Tiên Cô Bảo Kiếm

chương 29: diệu kế quân sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này đã cuối canh ba, trăng hạ tuần lên muộn chếch đầu Tây chiếu ánh sáng vàng yếu ớt vốn soi tỏa vào trong động, nhưng lúc này cả đám người cùng vào động làm che khuất cả những tia sáng hiếm hoi kia, trong động phút chốc càng tối đen hơn.

Thần Điêu Đầu Hói vào động, giữ khoảng cách khá xa với động đạo bên phải, cười nhạt nói giọng châm chọc :

- Vu bà bà, lão hủ đã chờ lâu ngoài động, sao vậy? Các người cứ rúc mãi trong hang này không dám ra chỉ giáo vài chiêu sao?

Nói rồi sải một bước dài tiến tới hướng động khẩu.

Vu bà bà lạnh giọng quát :

- Đứng yên, ngươi bước thêm một bước nữa, lão bà bà ta không khách khí đâu!

Thần Điêu Đầu Hói cười lớn nói :

- Lão hủ tiến thêm bước nữa, xem ngươi làm gì được nào?

Bỗng nghe Hoắc Vạn Thanh lớn tiến nói :

- Mạnh đại hiệp, tặc bà này năm xưa hoành hành một vùng Thiểm Bắc, tội ác như núi, chẳng ngờ còn dám tiềm nhập vào Thiên Hoa sơn trang bắt cóc Minh chủ, Hoắc mỗ hôm nay quyết băm mụ ta ra trăm mảnh mới được!

Nói rồi lại gầm lên như sấm :

- Vu tặc bà, ngươi còn chưa chịu ra đây ư?

Dứt lời người nào tới tranh triên trước mặt Thần Điêu Đầu Hói, tay phải vung lên phát ra một chưởng.

Theo kế hoạch, lão tranh tiên chỉ là hư trương thanh thế, nhưng một chưởng này phát ra từ nỗi hận, nên công lực tụ đủ, chưởng phong rít lên nghe rợn người.

Thần Điêu Đầu Hói tùy cơ ứng biến, thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Trúc Thu Lan, đồng thời dụng truyền âm nhập mật nói :

- Trúc cô nương, đến lúc rồi!

Trúc Thu Lan gật đầu, ngầm kéo nhẹ vạt áo Nhạc Tiểu Tuấn, rồi người như con chạch lách nhanh tới động đạo bên phải.

Nhạc Tiểu Tuấn không dám chậm chân, bám theo người nàng, cả hai lưng áp vào vách núi nhanh chóng tiếp cận động khẩu.

Gần như cùng lúc bọn họ di động thân hình, “bình” một tiếng cực lớn, đá chạy cát bay, một chưởng của Hoắc Vạn Thanh đánh vào vách đá.

Một chưởng với thập thành công lực của Hoắc Vạn Thanh không phải là tầm thường, cả hang động gần như đều bị chấn động, đất đá rơi mãi không thôi.

Chỉ nghe từ bên trong giọng Vu bà bà tức giận thét lớn :

- Hoắc tổng quản, ngươi có đánh trăm chưởng chấn động vách đá thì ích gì hử?

Chính khi Vu bà bà lên tiếng, thì Trúc Thu Lan đã áp sát động đạo, nàng liền lấy nhanh từ trong một túi gấm ra hai viên dược hoàn, một viên cho vào mồm, một viên còn lại dúi vào tay Nhạc Tiểu Tuấn, thì thào nói :

- Nhanh nuốt vào!

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ biết làm theo lời nàng, Trúc Thu Lan tiếp đó lại lấy từ trong chiếc túi ra một chiếc ống đồng nhỏ bằng đầu đũa, quay nửa người quay mặt vào phía trong động đạo.

Thân hình nhích nhẹ vào sâu trong động đạo, đồng thời tay phải nắm một đầu ống đồng đưa lên miệng, đầu kia hướng vào động đạo thổi mạnh, một làn khói mỏng lập tức theo đó bay vào trong.

Làn khói nàng vừa thổi vào chính là mê dược Bách Lý Hương mà năm xưa mẹ nàng Mải Hoa bà bà đã thành danh trong giang hồ nhờ nó.

Người, vật chỉ cần ngửi phải chút hương này thì lập tức đầu óc hôn trầm rồi mê man bất tỉnh.

Nên biết, trong giang hồ người dụng độc dược được coi thuộc hàng bá đạo tà môn, năm xưa Mải Hoa bà bà từng nổi tiếng dụng độc, nên bị giang hồ đồng đạo tẩy chay.

Nhưng mười mấy năm lại đây, bà ta đã cải tà quy chính, không dụng loại mê dược này nữa. Mãi đến khi Trúc Thu Lan lớn lên, nàng thoát ly hành cước giang hồ, bà sợ con gái lúc gặp kẻ ác, hoặc giả gặp thú dữ trong rừng, cho nên mới cho nàng ống đồng thổi Bách Lý Hương này để phòng thận.

Mải Hoa bà bà đã căn dặn rất kỹ nàng là nếu không phải gặp tình cảnh vạn bất đắc dĩ, thì không được dùng đến hại người.

Chính vì vậy, vừa rồi khi Thần Điêu Đầu Hói gợi ý chuyện này, nàng đã tỏ ra lúng túng. Thế nhưng tình hình lúc này thực muốn tấn công vào sâu trong hang động khúc khuỷu thế này thì vô kế khả thi, cuối cùng nàng mới chấp nhận.

Phía sau, Thần Điêu Đầu Hói nhìn thấy nàng đã ra tay, cười lớn nói :

- Vu bà bà, ngươi tưởng lão phu không dám xông vào ư?

“Soẹt” một tiếng, rút phắt thanh Bát Quái kiếm, tay trái phát một thế phích không chưởng, tay phải kiếm múa tít lên phòng hộ toàn thân, rồi ý chừng như muốn xông vào bên trong thật.

Đương nhiên lão chỉ hư trương thanh thế mà thôi, chân vừa tiến lên được một bước, thì Hoắc Vạn Thanh đã la lớn tranh đường :

- Mạnh đại hiệp, cứ để lão hủ đối phó với mụ ta...

Sử Truyền Đỉnh cũng liền xông tới tranh tiên nói lớn :

- Lão tặc bà, hôm nay ngươi tới số rồi!

Tống Văn Tuấn cũng lập tức hùng hổ khua kiếm thét lớn :

- Vu tặc bà, mụ dám bắt cóc cha ta, lại dùng Âm chưởng đánh ta thụ thương, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi mới hả giận!

Trong động bị náo loạn, vừa rồi bụi đất bay mù còn chưa lắng hết, đương nhiên là cản trở tầm nhìn.

Trong khi mọi người la hét hùng hùng hổ hổ, làn mê hương của Trúc Thu Lan thổi ra cũng đã từ từ xông sâu vào trong động đạo.

Nhạc Tiểu Tuấn sợ nàng xảy ra sơ suất, nên bám rất sát, cả hai đã tiếng từng bước một vào sâu trong động đạo, xem ra sắp tới được chỗ rẽ.

Khoảng cách chỉ tầm vài bước chân, một bức tường đá chắn ngang để con đường động đạo rẽ sang trái chạy sâu vào trong, từ đây nhìn thấy thêm một lỗ hổng đen ngòm khác, tợ hồ như con đường bắt đầu chia hai lối, hoặc giả là có hai cửa vào.

Trúc Thu Lan thấy chỉ còn cách hai bước chân là đến tường đá, liền nhanh chân lướt tới, chẳng ngờ vấp một vật gì mềm mềm, suýt nữa thì cả người ngã nhào.

Nàng giật thót mình, nhưng không dám hét lên, tay vịn vách đá, chân sờ soạng thì lại giật mình khi phát hiện ra đó là một người nằm bất động.

Từ kinh động biến thành vui mừng, không nói cũng đoán ra được chính là Vu bà bà đã hít phải Bách Lý Hương mà hôn mê bất tỉnh, nàng vội quay người thấp giọng gọi :

- Nhạc đại ca!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe gọi thì phóc người nhảy tới, hỏi gấp :

- Chuyện gì?

Trúc Thu Lan nói :

- Có người nằm ở đây, có lẽ chính là Vu bà bà đã bị mê dược hôn mê bất tỉnh, nhanh vỗ tay ra hiệu cho mọi người vào đây, chúng ta còn phải tiếp tục tiến vào trong xem tình hình thế nào!

Nhạc Tiểu Tuấn vui mừng nói :

- Lan muội thật có bản lĩnh, chỉ bằng chút mê dược này đủ hạ ngã Vu bà bà.

Trúc Thu Lan vẩu môi nói :

- Mê hương này vốn bị coi là hạ môn trong võ lâm, gia mẫu vừa thường dặn chỉ cất nó trong người phòng khi quá hết sức bất trắc, tuyệt đối không được lạm dụng. Vừa rồi Mạnh lão tiền bối khuyên giải mãi, chỉ dùng đến nó mới mong cứu được Tống lão trang chủ, chuyện an nguy đến toàn võ lâm, bất đắt dĩ muội mới...

Nhạc Tiểu Tuấn hiểu hết lòng nàng, vội nói :

- Lan muội, muội dùng rất đúng, võ công độc môn, cho đến độc dược mê hương, phải cần xem đúng mục đích dùng nó mới phân biệt được chính tà, dùng chính là chính, dùng tà là tà. Chúng ta tuy dùng mê dược, thế nhưng dùng để cứu nguy cho toàn võ lâm, thì là quang minh lỗi lạc, có gì đáng thẹn?

Trong bóng tối, mặt Trúc Thu Lan phớt hồng, thấp giọng nói :

- Nhạc đại ca nói thế, muội mới thấy nhẹ lòng!

Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười, rồi vỗ tay hai cái liền ra hiệu.

Thần Điêu Đầu Hói vui mừng nói :

- Trúc cô nương đã đắc thủ!

Tống Văn Tuấn căn bản không biết hết nội tình, ngạc nhiên la lên :

- Trúc cô nương đắc thủ ư? Cô ta có đủ bản lĩnh vậy sao?

Hoắc Vạn Thanh cười chen lời nói :

- Đó mới là diệu kế của quân sư chứ!

Thần Điêu Đầu Hói thúc giục :

- Chúng ta nhanh vào xem!

Nói rồi phóng người chạy vào trước.

Trúc Thu Lan thấy có bóng chạy vào đường động đạo, liền thấp giọng hỏi :

- Mạnh tiền bối phải không?

- Chính lão hủ đây, Vu bà bà đâu?

- Nằm tại đây này!

Thần Điêu Đầu Hói cười ha hả, nói :

- Cô nương quả nhiên đắc thủ, đại công đấy nhé!

Trúc Thu Lan cười khiêm tốn nói :

- Mạnh tiền bối quá khen, chư vị vào đây, tôi và Nhạc đại ca tiếp tục vào sâu bên trong xem tình hình thế nào?

- Chậm chân!

Thần Điêu Đầu Hói đưa tay cản lại rồi nói tiếp :

- Chúng ta chưa rõ thực hư, chớ nên vọng động, đã không biết động nông sâu thế nào, lại không biết đối phương bên trong còn người nào? Do đó theo lão hũ vào động vẫn do cô nương dẫn đầu, nhưng cần phải thêm thân thủ theo hỗ trợ cô nương mới được.

Vừa nói lão vừa quay đầu gọi :

- Tống thiếu trang chủ, nhanh cùng Nhạc thiếu hiệp hộ tống Trúc cô nương vào động, nếu Trúc cô nương gặp nguy hiểm, thì nhị vị xuất thủ chi viện.

Tống Văn Tuấn đáp :

- Tại hạ tuân mệnh!

Lúc này, Hoắc Vạn Thanh đã nhanh nhẹn xuất chỉ lực khống chế huyệt đạo trên người Vu bà bà, hỏi :

- Mạnh đạo huynh, chúng ta xử trí tặc bà này thế nào đây?

Thần Điêu Đầu Hói cười đáp :

- Huynh đệ chỉ lãnh đạo tấn công thạch động này, còn xử lý ra sao thì Hoắc tổng quản cứ tự làm chủ vậy!

Hoắc Vạn Thanh nói :

- Tại hạ không dám!

Trúc Thu Lan nói :

- Quân sư không còn căn dặn gì người thì chúng ta vào thôi!

Thần Điêu Đầu Hói liền đưa chiếc Thiên lý hỏa đồng nói :

- Ngoài này đã tối om om, bên trong tất không cần phải nói, cô nương giữ lại chiếc hỏa đồng này mà dùng.

Trúc Thu Lan đón lại chiếc hỏa đồng rồi giục :

- Thiếu trang chủ, Nhạc đại ca, chúng ta đi thôi!

Nói rồi dẫn đầu theo động đạo rẽ hướng vào trong.

Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn liền bám theo chân nàng.

Từ chỗ họ đứng đến lối rẽ chỉ chừng ba bước, có kinh nghiệm lần vừa rồi, nên bám sát người theo vách đá lần từng bước chứ không dám khinh suất.

Đến cửa động, trong thì Trúc Thu Lan dừng chân lại, đưa tay về sau chạm vào người Nhạc Tiểu Tuấn thị ý chi chàng cũng dừng bước lại.

Trong động tối đen như mực, xòe bàn tay trước mặt còn không thấy rõ năm ngón, cho dù có người đứng đối diện chỉ e cũng không phát hiện được.

Điều này vừa lợi cho mình mà cũng lợi cho địch, Trúc Thu Lan chỉ bằng đôi tay sờ sẫm để định phương hướng vị trí mà thôi.

Lắng tai nghe ngóng một lúc, không thấy chút động tĩnh nào, tay nắm ống đồng đưa tới trước, thân hình di động, tiếp tục thổi Bách Lý Hương.

Vẫn thấy bên trong yên ắng, khi ấy trong lòng nàng có phần yên tâm, nhưng đi sát theo phía sau là Nhạc Tiểu Tuấn không nén được kiên nhẫn thấp giọng hỏi :

- Tốt cả chứ?

Trúc Thu Lan gật đầu đáp :

- Ổn rồi, chúng ta không biết bên trong còn bao nhiêu tên, nhưng chờ một lát nữa mới có thể vào!

Vừa nói nàng vừa lấy ra thêm một viên dược hoàn đưa cho chàng, tiếp :

- Đưa Thiếu trang chủ, bảo hãy nuốt vào phòng độc!

Tống Văn Tuấn nắm viên dược hoàn trong tay, hơi ngạc nhiên hỏi :

- Gì đây?

Nhạc Tiểu Tuấn đáp :

- Thuốc giải!

Tống Văn Tuấn càng ngạc nhiên hơn, hỏi :

- Trúc cô nương chẳng lẽ dùng...

- Mê hương!

- A, thì ra là vậy, thảo nào mà cô ta khống chế được mụ tặc bà kia!

Chỉ nghe Trúc Thu Lan giục :

- Chúng ta vào thôi!

Nói rồi mới bắt đầu sãi chân đi lọt hẳn vào động trong.

Bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn liền bước theo, Trúc Thu Lan bước vào vài bước đã có cảm giác không gian ở đây mở rộng ra, bên trong động ngoài tiếng bước chân khẽ của bọn họ, không có thêm một tiếng động nào khác lạ.

“Xẹt” một cái, chiếc hỏa đồng trong tay nàng được đánh cháy sáng lên, cảnh toàn động lập tức mở ra trước mắt.

Nhìn quanh là bao quát được toàn động rộng tầm năm trượng vuông, trên một phiến đá lớn, một thân hình nữ nhân vận kình phục màu xanh nằm xấp mặt xuống đá, không nói cũng biết là ả hầu Xuân Mai, hồi đêm bị Hoắc Vạn Thanh lột mặt nạ trong Thiên Hoa sơn trang.

Cách ả không xa, còn có thêm một tiểu nữ khác và một lão nhân thân vận lam bào, cả hai tình trạng cũng giống như Xuân Mai nằm phủ phục bất động trên đất, hiển nhiên bọn họ đều trúng mê hương của Trúc Thu Lan mà bất tỉnh nhân sự.

Tiểu nữ áo xanh thì nàng không biết mặt, thế nhưng lão già thân vận lam bào thì nàng nhận ra ngay chình là Hổ Trảo Tôn Vô Kỵ, lão già mở quán rượu bên sông ở Qua Châu.

Tiếp sau bọn họ lại còn thêm một lão nhân khác ngồi tựa lưng vào vách đá, vừa nhìn thấy người này, Tống Văn Tuấn bổ người tới kêu lên thống thiếc :

- Cha, quả nhiên cha ở đây!

Lão nhân này không ai khác, đúng là vị Minh chủ năm xưa - Tống Trấn Sơn. Lão ta thần thái thản nhiên an tường, mắt nhắm hờ, nhưng kỳ thực cũng bị trúng mê dược bất tỉnh nhân sự như bọn người kia.

Tống Văn Tuấn đã đến bên cha, nhìn một lát lo lắng quay qua đầu nói :

- Trúc cô nương, gia phụ cũng trúng mê hương, xin cô nương nhanh giải cứu.

Trúc Thu Lan cười nói :

- Thiếu trang chủ chớ nóng vội, chờ Mạnh lão tiền bối và Hoắc tổng quản vào đây hẳn tính, đối phương quỷ kế đa đoan, chúng ta cần hết sức cẩn thận đề phòng.

Tống Văn Tuấn mặt ửng đỏ lên nói :

- Trúc cô nương nói rất đúng!

Nhạc Tiểu Tuấn nhìn Trúc Thu Lan hỏi :

- Chúng ta mời Mạnh tiền bối vào chứ?

Trúc Thu Lan cười khúc khích nói :

- Không cần đi mời, chỉ thấy trong này sáng lên, bọn họ sẽ vào ngay thôi!

Nói chưa dứt câu, quả nhiên đã thấy hai người nhảy vào chính là Thần Điêu Đầu Hói và Hoắc Vạn Thanh.

Thần Điêu Đầu Hói quét mắt nhìn một vòng thạch động, cười vang ha hả nói :

- Thực khổ cho Trúc cô nương!

Trúc Thu Lan khép người khiêm tốn đáp :

- Mạnh tiền bối sao lại nói vậy!

Hoắc Vạn Thanh đã nhìn thấy lại lão Trang chủ cũ của mình, vui mừng khôn xiết reo lên :

- Lão Trang chủ quả nhiên ở đây mà!

Nói rồi định bước tới đỡ người Tống Trấn Sơn, nhưng Thần Điêu Đầu Hói vội cản lại :

- Hoắc tổng quản chậm tay!

- Mạnh đạo huynh còn gì chỉ bảo?

Thần Điêu Đầu Hói trầm ngâm một lúc từ từ nói :

- Bọn tặc đã một lần dùng Lang Sơn Nhất Bái giả mạo Minh chủ may mà bị Trúc cô nương khám phá ra, liệu bọn chúng có giở trò này lần nữa không, chúng ta cần cẩn thận.

Hoắc Vạn Thanh khựng người trố mắt hỏi :

- Vậy theo Mạnh đạo huynh thấy, chúng ta nên làm thấy nào đây?

- Chúng ta chỉ còn có một cách, chờ Minh chủ giải hết mê dược thử xem mới nói.

Nói rồi đưa mắt nhìn Tống Văn Tuấn tiếp :

- Muốn nhìn theo Minh chủ thật hay giả, Thiếu trang chủ và Hoắc tổng quản tốt nhất nên lánh mặt, thiên hạ chưa từng có lý con lại đi thử cha bao giờ!

Hoắc Vạn Thanh gật đầu nói :

- Mạnh đạo huynh nói chí lý, Thiếu trang chủ và tại hạ thoái ra ngoài vậy.

Nói rồi lão lấy từ trong người ra một bình thuốc giải dược đưa cho Nhạc Tiểu Tuấn nói tiếp :

- Đây là bình giải dược “Tán công độc” mà chí hay Nhạc thiếu hiệp đã mang đến, sau khi Lang Sơn Nhất Bái chân tướng bị bại lộ, lão hủ đã lấy lại. Lão Trang chủ trúng “Tán công độc” nhất định bọn chúng không khi nào giải cứu, nếu người này đúng thực là lão Trang chủ, thì thiếu hiệp dùng nó giải cứu hộ.

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu, tay đón lấy bình thuốc giải cho vào áo.

Hoắc Vạn Thanh và Tống Văn Tuấn khi ấy cùng nhau quay trở ra bên ngoài.

Thần Điêu Đầu Hói nhìn Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan nói :

- Chuyện này giờ cũng chỉ còn nhờ vào đại công của nhị vị.

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

- Tiền bối có gì sai khiến, xin cứ nói rõ!

Thần Điêu Đầu Hói tay vuốt râu, rồi thấp giọng nói với bọn họ một lúc.

Nhạc Tiểu Tuấn, Trúc Thu Lan nghe xong đồng thanh nói :

- Vãn bối tuân mệnh!

- Tốt lắm, giờ thì Trúc cô nương có thể cho người này ngửi thuốc giải.

Trúc Thu Lan đáp một tiếng, rồi bước nhanh đến bên người Tống Trấn Sơn, lấy từ trong áo ra một chiếc bình ngọc xanh nhỏ xíu, mở nấp bình, dùng móng tay út múc ra một chút bột màu hồng búng nhẹ bay vào mũi ông ta.

Tống Trấn Sơn đang mê man, bỗng hắt hơi một cái, đột nhiên hai mắt mở bừng ra nhìn thấy bọn Thần Điêu Đầu Hói ba người đứng trước mặt mình, bất giác vui mừng nói :

- Mạnh đạo huynh, Nhạc thiếu hiệp các ngươi sao tìm được đến đây?

Thần Điêu Đầu Hói chắp tay nói :

- Minh chủ tỉnh lại rồi thì tốt, có điều huynh đệ muốn thỉnh giáo Minh chủ một câu...

- Ồ!

Tống Trấn Sơn ngước nhìn lão ta một cái hỏi :

- Mạnh đạo huynh muốn hỏi điều gì?

- Ừm,... Huynh đệ như có lời không phải, xin Minh chủ lượng thứ bỏ qua!

Tống Trấn Sơn cười sởi lởi nói :

- Bát đại môn phái là người một nhà, đạo huynh nói sai một câu lẽ nào lão phu lại trách cứ?

- Minh chủ nói ra câu này, huynh đệ mới thật sự yên tâm!

Nói rồi liền quay lại phất tay một cái, cả Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan nhận được hiệu lệnh lập tức tiến tới một bước ôm quyền nói :

- Tống đại lão gia, vãn bối thật đắc tội!

Tống Trấn Sơn ngạc nhiên hỏi :

- Nhạc thiếu hiệp, các ngươi làm gì vậy?

Nhạc Tiểu Tuấn nói ngay :

- Bọn vãn bối hai người nhận mệnh Mạnh lão tiền bối, muốn lục soát người Tống đại lão gia!

- Hả? Lúc soát người lão phu? Vì sao?

Nhạc Tiểu Tuấn hơi lúng túng nhìn nhanh Thần Điêu Đầu Hói một cái ấp úng nói :

- Điều này...

Tống Trấn Sơn thấy chàng ngập ngừng thì giục :

- Tướng công cứ nói, không ngại gì.

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

- Bởi vì... Bởi vì...

Chàng ấp úng, cuối cùng vẫn không nói hết câu.

Trúc Thu Lan tiếp lời chàng :

- Bởi vì muốn xem thử Tống đại lão gia có mang mặt nạ da người hay không?

Tống Trấn Sơn trớ mặt ngạc nhiên :

- Lão phu đeo mặt nạ làm gì?

Trúc Thu Lan nói :

- Vì đã có người giả mạo Tống đại lão gia!

- Nhưng, lão phu là Tống Trấn Sơn, chẳng lẽ... là giả hay sao?

Trúc Thu Lan lanh giọng nói :

- Ai biết được, không chừng ngươi chính là Lang Sơn Nhất Bái giả mạo thì sao?

- Lang Sơn Nhất Bái? Lang Sơn Nhất Bái là ai? Hắn giả mạo lão phu ư?

Tống Trấn Sơn trên mặt đã thấy bị kích động mạnh, nói tiếp :

- Cô nương có thể đem hết mọi chuyện xảy ra kể cho lão phu nghe chứ?

Trúc Thu Lan nói :

- Ta không biết có nên nói ra hay không?

Thần Điêu Đầu Hói đỡ lời :

- Cô nương cứ nói không ngại gì!

Trúc Thu Lan khi ấy mới đem chuyện Nhạc Tiểu Tuấn lấy được thuốc giải rồi cùng nàng đến Thiên Hoa sơn trang ra sao, sau đó phát hiện ra Lang Sơn Nhất Bái giả mạo Tống Trấn Sơn, cho đến cả bọn làm sao lại lần đến được động đạo này, sơ lượt kể qua cho Tống Trấn Sơn nghe.

Tống Trấn Sơn nghe đến run cả người nói :

- Bọn chúng bắt cóc lão phu, lại còn xảy ra nhiều chuyện thế sao?

Nói rồi lão gật đầu tiếp :

- Chẳng trách nào mà các ngươi hoài nghi lão phu, nhưng không biết các ngươi cần thế nào mới chịu tin lão phu?

Trúc Thu Lan nói :

- Phân biệt Tống đại lão gia thật hay giả, vốn chỉ là chuyện đơn giản, có điều hiện tại chỉ sợ...

- Cô nương cứ nói thẳng ra lão phu nghe đi!

Trúc Thu Lan chớp mắt nhìn nhanh đối phương, rồi đáp bằng một điều khác :

- Tống đại lão gia ở đây, bọn chúng sao không chế huyệt đạo, cũng không trói chân tay lão lại?

Tống Trấn Sơn cười khởi đáp :

- Lão phu thân đã trúng Tán công kỳ độc, nhất thân công lực coi như phế bỏ, đến trói gà còn không chặt, há bọn chúng cần phải trói tay chân hay điểm huyệt?

Trúc Thu Lan gật đầu nói :

- Vậy thì đúng, lão đại gia nhất thân tuyệt học, kiếm pháp tạo chỉ xuất thần nhập hóa, nếu mà không trúng phải Tán công kỳ độc chỉ thử là biết ngay thực giả.

Nhạc Tiểu Tuấn nghe rồi chen vào nói :

- Có đây, chúng ta vốn mang thuốc giải đến cho Tống đại lão gia, chỉ cần Tống đại lão gia uống thuốc giải vào rồi thì không còn khó phân biệt thật hay giả.

Vốn mỗi kế sách đều do Thần Điêu Đầu Hói đề ra, nhưng lúc này Trúc Thu Lan vẫn vờ quay đầu nhìn lão hỏi :

- Mạnh lão tiền bối thấy chủ ý Nhạc đại ca được chứ?

Thần Điêu Đầu Hói vuốt râu như suy nghĩ rồi nói :

- Như thế cũng hay, không biết ý Minh chủ thế nào?

Tống Trấn Sơn gật đầu ngay :

- Mạnh đạo huynh thấy dược, thì lão đồng ý ngay thôi mà!

Thần Điêu Đầu Hói đưa tay ra hiệu, nói :

- Vậy Nhạc thiếu hiệp nhanh lấy thuốc giải trao cho Minh chủ!

Nhạc Tiểu Tuấn ứng thanh đáp một tiếng, rồi lấy từ trong áo ra một chiếc bình sành, mở nấp dốc thuốc đổ ra năm viên dược hoàn đưa đến trước mặt Tống Trấn Sơn.

Tống Trấn Sơn đón lấy thuốc giải cho vào mồm nuốt xuống.

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

- Tống đại lão gia đã phục giải dược, cần tĩnh tọa một lúc thuốc giải mới phát tác.

Tống Trấn Sơn nghe lời, ngồi xếp bằng ngay ngắn, nhắm hờ mắt lại.

Thần Điêu Đầu Hói thoái lui một bước, tháp giọng nói :

- Minh chủ phục thuốc giải, chi ít cũng cần phải tịnh dưỡng thời gian một tuần trà mới hồi phục công lực, nhân lúc này chúng ta nên nghỉ lưng một lát.

Nói rồi lão tự tìm chỗ ngồi xuống, nhưng ngầm dùng truyền âm nhập mật nói với bọn Nhạc Tiểu Tuấn :

- Chú ý đề phòng, không chừng hắn vùng dậy là mệt chuyện!

Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan ngầm gật đầu, rồi mỗi người tự tìm một phiến đá ngồi xuống, nói nghỉ thì nghỉ, nhưng cả ba vẫn không rời mắt khỏi người Tống Trấn Sơn.

Đúng tại lúc ấy, đột nhiên nghe tiếng chân người bước rất nhanh truyền vào.

Thần Điêu Đầu Hói lão luyện kinh nghiệm, nghe ra tiếng chân nhanh nhẹ nhưng vội vã gấp gáp, linh tính đoán đã có chuyện xảy ra bên ngoài, liền đứng lên nghênh đón đầu đường động đạo.

Chỉ thấy bóng người lách vào chính là Sử Truyền Đỉnh, lão hỏi ngay :

- Ngoài kia có chuyện xảy ra ư?

Sử Truyền Dỉnh ngạc nhiên hỏi lại :

- Mạnh đạo huynh làm sao biết được?

- Huynh đệ chỉ suy đoán vậy thôi!

- Mạnh đạo huynh đóan không sai, vừa rồi Lục đạo huynh vào động trước báo cho hay là viện binh của tặc đảng đã kéo đến, nhân số cũng không ít, cần Mạnh đạo huynh điều người chuẩn bị ứng phó.

Nguyên vừa rồi Sử Truyền Đỉnh được phân canh giữ ở động ngoài, bọn Hoắc Vạn Thanh và Tống Văn Tuấn cũng đã trở ra đó, nhưng vì trong này không tiện có mặt bọn họ hai người, cho nên mới do Sử Truyền Đỉnh vào báo tin.

Thần Điêu Đầu Hói hỏi :

- Lục đạo huynh có nói rõ là bọn người nào đến không?

Sử Truyền Đỉnh lắc đầu đáp :

- Hiện tại còn chưa rõ, tình hình trong này sao rồi?

Thần Điêu Đầu Hói thấp giọng nói :

- Minh chủ đã uống thuốc giải, hiện tại thật hay giả còn chưa thể nói được.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Chúng ta cần phải đợi sau khi Minh chủ hồi phục lại toàn công lực mới có thể thử biết chân giả, trong thời gian này cần cố thủ vững chắc.

Nói đến đó, lão quay đầu vẫy tay gọi Trúc Thu Lan, nàng chạy nhanh đến, nhỏ giọng hỏi :

- Mạnh tiền bối có gì căn dặn?

Thần Điêu Đầu Hói môi máp máy, dùng truyền âm nhập mật nói :

- Trước mặt quân chi viện của tặc đảng đã kéo đến, lão hủ cần ra ngoài xem tình hình để đối phó, sau khi Minh chủ tỉnh lại thì cứ theo đúng kế hoạch mà làm, ở đây do cô nương và Nhạc thiếu hiệp trấn thủ, cần cẩn thận đề phòng địch thấy chúng ta phân tán lực lượng trong này mà phản kích. Nếu lúc cần thiết, cô nương cứ dùng đến Bách Lý Hương mà đối phó.

Trúc Thu Lan gật đầu đáp :

- Vãn bối đã hiểu!

Thần Điêu Đầu Hói quay nhìn Sử Truyền Đỉnh nói :

- Chúng ta đi!

Cả hai rút nhanh ra động ngoài, Hoắc Vạn Thanh vừa thấy bóng chạy đến hỏi ngay :

- Mạnh đại hiệp, lão Trang chủ...

Không đợi lão hỏi hết câu, Thần Điêu Đầu Hói đáp ngay :

- Minh chủ đã uống thuốc giải, trước mặt còn chưa phân biệt được thật giả, chi ít cũng cần qua thời gian bữa cơm nữa mới biết rõ hư thực. Huynh đệ đã phân công Trúc cô nương và Nhạc thiếu hiệp canh giữ động trong, không chuyện gì xảy ra đâu.

Tiếp lão lại nói với Sử Truyền Đỉnh :

- Phiền Sử đạo huynh mang Vu bà bà vào trong kia, rồi ra ngoài tiếp ứng. Ở đây chỉ cần Hoắc tổng quản và Tống thiếu trang chủ trấn thủ là được, động hẹp lại khúc khuỷu, thủ dễ công khó, nếu tình thế quá bí thì chúng ta có thể kéo hết vào đây cố thủ, đợi đến khi Minh chủ tỉnh lại phân biệt thật giả, rồi cùng kéo ra quyết một trận sống mái với chúng.

Sử Truyền Đỉnh ứng thanh đáp một tiếng, rồi cắp ngang người Vu bà bà chạy vào trong.

Thần Điêu Đầu Hói nói thêm vài câu với bọn Hoắc Vạn Thanh, Tống Văn Tuấn, đoạn sải bước đi ra hướng cửa động.

Bên ngoài ánh trăng mờ nhạt hắt vào, nhưng cũng đủ thấy rõ bọn Vô Trụ thiền sư ba người án ngử trước cửa động.

Khi đến cửa động thì càng thấy rõ hơn, xa xa bên ngoài tầm ba bốn thước, đứng vây quanh mỏm đá có thêm bảy tám bóng người khác, bọn họ thần thái oai nghi đỉnh lập, nhưng chung quy không thấy có ai lên tiếng nói gì.

Thần Điêu Đầu Hói vừa nhìn thấy tình hình này đã bấm bụng nghĩ :

- Ái, chẳng lẽ bọn chúng còn có nhân vật nào thân phận cao hơn chưa xuất hiện hay sao?

Cam Huyền Thông khi ấy thấy bóng Thần Điêu Đầu Hói đi ra thì đón hỏi :

- Mạnh đạo huynh, tình hình bên trong thế nào rồi?

Thần Điêu Đầu Hói kể sơ qua chuyện Tống Trấn Sơn, rồi hỏi :

- Đám viện binh này đến lâu chưa?

Cam Huyền Thông đáp :

- Chừng một tuần trà, Mạnh đạo huynh nhìn kỹ xem bọn chúng là những tên nào?

Thần Điêu Đầu Hói nghe thì giật mình hỏi lại :

- Ý Cam đạo huynh, chẳng lẽ bọn chúng có cao thủ?

- Bần đạo chỉ nhận ra hai người trong số này, hai tên ăn mặc cổ quái kia chính là Tương Tây song thi, nghe nói bọn chúng võ công cực cao, một vùng lưỡng hồ đều vang lừng hung danh của chúng. Cứ vậy đủ thấy sáu tên còn lại quyết không phải hạng vô danh tiểu tốt.

Thần Điêu Đầu Hói lúc này đã quét nhìn qua hết bọn tám người kia, gật gù nói :

- Không sai, ngươi vận võ phúc màu đỏ kia là Hỏa Ma Nữ, đứng đầu trong làng hắc đạo nữ ma, tâm ác vô cùng. Lão gia thân hình cao lớn kia là Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt, lão đạo sĩ tóc phủ vai lại là Ngũ Xoa chân nhân Vạn Thiên Phong, chỉ bằng mấy tên này cũng đủ gây cấn rồi đấy!

Phi Hồng Dực Sĩ nhích đến gần hỏi :

- Bọn chúng nhân mã tợ hồ như chưa đến đủ?

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu đáp :

- Huynh đệ cũng nghĩ như vậy, trong bọn chúng còn có một nhân vật thân phận cao hơn chưa đến!

Phi Hồng Dực Sĩ nhíu mày hỏi :

- Làm sao biết được?

Thần Điêu Đầu Hói cười đáp :

- Thử nhìn đám kiêu hùng ác bá này, nếu không có một người thân phận cực cao, võ công siêu chúng, thì ai thống lĩnh được bọn chúng chứ?

Cam Huyền Thông gật đầu đồng tình :

- Mạnh đạo huynh nói chí lý...

Chưa nói hết câu bỗng lại í lên một tiếng, tay chỉ xuống hướng dốc núi la lên :

- Nhìn kìa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio