không khí.
Harry nhìn thấy Husky yêu dấu mà mình nhớ nhung hồi lâu, tự nhiên trở nên vui vẻ, chạy vòng vòng quanh người ta.
Trương Hồng Tường mắt thấy chó nhà mình cũng đồng dạng hân hoan vui vẻ, ha ha nở nụ cười. Hắn ngẩng đầu nói với Chu Thần đang cắm cúi ngắm chó: “Tôi nghe thư kí nói, cậu từ chối lời mời đến công ty chúng tôi?”
Trương Hồng Tường này tuy rằng có chút tự đại đến vô sỉ nhưng vốn là nhân vật có danh tiếng không nhỏ, lại làm cho người ta có cảm giác rất dễ thân cận. Sau vài lần tiếp xúc, Chu Thần cũng chầm chậm quen thuộc với tính tình kì lạ của người này, hiện tại cảm thấy thoải mái không ít.
“Tôi còn chưa nghĩ ra tiếp theo sẽ làm công việc gì.” Hai người theo chó nhà mình hướng phía trước vô mục đích mà đi.
“Tôi có thể cho cậu môi trường làm việc so với hiện tại tốt hơn rất nhiều, nếu là vấn đề tiền lương thì cậu cứ tự nhiên đề đạt.” Đi tới trước quán ăn sáng, Trương Hồng Tường ra hiệu cho y chờ một chút, vào mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy.
Chu Thần một chân vô ý đá gốc cây dương thụ bên đường, nhìn vị lão bản kia mua sữa đậu nành, còn mặc cả cho nhiều chút. Y không khỏi bật cười, con người thật sự càng có tiền càng ki bo a, người nọ trong trong ngoài ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, kì kèo một đồng sữa đậu như này sao đủ, đúng là mặt dày muốn chiếm bằng được tiện nghi nhà người ta.
Trương Hồng Tường mang theo thắng lợi tươi cười khải hoàn, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ về hành vi của mình, “Người già có khác, cứ phải nói ngọt mới được.”
Chu Thần cười đến sắp ngất, vui vẻ lại gần, “Anh Trương, là phận trưởng bối, đừng chọc cười tôi nữa được không?” Tư liệu về Trương Hồng Tường y đã xem qua, hắn cùng Sở Thiên Dịch bằng tuổi nhau, so với y sinh sớm hơn năm.
Trương Hồng Tường nhìn chằm chằm Chu Thần không chớp mắt, dường như có gì muốn nói nhưng lại bị mắc ở cổ họng, cố gắng đến trợn mắt mà âm thanh cũng không thoát ra nổi. Mãi đến khi Chu Thần bị nhìn đến gai ốc khắp người thi nhau mọc lên, hắn mới mở miệng: “Tôi cảm thấy tính cách cậu không tồi, rất hợp khẩu vị của tôi, thế nào?”
Chu Thần bị Trương Hồng Tường dọa, lắp bắp: “Cái… cái gì thế nào?”
Trương Hồng Tường dùng cánh tay huých nhẹ y một cái, cười đến ái muội lan tràn, “Chính là làm người yêu thì thế nào, cậu cứ khăng khăng bắt tôi nói trắng ra thế, còn gì là mĩ cảm nữa!”
Chu Thần nửa lúng túng nửa nhịn cười, thầm nghĩ nhà ngươi tự nói tự hiểu chứ ai ép ngươi a.
Đối với việc vị đang cầm sữa đậu nành với bánh quẩy tung tung tẩy tẩy kia làm thế nào biết được tính hướng của y, y không có hứng thú tìm hiểu. Trừ bỏ đối với người trong nhà, y chưa bao giờ có ý giấu diếm, người ngoài có biết chuyện cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng thành thật mà nói, nếu đây cũng có thể coi là được người theo đuổi, vậy chính là lần đầu tiên của y nha…
Chu Thần đút tay vào túi quần ngửa mặt lên nhìn ngọn cây, lại nhìn nhìn Harry đang vui vẻ đến tung xòe trước mặt.
“Vừa lúc Sam nhà cậu cũng thích con tôi nha.”
“A? Nhưng chó nhà anh là con đực mà?”
“Là cái, mặc dù tôi thích gọi nó là con trai.” Trương Hồng Tường thấy Chu Thần cùng hắn nói chuyện, cảm giác hơi hơi khẩn trương lúc trước cũng dần phai nhạt, mặt dày trở lại truy vấn đến cùng: “Không hợp thì tan, vậy được không?”
