Tiến Công Sủng Phi

chương 137: tấn vị bốn người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tuệ Tu nghi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Tề Ngọc cúi đầu, vừa nghiêm túc vừa chuyên chú nhìn nàng. Hiện tại mặt của Thẩm Vũ đầy vẻ tươi cười vui sướng, vì muốn lấy lòng hắn mà gương mặt nàng còn nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh tay còn lại của hắn đang đặt ở mép giường. Tề Ngọc nhìn dáng vẻ khoe mẽ này của Thẩm Vũ lại cảm thấy càng giống như một con mèo nhỏ.

Hắn bật cười ‘xì’ một tiếng, tay đang đặt sau lưng nàng từ từ di chuyển đến trước ngực. Áo trong được làm từ vải dệt, vô cùng mềm mại và thoải mái nhưng không hề có chút đàn hồi nào. Bây giờ Hoàng thượng muốn làm một động tác lớn như vậy, suýt nữa đã khiến Thẩm Vũ nghẹt thở đến ngất xỉu vì cổ áo siết chặt.

Tề Ngọc cũng chỉ là duỗi tay ‘sờ mó’ sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái trên ‘nhũ hoa’ bên trái của nàng. Không khí vốn đang bình yên ấm áp liền tiêu tán sạch sẽ, hoàn toàn biến thành cực kỳ ái muội.

Thẩm Vũ vừa muốn nổi giận thì nam nhân đã rút tay về. Vị trí vốn được bàn tay che lại sẽ ấm hơn so với những vị trí khác, bây giờ tay đã bị rút ra, làm nàng cảm thấy không quen. Đến khi nàng có phản ứng lại là mình vừa bị ‘ăn đậu hũ’ thì lập tức ngước đôi mắt giận dữ lên nhìn, Hoàng thượng đã đổi sang biểu cảm khác, vốn là ý cười nhàn nhạt giờ đã biến mất, trở thành rất nghiêm túc.

Giống như kẻ vừa giở trò lưu manh không phải hắn, mà là một người khác.

Thẩm Vũ cũng lười để ý đến hắn, nàng ngồi dậy, từ từ di chuyển đến mép giường, rõ ràng là đang muốn xuống giường.

"Ấy, ái tần, nàng làm gì vậy?" Tề Ngọc vội vàng vươn tay ra, đè nàng lại rồi đẩy trở lại giường, không cho nàng đứng dậy.

"Hoàng thượng, mặt trời cũng đã lên cao như vậy rồi, tần thiếp cũng nên đứng lên rửa mặt chải đầu chứ!" Thẩm Vũ nằm trên giường, muốn tránh khỏi tay hắn để ngồi dậy.

Tay Tề Ngọc đè chặt vai nàng, đến bây giờ nàng còn chưa uống ngụm nước nào, cả người nhũn ra không còn sức lực, đương nhiên không cách nào chống lại hắn. Thẩm Vũ chỉ có thể để bản thân nằm trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn. Nhìn biểu tình như cười như không trên mặt Hoàng thượng, đáy lòng Thẩm Vũ bỗng nảy ra mấy ý tưởng không được tốt cho lắm.

"Ái tần, chính nàng vừa nói xong, hôm nay sẽ không xuống giường. Trên giường có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa, nếu nàng không biết, đợi lát nữa trẫm dần dần dạy nàng!" Hắn đột nhiên cúi đầu, cả khuôn mặt tiến sát đến trước mặt Thẩm Vũ, đôi môi gần như là dán lên mặt nàng, từng câu từng chữ từ từ nhả ra, tựa như muốn kích thích thần kinh của nàng vậy.

Thẩm Vũ vừa nghe mấy lời này của hắn thì trong đầu lập tức vang lên một tiếng "ong---", dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Tề Ngọc quan sát vẻ mặt bị hù dọa này của Thẩm Vũ ở cự ly rất gần, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý. Hắn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm liếm đôi môi mỏng của mình, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà đầu lưỡi kia cũng lướt qua môi đỏ mọng của Thẩm Vũ.

