Dịch giả: andylai
Một bên là quặng mỏ nô đang tấn công điên cuồng, một bên là Tiên sĩ đang bị dồn đến đường cùng.
Cuối cùng bên nào sẽ thắng? Bên nào sẽ thua?
Những quặng mỏ nô trong góc vẫn đang quan sát, chưa dám đưa ra quyết định gì.
Từ tận đáy lòng bọn họ, cuộc sống tại quặng mỏ quả là vô cùng khó khăn, bọn họ cũng thừa nhận những lời nói vừa rồi của Nguyên Minh Tử hoàn toàn không sai chút nào. Ai mà không hy vọng tự do? Ai mà không hy vọng được tôn trọng? Bọn họ sinh ra đâu phải là nô lệ, mặc dù hiện tại nô tính đã ăn sâu vào tận xương tủy, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, họ đều khát vọng có được tương lai, đều hi vọng có thể giành được tự do, nhất là tại thời khắc hỗn loạn như thế này, bọn họ cảm thấy được đây có lẽ là một cơ hội tốt.
“ Ta… Ta đi giúp một tay”
Phía trong góc, một thân ảnh dứt khoát xông ra ngoài, lao về phía loạn chiến.
Không ai nhớ được tên của hắn, thậm chí khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ, ngay cả thân ảnh của hắn cũng dần dần bị sương mù bao phủ.
Một sinh mạng nhỏ nhoi sao có thể chống lại vận mệnh của chính mình?
Đúng vậy, con kiến vĩnh viễn không có cách nào lay động được gốc cổ thụ, cũng như Tán tiên vĩnh viễn không có cách nào phản kháng Tiên sĩ.
Nhưng… nhưng bọn họ có thể cam tâm chấp nhận như vậy sao?
Từ sâu thẳm trong tâm hồn, một thanh âm mãnh liệt như đang tự hỏi bản thân, ánh mắt những quặng mỏ nô trong góc đã cháy rực lên, căm hận nhìn về đám đệ tử Tiên tông.
“ Ta muốn đi giúp một tay…”
“ Ta cũng đi!”
“ Cùng lắm là chết… dù sao cũng hơn hiện giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
“ Không sai… liều mạng thôi, mặc kệ thắng thua thế nào!”
……
Trong tiếng thét lên giận dữ, lại có ba bốn tên quặng mỏ nô gia nhập chiến đấu.
Có mấy người dẫn đầu khiến tâm tư của những tên quặng mỏ nô khác cũng bị kích thích rồi liều lĩnh tiến về phía trường hỗn chiến.
Nhân tâm vốn là rất mềm yếu, cần được bảo hộ, cần được khích lệ, cần có thời gian trưởng thành. Nhưng khi “tâm” có thể tìm được một lý do để kiên cường thì nó lại trở thành thứ cứng rắn nhất trên thế giới.
“Đông tay vỗ nên kêu”, câu nói đó tại thời điểm này quả thật không sai chút nào.
Chân Tiên tuy mạnh, nhưng cũng có lúc tiên lực cạn kiệt, huống hồ là dưới sự vây công của đám quặng mỏ nô thì có thể kiên trì được bao lâu. Cứ như vậy, hơn ngàn quặng mỏ nô lao tới hỗ trợ thêm vào đã hoàn toàn áp đảo được đám đệ tử Tiên tông.
Thế cục đã định, không ít đệ tử Tiên tông lộ ra vẻ tuyệt vọng, những người khác lại đem hi vọng ký thác vào hai tên Chấp sự.
……
Sau một hồi gắng gượng, Trác Vô Cấu cuối cùng cũng khôi phục được một chút thần trí. Biết được mọi chuyện đã quá khẩn cấp, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra một vật từ túi trữ vật trong lồng ngực, đó chính là "Tụ Tiên Lệnh” của Thiên Kiếm Tông.
Vật này vừa xuất hiện, những quặng mỏ nô do Thiên Kiếm Tông quản lý đều lộ rõ vẻ kinh hãi, không ít người thân thể như nhũn ra, tay chân co quắp ngồi xuống đất.