Ai, cái người này… Ngay cả để y hưởng thụ một chút cảm giác được theo đuổi cũng không được sao, gấp cái khỉ gì a!
Chu Thần trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tôi đây không rảnh cùng anh chơi trò gia đình.”
“Vậy thì không chơi trò gia đình, sống thử thôi.” (má aa, anh quả đúng mặt dày mà, dụ dỗ con trai nhà lành ăn cơm trc kẻng o.O)
Chu Thần giờ đã biết mình đánh giá thấp công phu mặt dày của thằng cha họ Trương này, y đã bày tỏ không muốn lập tức trả lời, tên này sao còn hỏi mãi không ngừng a.
“Harry, đi, về nhà.”
Lưu lại cho Trương Hồng Tường một bóng dáng tiêu sái, Chu Thần lôi chú chó lông trắng vẫn còn đang quyến luyến không rời qua đường cái, hướng tiểu khu nhà mình mà đi, để một người một cẩu ở lại đằng sau.
Chẳng mấy chốc y liền đem chuyện này ném ra sau đầu, trong suy nghĩ của y, Trương Hồng Tường tuyệt đối là tịch mịch quá nên muốn tìm người sống chung. Gần đây lại qua lại với y tương đối nhiều nên mới bắt đầu nghĩ quẩn. Tên kia trừ bỏ yêu bản thân đến cuồng còn có thể có cảm tình với người khác sao? Nói ra ai tin nổi a? Không phải là giỡn chơi sao!
Tuy nhiên, Trương Hồng Tường lại không nghĩ như vậy.
Tuy rằng chủ ý kia là hắn tự mình bộc phát nghĩ tới, nhưng là sau khi nói xong hắn mới thật sự để tâm, bộ dáng Chu Thần cười rộ lên tuyệt đối khiến lòng người ngứa ngáy, thế mà người kia còn không tự giác, lúc tiệc tùng cứ hồn nhiên phô ra cho hàng chục người nhìn chòng chọc.
Cuộc họp thường kì bắt đầu, không khí có chút nghiêm túc.
Chu Thần nhìn mặt Sở Thiên Dịch so với lần gặp ngày trước còn âm trầm gấp mấy lần, nhịn không được đoán rằng lão bản hắn ra ngoài ăn cơm mà không mang người nhà theo, không chừng tối qua bị phạt đứng góc tường, vừa trồng cây chuối vừa hát quốc ca cũng nên.
Cánh tay bị người huých nhẹ, Chu Thần thắc mắc nhìn sang thì thấy thư kí Lâm đang đứng cạnh. Đối phương đang hướng y nháy mắt ra dấu, ánh mắt bay tới bên người Sở lão bản.
Nguyên lại là lão bản nhà ngươi phát hiện nhân viên ta đang thất thần… Chu Thần không để ý đến ánh mắt bất mãn của người kia, giả vờ nghiên cứu thời tiết ngoài cửa sổ.
Khi họp xong, bị Sở Thiên Dịch gọi lại, bảo y quay về văn phòng nói chuyện.
Ngày hôm qua tan tầm đã đem đơn xin từ chức đặt lên bàn Sở Thiên Dịch, sáng nay hẳn là hắn đã xem qua…
Chu Thần đè người lên một chồng văn kiện ngẩn ra, dòm vào văn phòng hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không rõ khi Sở Thiên Dịch đọc đơn từ chức của y thì biểu hiện như thế nào; tuy rằng y biết tên kia hẳn là mặt không thay đổi mà mở đơn ra, lại mặt không thay đổi mà xem cho xong, rồi mặt vẫn không thay đổi đem đơn của y đặt vào đống tài liệu đã xem của hắn. Mặc dù không muốn tin người kia sẽ hoàn toàn không có phản ứng gì nhưng y cũng biết rõ hắn chắc chắn sẽ chẳng làm gì dư thừa.
Tì cằm vào cánh tay trên bàn, Chu Thần bắt đầu mờ mịt.
Nửa cuộc đời y trước giờ đều quẩn quanh Sở Thiên Dịch, hiện tại thật sự quyết định rời đi, biết đi đâu bây giờ?
Công việc mà Trương Hồng Tường đưa ra là làm đại lý cho một hãng mỹ phẩm, y cảm thấy cũng không phù hợp với mình. Y đối với công việc kia không có yêu thích, còn không bằng hiện tại phải sống chết chạy đua, giành cho được hạng mục liền có cảm giác thành tựu sâu sắc.
