Dịch giả: hannahhaper
Tiên đạo hữu tình như nước mát trong lành chảy từ thượng nguồn xuống (). Tiên đạo vô tình là ở long tham muốn của con người. Trong Đạo Đức Kinh của Lão tử có câu nói về nhân tình thế thái của con người: Thiện ác thiện ác, vô thiện vô ác, nhân tính bổn chân, nhất niệm đổi thác. Ý nói có thiện tính mới có ác tâm, nếu không có việc thiện thì làm sao có cái ác, bản tính con người vốn thuần khiết, sự đúng hay sai chỉ ở sự suy nghĩ. (“Nhân chi sơ, tính bổn thiện,” Đạo Đức Kinh- Lão tử)
() Thượng thiện nhược thủy trong Đạo Đức Kinh
Giờ phút này rút cục Bạch Mộc Trần đã thấu hiểu cái gì là ý chí của Tiên đạo, thế nào là tự do, siêu thoát. Thiện hay ác, tất cả đều là ở tự trong tâm trí bản thân; chỉ cần bản tâm mình không thay đổi sa ngã, thì sống hay chết đều không còn là vấn đề, cuối cùng có thể thoát ly trói buộc của trời đất mà tồn tại mãi mãi.
Vì thế lúc này trong đầu Bạch Mộc Trần nảy sinh một suy nghĩ điên rồ, phóng túng cực kỳ, và nó càng ngày càng bùng nổ không thể kiềm chế. Đã như nếu Đạo pháp là vô vi, thì sao ta không thuận theo tự nhiên mà hòa lẫn vào. Nước có thể dung hòa tất cả mọi thứ, biến chúng thành vô hình. (Chỗ này theo tư tưởng Đạo giáo: Đạo pháp vô vi, hòa quang đồng trần. Ý nói Đạo trong tự nhiên thì hòa hợp với thế gian.)
Thực hiện ý nghĩ, trong lúc thống khổ chịu đựng, Bạch Mộc Trần gạt bỏ tất cả mọi tạp niệm, tập trung tinh thần tinh tế cảm nghiệm cái khí tức hủy diệt kia, không kháng cự sự tiêu hủy của luồng ánh sang chói chang kia. Thậm chí hắn còn ngược lại đem từng chút từng chút năng lượng cuồng bạo kia dung nhập vào trong bản thân.
Không nghi ngờ gì, đây là một hành động điên rồ và hết sức nguy hiểm, khi đem ý chí hướng về Tiên đạo dung hòa cùng với sự hủy diệt hung bạo. Bản chất của sự hủy diệt là tàn phá tận cùng, thì làm sao mà có thể dung hòa với bất kỳ cái gì khác?
Siêu thoát hoặc bao dung! Hỗn loạn hoặc cuồng bạo!
Hai luồng suy nghĩ cực đoan, trái ngược liên tục, không ngừng tranh đấu trong đầu óc của Bạch Mộc Trần, công kích vào tinh thần của hắn, khiến hắn có cảm tưởng linh hồn của mình đang bị phân ra làm hai; một bên là kiên trì tín niệm, lòng hướng đại Đạo, nửa kia là tàn khốc, vô tình.
Bản tính con người là bất diệt, sống và chết không ngừng! Muôn đời vẫn là như thế, vượt thoát ra khỏi đất trời!
“A...!”
Bạch Mộc Trần cố gắng bảo vệ tâm trí, một lòng hướng Đạo, mặc cho hai luồng ý thức cạnh tranh khốc liệt với nhau cũng không quan tâm. Ngay sau đó, từ mi tâm của hắn bộc phát ra luồng ánh sáng bảy màu chói lòa, còn sáng hơn sao trời gấp mấy lần, bất cứ loại ý chí nào tiếp xúc vào đều tan rã.
Đây là luồng ánh sáng của trí tuệ, tượng trưng cho sự bắt nguồn của sinh mạng cùng hy vọng, đồng thời cũng đại biểu cho sự kiên trì, bền bỉ, không khuất phục của con người đối với số mệnh.
Dưới sự điều hòa của đại trí tuệ và nghị lực, hai luồng ý thức vốn đang tranh đấu như nước với lửa từ từ giảm xuống, hóa thành một ý Thái Cực, hoàn chỉnh dung hợp với nhau làm thành một ý chí.
“Từ khi khai nguyên, mọi thứ là hỗn độn, thiên địa còn là một mảng mông lung, tất cả vạn vật đều tự có một trật tự, sứ mệnh riêng, thâm sâu vô cùng, từ đơn giản hóa thành kỳ diệu, ý của đấng Thánh, cứ tuân theo Đạo mà đi.”
Từ trong vong ngã chi không, một đoạn kinh văn khúc chiết, và huyền diệu vang lên trong đầu của Bạch Mộc Trần, thấm sâu vào tận trong linh hồn, tựa như đây là chân lý huyền bí, quy tắc ảo diệu của trời đất, mà chỉ có thể tham thấu lĩnh ngộ, chứ không thể nói ra lời.
“Cái này…Cái này là…”
Đột nhiên một cái quyển trục mang vẻ cổ xưa, hiện lên trong đầu Bạch Mộc Trần, làm cho tâm thần của hắn chấn động dữ dội. Quyển trục mở ra, từng hàng chữ cổ xưa theo kiểu phù triện từ từ hiện lên.
“’Đạo tàng’! Đúng là quyển ‘Đạo tàng’ thần bí!”
Sau một lúc giật mình, kinh hoảng, Bạch Mộc Trần dần dần trấn tĩnh lại. Lúc đầu, trong cơn gió lốc phong ba kinh hoàng, túi trữ vật của hắn bị hoàn toàn xé rách, tất cả mọi thứ trong đó đều bị hủy hoại, hóa thành bụi phấn, tro tàn. Hắn vốn nghĩ rằng cuốn “Đạo tang” cũng cùng chung số phận, bị hủy đi ở trong đó, không ngờ nó lại chui vào trong cơ thể hắn ẩn nấp; bây giờ lúc này may mắn dưới cơ duyên bất ngờ đến, lại tự động hiện ra những dòng chữ cổ.
Theo sự xuất hiện dần của những dòng chữ cổ, ở tâm thần ý thức của Bạch Mộc Trần cảm nhận được một sự dao động mãnh liệt, đến từ viên trí tinh thuần khiết, sáng chói kia. Bốn phía bề mặt của nó phản chiếu hình ảnh của Bạch Mộc Trần, đột nhiên mở mắt sáng rực ra, chiếu ra tám luồng tia sáng lung linh, trong lạnh như pha-lê.
Như bị luồng hào quang sang lòa của viên tinh trí tuệ kia hấp dẫn, từng chữ từng chữ cổ phù triện kia từ từ rời khỏi quyển trục dung nhập biến mất vào tâm thần ý thức của Bạch Mộc Trần mà đại biểu là viên tinh trí tuệ kia.
“Ông ông ông….!”
Sau khi dung hợp tất cả kinh chữ của cuốn “Đạo tàng,” viên tinh bắt đầu có những thay đổi kinh người. Nguyên vốn ban đầu chỉ có bốn mặt, bây giờ sinh diễn thêm ra ba mặt nữa, hóa thành một hình kim tự tháp bảy mặt, bên trên phản chiếu hình ảnh của Bạch Mộc Trần.
Lúc trời đất còn bán khai, hoang dã, nhân loại vẫn còn kém tri thức, thiếu hiểu biết, có Thánh nhân lấy làm thương xót tội nghiệp, liền dùng đại thần thông, đem đại Đạo biến hóa, truyền xuống mười hai cuốn Thiên thư, dùng để khai hóa thiên hạ, tạo nên một công đức vô lượng.
Hàng triệu triệu năm sau này, xảy ra đại kiếp nạn, trời đất rung chuyển, tan vỡ, mười hai cuốn thiên thư thất lạc khắp các nơi.
Chút tin tức truyền vào ý thức, Bạch Mộc Trần liền bắt đầu hiểu rõ. Cuốn “Đạo tàng” của hắn nguyên bản là một trong mười hai cuốn Thiên thư thất lạc kia. Trên đó diễn tả quá trình hình thành thiên địa vạn vật, tạo lập vũ trụ. Nội dung tuy ngắn gọn, ít, nhưng lại thâm ảo khó lường, mỗi một lần nghiền ngẫm tìm hiểu lại đem cho con người cảm giác thấu hiểu, thông suốt thiên địa.
“Đạo tàng” đúng là đạo tàng, ghi chép những gì quý báu nhất, chân lý của Đạo.
Bạch Mộc Trần trong lòng mừng như điên, tất cả những đau đớn, thống khổ, chịu đựng nãy giờ bỗng chốc tiêu tan. Đây chính là chân lý của ánh sáng, của đại Đạo, giải thích căn nguyên thủy của mọi vật và mọi việc, đem so với các tiên thuật bí ảo thì cao minh hơn biết bao nhiêu lần, cách biệt một trời một vực.
Chỉ tụng ba lần mà Bạch Mộc Trần cảm thấy thần trí của mình được đề cao lên rất rõ rệt.
Không thể tưởng tượng, chỉ mới có một quyển Đạo tang mà đã huyền diệu như thế, không biết những cuốn Thiên thư khác thì còn như thế nào. Nếu như có người nào thu thập đủ bộ cả mười hai cuốn thì uy lực sẽ như thế nào? Còn chưa kể các vị Đại năng, những người viết ra và truyền xuống Thiên thư thì sẽ còn lợi hại, khủng bố cỡ nào?
Ở Tiên giới, công pháp rèn luyện thần thức vô cùng quý hiếm, trân quý, chỉ có những đại gia, thế lực lớn khổng lồ thì may ra mới có cho con cháu đệ tử tu luyện, còn loại cùng đinh, cùi hủi phận tiên nô như Bạch Mộc Trần thì chỉ có mà mơ giữa ban ngày.
Trước đây vì muốn không chế sử dụng càng nhiều tiên phù cùng lúc, Bạch Mộc Trần đã tìm trăm phương nghìn cách để nâng cao thần thức của bản thân, nhưng hiệu quả rất chậm chạp, nhỏ bé, không như mong muốn. Hôm nay Đạo tàng vừa xuất hiện, lại làm thần thức của hắn có một bước “đại nhảy vọt”, đúng là một công pháp luyện thần thức có một không hai, hiếm có trên đời.
Trong lúc bất tri bất giác, trên đầu bốn mươi ngôi sao sáng tinh thần đã trở nên ảm đạm, le lói, hồn kiếp cũng đã tiêu tán. Bất quá giờ phút này Bạch Mộc Trần vẫn còn đang đắm chìm vào nghiên cứu Đạo tàng, với sự việc bên ngoài đều không biết.
Kiếp số vừa xong, trên trời đột nhiên có một đạo ý niệm, từ trên hư không xẹt xuống.
“Ầm!”
Bạch Mộc Trần bỗng nhiên cảm thấy vô số tin tức truyền vô đầu óc.
Một viễn cảnh tàn phá kinh hoàng hiện ra trong đầu hắn. Trong đó trời đất, vạn vật, tinh thần bị nghiền nát, hủy diệt không còn một mảnh. Cảm thấy như cả vũ trụ bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp ngay sau đó một đạo tử sắc khí tức đánh ngay xuống. Một tia cảm ngộ về thiên địa vận chuyển, đại đạo quy tắc xuất hiện trong đầu. Đây cũng là phần quà của những ai vượt qua tiên kiếp nạn, được thiên địa công nhận.
Theo tia tử sắc khí tức dung nhập xong, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần lại một lần nữa tăng trưởng, đột phá, cảnh giới cũng theo đó tăng lên. Đợi đến khi hắn nhận ra thì một cảm giác vui sướng tột cùng tràn ngập trong tâm hồn hắn. Vui là vì chính mình đã vượt qua kiếp nạn, cảnh giới tăng lên vùn vụt, còn thêm nữa những chân lý đại Đạo viết trong Đạo tàng mang lại cho hắn rất nhiều lợi ích. Nhưng bao giờ buồn cũng thường đi chung với vui, mặc dù đang vui, hắn cũng thấy nao nao về bức tranh tàn phá trong đầu, mà ngay cả tâm đắc độ kiếp của Dịch Nha tử cũng không hề nhắc đến.
Trầm mặc trong giây lát, Bạch Mộc Trần không khỏi cảm khái vạn phần. Tán tiên kiếp lần này hung hiểm vạn phần, vượt xa tưởng tượng của hắn. Cuối cùng có thề vượt qua có thể nói cùng là một phần nào không nhỏ vận khí và cơ duyên. Bây giờ nghỉ lại vẫn cảm thấy toát mồ hôi hột.
Nói đi thì cũng phải nói lại, chẵng lẽ Tán tiên thật sự là bị thiên địa vứt bỏ?
Trước kia thì có lẽ Bạch Mộc Trần sẽ nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì tuyệt nhiên là không.
Sự tồn tại của mọi vật đều có đạo lý riêng của nó. Tán tiên tồn tại cũng là như thế. Kiếp số tồn tại cũng là thế.
Chỉ cần vượt qua khảo nghiệm, Tán tiên củng sẽ có con đường đi đến đích. Có thể nói là Trời đã đóng lại cánh cửa trước, nhưng sẽ khẽ để trống cửa sau cho đi. Chẳng qua con đường đi cửa hậu này sẽ gai góc, chật vật, nguy hiểm vô cùng.