"Người đâu, vào rửa mặt chải đầu cho Xu Tu nghi!" Nam nhân thẳng lưng lên, cao giọng hô ra phía ngoài.

"Hoàng thượng, tần thiếp còn chưa súc miệng!" Thẩm Vũ vừa tức giận vừa nâng tay lên, dùng ống tay áo lau lau miệng. Ai nói Hoàng thượng mắc bệnh sạch sẽ vậy, nàng liền cho một trận! Hắn còn liếm làm môi nàng đầy nước miếng nè!

Biểu cảm dương dương tự đắc trên mặt Tề Ngọc lập tức biến mất cái "vèo---". Mặt mày vốn tràn ngập ý cười liền trở nên hơi cứng nhắc, nhưng hắn miễn cưỡng nhịn xuống và không nói thêm gì nữa.

Được Hoàng thượng cho gọi, Minh Âm và Minh Tâm lập tức dẫn người tiến vào. Một đám cung nữ tay bưng đồ vật chia nhau xếp thành hai hàng.

"Hôm nay Xu Tu nghi không xuống giường, y phục, châu thoa và son phấn đều không cần đến. Hầu hạ nàng súc miệng rửa mặt là được!" Tề Ngọc vươn cổ, cẩn thận đảo mắt qua đồ mà các cung nữ bưng trên tay, ra lệnh từng câu một.

Lập tức một loạt cung nữ bưng y phục thoa hoàn (trâm cài, vòng tay) đều tự động lùi về sau một bước, để những cung nữ bưng chậu rửa mặt, ống nhổ chờ phía sau đi lên trước, Thẩm Vũ cứ thế mà ngồi ở trên giường hoàn thành việc chải đầu rửa mặt. Đầu tóc đen nhánh cũng chỉ dùng lược gỗ đào chải sơ qua rồi thôi.

"Dâng đồ ăn!" Hoàng thượng vung tay lên, cho người đặt một cái bàn sạch sẽ lên giường, cháo và đồ ăn phong phú như thường lệ được giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại ba món ăn sáng và hai bát cháo gạo trắng.

"Mau ăn cho xong đi rồi làm việc cho tốt vào!" Tề Ngọc trực tiếp cầm đôi đũa trên bàn lên, trước tiên gắp một miếng cà tím thả vào trong chiếc bát đặt trước mặt Thẩm Vũ, sau đó liền tự mình ăn.

Thẩm Vũ ngây người nhìn hắn trong chốc lát, tuy rằng trong lòng không cam nhưng do đói bụng đã lâu nên nàng cũng không rảnh tức giận với hắn, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Minh Âm và Minh Tâm đứng bên cạnh, nhìn hai người đang dùng bữa kia mà trên mặt có chút xấu hổ. Hoàng thượng đang mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, cho dù là nhìn gần hay nhìn xa thì cũng đều là một nam nhân anh tuấn tiêu sái. Lại nhìn đến Xu Tu nghi hiện tại chỉ mặc một chiếc trung y, đầu tóc thì tán loạn, nhưng khuôn mặt nàng thật sự rất đẹp, cho dù chỉ mặc trung y màu trăng non cũng làm nổi bật lên vẻ thanh lệ thoát tục của nàng.

Nhưng khi Thẩm Vũ dùng đũa lại khiến tiên khí trên người mất đi không còn chút nào! Chỉ vì một miếng cà tím mà tranh đoạt với Hoàng thượng, rất giống cảnh xuân của một đại a đầu thông phòng ngực lớn và thiếu gia ngu ngốc!

Khó khăn lắm mới chờ cho hai người dùng bữa xong, Tề Ngọc vung tay để cho toàn bộ người lui xuống. Minh Âm và Minh Tâm cũng không chút cho dự, cho người thu dọn sạch sẽ mặt bàn rồi lui bước ra ngoài.

Đợi khi bước ra đến cửa điện cả hai người Minh Âm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt dần thả lỏng.