Đột nhiên nhớ tới Sở Thiên Dịch giao cho y một việc cần gấp rút làm cho xong, đại khái chính là nhắc tới vấn đề của điều khoản giao nhận đi.
Sở Thiên Dịch đứng trước cửa sổ phóng ánh mắt về phía thành phố, giọt nước mưa rơi trên tấm kính thủy tinh chậm rãi chảy xuống, làm cho thế giới bên ngoài có chút hư ảo. Mỗi lần nhìn ra ngoài hắn lại có cảm giác thuê tầng này làm trụ sở có chút cao quá.
Hơn nữa gần đây hắn còn cảm thấy cuộc sống thiếu đi chút gì đó… Đương nhiên hắn đã bắt đầu nhận ra cái thiếu ở đây là cái gì, có lẽ chính là tách cà phê trong tay kia cùng mùi hương chanh luôn quanh quẩn bên mũi.
Hắn chính là kẻ ích kỉ, người khác vì hắn mà trả giá hắn lại cho là đương nhiên, cho đến khi hắn phải tự mình nỗ lực mới phát hiện, loại sự tình này sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ. Nếu không có được hồi báo, một ngày nào đó, người kia sẽ buông tay.
Khi hắn phát hiện Chu Thần đã vì hắn làm rất nhiều việc, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, chỉ biết nhận mà không biết cho. Nếu đã không thể cho, hắn hẳn là nên vì Chu Thần cuối cùng cũng rời đi mà vui vẻ.
Nhưng ích kỉ vốn là một loại bản năng, dù biết cái gì là đúng nhưng không có nghĩa sẽ làm đúng được.
Chu Thần đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Sở Thiên Dịch giống như đứng dưới màn mưa, nhìn thời khắc hắn cười đó, cảm giác đau lòng quen thuộc liền chậm rãi nổi lên.
Có đôi khi cảm thấy đơn phương yêu một người nhiều năm như vậy thật sự rất khó tin, đôi khi lại cảm thấy việc yêu người này vốn là chuyện tự nhiên nhất trên đời, yêu chỉ bởi vì yêu thôi.
Chu Thần đi tới gần, lên tiếng: “Sếp, có chuyện gì?”
Sở Thiên Dịch xoay người dựa vào cửa sổ, cười khó coi nói: “Ngồi đi.”
“Muốn rời đi vì có chỗ nào đưa điều kiện tốt hơn sao?”
Quả nhiên, cho dù đã theo hắn nhiều năm như vậy, khi y rời đi một câu giữ lại cũng không có. Chu Thần tự giễu cười: “Không gạt anh, tôi đủ sức làm ăn riêng.” Đi đến bên cạnh chiếc ghế dựa, nhưng y không ngồi xuống, chỉ để một tay lên thành ghế, nói: “Phần lớn bạn hàng tôi đều có thể mang đi, nếu là khách hàng bên xây dựng, tôi có thể mang đi đến quá nửa.”
Sở Thiên Dịch sửng sốt trong chốc lát rồi tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, gật gật đầu.
Chu Thần thấy hắn vẫn là bộ dáng không sao cả, trong lòng sớm đã hỏi thăm họ hàng mấy đời nhà hắn, không cam lòng bổ sung: “Anh sau này có muốn mắng chửi tôi, xin nhớ cho tôi đã từng hết lòng vì công ty này.”
Sở Thiên Dịch nhịn không được nở nụ cười: “Hết lòng quan tâm giúp đỡ của cậu té ra chính là thế này? Đẩy tôi vào chân tường, mối làm ăn của tôi có bao nhiêu liền nẫng sạch?”
Chu Thần nhún vai: “Đại nghiệp của anh không cần mấy người này đâu nhỉ?”
“Cần chứ.”
“Vẫn còn có việc?”
“Có, tôi đang nghĩ xem…” Sở Thiên Dịch trở về ngồi sau bàn làm việc, cầm tờ giấy A chậm rãi trở mình, ngẩng đầu nói với y: “Cậu ra kia ngồi nghỉ một lát, nghĩ xong tôi sẽ gọi cậu.”
Chu Thần lấy làm kì lạ, người này và Sở Thiên Dịch trước kia quả thực một trời một vực. Người nọ không phải đến nhìn y cũng ngại thừa sao? Trước khi đại khái báo cáo xong công việc liền trực tiếp cuốn xéo, hiện tại thế nhưng lại bảo y nhàn nhã đợi chỉ thị? Hay là hôm qua lúc trồng cây chuối không may bị đập đầu vào tường đi?