“ Đám tiện nô các ngươi lại dám ngang nhiên tạo phản, tất cả các ngươi đều chết đi!”
Đang lúc Trác Vô Cấu chuẩn bị động thủ, hai đạo hàn mang từ xa xuất hiện, bắn tới với tốc độ cực nhanh.
Nếu tại thời điểm bình thường, Trác Vô Cấu tự nhiên có thể dễ dàng chặn đứng công kích như thế, đáng tiếc hắn bây giờ thân mang trọng thương, căn bản không có chút lực phản kháng nào. Mà những đệ tử tiên tông ở chung quanh cũng phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Vô Cấu bị hai đạo hàn mang đánh trúng.
“ Oành…”
“ Oành...”
Một đạo hàn mang trong đó đánh trúng tay trái của Trác Vô Cấu làm “Tụ Tiên Lệnh” văng tới nơi xa. Mà một đạo hàn mang khác trực tiếp bắn thẳng tới mi tâm của hắn khiến hắn mất mạng tại chỗ.
“……”
Tất cả mọi người đều ngừng lại, trường đấu bỗng chốc im ắng.
Mắt nhìn Chấp sự đại nhân chết ở trước mặt, một đám đệ tử tiên tông đầu tiên là kinh ngạc rồi ngay sau đó một cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân. Ngay cả Chấp sự đại nhân cũng chết, vậy bọn họ sẽ như thế nào đây?
Mọi người đưa ánh mắt nhìn lại, cách đó không xa là hai thân ảnh đang sóng vai đứng cạnh nhau, đúng là Bạch Mộc Trần và Nguyên Minh Tử đồng thời ra tay.
“ Hay quá…”
Tiêu Thần hưng phấn kêu to, Trần Tịch cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, lập tức mang theo đám huynh đệ chung quanh tiếp tục lao lên.
Lần này, đám đệ tử Tiên tông rốt cục vô lực phản kháng, dưới sự vây công của mấy ngàn quặng mỏ nô, tất cả Tiên tông đệ tử rất nhanh liền bị đồ sát, trong đó bao gồm cả Liên Vân do Tiêu Thần trực tiếp ra tay.
Không một ai hạ thủ lưu tình, cũng không một ai cảm thấy thương hại.
Đây là một trường đấu sinh tử! Không phải là ngươi chết thì ta vong.
Đây là một cuộc chiến đấu nhất định phải sống sót! Vì sinh tồn, vì tự do.
……
Trận chiến kết thúc, cả tòa quặng mỏ Tiên Nô một lần nữa lâm vào sự yên lặng.
Thành công… Thực sự thành công rồi!
Giây phút thất thần trôi qua, có người hô to, có người khóc lớn cười lớn, không khí xung quanh thật bi tráng.
Lúc trước kia, cuộc sống của bọn họ ở chỗ này có biết bao đau khổ, nào biết tới ngày mai, nào thấy được tương lai. Nhưng hôm nay, bọn họ đã dùng sức lực của mình, dùng tánh mạng của mình, mạnh mẽ mở ra cánh cửa số phận.
……
Được Nguyên Minh Tử nâng đỡ, Bạch Mộc Trần từ từ đi tới.
“Cổ đại ca!”
Đám người Tiêu Thần liền vội vàng tiến lên nghênh đón, đưa Bạch Mộc Trần đứng ở trung tâm đám đông, ánh mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc này, Trần Tịch đã thu lấy hai đạo “Tụ Tiên Lệnh” khác và giao vào tay Bạch Mộc Trần.
Ba đạo “Tụ Tiên Lệnh” nho nhỏ nhưng lại nắm trong tay tánh mạng của mấy ngàn quặng mỏ nô, đây rốt cục là nhẹ hay nặng đây?
Ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng nâng “Tụ Tiên Lệnh” lên, từ từ đem tâm thần tiến vào trong đó.
“ Thích!”
Một tiếng vang lên, từng luồng nguyên thần như khói xanh từ trong “Tụ Tiên Lệnh” bay ra.
