Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Tươi cười nơi khóe miệng nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, Chu Thần hỏi kẻ đứng ngoài cửa, không hề có ý định mời khách: “Anh vào nhầm nhà rồi thì phải? Nhà cách vách mới là nhà anh a, mời anh quẹo phải cho, đi thong thả không tiễn.” Nói xong định đóng cửa.
Sở Thiên Dịch trực tiếp đưa tay vào chặn cửa, mặt mày nhìn rất khó coi, dường như hắn chạy vội tới đây, ngực phập phồng lên xuống như thở dốc.
Chu Thần nhìn kĩ thấy bộ dạng cuống cuồng của đối phương, lại có chút không nỡ hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Có.”
“Nói đi.”
“Ai đấy Thần Thần?” Chu Thái hậu từ phía sau ló đầu ra, thấy người tới là Sở Thiên Dịch cũng rất bất ngờ.
Chu Thần vừa thấy vẻ mặt của mẹ lập tức nhớ tới bữa cơm lần trước có mời Sở Thiên Dịch tới, lại nhìn sắc mặt không tốt lắm của người kia, chột dạ sợ đối phương yêu sách, tim như muốn từ cổ họng vọt luôn ra ngoài.
Mẹ Chu chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị ai đó từ phía sau kéo sang một bên.
Chu Giai lôi mẹ ra sau, trực tiếp ôm cánh tay Sở Thiên Dịch lôi người vào cửa, nói với mẹ Chu: “Cuối tuần này con tới công ty thực tập nên vội mời anh Thiên Dịch tới hướng dẫn công việc cho con a!”
“Cái con nhỏ này! Còn chưa biết chào người lớn hả, Tiểu Sở a, toàn người trong nhà cả, ngồi ăn cơm cùng bác luôn đi con.”
Sở Thiên Dịch đáp ứng xong, ánh mắt phức tạp cứ luôn nhìn Chu Thần, cho tới khi Chu Giai kéo đi hắn mới chịu đi vào.
Chu Thần đi theo phía sau hắn, chỉ thấy hắn nhìn Ngụy Tuyền Tử một hồi, cũng không rõ phản ứng thế nào, tiếp theo liền đi theo Chu Giai vào phòng khách.
Ngụy Tuyền Tử dùng ánh mắt nhìn Sở Thiên Dịch lúc hắn cất bước để nhìn y, ánh mắt kia… thật sự làm cho y cực kì khó chịu.
Chu Giai còn biết đường nhờ người đến hướng dẫn nghiệp vụ? Có người không bình thường mới tin được a!
Cùng con dâu tán gẫu thêm vài ba câu, mẹ Chu đi vào phòng bếp giúp chồng mình nấu cơm, tiện bề tạo không gian cho con trai bồi dưỡng cảm tình.
“Sao anh không mua cho bố mẹ cái nhà riêng?“(Nhà bố mẹ Chu Thần ở trong khu tập thể cũ)
Chu Thần buông sách xuống, “Hai người họ không muốn ở nhà nhiều tầng, ngại leo cầu thang mệt.”
“Vậy lúc đón dâu cũng định để họ hàng vào đây hả? Không phải rất keo kiệt sao?”
Chu Thần nghiêng đầu nhìn nàng, rất nhanh đứng lên, lành lạnh cười: “Chuyện kết hôn tôi không vội, cô ngại keo kiệt hoàn toàn có thể tìm ai đó có nhà lầu mà lấy, trên đời này còn nhiều người tốt lắm. Thứ lỗi, tôi không thể phụng bồi.”.
Ngụy Tuyền Tử bật cười hỏi y đang nói thật hay đùa.
Tạm thời không nhắc đến vấn đề nói đùa hay nói thật, tâm tư Chu Thần lúc này đều đang đặt cả lên người đang ngồi cạnh Chu Giai, Sở Thiên Dịch.
Người nọ cũng thường xuyên liếc nhìn y, biểu tình tuyệt không thể nói là có ý tốt. Chu Thần e sợ đối phương tới gây chuyện, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. (Nguyên gốc là anh cảm thấy như có cái đinh dài kê sát mông, hổng ngồi nổi =)))))
Bẵng đi một lúc, Chu Giai nhún nha nhún nhảy chán chê, liền chen vào giữa Chu Thần và Ngụy Tuyền Tử. Nàng ôm chầm lấy Ngụy Tuyền Tử mà kêu “chị dâu chị dâu” không ngừng.
Chu Thần muốn kéo nàng ra, ây da, nữ nhân này không thể sờ bậy được a…
Tay còn chưa kịp vươn ra, khuỷu tay đã bị người túm lấy, cảm giác người nọ rất dùng sức, khiến y trực tiếp dựa luôn vào ngực hắn.
Chu Thần quay đầu lại căm tức quát: “Anh buông ra!”
“Theo tôi ra đây.” Nói xong không giải thích thêm gì chỉ lặng lặng kéo y vào phòng Chu Giai.
Chu Giai chịu trách nhiệm che mắt Ngụy Tuyền Tử, cười giả lả đề nghị kể vài chuyện thú vị của anh hai trước kia.
Lôi lôi kéo kéo người vào cửa, Sở Thiên Dịch đưa tay ra sau lưng khóa trái cửa lại, rất nghiêm túc hỏi y: “Em phải kết hôn với người kia?”
Chu Thần đẩy hắn ra, vặn nắm mở cửa buồn bực nói: “Không liên quan tới anh!”
“Có liên quan.” Sở Thiên Dịch vươn tay ra trước đặt lên tay y, chậm rãi gỡ tay y ra rồi nắm chặt, “Em không yêu cô ta, thậm chí còn chưa hiểu hết về cô ta.”
“…vẫn có thể kết hôn như thường.” Y cố gắng gỡ từng ngón tay nắm chặt của Sở Thiên Dịch, đối phương cũng không có ý định buông tha, dùng một tay khác chạm nắm cằm y xoay lại.
Cổ Chu Thần thật suýt gãy, cằm cũng bị nắm đến phát đau, khuôn miệng bị ép bán mở, đột nhiên có cái gì tiến vào, đau đến mức mắt đang nhắm cũng phải trợn lên.
Gương mặt người nọ giận đến tái đi, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn y, đẩy y đè lên cánh cửa, đem hai tay y khóa lại phía sau, hung hăng áp đến.
Không phải chưa từng bị Sở Thiên Dịch cưỡng hôn, bất quá vừa bắt đầu liền cắn lưỡi y như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Anh có bệnh hả!?
Chu Thần rất muốn quát vào mặt hắn câu này, đáng tiếc trí não đã hoàn toàn mất điện khi đầu lưỡi đối phương cứ quét tới quét lui trong khoang miệng cám dỗ y.
Sở Thiên Dịch cảm giác mình sắp điên rồi.
Hắn từ trước đến nay không khi nào như vậy nhớ mong một người, rõ ràng người kia đã ngay ở trước mắt, nhưng chỉ nhìn thôi dường như không thể đủ. Hắn khát khao được nghe giọng nói của người kia, được chạm vào thân thể nọ…
Khi nhận ra mình vậy mà lại có loại ý nghĩ điên cuồng đến vậy, hắn khốn khổ tìm cách kìm nén, đơn giản là không muốn cảm xúc vốn chôn sâu trong lòng đột nhiên phun trào sẽ dọa đến Chu Thần của hắn. Hơn nữa Chu Thần rõ ràng tỏ vẻ không tin hắn, nếu hắn làm quá, sợ là càng khiến hai người cách xa.
