Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Lẳng lặng ngồi sát bên nhau trong giây lát, Chu Thần vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, lẩm bẩm: “Lại ngủ mất tiêu rồi đi.”
Lúc này ở góc tường xuất hiện bóng đen tóc tai bù xù chậm rãi tiến đến, Chu Thần nhỏ giọng gọi tên kia lại: “Khương Phàm! Cái đồ vô lương tâm, ra đây giúp tớ dìu hắn vào.”
“Tớ đi tìm nước uống thôi nha, không liên quan đến hai người…”
“Thúi lắm! Hắn uống say như chết rồi, giúp tớ đưa hắn vào đi.”
Sở Thiên Dịch cảm giác gân xanh trên trán sắp nổ tung, hắn đã nói bao nhiêu lần là không có uống rượu, thế quái nào mà Chu Thần còn coi hắn như cái hũ chìm? Hắn hôm nay mới uống hai ngụm bia, làm sao mà say cho được.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện Khương Phàm khom lưng đi ra, lập tức nhớ lại màn vừa nãy trên giường. (Vẫn k quên trách nhiệm đánh ghen =))))
“Hai người các cậu vừa rồi sao lại như vậy?” Sở Thiên Dịch đứng lên che trước người Chu Thần, hỏi Khương Phàm.
Chu Thần sửng sốt, một lúc lâu sau mới mở miệng quát ầm lên: “Ếu gì! Anh không say!”
Sở Thiên Dịch quay đầu lại, “Tôi đã nói tôi không say, nhưng cậu lại không tin.”
“Tôi…” Chu Thần ở khoảng cách gần liền nhấc chân đạp vào mông Sở Thiên Dịch, giận dữ hét: “Con mẹ nó, anh cút ngay ra ngoài cho tôi!”
Sở Thiên Dịch nhanh tay bắt được chân Chu Thần, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Cậu sao lại đột nhiên…”
“Đột nhiên cái đầu anh ấy!” Chu Thần vịn vào cửa sổ buồn bực, cái tên Sở Thiên Dịch này như thế nào một phát liền túm được luôn chân y, lần trước cũng tư thế này liền đem hắn chế trụ, lần này thì mất tác dụng rồi!
“Anh buông ra! Khương Phàm cậu còn cười?! Đêm nay hai người các ngươi chỉ một người được ở lại, nếu cậu không giúp tớ thì thu dọn đồ đạc mà lượn đi!”
Khương Phàm lập tức đứng thẳng, đi qua vỗ vai Sở Thiên Dịch, nghiêng đầu nói: “Đi, đi ra ngoài tâm sự.”
Chu Thần một khắc trước vẫn còn ôn nhu lại đột nhiên vô cớ tức giận như thế, Sở Thiên Dịch có chút không hiểu nổi. Nhìn Khương Phàm nháy mắt ra hiệu, hắn liền đi theo.
Chu Thần thấy hai người ra ngoài, đi ra kéo cửa lại rồi trở lại phòng thay ga giường, đồ bẩn đều ném vào máy giặt quần áo.
“Vậy là không có uống rượu, không uống rượu chính là không thất tình…” Chu Thần nhìn cốc nước cam lúc trước đưa cho Sở Thiên Dịch, nghĩ thầm, vừa rồi thế nào lại không đổ lên đầu hắn! Tức tối đứng dậy cầm lấy cốc nước vào phòng bếp hai ba cái xử lý sạch sẽ.
Xoay người thấy Harry ngậm bát nhỏ đi theo phía sau, bên trong đã cạn nước, y thấy thế liền đổ nước sạch vào cho nó.
Y đi tới cửa, bàn tay đặt trên cánh cửa vốn muốn nghe xem hai người ngoài kia nói cái gì, kết quả chưa kịp hóng cửa đã mở ra, y đành to mồm hướng bên ngoài mà rống: “Ngày khác nói chuyện, muốn ngủ thì vào đi, người nào rảnh rỗi quá xin mời cút!”
Nói xong liền bắt gặp Sở Thiên Dịch cau mày nhìn y, y cũng liền thị uy nhướng nhướng mày, hừ, ta sợ ngươi chắc. Khương Phàm chân trước vào cửa, chân sau đạp cửa đóng lại.
Vốn muốn hỏi thăm Khương Phàm xem hắn có vấn đề gì không, sau lại nghĩ chính mình có lần nuốt trọn một trái ớt, chạy vào WC đau đớn một hồi rồi cũng sẽ thấy dễ chịu hơn. Mở cửa phòng Chu Giai trước hay ở, y nói với Khương Phàm: “Ngủ trong này, đừng tranh chỗ của Harry nhà tớ.”
“Sao cậu không hỏi tớ nói chuyện gì với hắn?”
“Không có hứng thú.” Dù sao cũng sẽ chẳng có lời gì tốt đẹp.
Khương Phàm đoạt lấy điếu thuốc Chu Thần mới cầm lên, gian tà cười hề hề nói: “Hắn vừa rồi hỏi đi hỏi lại chuyện của cậu nha.”
Chu Thần một chưởng đẩy đầu hắn: “Thôi ngay, có đi ngủ không thì bảo, còn chưa biết sống nổi đến ngày mai không, chưa biết chừng đồng chí tàn tật kia lại mò tới ấy chứ. Cậu thừa năng lượng thì tốt hơn nên suy nghĩ xem số mệnh sẽ thế nào đi.”
Khương Phàm bị chọc đúng chỗ đau, đành yên lặng đóng cửa lại.
Nhìn Khương Phàm đóng cửa, Chu Thần mới nhớ ra, cơm chiều hai người còn chưa có ăn…
“Hỏi chuyện của mình á? Giỡn chơi hở?”