“ Ông!”
Nguyên thần trở về cơ thể, tất cả quặng mỏ nô lòng tràn đầy vui sướng, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được đầy đủ sinh mệnh, cảm giác sợ hãi và trống vắng không còn nữa, chỉ còn tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Nhìn từng khuôn mặt vui sướng, một cảm giác vui vẻ đã lâu không thấy xuất hiện trong lòng Bạch Mộc Trần, loại vui vẻ này không phải bởi vì thả ra mấy ngàn quặng mỏ nô, mà là thả ra vô số hy vọng.
Đúng vậy, những quặng mỏ nô này trải qua tẩy lễ của máu và lửa, cuối cùng sẽ có một ngày trở thành hy vọng của Tán Tiên.
“Đa tạ Cổ đại ca có ơn tái tạo!”
Tiêu Thần là người thứ nhất quỳ xuống, tiếp theo là đám người Trần Tịch và Nguyên Minh Tử.
Sau đó, một đám quặng mỏ nô rối rít tự phát quỳ xuống đất, không ngừng bái tạ.
Tình cảnh như thế làm cho người khác cả đời khó quên!
Ai lại không muốn tự do?
Nhưng đối với đại đa số Tán Tiên mà nói, đây là một loại hi vọng xa vời. Mà nay, Bạch Mộc Trần đã phá vỡ quy tắc và thả ra tất cả nguyên thần của quặng mỏ nô. Điều này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ chính là ân đức lớn bằng trời, bảo bọn hắn làm sao mà không cảm tạ cho được.
……
Tại một góc khác, Hồng Vũ cùng Hầu Vận nhìn nhau gật đầu một cái và đi tới trước mặt Bạch Mộc Trần.
Bọn họ một người là đại nô đầu của Thiên Kiếm Tông, một người là đại nô đầu của Thiên Huyễn Tông, tu hành đến nay đã hơn hai ngàn năm, có thể nói là tu vi thâm hậu. Từ khi bạo loạn bắt đầu, bọn họ đã không có ý định nhúng tay mà là lẩn trốn vào trong đám quặng nô, yên lặng quan sát thời cuộc. Bất quá, mọi chuyện phát sinh tựa hồ vượt xa dự liệu của bọn họ, thậm chí ngay cả bọn hắn cũng không nghĩ tới chính mình lại được tự do. Hết thảy chuyện này giống như đang nằm mơ vậy, quả là không thể ngờ được.
“ Tại hạ Hồng Vũ, đa tạ vị huynh đệ này có ơn tái tạo!”
“ Tại hạ Hầu Vận, đa tạ tiểu huynh đệ có ơn tái tạo!”
Hồng Vũ cùng Hầu Vận hướng về phía Bạch Mộc Trần lạy ba lạy, bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Bọn họ đúng là thật lòng cảm tạ, sống ở Tiên giới hơn hai ngàn năm, đừng nghĩ hai người họ là Tán Tiên nhị kiếp, hơn nữa còn là đại nô đầu của quặng mỏ nhưng trên thực tế bọn họ không có lúc nào cảm thấy yên tâm. Tính mạng của mình nằm trong tay người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, không những thế còn bị xem thường và chịu khuất nhục. Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ quên từng gương mặt cao cao tại thượng kia cùng những đòn roi bọn chúng đánh lên thân.
“ Hai vị tiền bối không cần khách khí, ta cũng chỉ là cố hết sức mà làm thôi.”
Bạch Mộc Trần bình tĩnh thi lễ, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Đối với danh tiếng hai vị đại nô đầu này, hắn cũng có nghe qua, so với Điền Ngọc Sơn thì danh tiếng hai người này cũng không tệ, ít nhất bọn họ cũng không làm điều ác, phần lớn đều là phụng mệnh làm việc. Vì vậy Bạch Mộc Trần cũng không muốn truy cứu chuyện đã qua, dù sao tất cả mọi người vẫn còn trong khốn cảnh, cần đồng tâm hiệp lực mới có cơ hội sống sót.