Vốn tưởng rằng mấy ngày sắp tới cùng nhau đi công tác có thể yên lành ở bên cạnh Chu Thần, làm dịu đi mối quan hệ đôi chút. Thật không tưởng tượng lại nhận được tin xấu, cứ như vậy mà tới đây.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Giai, hắn còn nghĩ nha đầu kia đùa giỡn hắn.
Hắn tưởng rằng Chu Thần còn chưa chịu tha thứ cho lời nói ác ý kia của hắn, không chịu nhận lời hắn cũng chỉ là tạm thời.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng Chu Thần sẽ kết hôn.
Chu Thần chưa bao giờ là kiểu người bạc đãi chính mình, tất nhiên không nói đến cách y trước đây đối xử với hắn. Cho nên mặc dù hắn có căm tức tên Trương Hồng Tường xum xoe bên cạnh y, hắn nhìn ra được thái độ của Chu Thần vẫn là rõ ràng cự tuyệt, vì vậy trừ bỏ khó chịu hắn vẫn không lo lắng.
Chính là, bỗng dưng ở đâu chui ra một vị hôn thê là thế nào? Hơn nữa thế nhưng hắn còn không biết chuyện bắt đầu từ khi nào mà đã tiến đến mức đàm luận hôn nhân?
Hắn nghe điện thoại xong lái xe như bay mà chạy lại đây, thầm nghĩ sẽ vẫn nhìn thấy hình ảnh Chu Thần khuôn phép mà xa cách đối đãi với đối tượng xem mắt như trước kia, lại càng không ngờ người kia khi bước ra mở cửa, trên gương mặt lại lộ ra một mạt tươi cười đến sáng lạn.
Hắn hôn Chu Thần càng sâu, trong đầu toàn là suy nghĩ như vậy càng khiến cho hắn không ổn định nổi tâm tình.
Tận đến khi người bị hắn đè lên cửa bắt đầu kháng cự mà đẩy hắn ra, Sở Thiên Dịch mới từng chút một kiềm chế lực đạo của đối phương, thừa dịp Chu Thần thả lỏng thân thể, hắn kéo Chu Thần lại ôm vào trong ngực, thanh âm có chút khàn khàn: “Đừng kết hôn.”
“Ông nội ngươi…” Nói xong ba chữ, Chu Thần cũng hiểu được thanh âm của mình đã quá vô lực, hoàn toàn không có khí thế mắng người.
Khi mở miệng nói chuyện, hơi lạnh lùa vào quanh đầu lưỡi, cảm giác đau đớn chỗ bị cắn xuất hiện.
Chu Thần âm thầm hỏi thăm ba đời nhà Sở Thiên Dịch, mẹ nó, chưa thấy ai hôn môi còn cắn đầu lưỡi người ta!
Còn chưa buông ra? Định ép y đánh cho một trận mới chừa?
Chu Thần nhìn thấy cần cổ của kẻ kia lồ lộ trước mắt, liền không kiêng nể gì cắn xuống. Cứ nghĩ đối phương vì đau sẽ buông y ra, không nghĩ tới hắn đau bao nhiêu liền siết chặt trên lưng y đau bấy nhiêu.
Trên lưng bị người càng ôm càng chặt, y chỉ cảm thấy tức giận và tức giận.
“Thắt lưng…” Rốt cục y phải há miệng ra để nói.
“Đừng kết hôn.”
Chu Thần thở dài: “Sếp Sở, tôi thật không biết nói thế nào với anh, anh hình như có chút…ti tiện? Lúc tôi đeo sát mông anh anh trốn tôi, tôi mỗi ngày lo lắng chăm sóc anh anh đối với tôi lạnh lẽo, tôi hiện tại…”
“Phải, anh ti tiện.”
Chu Thần nhất thời không biết nói sao.
Người này còn dám nhận mình ti tiện… Y còn có thể mắng hắn cái gì đây?
“Tôi không cần biết anh cư xử thế này là do cái gì, tôi sẽ không từ bỏ hôn sự này. Về sau tôi với anh, không quen không biết.”