Khi dọn dẹp bàn ăn, y vô tình liếc mắt ra bên ngoài, lại bước ra hướng ban công vài bước, nhìn xuống dưới mới phát hiện ra chiếc xe màu đen kia vừa nổ máy. Y lại bắt đầu nghĩ ngợi, nhớ tới miệng Sở Thiên Dịch vẫn còn mùi cồn, nếu như bị cảnh sát quơ được… Chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại.
Rất nhanh cửa xe mở ra, chỉ thấy Sở Thiên Dịch xuống xe xoay người nhìn về hướng này.
Không phải chứ? Chu Thần lập tức lui về phía sau hai bước, sao bỗng dưng mắt tên này tốt như vậy nha?
Cùng lúc đó trong nhà tiếng chuông điện thoại vang lên, tuy rằng không muốn nhận điện, nhưng lại nhịn không được bước từng bước lại gần rồi cầm máy lên.
“A lô.”
“Tôi là…”
“Tôi biết anh là ai, có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là…”
Chu Thần vừa nghe không có gì thì liền phát hỏa, dứt khoát dập máy còn tiện thể đạp cái sô pha một cước: “Không có gì không có gì… Ngươi như thế nào không chết quách đi! Tôi đây muốn còn muốn anh quay lại tôi thà… thà ăn đồ ăn cho chó của Harry!!”
Harry nghe thấy nhắc đến tên mình, đầu đang đặt trên hai chi liền ngẩng lên nhìn y.
“Đến lúc đó tao sẽ mua cho mày loại đắt tiền nhất, ngủ đi!”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gặp cậu, nghe cậu nói chuyện.” Cố gắng thu hết can đảm để nói nhưng chưa hết câu đã bị dập cho tơi tả… Thì ra cảm giác bị người ta phớt lờ chính là như vậy.
Sở Thiên Dịch cười khổ, cầm di động ném vào trong xe, ngồi xuống.
Hắn có chút hiểu được vì cái gì Chu Thần không cai thuốc, lúc này hắn cũng muốn thử hút một điếu.
Trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là Trần Á Huy, còn có hai tin nhắn hỏi hắn vì sao không “về nhà.” Hắn vốn không giỏi nhắn tin, gõ chữ rất chậm, nhưng cũng không muốn trả lời. Từ khi nói ra lời chia tay cho đến hiện tại, chỉ vỏn vẹn mấy giờ đồng hồ, hắn đã không còn muốn để ý người khác.
Trong đầu óc đều là Chu Thần, hình như từ lúc phát giác mình thích y, loại ý tưởng này liền như đại hồng thủy mãnh liệt chiếm lĩnh toàn bộ tâm tình hắn, làm cho hắn không dung nhập được thứ gì khác. Từ trước đến nay cùng người khác kết giao chỉ như trong mộng, hiện tại mới có cảm giác đã tỉnh mộng rồi.
Vì cái gì đến bây giờ mới nhận ra Chu Thần tuyệt vời đến vậy, hắn cũng không rõ ràng lắm. Chính là khi hắn phát hiện, mình vẫn kiếm tìm hình bóng của Chu Thần trên người Trần Á Huy, hắn mới hiểu được vì cái gì hình ảnh Trần Á Huy đứng trên bục giảng lại hấp dẫn ánh mắt của hắn như vậy, vì cái gì Trần Á Huy cùng hắn cãi vã cũng không làm hắn sinh khí, vì cái gì thích mang Trần Á Huy đi chơi bóng… Cho đến giờ, hắn mới hiểu được, hết thảy không phải vì Trần Á Huy, mà chính là vì một Chu Thần.
Sống trong mộng mị nhiều như vậy, làm sai nhiều việc như vậy, muốn vãn hồi, còn kịp không?
Lời Khương Phàm nói làm cho hắn an tâm: Chu Thần thích hắn đã thành thói quen, điều này mọi người đều biết. Hắn cho dù thay người yêu bao nhiêu lần, Chu Thần đều coi họ còn không bằng con chó con mèo. Việc y thích hắn, trừ bỏ phần thói quen này, còn có vài phần thật lòng, ngoài Chu Thần ra có lẽ không ai biết, mà biết đâu chính y còn không biết.
Hít sâu một hơi, mặc dù tinh thần có chút sa sút, nhưng nhớ tới vừa rồi Chu Thần cứ như vậy cúp máy, hắn lại không nén được mà phì cười: “Tính tình vẫn táo bạo như vậy.”
Tuy rẳng quả thật hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng sau này, mọi sự sẽ chậm rãi đổi khác.
Tự an ủi bản thân, tâm tình lập tức tốt lên không ít. Hắn liền nhàn nhã lái xe về nhà.
Ngày hôm sau khi Chu Thần tới công ty, y đến muộn hơn một tiếng mà không nhận được điện thoại triệu tập của lão bản, thật có chút kì quái. Tới công ty, y trông thấy vài đại thúc lắm mồm nhiều chuyện tụ tập tán gẫu ở cửa.
Y đi qua liền hóng được một câu.
“Ui trời, mèo nhỏ Sếp dưỡng qua đây đập phá này!”
Chu Thần nghe xong câu này đến là vui vẻ, mang theo cặp táp hướng bên trong đi xem náo nhiệt, hên xui lại bỏ lỡ lời vị đại thúc nói ngay sau đó:
“Cuối cùng sếp nói, trên đời này thật ra vẫn có người chờ hắn nha, cậu nói xem, người này có thể là tiểu Chu của chúng ta không a?”