“Đúng rồi, cuối tuần phải đi thành phố S, cậu đi cùng với tôi.”
“Đi công tác?”
“Cũng gần như vậy.” Sở Thiên Dịch đeo kính lên, vừa gõ gõ gì đó trên máy tính vừa nói: “Những thông tin cần biết tôi đã gửi vào máy tính cậu rồi, khi nào có thời gian đọc một chút là được, OK, cậu có thể ra ngoài.”
Chu Thần bị thái độ khách khách khí khí của Sở Thiên Dịch làm cho có chút không yên, nghĩ thầm không biết có phải tên kia đang vắt óc nghĩ thủ đoạn trả thù y.
Trận mưa buổi sáng tới mau đi mau, đến buổi trưa trên nền trời xuất hiện cầu vồng, nhưng ngạc nhiên chính là có tới hai đường cầu vồng.
Sở Thiên Dịch nhận được điện thoại của Trần Á Huy gọi tới, còn đương nhiên nhìn lên khoảng không bầu trời mà ngắm lưỡng đạo cầu vồng, ngắm đến hứng thú lan tràn. Đầu dây bên kia còn bất ngờ nói, hy vọng hắn có thể tan làm sớm một chút để bồi cậu chơi bóng rổ.
Sở Thiên Dịch đối với việc đứa trẻ kia cuối cùng cũng chịu tiếp thu hoạt động ngoại khóa cảm thấy rất vui mừng.
Tan làm, chở Trần Á Huy đến một nhà hàng tên “Tiểu Giang Nam” ăn món xào, trở về hai người cùng ở trong phòng đánh bài, rồi thay quần áo xuống lầu đến quảng trường phụ cận chiếm chỗ chơi.
Thời điểm cùng cậu chơi bóng, hắn bỗng cảm thấy mình như trẻ lại, những ngày đầu thu vẫn còn mang theo oi bức, toàn thân đều đổ mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy thích cực kì.
Hắn đập bóng một lúc bắt đầu mệt, cúi gập thắt lưng, hai tay chống trên đầu gối nhìn đứa bé kia tự mình đưa bóng lên rổ.
Cậu bé kia chậm rãi bước từng bước, bước thứ hai đạp nền bật người lên, quả bóng giống như được trù tính cẩn thận, tạo nên một đường cong hoàn mĩ rồi rơi vào rổ.
“Ha hả… Ba bước trúng rổ nhé…”
Thái dương thiêu đốt tiến gần đến đường chân trời, tia sáng chói mắt cuối cùng chiếu xiên qua trán Trần Á Huy đầy mồ hôi, giọt nước trong suốt tựa hồ phản chiếu một dáng cười quen thuộc, khóe miệng hắn chợt cứng ngắc lại, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm quả bóng rổ rơi xuống đất rồi lại nảy lên.
“Anh xem, ba bước lên rổ của em có ngầu không nào!”
Hắn nghe trái tim mình không ngừng đập mạnh, tựa như trái bóng kia mỗi lần va vào mặt đất sẽ phát ra âm thanh, “bịch… bịch…” còn có thiếu niên kia bước từng bước lại gần hắn, trong nháy mắt trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, còn có sợi tóc mềm mại ướt đẫm mồ hôi ôm sát bên má,… nhưng gương mặt này đâu phải Trần Á Huy…
Hắn hiểu được mình gần đây có chút khác thường, chỉ là vẫn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Vì cái gì không thể yêu người kia… có lẽ… là bởi vì, không phải không yêu mà chính là hắn không hề biết, hắn đã yêu rồi, phần cảm tình sâu đậm kia là bị hắn cố tình chôn vùi, cố tình xuyên tạc đi.
Phần tình cảm ấy không phải chỉ là thoáng qua, mà đã cư ngụ lâu dài trong lòng hắn.
Năm hai mươi tuổi, khi cha hắn mất đi, mẹ lại lâm trọng bệnh, bị họ hàng vứt bỏ, hắn đã chôn vùi toàn bộ tình cảm của mình, mà trong đó cũng không chỉ có tình thân…
BONUS: ảnh chó nhà Trương mặt dày
Husky cũng là một loại chó kéo xe trượt, nổi tiếng vì sức khỏe và tốc độ. Loài này nhỏ hơn Samoyed của Chu Thần, nhìn ảnh trên Google cũng không dễ thương bằng a~ Harry vẫn là nhất XD