"Thật sự nên để Lý Tổng quản nhìn thấy tình hình vừa rồi!" Bây giờ Minh Tâm mới mở miệng trước, nàng ấy đứng ở cửa đại điện, ánh sáng mặt trời vừa chiếu tới, có chút chói mắt nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Minh Âm chậm rãi xoay người, đối mặt với mặt trời, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, âm thầm nghĩ, trời rực rỡ ánh nắng đẹp như vậy, hai người nọ lại muốn trốn trong phòng làm việc ‘khuê phòng’ kia, đúng là không thể thấy ánh sáng!

"Chỉ là trong tay hắn còn đang cầm thánh chỉ tấn vị, chắc là hiện tại Thọ Khang cung cực kỳ náo nhiệt!" Minh Âm nhẹ nhàng mở miệng, nàng ấy nheo đôi mắt, nhìn về phương xa, khuôn mặt lộ ra ý cười.

Hiện tại Thọ Khang cung đúng như lời Minh Âm nói, cực kỳ náo nhiệt! Vừa rồi, sau khi Lý Hoài Ân lấy thánh chỉ ra, một hơi đã tấn vị cho những bốn người liền!

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Khi trẫm xuất cung tránh nóng, các phi tần đều vất vả, xử lý hậu cung cũng thật thỏa đáng. Nay đặc phong Trang Phi làm từ nhất phẩm Hiền phi, Lệ Phi tấn làm từ nhất phẩm Đức phi, Cẩn Dung hoa tấn làm từ nhị phẩm Chiêu nghi, Viễn Dung hoa tấn vị chính tam phẩm Quý tần. Khâm thử!" Khi giọng nói eo éo kia của Lý Hoài Ân vang vọng trong nội điện, gần như khiến cho tất cả mọi người bị khiếp sợ bởi đạo thánh chỉ này.

Đương kim Hoàng thượng là người thế nào chứ? Đối với các phi tần mà nói, nhất định có nhiều đáp án rất ‘khoa trương’. Nhưng có một cái sẽ được công nhận, chính là một Hoàng thượng không thích phong vị! Hắn đăng cơ ngần ấy năm, không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể động tay đến vị trí từ nhất phẩm. Ngay cả đám Trang Phi, cũng là sau khi vào cung rất lâu, thậm chí còn có vài người là khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử đã làm bạn bên cạnh mới có thể đi đến địa vị như ngày hôm nay.

Chỉ là lúc này vừa kết thúc hành trình tránh nóng, Hoàng thượng trở về đã thăng vị cho bốn người một lượt, hơn nữa ít nhất đều là thăng liền ba cấp. Trang Phi và Lệ Phi, cũng là Hiền phi và Đức phi của hiện tại, Hiền phi là vị trí đứng đầu tứ phi, còn Đức phi là vị trí cuối cùng. Dù sao hai người cũng thành công đạt được vị trí từ nhất phẩm, cũng coi như là một loại tiến bộ lớn!

Đợi sau khi bốn người kia cúi người hành lễ lĩnh chỉ xong, liền có người phản ứng lại, cao giọng hỏi: "Ây ya, không phong vị cho Xu tỷ tỷ ư?"

Một khi có người mở miệng, lập tức có không ít người phụ họa. Dù sao tin tức Hoàng thượng rất nuông chiều Xu Tu nghi trong lúc tránh nóng đã sớm truyền khắp hậu cung. Không ít người đều chờ xem Thẩm Vũ sẽ được tấn vị gì, không ngờ trong đạo thánh chỉ này lại không có nàng.

"Sáng hôm nay, Hoàng thượng còn nói với ai gia, muốn cùng sắc phong, sao lại không có Xu Tu nghi vậy? Tiểu Lý tử, có phải ngươi nhìn sót không?" Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng từ từ mở miệng, trên mặt bà mang theo vài phần vừa lòng, cuối cùng Lệ Phi và Hứa Khâm đều thăng vị rồi.

Lý Hoài Ân nghe Thái hậu hỏi như vậy, vội vàng cúi người hành lễ, thấp giọng nói: "Thái hậu nương nương, cho dù cho nô tài mượn mấy lá gan, nô tài cũng không dám nhìn sót ạ! Trên thánh chỉ thật sự chỉ có phong vị của bốn vị chủ tử, cũng không hề nhắc đến Xu Tu nghi!"

Mọi người nghe Lý Hoài Ân một mực khẳng định như thế thì trong lòng lập tức có tính toán, không ít phi tần trực tiếp nghị luận, sôi nổi suy đoán, rốt cuộc là Thẩm Vũ không được phong vị hay là Hoàng thượng cố ý giữ lại cho nàng một vị trí cao hơn!

"Tóm lại không phải là Hoàng Quý phi nhỉ!" Bên trong tiếng nghị luận "ong ong---" đột nhiên có một tiếng nói giòn tan mềm mại vang lên, rồi hạ xuống rất nhanh.

Cùng lúc tiếng nói này thốt ra, tiếng nghị luận cũng ngừng lại. Sắc mặt Thái hậu đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén của bà quét về phía hai hàng phi tần ngồi bên dưới, các nàng đều cúi đầu, căn bản không thể đoán ra được là ai nói câu nói vừa rồi.

Trong điện có không ít người bởi vì những lời này mà biểu tình trở nên khó coi đến cực điểm. Thẩm Vũ tính là cái gì chứ, cùng lắm cũng chỉ mới tiến cung hơn nửa năm mà thôi, mỗi lần thăng vị hầu như đều là vượt ba cấp, khiến người rửa mắt mà trông. Cho dù nàng chỉ là chính nhị phẩm, cũng coi như ép chặt phân vị của Hiền phi và Đức phi.

Mày Hiền phi nhíu thật chặt, nàng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi phong hào "Trang" này, chậm rãi bò đến vị trí Hiền phi, sẽ không nhanh như vậy bị Thẩm Vũ đè dưới chân chứ? Nàng ta phải tự mình dùng tám năm thời gian mới đổi lại được vị trí từ nhất phẩm này.

"Chúc mừng các vị nương nương, nô tài xin cáo lui trước!" Lý Hoài Ân thấy bầu không khí hiện tại quá ngượng ngùng, hơn nữa mấy vị nương nương này đều không phải chủ tử dễ chọc gì, liền nói một câu cáo từ rồi lui ra.

Vừa ra đến cửa điện Thọ Khang cung, Lý Hoài Ân bèn nâng tay áo lên, chậm rãi lau mồ hôi trên thái dương. Một nhóm nữ nhân đông đúc như vậy cũng quá khó ứng phó đi. Khó trách lần nào Hoàng thượng cũng không cho sắc mặt tốt, ngay cả hắn cũng không nhịn được châm chọc mỉa mai, những phi tần này đều tre già măng mọc, sử dụng các loại thủ đoạn lôi kéo tình cảm, nếu như cho sắc mặt tốt, không phải sẽ hếch cái mũi lên trời ư!

Tay trái hắn nhẹ nhàng ước lượng ống tay áo bên phải một chút, bên trong còn nặng trĩu một đạo thánh chỉ khác, hiển nhiên là giữ lại cho Xu Tu nghi. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được tăng nhanh bước chân. Chỉ là khi hắn hưng phấn vội vàng trở lại Long Càn cung, bên ngoài có mấy cung nhân canh giữ, nhưng lại không ai dám đi vào khiến hắn có chút buồn bực.

Lý Hoài Ân bước lên một bước dài, đi đến cửa liền nghe thấy tiếng cười nói bên trong, hắn lập tức dừng bước, xoay người đi đến bên cạnh cửa điện đứng. Hiệu quả cách âm trong điện không tồi, cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy một chút âm thanh, nhưng Lý Hoài Ân là một cao thủ nghe diễn biến trên giường, đã sớm luyện được một đôi thuận phong nhĩ, bởi vậy đối với tình hình sắp bắt đầu bên trong hắn đã vô cùng quen thuộc, cho nên căn bản là không dám đi vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio