Tiến Công Sủng Phi

chương 121: chuẩn bị trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thảo Hoàng Quý phi.

Beta: Nga Quý tần.

Thẩm Vũ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Minh Âm, trong lòng lại thực sự kinh ngạc: Phòng riêng của tửu lâu cách âm chặt chẽ nhất, sao Minh Âm lại nghe được hai người bọn hắn nói chuyện? Huống chi theo như lời Minh Âm vừa nói thì hình như còn có tiếng đàn quấy nhiễu nữa.

“Bổn tần rất tò mò, sao ngươi có thể nghe được lời hai người bọn hắn nói?” Vì đã hiểu rõ mọi chuyện nên trong lòng Thẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, giờ tâm tư nhàn rỗi bắt đầu nổi lên.

Minh Âm vừa nghe nàng hỏi như vậy thì hơi giật mình, như là không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như thế. Trên mặt dần hiện lên mấy vệt đỏ ửng, thẹn thùng hiếm có.

Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, trong lòng càng thêm tò mò, tay nâng má, nghiêm túc nhìn chăm chú, không cho nàng ấy cơ hội trốn tránh.

Minh Âm bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt hiện lên vài phần bất mãn, cuối cùng cắn chặt răng, dường như là chịu thua.

“Nếu nô tỳ nói với Tu nghi, người không được cười đó!” Đầu tiên Minh Âm chuẩn bị tinh thần cho Thẩm Vũ một chút.

Thẩm Vũ bị bộ dạng nghiêm túc này của nàng ấy chọc cười, nàng hai đời làm người, dạng sự tình gì chưa gặp qua, còn có thể bị cách thám thính tin tức của một tiểu cung nữ dọa sợ nữa sao!

“Không sao, ngươi nói đi! Bổn tần bị dọa quen rồi!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay, trên mặt mang theo vài phần bất mãn, hiển nhiên đối với việc Minh Âm xem thường nàng như thế, trong lòng cảm thấy không vui.

“Kỳ thật nô tỳ cũng không làm gì, chỉ là hy sinh vẻ ngoài một chút, cải trang giả dạng một phen, giả làm một nữ tử bán nghệ bơ vơ không nơi nương tựa. Người đánh đàn trong phòng bọn họ chính là nô tỳ!” Minh Âm vừa nói vừa xõa búi tóc ra, che khuất non nửa khuôn mặt, nhìn như vậy đúng là có chút không giống ban đầu.

Thẩm Vũ thực sự ngây ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một cung nữ nho nhỏ mà lại có can đảm và tâm cơ như vậy. Nàng lộ ra ý cười, giữ chặt tay Minh Âm, khẽ nâng ngữ điệu, gấp giọng nói: “Ai da, Minh Âm của ta! Sao ngươi lanh lợi như vậy! Thật là nữ nhân đa mưu túc trí, ta nói này, ngày sau nếu bổn tần trở mặt với Hoàng thượng, ngươi phải hướng về ta!”

Minh Âm nhìn bộ dáng cố ý giả vờ khoa trương của Thẩm Vũ thì lá gan cũng càng thêm lớn hơn, ỷ vào bản thân mới vừa lập công lớn, liền hất tay Thẩm Vũ ra, nhỏ giọng nói: “Xu Tu nghi, người tỉnh lại đi! Đừng trêu nô tỳ được không? Người có thể dễ dàng trở mặt với Hoàng thượng sao? Vậy chẳng phải là tiện nghi cho nữ nhân khác à!”

Thẩm Vũ bị nàng ấy nói như vậy, ý cười trên mặt càng sâu, ra sức bắt nàng ấy nói một chút xem học đánh đàn như thế nào. Một cung nữ hầu hạ người mà thôi, nếu đến cầm kỳ thư họa đều biết, chẳng phải những phi tần liều mạng bò lên long sàng kia đều phải cảm thấy thẹn sao!

Minh Âm vừa nghe nàng nói đến cái này, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình không thể nhịn được, nàng ấy “Ha ha” hai tiếng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Vũ, thấp giọng nói: “Tu nghi, người đã quên ban đầu nô tỳ hầu hạ ai sao? Ở bên người Hoàng thượng mà không có lấy một tài nghệ phòng thân, là muốn tìm chết sao? Ngay cả nha đầu Minh Ngữ ngu ngốc kia cũng biết xướng mấy tiểu khúc Giang Nam!”

Đây chính là chuyện lần đầu Thẩm Vũ nghe nói, vốn nàng chỉ là cho rằng cung nhân bên người Hoàng thượng đều có sự nhẫn nại và quan điểm không giống người bình thường, không ngờ cả những tài nghệ này cũng biết, ai có được cung nhân hầu hạ Hoàng thượng không phải tương đương cầm bảo bối về nhà sao?

“Không thể nào, phi tần biết đánh đàn xướng khúc ở hậu cung này không ít, bổn tần chưa từng thấy Hoàng thượng tìm người tới tiêu khiển!” Thẩm Vũ lộ ra vẻ mặt khó tin, đối với sự thật này, nàng vẫn khó có thể tiếp thu.

“Vậy sao được! Lỡ người xướng khúc kia niệm chú ngữ gì đó! Lỡ người đánh đàn tẩm hương độc gì đó lên đàn! Ở trong mắt Hoàng thượng, phần lớn phi tần hậu cung đều là vì hại ngài ấy mới tiến cung! Cho nên theo nô tỳ, mỗi lần ngài ấy đều mang theo tâm tình lo lắng vạn phần khi lên giường với các phi tần chủ tử ——” Sau khi Minh Âm kể khổ, thói quen thường thích chế nhạo các chủ tử trong lòng nổi lên, cứ như vậy tự nhiên mà để lộ ra, lại còn không sợ chết mà nói ra.

Thẩm Vũ sợ ngây người! Nàng nhìn Minh Âm, bỗng nhiên không biết phải làm gì cho đúng.

Hoàng thượng đây là có chứng vọng tưởng bị hại! Thì ra thoạt nhìn mạnh mẽ không có tình người, thế nhưng nội tâm lại dày vò như vậy, khó trách dẫn đến bệnh tâm thần!

“Tu nghi, người đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ sợ hãi!” Minh Âm lập tức giữ chặt tay nàng, quỳ rạp xuống bên người nàng.

Xong đời, Xu Tu nghi bị nàng dọa choáng váng! Ai bảo miệng nàng dại như vậy, Xu Tu nghi mạnh bạo cũng bị choáng váng, ngày mai Hoàng thượng sẽ cho người tùng xẻo nàng!

“Nô tỳ đùa thôi, sao Hoàng thượng lại sợ người hại ngài ấy chứ. Mấy thứ kia còn chưa tới trước mặt ngài ấy thì đã bị điều tra ra. Hoàng thượng để cung nữ thái giám hầu hạ bên người đều có một kỹ năng phòng thân là vì để thuận tiện bớt việc. Khi nào muốn thả lỏng một chút thì có bọn nô tỳ. Quan trọng nhất chính là, ngài ấy nhìn mặt bọn nô tỳ đã quen, ngài ấy coi như không khí, trực tiếp xem nhẹ. Những phi tần đó có khi nửa năm chưa thấy mặt, sợ Hoàng thượng nhìn không lọt mắt, sẽ làm ngài ấy ghê tởm, cho nên…” Lúc này Minh Âm mới nói ra lý do chính đáng, vẻ mặt nàng mười phần cứng đờ, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Xong đời, ở cùng chủ tử thích tìm đường chết một thời gian dài, nàng cũng đã đi trên con đường tìm chết, một đi không trở lại!

Lúc này Thẩm Vũ mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn Minh Âm. Nàng đã sớm nên nghĩ đến, Hoàng thượng sẽ không không có tiền đồ như thế. Nàng nâng lên tay từ từ vỗ ngực, còn may còn may, nàng chỉ tin lời phía sau, lập tức phủ quyết!

“Lần tới còn dám nói hươu nói vượn, không có chừng mực như vậy, bổn tần sẽ đem toàn bộ lời của ngươi nói với Hoàng thượng!” Sau khi Thẩm Vũ biết được nguyên nhân thì lập tức qua cầu rút ván mà uy hiếp nàng ấy.

Tuy rằng đáy lòng nàng càng hy vọng sự thật chính là theo như lời phía trước của Minh Âm, đáng tiếc không như mong muốn.

“Nô tỳ bảo đảm!” Minh Âm dựng thẳng ba ngón tay hướng lên trời, tựa như lời thề.

Đáy lòng Minh Âm lại không cho là đúng, kỳ thật nàng hiểu rõ trong lòng Xu Tu nghi nghĩ giống nàng, hy vọng Hoàng thượng là thiếu niên yếu đuối!

“Đi gọi Minh Tâm vào đây, bổn tần có việc giao cho nàng ấy!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.

Minh Âm lập tức bò dậy từ trên mặt đất, bước nhanh đi ra ngoài. Nàng không bao giờ muốn nói lời thật lòng với Xu Tu nghi! Đến lúc đó nếu Hoàng thượng và Xu Tu Nghi chiến tranh, ai nàng cũng không giúp, ngồi yên trên vách tường xem hai người bệnh tâm thần đấu nhau!

Minh Tâm được phân phó, vội vàng chạy tới trong viện triều thần ở. Vẻ mặt nàng vẫn như thường, bước chân lại thật cẩn thận, cho đến khi tìm được chỗ ở của Thẩm An Lăng, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Hoàng thượng trở về liền nhìn thấy Thẩm Vũ nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt ủ dột.

“Làm sao vậy, ai lại chọc nàng không vui?” Đôi tay nam nhân đặt ở trên eo nàng, dùng sức mà đẩy nàng một phen, trực tiếp làm nàng lật người bốn cái, vừa lúc lăn một vòng vào trong.

Thẩm Vũ căn bản không dự đoán được, còn đang ngây ngốc thì cả người đã lăn một vòng. Nàng nhìn về phía Tề Ngọc, có chút bất mãn mà “Hừ” một chút, mới vừa rồi, nàng cho rằng chính mình là chó nhỏ Tề Ngọc nuôi, đang bị chơi đùa.

Tề Ngọc cũng không nói thêm gì, trực tiếp cởi giầy nằm xuống bên cạnh nàng.

“A, mệt mỏi quá. Quan địa phương ở Lạc Dương này tuổi già sắc suy, thật nên thay đổi. Cả ngày thổi phồng, công lao còn lớn[1] hơn trẫm!” Tề Ngọc bất mãn mà oán giận một câu, cũng mặc kệ chính mình có dùng sai thành ngữ hay không, mệt đến đầu cũng không muốn động.

[1] Nguyên văn:好大喜功 (Hán Việt: hảo đại hỉ công): Thường dùng để chỉ những người tham công lớn, thích phóng đại.

“Hoàng thượng, khi còn bé tần thiếp đã tách ra khỏi huynh trưởng, vì tránh cho Vương phi ngờ vực, số lần tần thiếp và huynh trưởng gặp mặt rất ít ỏi. Những ngày này nhàn rỗi là cơ hội khó có được, có thể để tần thiếp và huynh ấy gặp mặt hay không?” Thẩm Vũ trở mình, nằm sấp xuống giường, đôi tay chống đỡ thân thể. Nàng trưng ra vẻ mặt cầu xin, ngữ điệu cũng cực kỳ mềm mại.

Tề Ngọc chậm rãi xoay đầu nhìn nàng, vẻ mệt mỏi trên mặt rất rõ ràng, ánh mắt lộ ra một chút mê ly, như là sắp chìm vào giấc ngủ.

“Nàng nói cái gì? A? Ừ, được! Ngày mai sai Lý Hoài Ân sắp xếp một chút, đừng gặp mặt bên trong phòng này, hậu viện có cái vườn dùng được, gặp mặt ở nơi đó đi! Xung quanh cũng yên tĩnh, thích hợp cho hai huynh muội các nàng rơi nước mắt. Đừng quá đau lòng, miễn cho…” Dường như Tề Ngọc còn đang không tập trung, ngây ngốc một lát mới phản ứng lại. Chỉ là câu tiếp theo còn chưa nói xong thì hắn đã ngủ rồi.

Thẩm Vũ nhìn thần sắc mỏi mệt của hắn, khẽ thở dài một hơi. Tuy rằng ngôi cửu ngũ cả người đầy tật xấu, luôn luôn thích soi mói khắp nơi. Nhưng đối với việc an bài hội hoa lần này lại vô cùng phối hợp, hơn nữa tích cực mà thể nghiệm và quan sát dân tình, nhưng hắn lại không biết, có người lợi dụng con đường này để mưu hại người đang nằm cạnh hắn.

Mà quan trọng là Thẩm Vũ cũng không định nói cho hắn. Để lật đổ người hạ độc thủ phía sau màn, nàng ra một chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau. Rõ ràng người khống chế tất cả, nhưng bởi vì đứng ở chỗ cao mà bị mọi người liên hợp giấu giếm.

Ngày hôm sau, quả nhiên Hoàng thượng hết lòng tuân thủ lời hứa. Lúc Thẩm Vũ ngủ dậy thì đã nhìn thấy Lý Hoài Ân chờ ở cửa, mới biết được Hoàng thượng đã mang theo cung nhân rời đi rồi, lưu lại Lý Hoài Ân sắp xếp hai huynh muội bọn họ gặp mặt trước, rồi mới đi về chỗ Hoàng thượng.

Thẩm Vũ mang theo Minh Tâm và Minh Âm, phía sau lại có hai tiểu thái giám đi theo, đi tới vườn theo như lời Hoàng thượng nói hôm qua. Thẩm An Lăng đang chờ ở đình hóng gió, xa xa nhìn thấy Thẩm Vũ, trên mặt lộ ra tươi cười như tắm mình trong gió xuân.

“Nô tài sẽ không đi qua, chờ Tu nghi ở chỗ này.” Lý Hoài Ân cũng biết hai huynh muội bọn họ có chuyện riêng tư muốn nói, lúc cách đình hóng gió một đoạn thì dừng bước.

“Làm phiền Lý Tổng quản, bên Hoàng thượng không thể thiếu ngươi, bây giờ đi qua đó đi! Bổn tần nói xong sẽ lập tức trở về!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ý cười khách khí, dịu dàng nói.

Lý Hoài Ân lập tức vẫy tay, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đặc biệt căn dặn, bảo nô tài phải đưa ngài trở về mới được. Ngài đi nói chuyện đi, dù nói chuyện bao lâu cũng không có vấn đề gì!”

Đây cũng là Hoàng thượng có ý tốt, Thẩm Vũ không tiện chối từ, lại cười lần nữa rồi đi vào đình hóng gió.

Phía sau Thẩm An Lăng cũng mang theo hai gã sai vặt, chỉ là hai người này mới mười ba, mười bốn tuổi, thoạt nhìn mi thanh mục tú, thân thể còn chưa phát triển, nhìn lại dáng người cũng nhỏ nhắn tinh tế giống Thẩm Vũ. Hơn nữa nếu nhìn thoáng qua, đường nét trên mặt hai gã sai vặt này cũng rất mềm mại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio